Hôn Nhân Xứng Đôi
-
Chương 83
"Tôi đã nói rồi, tôi bị trọng thương không xuống giường được, hội nghị đàm phán sẽ do Sầm Dao ra mặt."
Heinz tắt EP, thảnh thơi lười nhác dựa vào đầu giường. Trước giường bệnh là bốn vị đoàn trưởng của bốn đoàn Thân Vệ Quân, mặc quân phục đứng nghiêm, vóc người và khí thế như lấp kín căn phòng. Sầm Dao đi vào bị cảnh tượng này làm chấn động.
"Cậu Sầm." Bốn Alpha lấy mũ xuống, chỉnh tề chào hỏi y, trên mặt họ đều có vẻ ngượng ngùng. Dù sao mục đích lần này họ tới đây là hi vọng Heinz Norman có thể góp mặt trong hội nghị đàm phán.
Sầm Dao lại rất thoải mái: "Chuyện tham dự đàm phán à?"
Đoàn trưởng đoàn Thân Vệ Quân số 1 thở ra một hơi, dứt khoát nói: "Vâng thưa cậu. Chúng tôi cũng không phải là có ý kiến gì với cậu Sầm, chỉ là đàm phán hiệp ước trăm năm mang tính chính trị quá lớn, trung tướng còn là chỉ huy tối cao trong chiến tranh, về tình về lý thì đều nên có mặt."
Sầm Dao cười gật đầu. Thật ra y cũng không muốn tham gia cho lắm, mấy thứ chính trị gì đó quá nhức đầu, Sầm Dao tự nhận mình không hợp mảng này: "Đến giờ Heinz phải thay thuốc rồi, đợi tôi thay cho anh ấy xong rồi mọi người lại nói chuyện nhé."
Heinz tựa vào đầu giường cười với y, dáng vẻ mặc người cứ lấy, rất dung túng. Lục Nhiên kể với Sầm Dao là từ ngày anh ta tốt nghiệp theo Heinz tới giờ, chưa lần nào Heinz bị thương nặng như vậy. Nhưng cái tên Heinz Norman này trời sinh giỏi chịu đựng, nửa người trên phải cấy da diện tích lớn, rồi chữa trị gãy nứt xương đau như thế hắn đều như không cảm nhận được. Lúc tháo băng trước ngực cho Alpha, Sầm Dao căng thẳng vô cùng, tay cũng không khống chế được run run, Heinz thế mà còn có tâm trạng sờ tay y trêu chọc.
Thay băng xong, lại một lần sờ rồi bị Sầm Dao tức giận đánh một cái lên bàn tay, tiếng rất giòn, nghe cái "bép". Bốn Alpha đứng trong phòng nháy mắt mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác.
Cũng không thể trách bọn họ, theo Heinz Norman gần 7-8 năm, ngày thường chỉ thấy bản mặt núi băng vạn năm không đổi của hắn, càng miễn bàn những lần phạm lỗi bị chửi như con. Một Heinz Norman dịu dàng đầy tình yêu thương này với họ quá là chấn động tam quan lẫn ngũ giác*.
*Tam quan là quan điểm của con người về ý nghĩa, giá trị, mục đích, quan niệm cốt lõi trong cuộc sống và thế giới. Ngũ giác là 5 giác quan thính giác, xúc giác, thị giác, khứu giác, vị giác.
Thay băng xong, Sầm Dao đo nhiệt độ cơ thể cho Heinz. Bốn Alpha không đứng như cọc gỗ nữa, nhưng lúc này không phù hợp để ra ngoài, đành phải phối hợp nhìn ra cửa sổ. Nhưng mà tiếng Sầm Dao nhỏ nhẹ dỗ Heinz uống thuốc vẫn không khống chế được chui vào trong tai họ. Bốn người âm thầm trao nhau ánh mắt.
"Vãi nồi, Heinz Norman này bị đánh tráo rồi."
"Nghe được nhiều quá, nguy hiểm."
"Má nó, tao hiểu sao trung tướng mờ mắt với sắc rồi, tao cũng muốn có một Omega dịu dàng xinh đẹp như vậy."
"Đù má ai mà không muốn hả."
Bốn thanh niên bạnh khuôn mặt nghiêm chỉnh, trong lòng điên cuồng phàn nàn, Sầm Dao dỗ Heinz uống thuốc xong cười nói với họ: "Mọi người nói chuyện tiếp đi."
Bốn Alpha rất phong độ đặt mũ trước ngực, lịch thiệp gật đầu, Heinz Norman cười khẩy.
Sầm Dao tới phòng điều trị lấy thuốc giảm đau, Lục Nhiên đưa thuốc cho y, do dự một hồi vẫn nói: "Trung tướng vẫn chưa điền đơn kiểm tra tâm lý hậu chiến."
Sầm Dao sửng sốt, sau mỗi lần làm nhiệm vụ quan trọng Heinz đều sẽ điền đơn, lúc cần thiết sẽ còn tiến hành tâm lý trị liệu. Y im lặng một hồi: "Tạm thời chưa cần gấp, đợi xong chuyện đàm phán đã."
Sầm Dao như bình thường trở về, lúc này bốn vị đoàn trưởng đã đi, Heinz đang tựa vào đầu giường xem EP, không để chế độ riêng tư, nên Sầm Dao liếc cái đã thấy tên sách: <Cách trở thành một người cha tốt>.
Sầm Dao: "..."
"Anh đúng là rảnh thật đấy." Sầm Dao thay bó hoa hồng mới: "Thật sự không định tham gia đàm phán à?"
"Em đi một mình thấy sợ à?" Heinz vươn tay với y, Sầm Dao ngồi xuống mép giường, rất muốn ôm nhưng lại lo cho vết thương của người ta, thế là hai tay chống bên giường chỉ tựa hờ vào người Alpha: "Cũng không phải là sợ, nhưng nếu em tham dự thì đúng là không phù hợp với quy định, càng miễn bàn tới mấy thứ như áp lực từ Nội Các hay dư luận của đại chúng. Em không tham gia thì sẽ không có những chuyện này."
"Áp lực và dư luận không quan trọng, quan trọng là em có muốn hay không." Heinz cầm cổ tay Sầm Dao. Theo lý thuyết, Omega mang thai vóc người sẽ dần nở nang, nhưng tay chân Sầm Dao vẫn mảnh mai như vậy, thậm chí còn gầy hơn lúc chưa có thai. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên bụng y, nơi này còn chưa phồng lên, ấm giọng nói: "Em còn nghén nhiều nữa không?"
"Đỡ hơn một tháng trước nhiều." Sầm Dao không quen lắm cái kiểu hỏi này, bèn lảng sang chuyện khác: "Nếu em muốn thì sao?"
"Vậy người xuất hiện trong buổi đàm phán chỉ có thể là em." Heinz nghiêng đầu hôn lên má lúm đồng tiền của Omega, hơi thở ấm áp phả vào tóc đen, thủ thỉ: "Bé con còn phá em không?"
Sầm Dao nhìn hắn một chút, không hiểu sao cảm xúc lại trào lên: "Anh biết em không thích anh còn hỏi, nó phá điên lên được, phiền chết."
Heinz cười cầm tay y, dùng cánh tay trái không bị thương ôm Sầm Dao vào lòng, cúi đầu hôn lên gáy Omega: "Anh xin lỗi, sinh quỷ con đáng ghét này xong chúng ta không sinh thêm nữa."
Heinz vỗ lưng an ủi người yêu. Thật ra Sầm Dao không hề có chuẩn bị gì cho việc mình sắp làm ba, thậm chí sâu trong lòng vẫn rất sợ, thế nên y rất xấu hổ trước những phản ứng của mang thai của cơ thể. Heinz thả pheromone, dịu dàng hôn y, dỗ dành: "Sinh xong anh sẽ đi thắt ống dẫn, về sau không phải chịu khổ nữa."
Sầm Dao ghé cằm vào vai hắn không nói gì, hai người yên lặng ôm nhau một lúc. Heinz cọ lên mặt y, bỗng nói: "Để con theo họ em có được không?"
Sầm Dao chớp mắt, đối mặt với Heinz: "Anh có biết mình đang nói gì không vậy?"
"Hửm? Sao lại không." Heinz nghịch lông mi của y, cười hỏi: "Làm gì mà ngạc nhiên vậy?"
Không phải là Sầm Dao ngạc nhiên, chỉ là y đang nghĩ rất thực tế. Norman và Burton là hai gia tộc lớn được truyền lại và hợp tác gần trăm năm, nếu về sau họ thật sự chỉ có một đứa con, đứa nhỏ này sẽ là người thừa kế duy nhất. Họ Norman không chỉ là một cái họ đơn thuần, mà là đại diện cho sự kế thừa và biểu tượng của một gia tộc, hay nói thẳng ra, là sự ngưng tụ lợi ích cả trăm năm của gia tộc Norman. Tương lai đứa bé này dù làm chính trị hay quân sự, chỉ cần nó có họ Norman thì sẽ luôn thuận lợi, được hộ tống thẳng lên mây xanh.
Nếu đứa nhỏ theo họ Sầm, đồng nghĩa với khiêu chiến truyền thống trăm năm của hai gia tộc.
"Thật ra anh chẳng có kì vọng hay yêu cầu gì với con." Heinz hôn lên mu bàn tay y: "Ông anh cũng vậy, ông chỉ hi vọng anh khỏe mạnh hạnh phúc, thế nên tuổi thơ của anh vô tư không lo nghĩ gì, có thể thăm dò mọi cơ hội trong cuộc sống. Nếu không phải vì chiến tranh, có lẽ giờ anh đã là một nhà diễn tấu dương cầm vô danh nhưng vui vẻ."
Sầm Dao cười, má lúm hiện lên.
Heinz cũng cười, tiến tới dùng chóp mũi cọ lúm đồng tiền của y: "Nhưng giờ anh đã cho con chúng ta một hoàn cảnh sinh hoạt ổn định và bình yên, nó không cần hoàn thành nguyện vọng của cha ông, cũng không cần kế thừa khát vọng của người khác, con có thể làm bất cứ chuyện gì nó muốn."
"Vậy lỡ nó là một đứa bé không có chí hướng, chỉ biết ăn hại thì sao?" Sầm Dao cười hỏi.
"Vậy thì làm một đứa ăn hại hạnh phúc." Heinz nói: "Làm một người ăn hại vĩnh viễn được yêu thương, vĩnh viễn vô tư hạnh phúc khó lắm chứ em tưởng à, không phải ai cũng làm được đâu."
Sầm Dao ôm cổ hắn, ngọt ngào cười.
"Nếu số mệnh nó bất phàm, muốn cống hiến cho xã hội và quốc gia, vậy vào Nội Các, vào tòa án, vào nghị viện." Heinz nói rất thản nhiên, nhưng chắc chắn: "Dù họ Sầm hay họ Norman, nó vẫn là con của chúng ta. Con muốn gì, anh đều có thể cho con."
Sầm Dao nhẹ nhàng vuốt ve mi mắt hắn, cảm thán: "Làm sao bây giờ trung tướng Norman, em thấy anh quyến rũ quá."
Heinz không vui lắm: "Hôm nay em mới thấy anh quyến rũ à?"
Sầm Dao bật cười, tiến tới hôn chồng: "Vẫn luôn thấy anh quyến rũ." Sau đó thủ thỉ bên tai Heinz: "Nhưng hôm nay em phát hiện, hình như em yêu anh hơn rồi."
[Tác giả có lời muốn nói]:
Bây giờ Heinz với Sầm Dao vẫn còn mơ mộng về con lắm, còn chưa ý thức được tương lai sẽ phải đối mặt với cái gì. Lấy đâu ra bé ngoan mềm mại nũng nịu, một ông giời con đấy (ác ma thì thầm)
Heinz tắt EP, thảnh thơi lười nhác dựa vào đầu giường. Trước giường bệnh là bốn vị đoàn trưởng của bốn đoàn Thân Vệ Quân, mặc quân phục đứng nghiêm, vóc người và khí thế như lấp kín căn phòng. Sầm Dao đi vào bị cảnh tượng này làm chấn động.
"Cậu Sầm." Bốn Alpha lấy mũ xuống, chỉnh tề chào hỏi y, trên mặt họ đều có vẻ ngượng ngùng. Dù sao mục đích lần này họ tới đây là hi vọng Heinz Norman có thể góp mặt trong hội nghị đàm phán.
Sầm Dao lại rất thoải mái: "Chuyện tham dự đàm phán à?"
Đoàn trưởng đoàn Thân Vệ Quân số 1 thở ra một hơi, dứt khoát nói: "Vâng thưa cậu. Chúng tôi cũng không phải là có ý kiến gì với cậu Sầm, chỉ là đàm phán hiệp ước trăm năm mang tính chính trị quá lớn, trung tướng còn là chỉ huy tối cao trong chiến tranh, về tình về lý thì đều nên có mặt."
Sầm Dao cười gật đầu. Thật ra y cũng không muốn tham gia cho lắm, mấy thứ chính trị gì đó quá nhức đầu, Sầm Dao tự nhận mình không hợp mảng này: "Đến giờ Heinz phải thay thuốc rồi, đợi tôi thay cho anh ấy xong rồi mọi người lại nói chuyện nhé."
Heinz tựa vào đầu giường cười với y, dáng vẻ mặc người cứ lấy, rất dung túng. Lục Nhiên kể với Sầm Dao là từ ngày anh ta tốt nghiệp theo Heinz tới giờ, chưa lần nào Heinz bị thương nặng như vậy. Nhưng cái tên Heinz Norman này trời sinh giỏi chịu đựng, nửa người trên phải cấy da diện tích lớn, rồi chữa trị gãy nứt xương đau như thế hắn đều như không cảm nhận được. Lúc tháo băng trước ngực cho Alpha, Sầm Dao căng thẳng vô cùng, tay cũng không khống chế được run run, Heinz thế mà còn có tâm trạng sờ tay y trêu chọc.
Thay băng xong, lại một lần sờ rồi bị Sầm Dao tức giận đánh một cái lên bàn tay, tiếng rất giòn, nghe cái "bép". Bốn Alpha đứng trong phòng nháy mắt mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác.
Cũng không thể trách bọn họ, theo Heinz Norman gần 7-8 năm, ngày thường chỉ thấy bản mặt núi băng vạn năm không đổi của hắn, càng miễn bàn những lần phạm lỗi bị chửi như con. Một Heinz Norman dịu dàng đầy tình yêu thương này với họ quá là chấn động tam quan lẫn ngũ giác*.
*Tam quan là quan điểm của con người về ý nghĩa, giá trị, mục đích, quan niệm cốt lõi trong cuộc sống và thế giới. Ngũ giác là 5 giác quan thính giác, xúc giác, thị giác, khứu giác, vị giác.
Thay băng xong, Sầm Dao đo nhiệt độ cơ thể cho Heinz. Bốn Alpha không đứng như cọc gỗ nữa, nhưng lúc này không phù hợp để ra ngoài, đành phải phối hợp nhìn ra cửa sổ. Nhưng mà tiếng Sầm Dao nhỏ nhẹ dỗ Heinz uống thuốc vẫn không khống chế được chui vào trong tai họ. Bốn người âm thầm trao nhau ánh mắt.
"Vãi nồi, Heinz Norman này bị đánh tráo rồi."
"Nghe được nhiều quá, nguy hiểm."
"Má nó, tao hiểu sao trung tướng mờ mắt với sắc rồi, tao cũng muốn có một Omega dịu dàng xinh đẹp như vậy."
"Đù má ai mà không muốn hả."
Bốn thanh niên bạnh khuôn mặt nghiêm chỉnh, trong lòng điên cuồng phàn nàn, Sầm Dao dỗ Heinz uống thuốc xong cười nói với họ: "Mọi người nói chuyện tiếp đi."
Bốn Alpha rất phong độ đặt mũ trước ngực, lịch thiệp gật đầu, Heinz Norman cười khẩy.
Sầm Dao tới phòng điều trị lấy thuốc giảm đau, Lục Nhiên đưa thuốc cho y, do dự một hồi vẫn nói: "Trung tướng vẫn chưa điền đơn kiểm tra tâm lý hậu chiến."
Sầm Dao sửng sốt, sau mỗi lần làm nhiệm vụ quan trọng Heinz đều sẽ điền đơn, lúc cần thiết sẽ còn tiến hành tâm lý trị liệu. Y im lặng một hồi: "Tạm thời chưa cần gấp, đợi xong chuyện đàm phán đã."
Sầm Dao như bình thường trở về, lúc này bốn vị đoàn trưởng đã đi, Heinz đang tựa vào đầu giường xem EP, không để chế độ riêng tư, nên Sầm Dao liếc cái đã thấy tên sách: <Cách trở thành một người cha tốt>.
Sầm Dao: "..."
"Anh đúng là rảnh thật đấy." Sầm Dao thay bó hoa hồng mới: "Thật sự không định tham gia đàm phán à?"
"Em đi một mình thấy sợ à?" Heinz vươn tay với y, Sầm Dao ngồi xuống mép giường, rất muốn ôm nhưng lại lo cho vết thương của người ta, thế là hai tay chống bên giường chỉ tựa hờ vào người Alpha: "Cũng không phải là sợ, nhưng nếu em tham dự thì đúng là không phù hợp với quy định, càng miễn bàn tới mấy thứ như áp lực từ Nội Các hay dư luận của đại chúng. Em không tham gia thì sẽ không có những chuyện này."
"Áp lực và dư luận không quan trọng, quan trọng là em có muốn hay không." Heinz cầm cổ tay Sầm Dao. Theo lý thuyết, Omega mang thai vóc người sẽ dần nở nang, nhưng tay chân Sầm Dao vẫn mảnh mai như vậy, thậm chí còn gầy hơn lúc chưa có thai. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên bụng y, nơi này còn chưa phồng lên, ấm giọng nói: "Em còn nghén nhiều nữa không?"
"Đỡ hơn một tháng trước nhiều." Sầm Dao không quen lắm cái kiểu hỏi này, bèn lảng sang chuyện khác: "Nếu em muốn thì sao?"
"Vậy người xuất hiện trong buổi đàm phán chỉ có thể là em." Heinz nghiêng đầu hôn lên má lúm đồng tiền của Omega, hơi thở ấm áp phả vào tóc đen, thủ thỉ: "Bé con còn phá em không?"
Sầm Dao nhìn hắn một chút, không hiểu sao cảm xúc lại trào lên: "Anh biết em không thích anh còn hỏi, nó phá điên lên được, phiền chết."
Heinz cười cầm tay y, dùng cánh tay trái không bị thương ôm Sầm Dao vào lòng, cúi đầu hôn lên gáy Omega: "Anh xin lỗi, sinh quỷ con đáng ghét này xong chúng ta không sinh thêm nữa."
Heinz vỗ lưng an ủi người yêu. Thật ra Sầm Dao không hề có chuẩn bị gì cho việc mình sắp làm ba, thậm chí sâu trong lòng vẫn rất sợ, thế nên y rất xấu hổ trước những phản ứng của mang thai của cơ thể. Heinz thả pheromone, dịu dàng hôn y, dỗ dành: "Sinh xong anh sẽ đi thắt ống dẫn, về sau không phải chịu khổ nữa."
Sầm Dao ghé cằm vào vai hắn không nói gì, hai người yên lặng ôm nhau một lúc. Heinz cọ lên mặt y, bỗng nói: "Để con theo họ em có được không?"
Sầm Dao chớp mắt, đối mặt với Heinz: "Anh có biết mình đang nói gì không vậy?"
"Hửm? Sao lại không." Heinz nghịch lông mi của y, cười hỏi: "Làm gì mà ngạc nhiên vậy?"
Không phải là Sầm Dao ngạc nhiên, chỉ là y đang nghĩ rất thực tế. Norman và Burton là hai gia tộc lớn được truyền lại và hợp tác gần trăm năm, nếu về sau họ thật sự chỉ có một đứa con, đứa nhỏ này sẽ là người thừa kế duy nhất. Họ Norman không chỉ là một cái họ đơn thuần, mà là đại diện cho sự kế thừa và biểu tượng của một gia tộc, hay nói thẳng ra, là sự ngưng tụ lợi ích cả trăm năm của gia tộc Norman. Tương lai đứa bé này dù làm chính trị hay quân sự, chỉ cần nó có họ Norman thì sẽ luôn thuận lợi, được hộ tống thẳng lên mây xanh.
Nếu đứa nhỏ theo họ Sầm, đồng nghĩa với khiêu chiến truyền thống trăm năm của hai gia tộc.
"Thật ra anh chẳng có kì vọng hay yêu cầu gì với con." Heinz hôn lên mu bàn tay y: "Ông anh cũng vậy, ông chỉ hi vọng anh khỏe mạnh hạnh phúc, thế nên tuổi thơ của anh vô tư không lo nghĩ gì, có thể thăm dò mọi cơ hội trong cuộc sống. Nếu không phải vì chiến tranh, có lẽ giờ anh đã là một nhà diễn tấu dương cầm vô danh nhưng vui vẻ."
Sầm Dao cười, má lúm hiện lên.
Heinz cũng cười, tiến tới dùng chóp mũi cọ lúm đồng tiền của y: "Nhưng giờ anh đã cho con chúng ta một hoàn cảnh sinh hoạt ổn định và bình yên, nó không cần hoàn thành nguyện vọng của cha ông, cũng không cần kế thừa khát vọng của người khác, con có thể làm bất cứ chuyện gì nó muốn."
"Vậy lỡ nó là một đứa bé không có chí hướng, chỉ biết ăn hại thì sao?" Sầm Dao cười hỏi.
"Vậy thì làm một đứa ăn hại hạnh phúc." Heinz nói: "Làm một người ăn hại vĩnh viễn được yêu thương, vĩnh viễn vô tư hạnh phúc khó lắm chứ em tưởng à, không phải ai cũng làm được đâu."
Sầm Dao ôm cổ hắn, ngọt ngào cười.
"Nếu số mệnh nó bất phàm, muốn cống hiến cho xã hội và quốc gia, vậy vào Nội Các, vào tòa án, vào nghị viện." Heinz nói rất thản nhiên, nhưng chắc chắn: "Dù họ Sầm hay họ Norman, nó vẫn là con của chúng ta. Con muốn gì, anh đều có thể cho con."
Sầm Dao nhẹ nhàng vuốt ve mi mắt hắn, cảm thán: "Làm sao bây giờ trung tướng Norman, em thấy anh quyến rũ quá."
Heinz không vui lắm: "Hôm nay em mới thấy anh quyến rũ à?"
Sầm Dao bật cười, tiến tới hôn chồng: "Vẫn luôn thấy anh quyến rũ." Sau đó thủ thỉ bên tai Heinz: "Nhưng hôm nay em phát hiện, hình như em yêu anh hơn rồi."
[Tác giả có lời muốn nói]:
Bây giờ Heinz với Sầm Dao vẫn còn mơ mộng về con lắm, còn chưa ý thức được tương lai sẽ phải đối mặt với cái gì. Lấy đâu ra bé ngoan mềm mại nũng nịu, một ông giời con đấy (ác ma thì thầm)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook