Hôn Nhân Xứng Đôi
-
Chương 98
Trường quân đội thủ đô, ngày 1 tháng 7 đúng lịch cho nghỉ quý 3, Sầm Gia Hành và bạn bè cùng đi chơi từ Nam tới Bắc, mùng 8 thì tới Châu Anh Thi Đan.
Một đám thanh thiếu niên mười tám đôi mươi ở Châu Anh Thi Đan thuê một căn biệt thự, ban ngày dạo chơi hái anh đào cho hết thời gian, ban đêm uống rượu vui đùi. Mùa hè của thiếu niên nhiệt liệt mà lãng mạn, hormone theo rượu tràn ngập trong không khí nóng bức. Sầm Gia Hành bơi một vòng leo lên, nam Omega cầm sẵn khăn tắm đã đứng trên bờ được một lúc lâu bị bạn bè ồn ào đẩy tới.
Sầm Gia Hành nheo mắt, nhìn mấy thằng bạn tồi ngồi ở đằng xa hóng hớt không chê chuyện lớn, nhận khăn của Omega, thầm thở dài: "Muốn đi dạo vườn anh đào không?"
Tiếng huýt sáo liên tiếp vang lên, khuôn mặt Omega đỏ bừng, nhưng đôi mắt rất sáng, thoải mái gật đầu.
Buổi tối ở Châu Anh Thi Đan mát lạnh rất thích, gió thổi tới luôn lẫn một mùi trái cây ướt át. Omega nhìn Sầm Gia Hành cởi trần cầm khăn tắm tùy ý lau người. Xét từ góc độ nào, Alpha trước mặt cũng đều rất xuất sắc, cậu ấy nắm bắt bí quyết đầu thai, trời sinh là con cưng của mọi nhà, gia đình mỹ mãn hạnh phúc, có không gian rộng lớn để trưởng thành. Vóc dáng cao to, đường cong cơ bắp săn chắc, mái tóc đen ước đẫm tùy ý rủ xuống, đôi mắt lam dù lạnh nhưng luôn chân thành nhìn người, cũng rất yêu cười, chỉ là nụ cười không mấy đứng đắn, luôn có kiểu vô lại nghịch ngợm.
Nhưng giờ phút này, Alpha hiếm hoi không cười, rất nghiêm túc. Khi lạnh mặt, cậu rất giống cha mình, vị Alpha trong truyền thuyết đã viết lại lịch sử cận đại của Liên Bang - nguyên soái Norman, người thống lĩnh bộ quân sự hai khu Nam Bắc.
"Chắc cậu quen Châu Anh Thi Đan lắm nhỉ?" Omega cười gợi chuyện: "Bọn họ kể là hồi bé có hơn nửa thời gian cậu sống ở đây."
"Ừ." Sầm Gia Hành gật đầu. Hàng năm từ tháng 6 đến tháng 10, hai người cha của cậu luôn tới Châu Anh Thi Đan vượt qua mùa hè nóng bức dài dằng dặc của Liên Bang, thế nên nơi này có hơn nửa hồi ức tuổi thơ vô lo vô nghĩ Sầm Gia Hành. Ánh mắt thiếu niên cũng mềm mại hơn: "Không có nơi nào mùa hè vui như ở Châu Anh Thi Đan."
Trái tim Omega kịch liệt nhảy lên, bầu không khí và cảm xúc đạt tới đỉnh điểm, y quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt xanh xinh đẹp của Alpha, thở ra một hơi thật dài: "Sầm Gia Hành, tớ thích cậu, cậu có thể làm bạn trai của tớ không?"
Gió lúc này cũng yên tĩnh, mùi trái cây ngày càng đậm. Sầm Gia Hành rủ mắt, giọng điệu vẫn êm ái nhưng tàn nhẫn: "Xin lỗi, tôi không có cảm giác gì với cậu."
Gió khiến tán cây rì rào, đôi mắt Omega đỏ lên: "Vậy à. Thật ra khi cậu nói tới vườn anh đào đi dạo tớ đã biết rồi, cậu không muốn từ chối tớ trước mặt mọi người làm tớ khó xử."
Sầm Gia Hành không nói gì, cậu đã có kinh nghiệm từ chối người khác, biết lúc này tốt nhất là giữ im lặng. Omega cười: "Nhưng mà không có cảm giác thật à? Tớ rất ưu tú, ngoại hình cũng đâu có kém? Tuần trước tớ còn được duyệt gia nhập tổ dự án của giáo sư Sầm." Tiếng Omega đã có phần nghẹn ngào: "Tại sao cậu không có cảm giác với tớ vậy?"
Sầm Gia Hành không mang khăn tay, không thể an ủi, cậu cũng không muốn từ chối rồi lại cho người ta hi vọng: "Cậu rất ưu tú, cái này là chắc chắn, nhưng tôi không hiểu cậu, cậu cũng không hiểu tôi. Cậu thích tôi chỉ là bị hormone và những gì tôi thể hiện ra ngoài che mắt, còn có rất nhiều người khác tốt hơn, rất nhiều điều tốt đẹp đáng để cậu theo đuổi hơn."
10 phút sau, Sầm Gia Hành về lại bể bơi. Mấy thằng bạn chó đang chơi trò chơi thấy cậu về thì huýt sáo: "Anh giai ơi anh ác thế, người ta là Lance Henry đó, thiên tài kiêm hot boy trường mình mà anh cũng chê, mắt anh chắc mọc trên đầu hả?"
Sầm Gia Hành đá nó một cú, không muốn nói về đề tài này, tùy ý rút một cuốn sách giấy để trên bàn thủy tinh, nằm lên ghế giở ra. Cyril Burton rót cho cậu chén rượu, cười nói: "Sách đó cũng là của Henry."
Sầm Gia Hành khựng lại, cả lũ cười ầm lên, cậu kệ chúng nó, nhìn tên sách,, tác giả Sầm Dao.
Ba cậu, Sầm Gia Hành quá quen rồi, từ nhỏ đã đọc không biết bao nhiêu lần, thong thả nói: "Đủ rồi, cười nữa là khó xử lắm."
"Mẹ, làm sao khó xử bằng mày từ chối người ta được?"
Đám Alpha lại hi hi ha ha trêu chọc vài câu rồi chuyển chủ đề khác. Sầm Gia Hành đọc sách, lắng tai nghe bạn bè thảo luận về biệt thự này. Nói một hồi tự dưng bầu không khí sôi động hẳn, một Alpha thò tay huých cậu, cười nói: "Biệt thự này đã là gì, biệt thự nhà Sầm Gia Hành mới gọi là đẹp. Vườn Hoa Hồng đó, ài, trồng đủ loại hoa hồng của Liên Bang, phim phóng sự đã quay không biết bao nhiêu lần."
Nhóm Alpha hiểu ngay phá ra cười, Sầm Gia Hành cũng cười. Toàn Liên Bang không ai không biết Vườn Hoa Hồng ở Châu Anh Thi Đan, trồng 180 loài hoa hồng, một năm bốn mùa hoa nở không bao giờ tàn, là dinh thự riêng của nguyên soái Heinz Norman. Nơi này được chăm sóc rất cẩn thận, chỉ riêng màu hoa đã có 7 loại, từ trên nhìn xuống, cả khuôn viên lãng mạn mỹ lệ như là cảnh trong truyện cổ tích. Đương nhiên, điều khiến Vườn Hoa Hồng nổi tiếng nhất là xuất xứ cái tên của nó, theo lời đồn thì Vườn Hoa Hồng là nơi nguyên soái Heinz Norman dùng để cất giữ "Hoa Hồng" hắn nâng niu như báu vật. Thế nên nhắc tới Vườn Hoa Hồng, điều đầu tiên người ta nghĩ đến chính là tình yêu trung thành đến chết cũng không đổi.
Sầm Gia Hành chống đầu cười, nghe cái đám này hết lời hâm mộ, bảo chúng nó: "Muốn xem thì mai về với tao, vừa hay là mùng chín, sinh nhật cha tao, tới đông chút cho náo nhiệt."
Cả lũ lập tức tắt tiếng, Cyril đẩy kính, con ngươi màu xanh ngập ý cười: "Đừng có dọa tụi nó."
"Đù má đúng rồi đó. Bố mày thề môn quân sự chiến lược kì này điểm thấp vô lý luôn ấy, tao tới ám ảnh tâm lý với khuôn mặt của cha mày."
"Lớp lý thuyết điều khiển cơ giáp của tao cũng không đạt tiêu chuẩn, tao thấy giáo sư Sầm là đùi đánh lô tô đây này!"
Sầm Gia Hành lười biếng lật trang: "Sợ cái gì? Ba tao dịu dàng vậy mà."
"Mày là cái đồ papa boy, cái gì cũng là papa mày tốt nhất." Có đứa khoác tay lên vai cậu, cười nói: "Có phải tuổi thơ mày bị quản nghiêm lắm không?"
"Mày thấy tao giống bị quản nghiêm không?" Sầm Gia Hành tay chống má, khoe khoang: "Tao hồi bé thường xuyên chơi game thâu đêm với ba tao đó." Tuy là tranh thủ lúc cha ra ngoài làm nhiệm vụ không có nhà.
Đám bạn trầm trồ ngưỡng mộ, bọn họ có thể chơi chung với nhau đều do năng lực và gia thế khá tốt, có ai không phải con cưng của trời. Nhưng được bồi dưỡng như người thừa kế từ nhỏ, mấy ai có tuổi thơ vui vẻ thoải mái như Sầm Gia Hành. Một tên Alpha ợ rượu rồi nói: "Lại nói giáo sư Sầm đẹp vậy mà sao lúc đi dạy chẳng chịu cười gì hết."
Sầm Gia Hành đạp thằng đó ngã ra đất, chửi nó: "** má mày vứt não ở nhà hả? Ở trước mặt tao mà dám sủa cái gì vậy, không sợ cha tao bóp chết mày à?!"
Cả lũ lại cười ầm lên, ồn ào: "Cruise, mày tốt nghiệp xong còn muốn vào đội đặc chủng của nguyên soái Norman đó, đảm bảo cửa đầu tiên thi tâm lý nguyên soái đã sút mày ra rồi!"
Bởi vì muốn về Vườn Hoa Hồng, hôm sau Sầm Gia Hành dậy rất sớm. Xuống lầu thấy Cyril đang pha cà phê, hắn thấy Sầm Gia Hành dậy thì đưa cho cậu một ly. Sầm Gia Hành ực một hớp lớn rồi nói: "Ông không muốn tới Vườn Hoa Hồng chơi với tôi mấy ngày à?"
"Thôi." Cyril cười nói: "Cha ông dính nhau lắm, tôi đi thăm mẹ."
Sầm Gia Hành cười theo, thật sự thì cậu cũng không muốn làm bóng đèn cho lắm, chạm cốc với Cyril: "Chào dì Gia giúp tôi nhé."
Sầm Gia Hành được nuôi thả, chưa bao giờ có cái gọi là tính công tử, một mình đi bộ hết bốn con phố mới tới Vườn Hoa Hồng. Adam ở cổng biệt thự biểu thị chào đón nhiệt liệt với cậu, Sầm Gia Hành ngồi xuống vuố.t ve chú chó trông nhà xông tới vẫy đuôi chào hỏi mình, cười nói: "Adam, giọng mới nâng cấp của anh nghe hay lắm."
Adam nói cảm ơn: "Nguyên soái đang ở phòng quyền anh, chủ nhân ở thư viện."
Sầm Gia Hành papa boy đương nhiên là đi thư viện trước.
Trong không khí nóng bức của mùa hè tràn đầy mùi hoa hồng và mùi anh đào ngọt ngào, Sầm Gia Hành vừa nhai anh đào vừa đi, bỗng có cơn gió lớn làm biển hoa trước thư viện nguy nga dập dờn, cây anh đào cũng đung đưa nhánh hoa. Những mảng màu xanh rờn chạy quanh cầu thang to lớn, một người chầm chậm bước xuống.
Omega mặc áo sơ mi màu xanh xám và quần dài màu sợi đay, mái tóc đen dài thoải mái xõa xuống vai. Bởi vì da quá trắng, nước da sáng lên dưới ánh mặt trời khiến y có vẻ tách biệt, bóng hoa rơi trên khuôn mặt dịu dàng, từng bước đi chứa đựng sự nhã nhặn mà năm tháng ban tặng. Sầm Gia Hành tươi cười gọi ba, mấy bước đã chạy lên cầu thang.
"Con về khi nào thế?" Sầm Dao ôm xấp bản thảo thiết kế, bóng cây tạp nham phủ lên người cả hai, y cười nói: "Sao đổ nhiều mồ hôi vậy?"
"Tại chạy ạ." Sầm Gia Hành ngửi được mùi bạc hà lành lạnh, giữa mùa hè thấm vào da man mát. Cậu lẽo đẽo theo sát Sầm Dao, liên tục kể cho y chuyện những ngày qua. Rõ ràng thiếu niên còn cao hơn Sầm Dao tới nửa cái đầu, nhưng ở trước mặt Omega, cậu vẫn luôn như đứa trẻ chưa trưởng thành. Sầm Gia Hành nhìn sườn mặt ba mình, do dự rồi nói: "Ba, con muốn gia nhập tổ của ba làm dự án thiết kế hệ thống cơ giáp Thiên Toàn, đời thứ hai của G18."
"Sầm Gia Hành, chân trong chân ngoài không phải thói quen tốt." Sầm Dao cùng cậu bước qua rừng anh đào, trở về biệt thự, miệng nói: "Tháng trước con mới nói muốn gia nhập đội quân đặc chủng của cha con."
"Thì con muốn vào đâu cũng đủ điều kiện mà." Sầm Gia Hành không hề sợ giọng điệu lạnh lùng của Sầm Dao, rất tùy tiện: "Ba coi như con đang phân vân đi, vì thật sự con chưa tìm được mục tiêu gì khiến mình phải nghiêm túc đạt được hết."
Sầm Dao cười, thật ra y cũng không có ý trách móc con. Sầm Gia Hành quá xuôi gió xuôi nước, sự thông minh và năng lực của thằng bé khiến nó làm chuyện gì cũng rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng quá thành ra không có tính khiêu chiến, à, ngoại trừ chuyện liên quan tới cha mình.
"Vậy trước hết con nghiêm túc nghĩ xem làm sao để thắng được cha con đi." Sầm Dao đẩy cửa phòng khách, hả hê nói: "Bóng ma đời này của thiếu gia Sầm chính là có hai người cha công thành danh toại."
Sầm Gia Hành: "..."
Đây quả thực là lịch sử đen của cậu. Hồi bé cậu thường xuyên cảm thấy áp lực vì phụ huynh quá ưu tú, có một thời kì còn lo nghĩ đến không ngủ được. Một hôm chịu hết nổi chạy tới trước mặt Sầm Dao òa lên khóc bảo hai cha là bóng ma cả đời của mình, sau đó... Bị hai ông cha chả biết thông cảm gì cười vào mặt.
Sầm Gia Hành lập tức kêu r.ên: "Ba, ba bị cha dạy hư rồi!"
Một đám thanh thiếu niên mười tám đôi mươi ở Châu Anh Thi Đan thuê một căn biệt thự, ban ngày dạo chơi hái anh đào cho hết thời gian, ban đêm uống rượu vui đùi. Mùa hè của thiếu niên nhiệt liệt mà lãng mạn, hormone theo rượu tràn ngập trong không khí nóng bức. Sầm Gia Hành bơi một vòng leo lên, nam Omega cầm sẵn khăn tắm đã đứng trên bờ được một lúc lâu bị bạn bè ồn ào đẩy tới.
Sầm Gia Hành nheo mắt, nhìn mấy thằng bạn tồi ngồi ở đằng xa hóng hớt không chê chuyện lớn, nhận khăn của Omega, thầm thở dài: "Muốn đi dạo vườn anh đào không?"
Tiếng huýt sáo liên tiếp vang lên, khuôn mặt Omega đỏ bừng, nhưng đôi mắt rất sáng, thoải mái gật đầu.
Buổi tối ở Châu Anh Thi Đan mát lạnh rất thích, gió thổi tới luôn lẫn một mùi trái cây ướt át. Omega nhìn Sầm Gia Hành cởi trần cầm khăn tắm tùy ý lau người. Xét từ góc độ nào, Alpha trước mặt cũng đều rất xuất sắc, cậu ấy nắm bắt bí quyết đầu thai, trời sinh là con cưng của mọi nhà, gia đình mỹ mãn hạnh phúc, có không gian rộng lớn để trưởng thành. Vóc dáng cao to, đường cong cơ bắp săn chắc, mái tóc đen ước đẫm tùy ý rủ xuống, đôi mắt lam dù lạnh nhưng luôn chân thành nhìn người, cũng rất yêu cười, chỉ là nụ cười không mấy đứng đắn, luôn có kiểu vô lại nghịch ngợm.
Nhưng giờ phút này, Alpha hiếm hoi không cười, rất nghiêm túc. Khi lạnh mặt, cậu rất giống cha mình, vị Alpha trong truyền thuyết đã viết lại lịch sử cận đại của Liên Bang - nguyên soái Norman, người thống lĩnh bộ quân sự hai khu Nam Bắc.
"Chắc cậu quen Châu Anh Thi Đan lắm nhỉ?" Omega cười gợi chuyện: "Bọn họ kể là hồi bé có hơn nửa thời gian cậu sống ở đây."
"Ừ." Sầm Gia Hành gật đầu. Hàng năm từ tháng 6 đến tháng 10, hai người cha của cậu luôn tới Châu Anh Thi Đan vượt qua mùa hè nóng bức dài dằng dặc của Liên Bang, thế nên nơi này có hơn nửa hồi ức tuổi thơ vô lo vô nghĩ Sầm Gia Hành. Ánh mắt thiếu niên cũng mềm mại hơn: "Không có nơi nào mùa hè vui như ở Châu Anh Thi Đan."
Trái tim Omega kịch liệt nhảy lên, bầu không khí và cảm xúc đạt tới đỉnh điểm, y quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt xanh xinh đẹp của Alpha, thở ra một hơi thật dài: "Sầm Gia Hành, tớ thích cậu, cậu có thể làm bạn trai của tớ không?"
Gió lúc này cũng yên tĩnh, mùi trái cây ngày càng đậm. Sầm Gia Hành rủ mắt, giọng điệu vẫn êm ái nhưng tàn nhẫn: "Xin lỗi, tôi không có cảm giác gì với cậu."
Gió khiến tán cây rì rào, đôi mắt Omega đỏ lên: "Vậy à. Thật ra khi cậu nói tới vườn anh đào đi dạo tớ đã biết rồi, cậu không muốn từ chối tớ trước mặt mọi người làm tớ khó xử."
Sầm Gia Hành không nói gì, cậu đã có kinh nghiệm từ chối người khác, biết lúc này tốt nhất là giữ im lặng. Omega cười: "Nhưng mà không có cảm giác thật à? Tớ rất ưu tú, ngoại hình cũng đâu có kém? Tuần trước tớ còn được duyệt gia nhập tổ dự án của giáo sư Sầm." Tiếng Omega đã có phần nghẹn ngào: "Tại sao cậu không có cảm giác với tớ vậy?"
Sầm Gia Hành không mang khăn tay, không thể an ủi, cậu cũng không muốn từ chối rồi lại cho người ta hi vọng: "Cậu rất ưu tú, cái này là chắc chắn, nhưng tôi không hiểu cậu, cậu cũng không hiểu tôi. Cậu thích tôi chỉ là bị hormone và những gì tôi thể hiện ra ngoài che mắt, còn có rất nhiều người khác tốt hơn, rất nhiều điều tốt đẹp đáng để cậu theo đuổi hơn."
10 phút sau, Sầm Gia Hành về lại bể bơi. Mấy thằng bạn chó đang chơi trò chơi thấy cậu về thì huýt sáo: "Anh giai ơi anh ác thế, người ta là Lance Henry đó, thiên tài kiêm hot boy trường mình mà anh cũng chê, mắt anh chắc mọc trên đầu hả?"
Sầm Gia Hành đá nó một cú, không muốn nói về đề tài này, tùy ý rút một cuốn sách giấy để trên bàn thủy tinh, nằm lên ghế giở ra. Cyril Burton rót cho cậu chén rượu, cười nói: "Sách đó cũng là của Henry."
Sầm Gia Hành khựng lại, cả lũ cười ầm lên, cậu kệ chúng nó, nhìn tên sách,, tác giả Sầm Dao.
Ba cậu, Sầm Gia Hành quá quen rồi, từ nhỏ đã đọc không biết bao nhiêu lần, thong thả nói: "Đủ rồi, cười nữa là khó xử lắm."
"Mẹ, làm sao khó xử bằng mày từ chối người ta được?"
Đám Alpha lại hi hi ha ha trêu chọc vài câu rồi chuyển chủ đề khác. Sầm Gia Hành đọc sách, lắng tai nghe bạn bè thảo luận về biệt thự này. Nói một hồi tự dưng bầu không khí sôi động hẳn, một Alpha thò tay huých cậu, cười nói: "Biệt thự này đã là gì, biệt thự nhà Sầm Gia Hành mới gọi là đẹp. Vườn Hoa Hồng đó, ài, trồng đủ loại hoa hồng của Liên Bang, phim phóng sự đã quay không biết bao nhiêu lần."
Nhóm Alpha hiểu ngay phá ra cười, Sầm Gia Hành cũng cười. Toàn Liên Bang không ai không biết Vườn Hoa Hồng ở Châu Anh Thi Đan, trồng 180 loài hoa hồng, một năm bốn mùa hoa nở không bao giờ tàn, là dinh thự riêng của nguyên soái Heinz Norman. Nơi này được chăm sóc rất cẩn thận, chỉ riêng màu hoa đã có 7 loại, từ trên nhìn xuống, cả khuôn viên lãng mạn mỹ lệ như là cảnh trong truyện cổ tích. Đương nhiên, điều khiến Vườn Hoa Hồng nổi tiếng nhất là xuất xứ cái tên của nó, theo lời đồn thì Vườn Hoa Hồng là nơi nguyên soái Heinz Norman dùng để cất giữ "Hoa Hồng" hắn nâng niu như báu vật. Thế nên nhắc tới Vườn Hoa Hồng, điều đầu tiên người ta nghĩ đến chính là tình yêu trung thành đến chết cũng không đổi.
Sầm Gia Hành chống đầu cười, nghe cái đám này hết lời hâm mộ, bảo chúng nó: "Muốn xem thì mai về với tao, vừa hay là mùng chín, sinh nhật cha tao, tới đông chút cho náo nhiệt."
Cả lũ lập tức tắt tiếng, Cyril đẩy kính, con ngươi màu xanh ngập ý cười: "Đừng có dọa tụi nó."
"Đù má đúng rồi đó. Bố mày thề môn quân sự chiến lược kì này điểm thấp vô lý luôn ấy, tao tới ám ảnh tâm lý với khuôn mặt của cha mày."
"Lớp lý thuyết điều khiển cơ giáp của tao cũng không đạt tiêu chuẩn, tao thấy giáo sư Sầm là đùi đánh lô tô đây này!"
Sầm Gia Hành lười biếng lật trang: "Sợ cái gì? Ba tao dịu dàng vậy mà."
"Mày là cái đồ papa boy, cái gì cũng là papa mày tốt nhất." Có đứa khoác tay lên vai cậu, cười nói: "Có phải tuổi thơ mày bị quản nghiêm lắm không?"
"Mày thấy tao giống bị quản nghiêm không?" Sầm Gia Hành tay chống má, khoe khoang: "Tao hồi bé thường xuyên chơi game thâu đêm với ba tao đó." Tuy là tranh thủ lúc cha ra ngoài làm nhiệm vụ không có nhà.
Đám bạn trầm trồ ngưỡng mộ, bọn họ có thể chơi chung với nhau đều do năng lực và gia thế khá tốt, có ai không phải con cưng của trời. Nhưng được bồi dưỡng như người thừa kế từ nhỏ, mấy ai có tuổi thơ vui vẻ thoải mái như Sầm Gia Hành. Một tên Alpha ợ rượu rồi nói: "Lại nói giáo sư Sầm đẹp vậy mà sao lúc đi dạy chẳng chịu cười gì hết."
Sầm Gia Hành đạp thằng đó ngã ra đất, chửi nó: "** má mày vứt não ở nhà hả? Ở trước mặt tao mà dám sủa cái gì vậy, không sợ cha tao bóp chết mày à?!"
Cả lũ lại cười ầm lên, ồn ào: "Cruise, mày tốt nghiệp xong còn muốn vào đội đặc chủng của nguyên soái Norman đó, đảm bảo cửa đầu tiên thi tâm lý nguyên soái đã sút mày ra rồi!"
Bởi vì muốn về Vườn Hoa Hồng, hôm sau Sầm Gia Hành dậy rất sớm. Xuống lầu thấy Cyril đang pha cà phê, hắn thấy Sầm Gia Hành dậy thì đưa cho cậu một ly. Sầm Gia Hành ực một hớp lớn rồi nói: "Ông không muốn tới Vườn Hoa Hồng chơi với tôi mấy ngày à?"
"Thôi." Cyril cười nói: "Cha ông dính nhau lắm, tôi đi thăm mẹ."
Sầm Gia Hành cười theo, thật sự thì cậu cũng không muốn làm bóng đèn cho lắm, chạm cốc với Cyril: "Chào dì Gia giúp tôi nhé."
Sầm Gia Hành được nuôi thả, chưa bao giờ có cái gọi là tính công tử, một mình đi bộ hết bốn con phố mới tới Vườn Hoa Hồng. Adam ở cổng biệt thự biểu thị chào đón nhiệt liệt với cậu, Sầm Gia Hành ngồi xuống vuố.t ve chú chó trông nhà xông tới vẫy đuôi chào hỏi mình, cười nói: "Adam, giọng mới nâng cấp của anh nghe hay lắm."
Adam nói cảm ơn: "Nguyên soái đang ở phòng quyền anh, chủ nhân ở thư viện."
Sầm Gia Hành papa boy đương nhiên là đi thư viện trước.
Trong không khí nóng bức của mùa hè tràn đầy mùi hoa hồng và mùi anh đào ngọt ngào, Sầm Gia Hành vừa nhai anh đào vừa đi, bỗng có cơn gió lớn làm biển hoa trước thư viện nguy nga dập dờn, cây anh đào cũng đung đưa nhánh hoa. Những mảng màu xanh rờn chạy quanh cầu thang to lớn, một người chầm chậm bước xuống.
Omega mặc áo sơ mi màu xanh xám và quần dài màu sợi đay, mái tóc đen dài thoải mái xõa xuống vai. Bởi vì da quá trắng, nước da sáng lên dưới ánh mặt trời khiến y có vẻ tách biệt, bóng hoa rơi trên khuôn mặt dịu dàng, từng bước đi chứa đựng sự nhã nhặn mà năm tháng ban tặng. Sầm Gia Hành tươi cười gọi ba, mấy bước đã chạy lên cầu thang.
"Con về khi nào thế?" Sầm Dao ôm xấp bản thảo thiết kế, bóng cây tạp nham phủ lên người cả hai, y cười nói: "Sao đổ nhiều mồ hôi vậy?"
"Tại chạy ạ." Sầm Gia Hành ngửi được mùi bạc hà lành lạnh, giữa mùa hè thấm vào da man mát. Cậu lẽo đẽo theo sát Sầm Dao, liên tục kể cho y chuyện những ngày qua. Rõ ràng thiếu niên còn cao hơn Sầm Dao tới nửa cái đầu, nhưng ở trước mặt Omega, cậu vẫn luôn như đứa trẻ chưa trưởng thành. Sầm Gia Hành nhìn sườn mặt ba mình, do dự rồi nói: "Ba, con muốn gia nhập tổ của ba làm dự án thiết kế hệ thống cơ giáp Thiên Toàn, đời thứ hai của G18."
"Sầm Gia Hành, chân trong chân ngoài không phải thói quen tốt." Sầm Dao cùng cậu bước qua rừng anh đào, trở về biệt thự, miệng nói: "Tháng trước con mới nói muốn gia nhập đội quân đặc chủng của cha con."
"Thì con muốn vào đâu cũng đủ điều kiện mà." Sầm Gia Hành không hề sợ giọng điệu lạnh lùng của Sầm Dao, rất tùy tiện: "Ba coi như con đang phân vân đi, vì thật sự con chưa tìm được mục tiêu gì khiến mình phải nghiêm túc đạt được hết."
Sầm Dao cười, thật ra y cũng không có ý trách móc con. Sầm Gia Hành quá xuôi gió xuôi nước, sự thông minh và năng lực của thằng bé khiến nó làm chuyện gì cũng rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng quá thành ra không có tính khiêu chiến, à, ngoại trừ chuyện liên quan tới cha mình.
"Vậy trước hết con nghiêm túc nghĩ xem làm sao để thắng được cha con đi." Sầm Dao đẩy cửa phòng khách, hả hê nói: "Bóng ma đời này của thiếu gia Sầm chính là có hai người cha công thành danh toại."
Sầm Gia Hành: "..."
Đây quả thực là lịch sử đen của cậu. Hồi bé cậu thường xuyên cảm thấy áp lực vì phụ huynh quá ưu tú, có một thời kì còn lo nghĩ đến không ngủ được. Một hôm chịu hết nổi chạy tới trước mặt Sầm Dao òa lên khóc bảo hai cha là bóng ma cả đời của mình, sau đó... Bị hai ông cha chả biết thông cảm gì cười vào mặt.
Sầm Gia Hành lập tức kêu r.ên: "Ba, ba bị cha dạy hư rồi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook