Hôn Nhân Trọng Sinh Cao Một Trượng
-
Chương 7
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, cô bước tới giường nằm xuống, cô cảm thấy mặt mình đã đỏ lên, nhưng đỏ như thế nào thì cô lại không thấy. Dưới bóng đèn vàng bắn vào mắt làm cho cô thấy choáng váng, Trình Cốc Tâm dứt khoác nhắm mắt lại giả chết, như vậy tâm trạng xấu hổ cũng có thể giảm bớt.
Cô nằm xuống không bao lâu, Đồng Hàn Thành cũng đi đến bên giường. Vốn ánh sáng có thể xuyên qua mí mắt mỏng manh mà vào, nhưng lại bị thân hình của người đi tới che mất. Lòng của Trình Cốc Tâm dần cảm thấy khẩn trương hơn, nệm mềm ở hai bên vai của cô có chút lún xuống, giờ phút này đối với cô quả thật là một sự dày vò.
Thời gian tích tắc trôi qua, nhưng cô lại cảm thấy một giờ như một năm, chờ mãi mà vẫn chưa có người hôn xuống. Con ngươi chuyển động không ngừng, lông mi cũng run lên, nói rõ người ở dưới thân rất là khẩn trương, Đồng Hàn Thành đang nằm ở bên trên không biết có muốn tiếp tục nữa hay không.
Trình Cốc Tâm thật sự nhịn không được, không đợi được, bắt đầu lén mở mắt ra nhìn tình hình hiện tại. Đôi mắt tối đen sáng như đuốc, dưới sống mũi thẳng là đôi môi mỏng, đôi lông mày rậm như kiếm nhăn lại ở một chỗ. Lần này nhìn rất chuẩn xác, cô cũng hiểu rõ hơn, thậm chí dưới cằm anh có một nhúm râu nhỏ mới mọc mà cô cũng thấy. Sau khi nhìn vào mắt anh, cô nhanh chóng né tránh, nhắm mắt lại ngay.
Sau khi phát hiện động tác nhỏ của cô, Đồng Hàn Thành bình tỉnh trở lại. Một giây sau, nụ hôn vừa dừng ở trên môi cô. Mỗi lần dừng trên môi cô như là đang trêu chọc lòng anh vậy, mấy chục cái hít đất đối với anh chỉ như gãi ngứa, cho nên anh rất hưởng thụ cả quá trình này.
Cảm giác được môi mình rất mát, cô im lặng ở trong lòng đếm số. Tần suất của anh rất ổn định, nụ hôn của anh luôn rơi xuống đúng thời gian, góc độ và cảm xúc đều giống nhau như đúc. Hơn nữa hơi thở của anh cũng rất bình ổn, vẫn chưa có triệu chứng thở dốc. Xem ra thể lực của anh cũng không phải là khỏe bình thường, quả nhiên thể chất của quân nhân nhập ngũ là như vậy. Nghĩ đến đây Trình Cốc Tâm cũng mắng chửi bản thân mình một lần, bây giờ mà cô còn có tâm tư suy nghĩ về vấn đề này.
Làm xong hai mươi cái hít đất, bên tai của có tiếng la hét và tiếng huýt gió không dứt.
“Phó sư trưởng, giỏi lắm!” Doanh trưởng Quách lại lần nữa dẫn đầu reo hò, mọi người cũng ồn ào theo.
“Vậy được rồi, hôm nay dừng ở đây thôi, các người cũng cút về quân đội cho tôi đi.” Phó sư trưởng bắt đầu phát uy.
Nháo động phòng đủ rồi, mọi người cũng đã rất vui vẻ. Quách Dương ngẩng đầu lên nói, “Đi thôi, Phó sư trưởng muốn động phòng, chúng ta không thể ở chỗ này quấy rối được.” Trước khi chạy còn không quên trêu chọc Đồng Hàn Thành một câu.
Làm ầm cả đêm, trong phòng rốt cuộc cũng được yên tĩnh. Đồng Hàn Thành đi ra cửa đưa tiễn cấp dưới của anh, một mình Trình Cốc Tâm ngồi trên giường đảo ngón tay, cô không biết tiếp theo mình nên làm gì.
“Xấu hổ sao, khi nãy đùa có chút quá trớn.” Đồng Hàn Thành bày tỏ sự áy náy đối với cô.
“Hả? À không sao.” Trình Cốc Tâm cũng không biết Đồng Hàn Thành quay lại hồi nào.
Đợi lát nữa bọn họ phải ngủ như thế nào, cô ngủ ở trên giường hay là trên sô pha, muốn cô đưa ra đề nghị anh ngủ ở trên sô pha thì cô lại có chút ngượng ngùng, nhưng cô không muốn ngủ ở trên sô pha, rất không thoải mái. Đang rối rắm về vấn đề này, nên cô im lặng một lúc.
“Khụ khụ, em ngủ ở trên giường đi, đêm nay anh sẽ ngủ ở trên sô pha.” Thấy cô không nói chuyện, anh liền mở miệng nói.
“Này…anh ngủ trên sô pha có được không?” Thật ra Trình Cốc Tâm đang đợi anh nói những lời đó, nhưng nghĩ đến mặt mũi, cô cần phải khách khí một chút.
“Không được cũng phải được, bằng không em muốn ngủ trên sô pha sao?” Nghe câu hỏi khách khí của cô, Đồng Hàn Thành nhịn không được muốn trêu cô một chút.
“À…” Trình Cốc Tâm không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, lập tức cảm thấy cô không giữ được mặt mũi rồi.
“Được rồi, anh đùa chút thôi, làm sao anh có thể để em ngủ trên ghế sô pha được chứ.” Đồng Hàn Thành cười nói, “Em nhanh đi tắm đi rồi còn đi ngủ, em cũng mệt cả ngày hôm nay rồi.”
Trình Cốc Tâm cảm thấy mình bị anh đùa giỡn, “Mẹ nó”, trong lòng tức giận mắng anh vài lần.
Tổ chức thả cho đôi tân nhân ba ngày nghỉ phép, chính sách cũng đã có chút tình người hơn. Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, bọn họ liền rời khỏi khách sạn rồi đi về nhà của bọn họ.
Trước kia phần lớn thời gian của Đồng Hàn Thành đều ở trong quân đội, bởi vì ở nơi đó làm việc có vẻ thuận tiện hơn. Nhưng anh cũng có riêng một căn nhà ở trong quân khu, tuy không lớn nhưng cũng có ba căn phòng và một phòng khách, có đầy đủ mọi tiện nghi cho vợ chồng son bọn họ. Cho nên bây giờ bọn họ liền lái ô tô đi về nhà.
Rất lâu rồi Đồng Hàn Thành chưa trở về ngôi nhà này, bình thường mẹ Đồng rãnh thì tới đây quét dọn một chút. Vừa mở cửa ra, mọi thứ ở trong phòng làm cho anh chấn động. Cả phòng đỏ chói, rất nhiều đồ dùng trong nhà đều đổi mới hết, không khí cũng ấm áp hơn nhiều, anh đoán chắc đây là tác phẩm của mẹ anh.
Trình Cốc Tâm cũng bị màu đỏ chói này làm cho giật mình, tân phòng cũng được bố trí rất có không khí hỉ sự. Cô khó tin quay đầu lại nhìn Đồng Hàn Thành, bày tỏ sự thắc mắc của cô. Đồng Hàn Thành trả lại cho cô một cái biểu cảm từ chối cho ý kiến.
Cuối cùng cô vẫn bước vào phòng, sau đó liền gặp phải một vấn đề, vẫn là chuyện phòng ngủ. Nếu đã là kết hôn giả, tất nhiên hai người bọn họ phải phân phòng ngủ, người nào ngủ ở phòng chính, người nào ngủ ở phòng khách thì phải phân rõ ràng. Trình Cốc Tâm nghỉ đây vốn là nhà anh thì không thể chiếm phòng ngủ chính được, cho nên cô vẫn cảm thấy cô ngủ ở phòng khách vẫn là tốt nhất. Dù sao chuyện này cô cũng không để ý cho mấy, ở đâu cũng đều là giường.
Nhưng mà cô lại thấy Đồng Hàn Thành xách hành lý của cô vào phòng ngủ chính.
“Tôi ngủ ở phòng khách là được rồi.”
“Không sao, em cứ ngủ ở phòng ngủ chính đi, bên trong phòng ngủ chính có nhà vệ sinh, em cũng có thể dùng tiện hơn, anh ngủ ở đâu cũng giống nhau thôi.” Cô phải thừa nhận, người đàn ông này suy nghĩ rất chu đáo.
“Đồng Hàn Thành, hay là…anh ngủ ở phòng ngủ chính đi.” Trình Cốc Tâm cảm thấy rất ngại ngùng khi phải nói như vậy.
“Đừng có cãi nhau với anh nữa, kêu em ngủ ở phòng ngủ chính thì em cứ ở đó ngủ đi, đừng đẩy tới đẩy lui nữa.”
Đồng Hàn Thành là người không thích lề mề.
Vừa rồi cô còn cảm thấy người đàn ông này không tệ, bây giờ toàn bộ hảo cảm đều bay mất tiêu rồi, tính khí của anh nói đến là đến.
Từ trước đến nay Đồng Hàn Thành ở trong quân đội nói một không nói hai, không có ai dám cãi lại mệnh lệnh của anh. Hơn nữa đã nhiều năm rồi anh không có tiếp xúc nhiều với phụ nữ, làm sao có thể hiểu được tâm tư nhỏ của phụ nữ sẽ như thế nào.
Hai người cứ dựa theo cách bố trí như vậy mà sống. Đồng Hàn Thành nghĩ như thế nào, cho dù anh và Trình Cốc Tâm đã kết hôn, nhưng hai người vẫn còn nhiều thứ phải hiểu nhau nhiều hơn, trên nhiều khía cạnh, cho nên bây giờ hai người vẫn còn quá xa lạ, anh muốn bọn họ bước từng bước về phía nhau. Bây giờ anh tạm thời ngủ ở phòng khách, nhưng đó không có nghĩa là sau này anh sẽ không về lại phòng ngủ chính để ngủ.
Ba ngày nghỉ phép, hai người đều ở trong nhà không có đi ra ngoài đường. Thứ nhất đối với Trình Cốc Tâm mà nói, cô quả thật không có chuyện gì để đi ra ngoài, với thân phận mới, cô vẫn cảm thấy xa lạ với rất nhiều thứ. Thứ hai đối với Đồng Hàn Thành mà nói, nếu Trình Cốc Tâm đã ở nhà, vậy anh cũng chẳng có chỗ nào để đi. Cuối cùng đối với bọn họ mà nói, hai người cũng chẳng muốn đi ra ngoài chơi.
Cũng tốt, hai ngày trước lúc mẹ Đồng tới dọn dẹp lại nhà cửa, bà có mua rất nhiều thức ăn để đầy ở trong tủ lạnh, đều còn rất tươi mới. Đến giữa trưa, Trình Cốc Tâm chủ động đi làm cơm. Dù sao ăn của anh ngủ cũng của anh, ít nhất cô cũng phải làm chút chuyện.
“Anh có kiêng ăn gì không?” Trước khi nấu cơm, cô đặc biệt hỏi anh một chút.
“Ưm, anh không ăn chua được, những cái khác thì được hết.” Đồng Hàn Thành cầm sách ngồi ở ban công, mấy ngày nay anh luôn luôn đọc sách.
Không ăn chua à, vốn Trình Cốc Tâm muốn làm trứng chiên cà chua, món cô biết nấu cũng không nhiều lắm, nên cái này cũng là sở trường của cô. Sớm biết đã chẳng hỏi anh làm gì, trực tiếp nấu luôn đi để khỏi làm cho cô nhức đầu.
Nhìn đồ ăn ở trong tủ lạnh, cô thật sự không tìm được món gì mình nên nấu. Cá? Quá khó, cô không biết cách. Củ khoai? Nó dính dính, cô không muốn đụng vào. Cải bông xanh? Cô chỉ biết dùng nó làm salad thôi. Cuối cùng cô đành cầm mấy quả trứng gà mà trước đó cô đã luộc trước làm một món mặn, cho tảo biển và đậu phụ vào nấu canh luôn. Xào thêm một đĩa rau chân vịt, trộn hai quả dưa chuột.
Đồng Hàn Thành nhìn đồ ăn trên bàn cùng một màu, ngoại trừ xanh thì chính là trắng, anh không thể tin vào mắt mình, chẳng lẽ cô ăn thanh đạm tới vậy sao?
Phát hiện thấy vẻ mặt nhăn mày của anh, đối với bàn đồ ăn mà cô làm, cô thật sự cảm thấy rất xấu hổ.
“Nếu anh không ăn được, vậy chúng ta kêu đồ ăn bên ngoài cũng được.”
“Không sao, anh ăn được những món này.” Đồng Hàn Thành bưng bát cơm lên, chọc chọc cơm, liền cảm thấy hối hận. Cơm này nấu cũng quá nát rồi, mấy năm nay anh ở trong quân đội cũng đã quen ăn cơm cứng rồi. Những lời muốn nói ra miệng anh đành phải thu về, xem ra anh đã đánh giá quá cao năng lực nấu cơm của cô, về sau cứ để tự anh nấu là được.
Trình Cốc Tâm khó tin khi nhìn thấy Đồng Hàn Thành ăn đồ ăn cô nấu rất ngon lành, xong còn xin cô cho anh thêm một bát cơm nữa. Thật ra, cơm này cô đã ăn thử rồi, thật sự rất nát. Hình như nước cô cho vào không phải chỉ nhiều có một chút, toàn bộ đều trách cô đã lâu rồi không có nấu cơm, làm hại hôm nay cô nấu mà chẳng nhớ gì. Nếu anh đã không ghét bỏ, thì chính cô cũng phải ăn chứ.
Theo lý thuyết, Trình Cốc Tâm nấu cơm, thì đến phiên Đồng Hàn Thành rửa chén, nhưng vì cô nấu bữa cơm này xong quá áy náy, nên ăn cơm xong cô cướp luôn việc rửa chén, hi vọng có thể bù đắp lại.
Ngoại trừ ăn và ngủ, Trình Cốc Tâm không có chuyện gì để làm, đa số thời gian của cô đều dành để coi ti vi. Cô đã đổi mấy kênh rồi nhưng vẫn không tìm được thứ gì để coi. Ngáp, thật sự rất nhàm chán, trong lúc lơ đễnh ánh mắt quăng qua bóng lưng đang ngồi ở trên ban công. Hình như bộ dáng cả ngày của Đồng Hàn Thành đều như vậy, ngồi đó đọc sách, có đôi khi duy trì một tư thế trong mấy tiếng đồng hồ. Nhìn qua thì hình như anh rất thích đọc sách, Trình Cốc Tâm rất tò mò không biết người như anh thì thích xem loại sách gì, chẳng lẽ anh không cảm thấy nhàm chán sao, muốn cô tự ngồi xem ti vi mấy tiếng đồng hồ thì cô đã cảm thấy rất mệt mỏi, rất buồn ngủ rồi.
Sau đó thừa dịp Đồng Hàn Thành đi vào nhà vệ sinh, cô lén chạy ra ban công nhìn quyển sách đó, ‘Chiến lược’, bị hai chữ này đã kích không nhỏ, anh có thể xem một quyển sách như vậy một cách ngon lành trong thời gian dài như vậy sao.
Ba ngày này hai người sống với nhau rất hài hòa, nhưng trao đổi qua lại cũng rất ít, đa số đều là ở trong một không gian nhưng không có nói gì. Kết thúc kỳ nghỉ kết hôn, Đồng Hàn Thành liền trở về quân đội, sau đó thời gian hai người chung sống với nhau cũng không nhiều nữa, kết quả như vậy làm lòng của Trình Cốc Tâm cảm thấy rất hài lòng.
Cô nằm xuống không bao lâu, Đồng Hàn Thành cũng đi đến bên giường. Vốn ánh sáng có thể xuyên qua mí mắt mỏng manh mà vào, nhưng lại bị thân hình của người đi tới che mất. Lòng của Trình Cốc Tâm dần cảm thấy khẩn trương hơn, nệm mềm ở hai bên vai của cô có chút lún xuống, giờ phút này đối với cô quả thật là một sự dày vò.
Thời gian tích tắc trôi qua, nhưng cô lại cảm thấy một giờ như một năm, chờ mãi mà vẫn chưa có người hôn xuống. Con ngươi chuyển động không ngừng, lông mi cũng run lên, nói rõ người ở dưới thân rất là khẩn trương, Đồng Hàn Thành đang nằm ở bên trên không biết có muốn tiếp tục nữa hay không.
Trình Cốc Tâm thật sự nhịn không được, không đợi được, bắt đầu lén mở mắt ra nhìn tình hình hiện tại. Đôi mắt tối đen sáng như đuốc, dưới sống mũi thẳng là đôi môi mỏng, đôi lông mày rậm như kiếm nhăn lại ở một chỗ. Lần này nhìn rất chuẩn xác, cô cũng hiểu rõ hơn, thậm chí dưới cằm anh có một nhúm râu nhỏ mới mọc mà cô cũng thấy. Sau khi nhìn vào mắt anh, cô nhanh chóng né tránh, nhắm mắt lại ngay.
Sau khi phát hiện động tác nhỏ của cô, Đồng Hàn Thành bình tỉnh trở lại. Một giây sau, nụ hôn vừa dừng ở trên môi cô. Mỗi lần dừng trên môi cô như là đang trêu chọc lòng anh vậy, mấy chục cái hít đất đối với anh chỉ như gãi ngứa, cho nên anh rất hưởng thụ cả quá trình này.
Cảm giác được môi mình rất mát, cô im lặng ở trong lòng đếm số. Tần suất của anh rất ổn định, nụ hôn của anh luôn rơi xuống đúng thời gian, góc độ và cảm xúc đều giống nhau như đúc. Hơn nữa hơi thở của anh cũng rất bình ổn, vẫn chưa có triệu chứng thở dốc. Xem ra thể lực của anh cũng không phải là khỏe bình thường, quả nhiên thể chất của quân nhân nhập ngũ là như vậy. Nghĩ đến đây Trình Cốc Tâm cũng mắng chửi bản thân mình một lần, bây giờ mà cô còn có tâm tư suy nghĩ về vấn đề này.
Làm xong hai mươi cái hít đất, bên tai của có tiếng la hét và tiếng huýt gió không dứt.
“Phó sư trưởng, giỏi lắm!” Doanh trưởng Quách lại lần nữa dẫn đầu reo hò, mọi người cũng ồn ào theo.
“Vậy được rồi, hôm nay dừng ở đây thôi, các người cũng cút về quân đội cho tôi đi.” Phó sư trưởng bắt đầu phát uy.
Nháo động phòng đủ rồi, mọi người cũng đã rất vui vẻ. Quách Dương ngẩng đầu lên nói, “Đi thôi, Phó sư trưởng muốn động phòng, chúng ta không thể ở chỗ này quấy rối được.” Trước khi chạy còn không quên trêu chọc Đồng Hàn Thành một câu.
Làm ầm cả đêm, trong phòng rốt cuộc cũng được yên tĩnh. Đồng Hàn Thành đi ra cửa đưa tiễn cấp dưới của anh, một mình Trình Cốc Tâm ngồi trên giường đảo ngón tay, cô không biết tiếp theo mình nên làm gì.
“Xấu hổ sao, khi nãy đùa có chút quá trớn.” Đồng Hàn Thành bày tỏ sự áy náy đối với cô.
“Hả? À không sao.” Trình Cốc Tâm cũng không biết Đồng Hàn Thành quay lại hồi nào.
Đợi lát nữa bọn họ phải ngủ như thế nào, cô ngủ ở trên giường hay là trên sô pha, muốn cô đưa ra đề nghị anh ngủ ở trên sô pha thì cô lại có chút ngượng ngùng, nhưng cô không muốn ngủ ở trên sô pha, rất không thoải mái. Đang rối rắm về vấn đề này, nên cô im lặng một lúc.
“Khụ khụ, em ngủ ở trên giường đi, đêm nay anh sẽ ngủ ở trên sô pha.” Thấy cô không nói chuyện, anh liền mở miệng nói.
“Này…anh ngủ trên sô pha có được không?” Thật ra Trình Cốc Tâm đang đợi anh nói những lời đó, nhưng nghĩ đến mặt mũi, cô cần phải khách khí một chút.
“Không được cũng phải được, bằng không em muốn ngủ trên sô pha sao?” Nghe câu hỏi khách khí của cô, Đồng Hàn Thành nhịn không được muốn trêu cô một chút.
“À…” Trình Cốc Tâm không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, lập tức cảm thấy cô không giữ được mặt mũi rồi.
“Được rồi, anh đùa chút thôi, làm sao anh có thể để em ngủ trên ghế sô pha được chứ.” Đồng Hàn Thành cười nói, “Em nhanh đi tắm đi rồi còn đi ngủ, em cũng mệt cả ngày hôm nay rồi.”
Trình Cốc Tâm cảm thấy mình bị anh đùa giỡn, “Mẹ nó”, trong lòng tức giận mắng anh vài lần.
Tổ chức thả cho đôi tân nhân ba ngày nghỉ phép, chính sách cũng đã có chút tình người hơn. Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, bọn họ liền rời khỏi khách sạn rồi đi về nhà của bọn họ.
Trước kia phần lớn thời gian của Đồng Hàn Thành đều ở trong quân đội, bởi vì ở nơi đó làm việc có vẻ thuận tiện hơn. Nhưng anh cũng có riêng một căn nhà ở trong quân khu, tuy không lớn nhưng cũng có ba căn phòng và một phòng khách, có đầy đủ mọi tiện nghi cho vợ chồng son bọn họ. Cho nên bây giờ bọn họ liền lái ô tô đi về nhà.
Rất lâu rồi Đồng Hàn Thành chưa trở về ngôi nhà này, bình thường mẹ Đồng rãnh thì tới đây quét dọn một chút. Vừa mở cửa ra, mọi thứ ở trong phòng làm cho anh chấn động. Cả phòng đỏ chói, rất nhiều đồ dùng trong nhà đều đổi mới hết, không khí cũng ấm áp hơn nhiều, anh đoán chắc đây là tác phẩm của mẹ anh.
Trình Cốc Tâm cũng bị màu đỏ chói này làm cho giật mình, tân phòng cũng được bố trí rất có không khí hỉ sự. Cô khó tin quay đầu lại nhìn Đồng Hàn Thành, bày tỏ sự thắc mắc của cô. Đồng Hàn Thành trả lại cho cô một cái biểu cảm từ chối cho ý kiến.
Cuối cùng cô vẫn bước vào phòng, sau đó liền gặp phải một vấn đề, vẫn là chuyện phòng ngủ. Nếu đã là kết hôn giả, tất nhiên hai người bọn họ phải phân phòng ngủ, người nào ngủ ở phòng chính, người nào ngủ ở phòng khách thì phải phân rõ ràng. Trình Cốc Tâm nghỉ đây vốn là nhà anh thì không thể chiếm phòng ngủ chính được, cho nên cô vẫn cảm thấy cô ngủ ở phòng khách vẫn là tốt nhất. Dù sao chuyện này cô cũng không để ý cho mấy, ở đâu cũng đều là giường.
Nhưng mà cô lại thấy Đồng Hàn Thành xách hành lý của cô vào phòng ngủ chính.
“Tôi ngủ ở phòng khách là được rồi.”
“Không sao, em cứ ngủ ở phòng ngủ chính đi, bên trong phòng ngủ chính có nhà vệ sinh, em cũng có thể dùng tiện hơn, anh ngủ ở đâu cũng giống nhau thôi.” Cô phải thừa nhận, người đàn ông này suy nghĩ rất chu đáo.
“Đồng Hàn Thành, hay là…anh ngủ ở phòng ngủ chính đi.” Trình Cốc Tâm cảm thấy rất ngại ngùng khi phải nói như vậy.
“Đừng có cãi nhau với anh nữa, kêu em ngủ ở phòng ngủ chính thì em cứ ở đó ngủ đi, đừng đẩy tới đẩy lui nữa.”
Đồng Hàn Thành là người không thích lề mề.
Vừa rồi cô còn cảm thấy người đàn ông này không tệ, bây giờ toàn bộ hảo cảm đều bay mất tiêu rồi, tính khí của anh nói đến là đến.
Từ trước đến nay Đồng Hàn Thành ở trong quân đội nói một không nói hai, không có ai dám cãi lại mệnh lệnh của anh. Hơn nữa đã nhiều năm rồi anh không có tiếp xúc nhiều với phụ nữ, làm sao có thể hiểu được tâm tư nhỏ của phụ nữ sẽ như thế nào.
Hai người cứ dựa theo cách bố trí như vậy mà sống. Đồng Hàn Thành nghĩ như thế nào, cho dù anh và Trình Cốc Tâm đã kết hôn, nhưng hai người vẫn còn nhiều thứ phải hiểu nhau nhiều hơn, trên nhiều khía cạnh, cho nên bây giờ hai người vẫn còn quá xa lạ, anh muốn bọn họ bước từng bước về phía nhau. Bây giờ anh tạm thời ngủ ở phòng khách, nhưng đó không có nghĩa là sau này anh sẽ không về lại phòng ngủ chính để ngủ.
Ba ngày nghỉ phép, hai người đều ở trong nhà không có đi ra ngoài đường. Thứ nhất đối với Trình Cốc Tâm mà nói, cô quả thật không có chuyện gì để đi ra ngoài, với thân phận mới, cô vẫn cảm thấy xa lạ với rất nhiều thứ. Thứ hai đối với Đồng Hàn Thành mà nói, nếu Trình Cốc Tâm đã ở nhà, vậy anh cũng chẳng có chỗ nào để đi. Cuối cùng đối với bọn họ mà nói, hai người cũng chẳng muốn đi ra ngoài chơi.
Cũng tốt, hai ngày trước lúc mẹ Đồng tới dọn dẹp lại nhà cửa, bà có mua rất nhiều thức ăn để đầy ở trong tủ lạnh, đều còn rất tươi mới. Đến giữa trưa, Trình Cốc Tâm chủ động đi làm cơm. Dù sao ăn của anh ngủ cũng của anh, ít nhất cô cũng phải làm chút chuyện.
“Anh có kiêng ăn gì không?” Trước khi nấu cơm, cô đặc biệt hỏi anh một chút.
“Ưm, anh không ăn chua được, những cái khác thì được hết.” Đồng Hàn Thành cầm sách ngồi ở ban công, mấy ngày nay anh luôn luôn đọc sách.
Không ăn chua à, vốn Trình Cốc Tâm muốn làm trứng chiên cà chua, món cô biết nấu cũng không nhiều lắm, nên cái này cũng là sở trường của cô. Sớm biết đã chẳng hỏi anh làm gì, trực tiếp nấu luôn đi để khỏi làm cho cô nhức đầu.
Nhìn đồ ăn ở trong tủ lạnh, cô thật sự không tìm được món gì mình nên nấu. Cá? Quá khó, cô không biết cách. Củ khoai? Nó dính dính, cô không muốn đụng vào. Cải bông xanh? Cô chỉ biết dùng nó làm salad thôi. Cuối cùng cô đành cầm mấy quả trứng gà mà trước đó cô đã luộc trước làm một món mặn, cho tảo biển và đậu phụ vào nấu canh luôn. Xào thêm một đĩa rau chân vịt, trộn hai quả dưa chuột.
Đồng Hàn Thành nhìn đồ ăn trên bàn cùng một màu, ngoại trừ xanh thì chính là trắng, anh không thể tin vào mắt mình, chẳng lẽ cô ăn thanh đạm tới vậy sao?
Phát hiện thấy vẻ mặt nhăn mày của anh, đối với bàn đồ ăn mà cô làm, cô thật sự cảm thấy rất xấu hổ.
“Nếu anh không ăn được, vậy chúng ta kêu đồ ăn bên ngoài cũng được.”
“Không sao, anh ăn được những món này.” Đồng Hàn Thành bưng bát cơm lên, chọc chọc cơm, liền cảm thấy hối hận. Cơm này nấu cũng quá nát rồi, mấy năm nay anh ở trong quân đội cũng đã quen ăn cơm cứng rồi. Những lời muốn nói ra miệng anh đành phải thu về, xem ra anh đã đánh giá quá cao năng lực nấu cơm của cô, về sau cứ để tự anh nấu là được.
Trình Cốc Tâm khó tin khi nhìn thấy Đồng Hàn Thành ăn đồ ăn cô nấu rất ngon lành, xong còn xin cô cho anh thêm một bát cơm nữa. Thật ra, cơm này cô đã ăn thử rồi, thật sự rất nát. Hình như nước cô cho vào không phải chỉ nhiều có một chút, toàn bộ đều trách cô đã lâu rồi không có nấu cơm, làm hại hôm nay cô nấu mà chẳng nhớ gì. Nếu anh đã không ghét bỏ, thì chính cô cũng phải ăn chứ.
Theo lý thuyết, Trình Cốc Tâm nấu cơm, thì đến phiên Đồng Hàn Thành rửa chén, nhưng vì cô nấu bữa cơm này xong quá áy náy, nên ăn cơm xong cô cướp luôn việc rửa chén, hi vọng có thể bù đắp lại.
Ngoại trừ ăn và ngủ, Trình Cốc Tâm không có chuyện gì để làm, đa số thời gian của cô đều dành để coi ti vi. Cô đã đổi mấy kênh rồi nhưng vẫn không tìm được thứ gì để coi. Ngáp, thật sự rất nhàm chán, trong lúc lơ đễnh ánh mắt quăng qua bóng lưng đang ngồi ở trên ban công. Hình như bộ dáng cả ngày của Đồng Hàn Thành đều như vậy, ngồi đó đọc sách, có đôi khi duy trì một tư thế trong mấy tiếng đồng hồ. Nhìn qua thì hình như anh rất thích đọc sách, Trình Cốc Tâm rất tò mò không biết người như anh thì thích xem loại sách gì, chẳng lẽ anh không cảm thấy nhàm chán sao, muốn cô tự ngồi xem ti vi mấy tiếng đồng hồ thì cô đã cảm thấy rất mệt mỏi, rất buồn ngủ rồi.
Sau đó thừa dịp Đồng Hàn Thành đi vào nhà vệ sinh, cô lén chạy ra ban công nhìn quyển sách đó, ‘Chiến lược’, bị hai chữ này đã kích không nhỏ, anh có thể xem một quyển sách như vậy một cách ngon lành trong thời gian dài như vậy sao.
Ba ngày này hai người sống với nhau rất hài hòa, nhưng trao đổi qua lại cũng rất ít, đa số đều là ở trong một không gian nhưng không có nói gì. Kết thúc kỳ nghỉ kết hôn, Đồng Hàn Thành liền trở về quân đội, sau đó thời gian hai người chung sống với nhau cũng không nhiều nữa, kết quả như vậy làm lòng của Trình Cốc Tâm cảm thấy rất hài lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook