Hồn Phi Yên Diệt Chi Khê Ninh Thiên
Chương 56: Phiên ngoại 4 :Cuộc sống hằng ngày của Lạc Khiêm (bốn)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by An Nhiên

“Tướng quân, ta thượng ngươi một lần được không?” Trong đêm khuya, Mạc Thanh từ phía sau lưng ôm Hạ Diễn, hai tay sờ phần eo bụng bằng phẳng của y, lá gan không lớn thấp giọng mở miệng.

Thanh âm của hắn tràn đầy khát vọng, Hạ Diễn nghe xong lập tức mở mắt.

Mạc Thanh thấp hơn y, thân mình xương cốt không phải là kiểu loại nhiều thịt, bộ dáng ngày thường rất không tồi, cằm nhọn, lông mày thon dài, hai mắt có thần, tướng mạo so với Hạ Diễn xem ra còn tuấn tú hơn.

Nam hài tử này từ nhỏ nghe lời đã quen, Hạ Diễn chưa từng nghĩ tới hắn muốn áp chính mình.

Mạc Thanh đã muốn hỏi như vậy từ rất lâu rồi, vẫn luôn không dám nhắc tới, đêm nay cuối cùng cũng không kìm nén được. Hắn thấy Hạ Diễn không lên tiếng, lại nhỏ giọng khẩn cầu nói: “Tướng quân, ta thượng ngươi một lần được không?”

Hạ Diễn biết không giả bộ chết được nữa, quay người ôm hắn vào ngực, chậm rãi nói: “Lời Tuyên Minh nói ngươi đã quên sao?”

“Không có.”

Hạ Diễn nhàn nhạt nói: “Đợi ngươi đủ dương khí một chút có thể thấy mặt trời, chúng ta lại nói tiếp.”

Nội tâm Mạc Thanh có chút ủ rũ, rồi lại biết y nói có lý, đành đáp: “Vâng.”

Vì vậy Mạc Thanh lại bị Hạ Diễn áp hai tháng.

Ban ngày hai người không thể ra cửa, liền thừa dịp buổi tối du ngoạn, hoặc là ngồi trên tàng cây uống rượu, hoặc là đi săn khắp núi, mệt mỏi liền dựa vào nhau nghỉ ngơi. Ban đêm phụ cận trên núi căn bản không có người, có khi Hạ Diễn khẽ dựa phía dưới đại thụ, kéo Mạc Thanh ngồi lên, liền có thể đánh dã chiến ở nơi hoang sơn dã lĩnh.

Mạc Thanh dần dần có thể đứng dưới mặt trời một lúc, cảm giác kia tựa như thoát khỏi bóng đêm, hận không thể ở dưới ánh mặt trời lâu thêm chốc lát. Đáng tiếc không được bao lâu, trên người trên đầu sẽ dần dần nóng lên, phát nhiệt, nếu tiếp tục đứng sẽ bốc khói, đành phải lại trở về trong phòng mốc meo. Hắn không có việc gì có thể làm, cuối cùng kiềm chế tính tình vốn không thể ngồi yên xuống, cũng học Hạ Diễn bắt đầu đọc sách, tập viết, thậm chí đã học được chơi cờ.

Tuyên Minh mở một tiệm toán mệnh ở nội thành phụ cận, theo chính lời hắn nói, hắn cũng không dám tính quá chuẩn xác, nếu không quan phủ phú hộ Trương gia Lý gia tất cả đều sẽ tìm đến hắn toán mệnh, hắn sẽ không có thời gian viết sách nữa. Mạc Thanh nghe xong cũng không biết nên nói gì cho phải, người này lương tâm nghề nghiệp quả thật quá có vấn đề, người ta dâng tiền cũng không toán mệnh cho nhà người ta cho tốt, không sợ bị người ta đánh sao?

Tuyên Minh rất có tầm nhìn nói: “Ta tính ra được thì có thể thế nào chứ? Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không thể tránh khỏi, trốn được lần này, tương lai chung quy vẫn sẽ ứng lên chuyện khác. Năm đó Phong Dương giết ngươi, sau đó ngươi thành quỷ không phải vẫn tìm đến hắn hay sao?”

Chết rồi biến thành quỷ tìm hắn đền mạng, chẳng ngờ còn có thể như vậy.

Thân thể Mạc Thanh dần dần tốt hơn một chút, vì vậy lại ở trong chăn cẩn thận đem chuyện “thượng Hạ Diễn” nói ra. Hạ Diễn trầm mặc thật lâu, nói: “Thanh Ninh, tình cảm của ta đối với ngươi là gì, ngươi biết không?”

“Biết.”

Hạ Diễn ôm chặt hắn nói: “Thanh Ninh, ngươi muốn cái gì, ta tuyệt đối sẽ không không cho. Ngày mai ta mời Tuyên Minh tới đây, hắn nói thân thể của ngươi không có việc gì nữa, chuyện kia liền có thể.”

Nội tâm Mạc Thanh kích động muốn chết, trong đêm tích cực cầu hoan Hạ Diễn.

Sáng sớm hôm sau Hạ Diễn đi ra ngoài, giữa trưa mới dẫn Tuyên Minh được mời trở về.

Sắc mặt Tuyên Minh rất không tốt, Hạ Diễn ngồi ở bên cạnh im hơi lặng tiếng, Tuyên Minh coi như đã hiểu, thức thời không dám nói lung tung. Tuyên Minh ngồi uống trà một hồi, cuối cùng nhẹ như gió mây nói: “Lạc Khiêm, chuyện hoan ái chính là vì thông âm dương. Ngươi là thân quỷ, âm khí rất thịnh, sinh hoạt vợ chồng lúc này lấy chuyện thu nạp dương khí làm trọng, tuyệt đối không được có tư tưởng không an phận.”

Mạc Thanh nghe xong ủy khuất rất lâu, đêm hôm đó vẫn là bị Hạ Diễn áp.

Từ đó về sau, vô ngày phiên thân.

—— Trích từ bản tự đọc không truyền ra ngoài《 Minh Phong cư sĩ tạp ký • Khê Ninh truyện 》

TOÀN VĂN HOÀN

————-

Vô ngày phiên thân: không thể phản công:v

Khê Ninh chắc là Nhan Khê và Thanh Ninh ❤

Vậy là hoàn thêm một bộ nữa rồi \(≧▽≦)/ *tung hoa* Cảm ơn mọi người thời gian qua đã luôn ủng hộ mình nha

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương