Tô Nghi cười nói: “Đợi có thời gian rảnh rỗi ta từ từ dạy ngươi. Ngươi học nhanh lại có thiên phú, tương lai nhất định rất có tiền đồ.”

Tuyên Minh thầm nghĩ, y từ nhỏ học nhanh nhưng cũng không phải là để học hầu hạ nam nhân. Cái tên Tô Nghi này làm sao lại biết y học nhanh?

Ngựa chạy trên đường đêm lao đi băng băng, Tuyên Minh cũng không nói thêm điều gì, chỉ là hỏi: “Hầu gia, ta và ngươi lúc trước có phải đã từng quen biết không?”

Tô Nghi không nói gì, Tuyên Minh phỏng đoán hai người lúc trước nhất định là đã từng gặp nhau, im lặng thật lâu mới mơ hồ nói: “Thời niên thiếu của ta đã xảy ra một ít biến cố, rất nhiều chuyện thuở nhỏ không còn nhớ rõ, nếu như không cẩn thận đắc tội Hầu gia, ngươi đừng trách móc.”

Tô Nghi hồi lâu không có lên tiếng, cuối cùng mới nói: “Trách ai cũng sẽ không trách ngươi.”

Không bao lâu cuối cùng đã đến nhà Tuyên Minh, trong sân âm u im ắng, người của Tĩnh Sơn hầu vẫn chưa đuổi theo đến. Tuyên Minh vội vàng xuống ngựa, khập khiễng bước nhanh về phía gian phòng của mình. Tô Nghi không tiếng động đi theo phía sau y, trong sân giống như đã vài ngày không có ai quét dọn, lá rụng khắp nơi, vô hình có chút thê lương.

Tuyên Minh mang theo hắn đi vào phòng ngủ của mình, thắp đèn dầu lên.

Tô Nghi lần đầu tiên tới phòng của y, hứng trí bừng bừng, tự động nhìn trái sờ phải. Trong phòng Tuyên Minh có rất nhiều sách thẻ tre, chất đầy hơn phân nửa gian phòng, Tô Nghi rút mấy cuốn ra đọc, cười nói: “Quả nhiên là phòng của mọt sách.”

Tuyên Minh nhịn không được hỏi: “Phòng của ngươi thì như thế nào?”

Lời vừa ra khỏi miệng lại có chút hối hận, Tô Nghi cười nói: “Tự ngươi nhìn đi.”

Tô Nghi không khách khí ngồi lên giường của y, nằm xuống nói: “So với ghế nằm của ngươi thoải mái hơn một chút, đêm nay ta ngủ ở đây.”

Tuyên Minh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Tô Nghi: “Nếu như khi còn nhỏ Hầu gia từng gặp qua ta, rồi lại chiếu cố ta, chắc hẳn đã sớm biết thân phận của ta.”

Tô Nghi minh bạch y muốn nói chính sự, ngồi dậy nửa tựa vào gối đầu: “Ta biết không nhiều lắm, lại càng không biết trên người ngươi rốt cuộc là có bản lĩnh gì.”

Tuyên Minh đào khe hở giữa đầu giường với vách tường một lát, rút ra vài món đồ vật, thoạt nhìn giống như vải bố đã đổi màu. Tô Nghi không nói một lời chờ, Tuyên Minh đi đến trước bàn mở tấm vải bố kia ra, bên trong là một chồng lụa màu trắng, lụa có ít vết bẩn với đã biến vàng, phía trên phủ kín ký hiệu cổ quái và chữ viết chi chít dày đặc.

Tuyên Minh đặt tấm lụa trắng lên bàn mở ra: “Đây chính là thứ ta không nên học.”

Tô Nghi nhìn tấm lụa ở trước ngọn đèn dầu nhỏ trên bàn: “Những thứ này là gì? Dùng để làm gì?”

“Những thứ này đều là cổ chú lưu truyền đến bây giờ.” Tuyên Minh cúi đầu nhìn, “Thời điểm Thương Trụ diệt vong, Tiên giới hỗn chiến đã mang xuống rất nhiều trận pháp và chú ngữ, bởi vậy lưu truyền trong dân gian tới nay. Nhưng những thứ này cần người có tiên căn linh mạch mới có thể tu tập, trải qua ngàn năm, may mà còn sót lại không nhiều lắm. Sư phụ ta Giản Bình là một người thông kim bác cổ, đối với Chu dịch quẻ tính thành si, năm đó khi nhậm chức trong triều Hán đã nghiên cứu sắp xếp lại toàn bộ tư liệu lịch sử, đem tất cả những trận pháp và chú ngữ có thể tìm được đều ghi chép lại, dốc lòng học tập.”

Tuyên Minh nhìn lụa trắng trên bàn: “Những thứ này, chính là sở học suốt đời của người.”

Tô Nghi im lặng cầm tấm lụa trắng đầu tiên lên, phía trên vẽ một ký hiệu uốn khúc ngoằn ngoèo, phía dưới có tám chữ: “Thử tiêu bỉ trường, hồn phi yên diệt”, dưới nữa chính là chú giải chi tiết. Tuyên Minh nói: “Năm kia từng dùng hồn chú này một lần, dẫn tới không ít rắc rối.”

Y lật một tấm lụa khác ra, nói: “Chuyện Tĩnh Sơn hầu muốn ta làm, chính là dùng trận pháp này, giúp hắn cải mệnh.” Nói xong nhìn Tô Nghi nói: “Lần trước tới nơi này là vì tiếp nhận lệnh của Hoàng đế đến điều tra ta, lần này ở đây là để làm gì? Ta nhớ ngươi nói thái ấp của ngươi không phải ở đây, sao bây giờ lại phong ngươi tới nơi này?”

(thái ấp: đất do vua ban thưởng cho quan lại)

Tô Nghi nhàn nhạt nói: “Mấy tháng trước ta giúp Hoàng thượng làm một việc, Hoàng thượng hỏi ta muốn phong thưởng gì, ta đã nói ta thích phong cảnh tú lệ ở đây, muốn đổi thái ấp sang chỗ này. Hoàng thượng thấy ta không ôm chí lớn, đương nhiên đã đáp ứng, thuận tiện để ta giúp hắn chú ý Tĩnh Sơn hầu, âm thầm điều tra một chút chuyện Tề Vũ Vương chết năm đó có quan hệ với hắn hay không. Trước tiên ta phái hai quan viên tới đây thu thập tin tức, thuận tiện xây dựng phủ đệ, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, bọn họ đều bất tri bất giác đã chết.”

Tuyên Minh hơi ngơ ngác một chút, thầm nghĩ hắn đổi thái ấp sang huyện nhỏ này làm gì? Song ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua, Tề Vũ Vương Lưu Diễn là ca ca Lưu Tú, năm đó thời điểm Lưu Tú bị Phong Dương bắt, Lưu Diễn đã bị Canh Thủy Đế giết. Nếu như chuyện này là thật, Tĩnh Sơn hầu e là thật sự chó cùng rứt giậu.

Tuyên Minh nhanh chóng nói: “Hai quan viên này đều chết trong lúc đang ngủ, thần không biết quỷ không hay, ta đoán rằng e là có người dùng chú ngữ ngạ quỷ nuốt hồn, dẫn ác linh xung quanh tới cắn nuốt hồn phách kia. Chú ngữ này không tính là quá khó, giang hồ thuật sĩ có chút tiên duyên cũng có thể tu tập, chỉ có điều trước đó phải lừa bọn họ uống nước phù.”

(nước phù: đốt bùa xong lấy tro trộn với nước tạo thành nước phù)

Tô Nghi hỏi: “Hắn bắt ngươi giúp hắn đổi thành mệnh gì?”

“Hắn muốn mệnh cách Hoàng đế, nói cách khác, chính là mưu phản.” Tuyên Minh vuốt tấm lụa vẽ trận pháp kia, “Gần đây thời vận của hắn thấp xuống, năm nay lại là đại kiếp nạn của hắn, trừ phi cải mệnh, nếu không sợ là không sống được.”

Tô Nghi khẽ cau mày nói: “Trận pháp này lợi hại như thế? Sửa mệnh cách có thể lên làm Hoàng Đế?”

Tuyên Minh im lặng ngồi xuống: “Tĩnh Sơn hầu có lẽ lo lắng Hoàng thượng tìm hắn tính sổ, lúc này mới nổi lên ý đồ mưu phản. Hoàng thượng là chân mệnh thiên tử, Tĩnh Sơn hầu chỉ là giả, chuyện này có chủ thứ trước sau, cho dù Tĩnh Sơn hầu có sửa mệnh tự mình xưng đế cũng sẽ không cầm cự được bao lâu, sớm muộn cũng sẽ bị Hoàng thượng giết. Chỉ có điều sau khi nghịch thiên cải mệnh, có thể thuận buồm xuôi gió sống thêm vài năm không vấn đề gì. Việc này tin hay không là tùy ngươi, nhưng Tĩnh Sơn hầu tin.”

Tô Nghi cũng theo y ngồi xuống, trầm ngâm trong chốc lát nói: “Nghịch thiên cải mệnh ngươi nói ta đã từng nghe qua, nghe nói Vương Mãng năm đó chính là sửa lại mệnh cách, nếu không đã không thể trở thành Hoàng đế. Chỉ có điều việc này rất huyễn hoặc, ta chỉ cho là dân gian đồn đại, không đáng để tin, hiện tại xem ra e là thật.”

Tuyên Minh lẳng lặng cúi đầu.

Tô Nghi thấy tâm tình Tuyên Minh thật sự không tốt, đứng lên đi đến bên cạnh y, ôm y vào trong ngực: “Chuyện Noãn Yên và sư phụ ngươi, ngươi tạm thời không cần lo lắng, ta sẽ cứu bọn họ ra.”

Tuyên Minh dựa ở trên vai hắn, yên lặng gật gật đầu.

Tô Nghi cầm lấy tấm lụa vẽ trận pháp kia nhìn, trầm tĩnh suy nghĩ: Trong này nói nghịch thiên cải mệnh sẽ đảo lộn vận số thiên đạo, động một chút sẽ hao tổn vài chục năm dương thọ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể làm. Tiểu qua tử này nếu giúp Tĩnh Sơn hầu sửa mệnh, chỉ sợ bản thân cũng sẽ chẳng sống được bao lâu.

Nghĩ đến đây lồng ngực liền bị lửa giận thiêu đốt, hận không thể đemTĩnh Sơn hầu xé thành từng mảnh.

Tuyên Minh chỉ cảm thấy Tô Nghi lại ôm mình chặt thêm một chút, khí lực cường đại làm ngực y hơi khó chịu, nhịn không được khẽ đẩy đẩy. Tô Nghi thấy Tuyên Minh khó chịu liền buông ra, dẫn y đi tới giường ngồi xuống, cười cười: “Đến, cùng ta nằm một lát.”

Tuyên Minh cúi đầu nói: “Đêm nay không được.”

Tô Nghi ôm y nằm xuống, Tuyên Minh đứng lên muốn chạy, Tô Nghi liền đè y lại: “Đêm nay ta cái gì cũng không làm, chỉ muốn ôm ngươi nằm một lát.”

Tuyên Minh có chút bất an nằm xuống, tay Tô Nghi thong thả xoa xoa lưng y, vô thanh vô tức kéo y dựa vào trong ngực mình. Môi Tuyên Minh dán lên cổ hắn, trên mặt không nhịn được lại có chút nóng.

Hai người không lên tiếng, cứ như vậy ôm nhau. Đêm dài rét lạnh, Tuyên Minh không đắp chăn mà lại bị Tô Nghi ôm đến toàn thân xuất mồ hôi, hạ thân cũng có chút phản ứng, bờ môi không nhịn được ở trên cổ hắn khẽ cọ.

Nụ hôn này rất nhẹ, Tô Nghi cũng không có phản ứng gì, tim Tuyên Minh đập rộn lên, lại lén lút khẽ cọ cọ. Y cho rằng Tô Nghi không phát hiện, đang vụng trộm tiếp tục gây án, chợt nghe Tô Nghi bình tĩnh nói: “Không thể lớn gan thêm một chút sao?”

Thân thể Tuyên Minh run lên, Tô Nghi kéo y nằm sấp ở trên người mình, vô cùng đứng đắn nói: “Tiếp tục.”

Tuyên Minh đỏ mặt đem môi dán lên, Tô Nghi ngược lại một chút phản ứng cũng không có, y đành phải chủ động vươn lưỡi ra từ từ quấy nhiễu. Tô Nghi còn chưa đáp lại, Tuyên Minh đã hôn đến bản thân bán cứng, dừng lại lại không cam lòng, không khắc chế được dục vọng, cẩn thận vén y phục của hắn lên.

Tô Nghi quanh năm cưỡi ngựa đánh giặc, dáng người đương nhiên là vô cùng tốt, tay Tuyên Minh ở trên cơ bụng của hắn vuốt ve, kìm lòng không được cúi đầu xuống mút liếm cắn.

Đèn dầu cháy hết, trong phòng một mảnh tối đen như mực, chỉ nghe được hô hấp của hai người có chút dồn dập. Tô Nghi vuốt tóc Tuyên Minh, thanh âm có chút trầm khàn: “So với ta còn sắc hơn.” =)))

Tuyên Minh leo lên chặn miệng hắn, lúc đầu vốn có chút không tự nhiên, rồi lại càng lúc càng dùng sức, giống như thú con loạn kéo loạn xé quần áo Tô Nghi. Tô Nghi bị y cắn đến môi cũng đau, quần áo cũng bị lôi kéo tán loạn, thở dài đem y đè xuống phía dưới, đầu lưỡi giống như trấn an ở trong miệng y ôn nhu khẽ đảo. Khóe mắt Tuyên Minh chảy ra nước mắt, Tô Nghi dùng ngón tay lau khô, ôm chặt y vào trong ngực: “Sau này ta thương ngươi, đừng khó chịu.”

Tuyên Minh được hắn ôm vào trong ngực không dám lên tiếng, Tô Nghi cởi bỏ vạt áo của y, tay ở trong quần áo của y sờ trong chốc lát, nói: “Hôn ta vài cái liền cứng, làm sao bây giờ?”

Trong phòng tối thành một mảnh, Tô Nghi kéo chăn phủ lên hai người, Tuyên Minh không dám động lung tung, chỉ ôm chặt cổ hắn. Bàn tay trên lưng chậm rãi sờ xuống, vết chai dày cọ lên da thịt của y, cọ ra một tầng mồ hôi mỏng. Tuyên Minh rên mấy tiếng, Tô Nghi phủ ở trên người y, nói: “Bao lâu rồi không có người thương ngươi, hả?”

“Sư phụ, sư phụ thương ta, Noãn Yên cũng thương ta.”

Tô Nghi kéo quần y ra, hai người quấn ở trong chăn ma sát nghiền mài nơi riêng tư, thở dốc rầu rĩ đến toàn thân đổ mồ hôi. Tuyên Minh không dám phát ra thanh âm quá lớn, Tô Nghi đè ở trên người y chậm rãi chuyển động, nói: “Không phải loại thương vô dụng này của bọn họ.”

“Bọn họ không vô dụng.” Tuyên Minh khàn khàn phản bác, “Noãn Yên tuy rằng muốn dựa vào ta, nhưng cũng là thật lòng thương ta. Sư phụ, sư phụ đối với ta có ân, nếu không phải hắn, ta đã sớm chết đói.”

Tô Nghi cười cười, cúi đầu hôn y: “Ngươi quả thật đúng là có ơn tất báo. Phải nhớ ta đối với ngươi cũng có ơn, cũng phải báo đáp.”

Tuyên Minh thấp giọng nói: “Ta biết.”

Hai người quấn lưỡi hôn môi, vật kia cũng đã cứng đến khó chịu, Tô Nghi lấy tay nắm chặt hai căn cùng nhau vuốt động, cười nói: “Ta cũng không phải kẻ vong ơn bội nghĩa, người năm đó chỉ đường cho ta, tất nhiên ta sẽ không quên. Giọt nước chi ân lúc này lấy suối tuôn tương báo, Tuyên Minh, ngươi nói có đúng hay không?”

Tuyên Minh đã sớm không nghe rõ hắn đang nói gì, chỉ là khó chịu đến gắng gượng vòng eo, lực tay Tô Nghi tăng lên, vuốt đến càng lúc càng nhanh, Tuyên Minh chỉ cảm thấy khoái cảm liên tiếp kéo đến, rên rỉ kêu lên: “Đúng, đúng, không sai.”

Động tĩnh hai người mặc dù lớn, may mà đều là che ở trong chăn, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc rầu rĩ. Tuyên Minh bị hắn vuốt đến khó có thể kiềm chế, không bao lâu khóc bắn ra. Tô Nghi cũng đem mình vuốt bắn, bởi vì cảm thấy không có chỗ tiết nên có phần ủy khuất, giống như tiếc hận siết chặt Tuyên eo Minh, tất cả đều phun ở trên người y, sau đó lại bôi mấy giọt cuối cùng lên người y, lúc này mới cười nói: “Thích không? Tất cả đều là của ta.”

Tuyên Minh á khẩu không trả lời được. Ai mà chẳng biết tất cả đều là của ngươi.

Tô Nghi lại ôm y hôn môi, Tuyên Minh muốn trốn, một tay Tô Nghi kìm hai tay Tuyên Minh áp lên đỉnh đầu, nói: “Nói thích, về sau một giọt cũng không dư thừa tất cả đều lưu cho ngươi.”

Tuyên Minh không nói lời nào, Tô Nghi có chút khó chịu siết chặt eo y, không mặn không nhạt nói: “Sư phụ ngươi với Noãn Yên vẫn còn trong phủ của Tĩnh Sơn hầu.”

Cổ họng Tuyên Minh có chút nóng lên, phát nhiệt: “Thích.”

Khóe miệng Tô Nghi câu lên, mắt sắc khẽ động, cúi đầu xuống hôn Tuyên Minh, sâu trong yết hầu phát ra âm thanh mơ hồ: “Ta cũng vậy, thích.”

Đang ôm nhau vuốt ve thân mật hôn sâu, ngoài cửa lớn đột nhiên có tiếng động hỗn loạn, Tuyên Minh cả kinh, Tô Nghi thế nhưng đã nghe thấy từ trước, ôm y che ở trong chăn, ghé vào lỗ tai y khẽ hỏi: “Ngươi định làm thế nào?”

Tuyên Minh nói: “Ta đã nghĩ kỹ đối sách, ba ngày sau khi đại môn trong phủ Tĩnh Sơn hầu đóng, lúc đó chính là thời điểm ta bày trận, nửa đêm giờ Tý Tĩnh Sơn hầu nhất định sẽ chết, ngươi ở bên ngoài tiếp ứng, cứu Noãn Yên và sư phụ ta ra, được không?”

(giờ Tý: 23 đến 1 giờ sáng)

“Bày trận gì?” Tô Nghi thấp giọng nói, “Ngươi không phải thật sự vì hắn mà cải mệnh chứ?”

“Không phải, mượn danh nghĩa bày trận, thần không biết quỷ không hay giết hắn. Gần đây có ngạ quỷ nuốt hồn, vậy thì lại vừa vặn, đem hắn trở thành bị ngạ quỷ giết là được.”

Tô Nghi gật đầu nói: “Chết kiểu này là tốt nhất, không thể truyền ra chuyện hắn có ý đồ mưu phản, cũng không thể khiến Hoàng thượng sinh nghi.”

Tuyên Minh giật mình, giờ mới hiểu được Tô Nghi còn có suy tính khác. Không giết Tĩnh Sơn hầu, Tĩnh Sơn hầu ắt sẽ giết mình; giết Tĩnh Sơn hầu, như vậy lại làm cho Tô Nghi khó có thể báo lại kết quả trước mặt Hoàng Đế. Nếu như Hoàng Đế sinh nghi phái người đến điều tra, phát hiện Tĩnh Sơn hầu có ý đồ mưu phản, bản thân lại lui tới mật thiết với Tĩnh Sơn hầu, đây không phải là càng thêm phiền phức cho chính y hay sao?

Tuyên Minh cúi đầu suy nghĩ một chút: “Ngươi yên tâm, chuyện Tĩnh Sơn hầu mưu phản chưa có dấu vết, đây chỉ là chuyện ngạ quỷ nuốt hồn rất bình thường, cái chết của hắn là ngoài ý muốn.”

Người bên ngoài đã xông vào, Tô Nghi phủ thêm y phục, lại không yên tâm nói: “Hay là ta mang ngươi đi.”

Trước đó vài ngày phái người điều tra vết thương trên người Tuyên Minh, hôm nay vừa có tin tức, thư từ trong kinh truyền đến, thân tín tìm được một người làm trong phủ Phong Dương năm đó. Mặc dù người nọ không rõ cụ thể chi tiết, thế nhưng cũng nói được sơ lược tình huống.

Tuyên Minh không thể lại bị người giam lại.

Tuyên Minh nói: “Hắn muốn ta giúp hắn bày trận, bây giờ sẽ không dám làm gì ta. Ngươi nhớ kỹ nửa đêm ba ngày sau đi tiếp ứng ta.”

Trong lòng Tô Nghi ngột ngạt, đành cười nói: “Ngươi yên tâm, trong vòng ba ngày ta sẽ cứu Noãn Yên và sư phụ ngươi ra, khi đó khiến hắn thần không biết quỷ không hay chết cũng không muộn.”

Nói xong niết niết mặt Tuyên Minh, nhảy cửa sổ rời đi.

Cửa phòng ngủ truyền đến tiếng bước chân ồn ào, Tuyên Minh phủ thêm y phục đi ra mở cửa, đứng trong sân quả nhiên là bốn thủ vệ Tĩnh Sơn hầu phái tới.

Đầu lĩnh cúi đầu nói: “Không biết tiên sinh ở trong nhà, đã đắc tội, còn tưởng rằng tiên sinh ở cùng chỗ với Triêu Dương hầu.”

Tuyên Minh khẽ cau mày nói: “Hắn chỉ tìm ta xem quẻ, hỏi rõ xong đương nhiên sẽ quay trở về. Ta cũng đã buồn ngủ, các ngươi ồn ào cái gì?”

Đầu lĩnh nhìn qua trong phòng một cái, tựa hồ thật sự là người nào cũng không có, chỉ có điều trong không trung lại có loại mùi vị nhàn nhạt, trong giây lát không giải thích được, cúi đầu nói: “Tại hạ không dám.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương