Hôn Nhân Trọng Sinh Cao Một Trượng
-
Chương 33
Bành Lâm không nói cho Trình Cốc Tâm biết tiệc rượu đêm nay cũng có thể coi là nơi tụ hội gần nửa những người nổi tiếng ở trong thành phố này, mà chủ tiệc rượu hôm nay lại là một nhân vật rất nổi tiếng. Vừa vào khách sạn, hoàn cảnh xa hoa xung quanh là điều rất hiển nhiên.
Trình Cốc Tâm không biết Bành Lâm làm sao tồn tại ở trong vòng tròn này, cho nên khi cô khoác tay anh xuất hiện, trong lúc đó đã hấp dẫn tất cả ánh mắt ở trong hội trường. Từng người từng người tiến lên chào hỏi anh, những nụ cười nịnh nọt và những lời nói giả dối làm cho cô rất khó chịu. Còn có bởi vì đứng bên cạnh anh mà cô phải chấp nhận hết tất cả những ánh mắt nghi ngờ và đố kỵ, cũng làm cho cô cảm thấy không nói được nên lời. Đàn ông thì khen cô xinh đẹp, khéo léo, nhưng phụ nữ thì lại hận không được muốn chen vào giữa cô và Bành Lâm. Nhưng vì mục đích ngày hôm nay, cô có thể nhịn.
“Gary, rốt cuộc cháu đã tới rồi! Vị tiểu thư xinh đẹp này là?” Ước chừng đi tới giữa đại sảnh, rốt cuộc bọn họ đã gặp được ông chủ tiệc rượu hôm nay. Đây là một người đàn ông trung niên được bảo dưỡng rất thỏa đáng, từ trên mặt có thể thấy loáng thoáng vài nếp nhăn nên có thể đón ông cũng khoảng năm mươi tuổi.
“Chú Tạ, lâu quá không gặp, cô ấy chính là bạn gái cháu, Cốc Tâm.” Bành Lâm ưu nhã vươn tay ra bắt tay với anh.
Khóe miệng của người đàn ông nhếch lên cười, cũng quan sát Trình Cốc Tâm tỉ mỉ hơn, nói hơi có chút thâm ý, “Ừ, ánh mắt rất tốt.”
“Chú Tạ.” Đột nhiên sau lưng truyền tới một giọng nói rất quen thuộc.
Khi chú kia mở miệng phun ra hai từ ‘Tư Tuấn’, Trình Cốc Tâm thật muốn đập đầu vào tường. Khi cô xoay người lại nhìn thấy Dung Thi, quả thật lúc đó Trình Cốc Tâm có tâm muốn liều chết. Câu nói kia nên nói thế nào nhỉ, không phải oan gia không đụng đầu, mà oan gian thì lại cố tình hết lần này tới lần khác đều đi chung một con đường hẹp.
Có thể ở chỗ này nhìn thấy Trình Cốc Tâm, trước mắt Đỗ Tư Tuấn sáng ngời. Bởi vì mấy tháng trước sau khi gặp được cô, vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc với cô. Mặc dù là vậy, nhưng hắn vẫn luôn để cô ở trong lòng, thậm chí còn bỏ tiền ra điều tra cô. Còn Dung Thi, thấy được nữ huấn luyện viên trong lúc quân huấn nên cảm thấy hoảng hốt, hơn nữa hôm nay cô còn trang điểm xinh đẹp như vậy, làm chô cô ấy thân là phụ nữ nhưng cũng cảm thấy mình quá phai màu.
“Cô Trình, sao cô ở chỗ này?” Đỗ Tư Tuấn mới mở miệng liền nhằm vào cô.
Bành Lâm cũng nhận ra Đỗ Tư Tuấn, bởi vì lần trước anh đã giải vây giúp cô ở trong hầm rượu. Chỉ có điều, anh không biết thân phận của Đỗ Tư Tuấn, quan hệ như thế nào với chú Tạ. Đối với Đỗ Tư Tuấn, hắn cũng đã gặp qua Bành Lâm, lần trước xuất hiện liền phá hỏng chuyện tốt của hắn. Đương nhiên hắn không biết thân phận của anh, nhưng hắn biết, chồng của người phụ nữ này không phải là anh ta. Thông qua điều tra của hắn, hắn biết được cô gái này đã kết hôn, mà đối tượng lại là quân nhân. Tin tức đó làm cho hắn rất tiếc, nhưng lần này gặp lại cô cùng với người đàn ông khác đang có quan hệ mập mờ, trong lòng lại cảm thấy rất ghen tị và châm biếm không sao nói được.
Lấy tư cách là chủ tiệc và là người trung gian, ông Tạ mở miệng, “Tư Tuấn, cháu biết Cốc Tâm sao?”
“Dạ phải, huấn luyện viên Trình mà, làm sao cháu có thể không biết, cô ấy còn là huấn luyện viên của Thi Thi.” Đỗ Tư Tuấn nói giọng chua lét, nghe xong giọng điệu của anh làm cho Trình Cốc Tâm cảm thấy không thoải mái.
“Hóa ra Cốc Tâm là quân nhân, quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng, ánh mắt của Gary rất tốt.” Người đàn ông đó cười nhẹ khen ngợi.
Nhưng mà lời vào tai Đỗ Tư Tuấn lại không như vậy, có thể không biết Bành Lâm là loại người gì, nhưng nhất định biết tên Gary. Đó chính là nhân vật có tiếng vang ở trong vòng tròn luẩn quẩn của bọn họ, cũng là một vị thần. Nói chính xác hơn việc làm ăn buôn bán nhà bọn họ có một nửa có liên quan tới anh ta. Cho nên trong bụng của hắn vốn sinh ra sự khinh thường và miệt thị cũng đành phải nuốt lại, nâng lên nụ cười gượng ép chào hỏi anh ta.
“Anh Gary, tôi là Đỗ Tư Tuấn, nghe danh anh đã lâu.”
Bành Lâm lễ phép nắm tay lại, gật đầu, anh cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì anh cẩn thận chú ý tới sắc mặt không kiên nhẫn của Trình Cốc Tâm. Thật ra anh cũng không biết người đàn ông ở trước mắt này rốt cuộc có quan hệ như thế nào với cô, nhưng trực giác nói cho anh biết có tám chín phần chính là người cô không thích.
“Gary, Tư Tuấn là con trai của ông chủ Đỗ, bây giờ ông chủ Đỗ đã về hưu, cho nên công ty đều do Tư Tuấn quản lý, có thể nói là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.” Người đàn ông đó thân thiện giới thiệu hai bên cho nhau biết, ông thân là trưởng bối của Đỗ Tư Tuấn, cũng là nhìn mặt mũi ba hắn, như thế nào thì cũng phải nói mấy lời có ích cho hắn ở trước mặt Bành Lâm.
Đỗ Tư Tuấn lập tức làm bộ khiêm tốn nói, “Chú Tạ quá khen, sau này mong anh Gary có thể chiếu cố nhiều hơn.”
Bành Lâm là người không thèm đếm xỉa, đứng ở trước mặt hai người mỉm cười, không chấp nhận cũng không phủ nhận. Làm cho người ta cảm thấy anh cũng không phải không cho Đỗ Tư Tuấn mặt mũi, nhưng cũng không phải thật sự nể mặt hắn, vẫn duy trì thái độ như gần như xa.
Đỗ Tư Tuấn cũng không phải người không thức thời, sau khi nói mấy câu liền dẫn Dung Thi đi. Nhìn thấy sau khi Đỗ Tư Tuấn và Dung thì rời khỏi, rốt cuộc Trình Cốc Tâm cũng thở phào nhẹ nhõm. Bành Lâm vỗ nhẹ bàn tay cô, tiến tới tai cô nói, bảo cô chờ anh ở ban công, bên kia chắc là rất yên tĩnh, không có ai. Còn anh thì anh có chuyện cần phải bàn với người đàn ông này, nhưng anh sẽ nhanh chóng qua đó tìm cô. Nếu cô chờ không được, thì có thể tùy tiện kéo một người phục vụ nào đó qua lấy rượu mà uống, mặc dù loại rượu đó không phải chai Laffey năm 82, nhưng dù sao chất lượng cũng không kém. Chờ anh xong việc, thì sẽ dẫn cô đi tìm chai rượu mà cô muốn uống, Trình Cốc Tâm cũng gật đầu đồng ý.
Theo con đường mà anh chỉ cô, cô thành công tìm được nơi yên tĩnh. Ban đêm sao sáng như đôm đốm, ánh trăng cũng ẩn sau màn mây, chỉ lộ ra có nửa mặt. Nhưng không khí ở chỗ này cũng rất tốt, là ban công của lầu bốn, ngoại trừ cô thì không còn ai khác, giống như là hai thế giới với tiếng động ồn ào ở bên trong. Cô vừa dựa vào ban công, vừa hít một hơi thật sâu, bắt đầu chờ đợi giây phút được thưởng thức chai rượu đỏ.
Sau lưng có tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng ở trong màn đêm yên tĩnh này thì lại lộ ra rất rõ ràng. Trình Cốc Tâm tưởng là Bành Lâm, không nghĩ tới anh lại qua đây sớm như vậy, nào biết cô vừa quay lại, người xuất hiện ở trong tầm mắt lại là Đỗ Tư Tuấn.
“Một mình cô Trình ở đây thưởng thức màn đêm sao?” Khi nãy vừa rời khỏi, nhưng lực chú ý của Đỗ Tư Tuấn vẫn không rời khỏi hai người Trình Cốc Tâm và Gary, cho nên lúc nhìn thấy Trình Cốc Tâm rời khỏi Gary qua chỗ khác, hắn cũng có ý muốn đi theo cô. Sau khi xác định hướng đi của cô, hắn liền kiếm cớ bỏ lại Dung Thi, đuổi theo cô qua bên này. Vừa nãy anh có cẩn thận quan sát, nên giờ cảm thấy ghen tuông tràn trề. Bởi vì ở trong mắt hắn, quan hệ của Trình Cốc Tâm và Gary không phải đơn giản. Gary là người như thế nào, địa vị của anh ta ở trong thành phố này quan trọng như thế nào, phạm vị làm ăn lấy nước Pháp làm trung tâm kéo dài cả nửa châu Âu. Cho nên muốn bạn gái gì mà không có, nhưng đối tượng ngày hôm nay của anh ta cố tình lại là Trình Cốc Tâm một người phụ nữ đã có chồng. Hơn nữa quan hệ mập mờ của hai người, gật đầu một cái cũng biết không thể nói rõ.
Vì thế suy nghĩ của hắn đối với Trình Cốc Tâm có chút thay đổi. Hắn cảm thấy trước đây khi cô và hắn có đụng mặt vài lần, cô luôn làm ra vẻ xa lạ và cự tuyệt đều là đang làm bộ và rụt rè, dù cô là người phụ nữ đã có chồng, nhưng cũng không vì vậy mà hắn sẽ ngừng mơ ước cô. Huống chi trên người cô luôn có một loại khí chất thanh tao và lạnh lùng hấp dẫn hắn, làm cho hắn muốn phá chúng nó.
“Không được sao?” Trình Cốc Tâm cảm thấy hắn như cái đuôi, thật sự làm cho người ta rất chán ghét, nhưng không biết làm sao để đuổi nó đi.
“Thưởng thức màn đêm một mình rất cô đơn, nếu không tôi sẽ ở bên cạnh cô…” Hắn bước từng bước lại gần, bức Trình Cốc Tâm phải lùi lại từng bước, mãi đến khi cô lùi tới ban công, không còn chỗ để lùi nữa, “Cùng thưởng thức màn đêm với cô?”
“Anh làm gì đó! Nhanh lùi lại đi!” Đây là lời nói quá khách sáo của Trình Cốc Tâm.
Nhưng khi Đỗ Tư Tuấn nghe thấy, thì cảm thấy đây chỉ là cách phụ nữ muốn cự tuyệt nên nói như vậy, là một người đàn ông thì cần phải chủ động một chút. Ngược lại hắn không lui, mà càng tiến sát lại gần mặt cô, “Tiếp xúc nhiều như thế, chẳng lẽ cô Trình còn không rõ ý tứ của tôi sao?”
Hành động quen thuộc của hắn làm cho Trình Cốc Tâm căm hận đến tận xương, gương mặt quen thuộc lại xuất hiện ở trước mặt cô một lần nữa, ngoại trừ làm cho người ta mắc ói ra thì cũng làm người ta ghê tởm, “Tôi không biết ý tứ của anh là như thế nào, anh mau tránh ra đi!” Cô vươn tay muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị Đỗ Tư Tuấn bắt được. “Anh Đỗ, xin anh tự trọng một chút, tôi và anh cũng chẳng quen biết nhau, anh mà cứ như vậy tôi sẽ gọi người tới.” Cô cắn răng cho anh mặt mũi lần cuối cùng.
Đỗ Tư Tuấn đối với phản kháng của cô không thèm quan tâm một chút nào, hắn nắm chặt hai tay của cô, đưa tới trước ngực, “Cô còn giả bộ sao? Hay là chê tôi không có tài sản như Gary?”
“Đỗ Tư Tuấn, anh đừng có thấy tôi nể mặt mà không biết xấu hổ, tôi cảnh cáo anh một lần cuối cùng, mau biến đi!” Trình Cốc Tâm nghiến răng nói, trước kia cô thật sự không biết hắn là một người có hành động đê tiện như vậy, ngoại trừ bắt cá hai tay, lăng nhăng, thì là như vậy.
“Đừng, không nên kích động, tôi không có ý gì đâu. Tôi chỉ cảm thấy cô cho Gary thứ gì đó, thì tại sao cô lại không cho tôi? Không phải như vậy rất không công bằng sao?” Không đợi Trình Cốc Tâm trả lời hắn, hắn đã trực tiếp khi dễ lên môi cô. Bởi vì người ở trước mặt quả thật rất động lòng người, tới gần quan sát, thậm chí ngay cả lỗ chân lông ở trên mặt cũng không thấy. Làn da trắng noãn, mũi cao, đôi mắt to như thủy tinh và đôi môi đỏ mọng, càng thêm mê người.
Không ngờ hắn ta sẽ đánh lén, Trình Cốc Tâm bị môi hắn cắn chặt, cô chỉ có thể liều mình giãy dụa thân thể thoát khỏi hắn. “Ưm…ưm…lưu manh, anh buông tôi ra!” Trong lúc giãy dụa, bỗng nhiên có thứ gì đó chảy ra từ trong miệng. Hai chân cô dùng sức đá chân hắn, trong người cảm thấy mắc ói như lật chuyển đất trời. Tay hắn thậm chí từ eo cô đã di chuyển lên lưng cô. Nếu là trước đây, cô sẽ không cảm thấy hành động đó có gì không tốt, bởi vì lúc đó Đỗ Tư Tuấn vẫn còn là người yêu của Dung Hủy San.
Bây giờ Đỗ Tư Tuấn chính là một tên cặn bã chân chính, một người đàn ông đê tiện, là người đàn ông xấu nhất mà cô gặp trong đời này. Thậm chí cô chưa tìm hắn báo thù, mà giờ hắn lại còn tới đây trêu chọc cô, Trình Cốc Tâm cảm thấy bản thân mình thật sự rất xui xẻo, chẳng lẽ đời cô khó thoát khỏi hắn sao?
Trong giây lát, người đang áp trên người cô bỗng lui ra. Chờ khi cô bừng tỉnh thì thấy hắn đang ôm bụng nằm ngã dưới đất. Bành Lâm nhấc hắn từ dưới đất lên, vung thêm mấy cú mạnh mẽ lên người hắn, làm cho hắn không có lực chống đỡ.
“Anh Đỗ, mấy cú này là sự trừng phạt đối với anh, nhưng tôi không bảo đảm rằng mình sẽ không áp dụng biện pháp luật pháp lên người anh.” Giọng nói Bành Lâm lạnh như băng, sau khi nói xong, anh ôm lấy Trình Cốc Tâm đang kinh hoảng, dẫn cô rời khỏi ban công.
Anh chỉ ôm lấy thắt lưng của cô đi về phía trước, Trình Cốc Tâm đang thất thần cũng không có hỏi anh muốn dẫn cô đi đâu. Mãi đến khi anh sắp xếp cho cô ngồi trong phòng nghỉ, rót cho cô một ly nước ấm, anh mới mở miệng thăm hỏi, “Cô sao rồi?”
Cô ngơ ngác gật đầu, bưng ly lên uống một ngụm.
“Thật xin lỗi…” Anh trầm giọng xin lỗi.
Câu xin lỗi này làm cho Trình Cốc Tâm khi nãy vẫn còn kinh sợ đã khôi phục lại bình thường. “Anh cần gì phải nói xin lỗi với tôi?”
Trình Cốc Tâm không biết Bành Lâm làm sao tồn tại ở trong vòng tròn này, cho nên khi cô khoác tay anh xuất hiện, trong lúc đó đã hấp dẫn tất cả ánh mắt ở trong hội trường. Từng người từng người tiến lên chào hỏi anh, những nụ cười nịnh nọt và những lời nói giả dối làm cho cô rất khó chịu. Còn có bởi vì đứng bên cạnh anh mà cô phải chấp nhận hết tất cả những ánh mắt nghi ngờ và đố kỵ, cũng làm cho cô cảm thấy không nói được nên lời. Đàn ông thì khen cô xinh đẹp, khéo léo, nhưng phụ nữ thì lại hận không được muốn chen vào giữa cô và Bành Lâm. Nhưng vì mục đích ngày hôm nay, cô có thể nhịn.
“Gary, rốt cuộc cháu đã tới rồi! Vị tiểu thư xinh đẹp này là?” Ước chừng đi tới giữa đại sảnh, rốt cuộc bọn họ đã gặp được ông chủ tiệc rượu hôm nay. Đây là một người đàn ông trung niên được bảo dưỡng rất thỏa đáng, từ trên mặt có thể thấy loáng thoáng vài nếp nhăn nên có thể đón ông cũng khoảng năm mươi tuổi.
“Chú Tạ, lâu quá không gặp, cô ấy chính là bạn gái cháu, Cốc Tâm.” Bành Lâm ưu nhã vươn tay ra bắt tay với anh.
Khóe miệng của người đàn ông nhếch lên cười, cũng quan sát Trình Cốc Tâm tỉ mỉ hơn, nói hơi có chút thâm ý, “Ừ, ánh mắt rất tốt.”
“Chú Tạ.” Đột nhiên sau lưng truyền tới một giọng nói rất quen thuộc.
Khi chú kia mở miệng phun ra hai từ ‘Tư Tuấn’, Trình Cốc Tâm thật muốn đập đầu vào tường. Khi cô xoay người lại nhìn thấy Dung Thi, quả thật lúc đó Trình Cốc Tâm có tâm muốn liều chết. Câu nói kia nên nói thế nào nhỉ, không phải oan gia không đụng đầu, mà oan gian thì lại cố tình hết lần này tới lần khác đều đi chung một con đường hẹp.
Có thể ở chỗ này nhìn thấy Trình Cốc Tâm, trước mắt Đỗ Tư Tuấn sáng ngời. Bởi vì mấy tháng trước sau khi gặp được cô, vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc với cô. Mặc dù là vậy, nhưng hắn vẫn luôn để cô ở trong lòng, thậm chí còn bỏ tiền ra điều tra cô. Còn Dung Thi, thấy được nữ huấn luyện viên trong lúc quân huấn nên cảm thấy hoảng hốt, hơn nữa hôm nay cô còn trang điểm xinh đẹp như vậy, làm chô cô ấy thân là phụ nữ nhưng cũng cảm thấy mình quá phai màu.
“Cô Trình, sao cô ở chỗ này?” Đỗ Tư Tuấn mới mở miệng liền nhằm vào cô.
Bành Lâm cũng nhận ra Đỗ Tư Tuấn, bởi vì lần trước anh đã giải vây giúp cô ở trong hầm rượu. Chỉ có điều, anh không biết thân phận của Đỗ Tư Tuấn, quan hệ như thế nào với chú Tạ. Đối với Đỗ Tư Tuấn, hắn cũng đã gặp qua Bành Lâm, lần trước xuất hiện liền phá hỏng chuyện tốt của hắn. Đương nhiên hắn không biết thân phận của anh, nhưng hắn biết, chồng của người phụ nữ này không phải là anh ta. Thông qua điều tra của hắn, hắn biết được cô gái này đã kết hôn, mà đối tượng lại là quân nhân. Tin tức đó làm cho hắn rất tiếc, nhưng lần này gặp lại cô cùng với người đàn ông khác đang có quan hệ mập mờ, trong lòng lại cảm thấy rất ghen tị và châm biếm không sao nói được.
Lấy tư cách là chủ tiệc và là người trung gian, ông Tạ mở miệng, “Tư Tuấn, cháu biết Cốc Tâm sao?”
“Dạ phải, huấn luyện viên Trình mà, làm sao cháu có thể không biết, cô ấy còn là huấn luyện viên của Thi Thi.” Đỗ Tư Tuấn nói giọng chua lét, nghe xong giọng điệu của anh làm cho Trình Cốc Tâm cảm thấy không thoải mái.
“Hóa ra Cốc Tâm là quân nhân, quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng, ánh mắt của Gary rất tốt.” Người đàn ông đó cười nhẹ khen ngợi.
Nhưng mà lời vào tai Đỗ Tư Tuấn lại không như vậy, có thể không biết Bành Lâm là loại người gì, nhưng nhất định biết tên Gary. Đó chính là nhân vật có tiếng vang ở trong vòng tròn luẩn quẩn của bọn họ, cũng là một vị thần. Nói chính xác hơn việc làm ăn buôn bán nhà bọn họ có một nửa có liên quan tới anh ta. Cho nên trong bụng của hắn vốn sinh ra sự khinh thường và miệt thị cũng đành phải nuốt lại, nâng lên nụ cười gượng ép chào hỏi anh ta.
“Anh Gary, tôi là Đỗ Tư Tuấn, nghe danh anh đã lâu.”
Bành Lâm lễ phép nắm tay lại, gật đầu, anh cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì anh cẩn thận chú ý tới sắc mặt không kiên nhẫn của Trình Cốc Tâm. Thật ra anh cũng không biết người đàn ông ở trước mắt này rốt cuộc có quan hệ như thế nào với cô, nhưng trực giác nói cho anh biết có tám chín phần chính là người cô không thích.
“Gary, Tư Tuấn là con trai của ông chủ Đỗ, bây giờ ông chủ Đỗ đã về hưu, cho nên công ty đều do Tư Tuấn quản lý, có thể nói là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.” Người đàn ông đó thân thiện giới thiệu hai bên cho nhau biết, ông thân là trưởng bối của Đỗ Tư Tuấn, cũng là nhìn mặt mũi ba hắn, như thế nào thì cũng phải nói mấy lời có ích cho hắn ở trước mặt Bành Lâm.
Đỗ Tư Tuấn lập tức làm bộ khiêm tốn nói, “Chú Tạ quá khen, sau này mong anh Gary có thể chiếu cố nhiều hơn.”
Bành Lâm là người không thèm đếm xỉa, đứng ở trước mặt hai người mỉm cười, không chấp nhận cũng không phủ nhận. Làm cho người ta cảm thấy anh cũng không phải không cho Đỗ Tư Tuấn mặt mũi, nhưng cũng không phải thật sự nể mặt hắn, vẫn duy trì thái độ như gần như xa.
Đỗ Tư Tuấn cũng không phải người không thức thời, sau khi nói mấy câu liền dẫn Dung Thi đi. Nhìn thấy sau khi Đỗ Tư Tuấn và Dung thì rời khỏi, rốt cuộc Trình Cốc Tâm cũng thở phào nhẹ nhõm. Bành Lâm vỗ nhẹ bàn tay cô, tiến tới tai cô nói, bảo cô chờ anh ở ban công, bên kia chắc là rất yên tĩnh, không có ai. Còn anh thì anh có chuyện cần phải bàn với người đàn ông này, nhưng anh sẽ nhanh chóng qua đó tìm cô. Nếu cô chờ không được, thì có thể tùy tiện kéo một người phục vụ nào đó qua lấy rượu mà uống, mặc dù loại rượu đó không phải chai Laffey năm 82, nhưng dù sao chất lượng cũng không kém. Chờ anh xong việc, thì sẽ dẫn cô đi tìm chai rượu mà cô muốn uống, Trình Cốc Tâm cũng gật đầu đồng ý.
Theo con đường mà anh chỉ cô, cô thành công tìm được nơi yên tĩnh. Ban đêm sao sáng như đôm đốm, ánh trăng cũng ẩn sau màn mây, chỉ lộ ra có nửa mặt. Nhưng không khí ở chỗ này cũng rất tốt, là ban công của lầu bốn, ngoại trừ cô thì không còn ai khác, giống như là hai thế giới với tiếng động ồn ào ở bên trong. Cô vừa dựa vào ban công, vừa hít một hơi thật sâu, bắt đầu chờ đợi giây phút được thưởng thức chai rượu đỏ.
Sau lưng có tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng ở trong màn đêm yên tĩnh này thì lại lộ ra rất rõ ràng. Trình Cốc Tâm tưởng là Bành Lâm, không nghĩ tới anh lại qua đây sớm như vậy, nào biết cô vừa quay lại, người xuất hiện ở trong tầm mắt lại là Đỗ Tư Tuấn.
“Một mình cô Trình ở đây thưởng thức màn đêm sao?” Khi nãy vừa rời khỏi, nhưng lực chú ý của Đỗ Tư Tuấn vẫn không rời khỏi hai người Trình Cốc Tâm và Gary, cho nên lúc nhìn thấy Trình Cốc Tâm rời khỏi Gary qua chỗ khác, hắn cũng có ý muốn đi theo cô. Sau khi xác định hướng đi của cô, hắn liền kiếm cớ bỏ lại Dung Thi, đuổi theo cô qua bên này. Vừa nãy anh có cẩn thận quan sát, nên giờ cảm thấy ghen tuông tràn trề. Bởi vì ở trong mắt hắn, quan hệ của Trình Cốc Tâm và Gary không phải đơn giản. Gary là người như thế nào, địa vị của anh ta ở trong thành phố này quan trọng như thế nào, phạm vị làm ăn lấy nước Pháp làm trung tâm kéo dài cả nửa châu Âu. Cho nên muốn bạn gái gì mà không có, nhưng đối tượng ngày hôm nay của anh ta cố tình lại là Trình Cốc Tâm một người phụ nữ đã có chồng. Hơn nữa quan hệ mập mờ của hai người, gật đầu một cái cũng biết không thể nói rõ.
Vì thế suy nghĩ của hắn đối với Trình Cốc Tâm có chút thay đổi. Hắn cảm thấy trước đây khi cô và hắn có đụng mặt vài lần, cô luôn làm ra vẻ xa lạ và cự tuyệt đều là đang làm bộ và rụt rè, dù cô là người phụ nữ đã có chồng, nhưng cũng không vì vậy mà hắn sẽ ngừng mơ ước cô. Huống chi trên người cô luôn có một loại khí chất thanh tao và lạnh lùng hấp dẫn hắn, làm cho hắn muốn phá chúng nó.
“Không được sao?” Trình Cốc Tâm cảm thấy hắn như cái đuôi, thật sự làm cho người ta rất chán ghét, nhưng không biết làm sao để đuổi nó đi.
“Thưởng thức màn đêm một mình rất cô đơn, nếu không tôi sẽ ở bên cạnh cô…” Hắn bước từng bước lại gần, bức Trình Cốc Tâm phải lùi lại từng bước, mãi đến khi cô lùi tới ban công, không còn chỗ để lùi nữa, “Cùng thưởng thức màn đêm với cô?”
“Anh làm gì đó! Nhanh lùi lại đi!” Đây là lời nói quá khách sáo của Trình Cốc Tâm.
Nhưng khi Đỗ Tư Tuấn nghe thấy, thì cảm thấy đây chỉ là cách phụ nữ muốn cự tuyệt nên nói như vậy, là một người đàn ông thì cần phải chủ động một chút. Ngược lại hắn không lui, mà càng tiến sát lại gần mặt cô, “Tiếp xúc nhiều như thế, chẳng lẽ cô Trình còn không rõ ý tứ của tôi sao?”
Hành động quen thuộc của hắn làm cho Trình Cốc Tâm căm hận đến tận xương, gương mặt quen thuộc lại xuất hiện ở trước mặt cô một lần nữa, ngoại trừ làm cho người ta mắc ói ra thì cũng làm người ta ghê tởm, “Tôi không biết ý tứ của anh là như thế nào, anh mau tránh ra đi!” Cô vươn tay muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị Đỗ Tư Tuấn bắt được. “Anh Đỗ, xin anh tự trọng một chút, tôi và anh cũng chẳng quen biết nhau, anh mà cứ như vậy tôi sẽ gọi người tới.” Cô cắn răng cho anh mặt mũi lần cuối cùng.
Đỗ Tư Tuấn đối với phản kháng của cô không thèm quan tâm một chút nào, hắn nắm chặt hai tay của cô, đưa tới trước ngực, “Cô còn giả bộ sao? Hay là chê tôi không có tài sản như Gary?”
“Đỗ Tư Tuấn, anh đừng có thấy tôi nể mặt mà không biết xấu hổ, tôi cảnh cáo anh một lần cuối cùng, mau biến đi!” Trình Cốc Tâm nghiến răng nói, trước kia cô thật sự không biết hắn là một người có hành động đê tiện như vậy, ngoại trừ bắt cá hai tay, lăng nhăng, thì là như vậy.
“Đừng, không nên kích động, tôi không có ý gì đâu. Tôi chỉ cảm thấy cô cho Gary thứ gì đó, thì tại sao cô lại không cho tôi? Không phải như vậy rất không công bằng sao?” Không đợi Trình Cốc Tâm trả lời hắn, hắn đã trực tiếp khi dễ lên môi cô. Bởi vì người ở trước mặt quả thật rất động lòng người, tới gần quan sát, thậm chí ngay cả lỗ chân lông ở trên mặt cũng không thấy. Làn da trắng noãn, mũi cao, đôi mắt to như thủy tinh và đôi môi đỏ mọng, càng thêm mê người.
Không ngờ hắn ta sẽ đánh lén, Trình Cốc Tâm bị môi hắn cắn chặt, cô chỉ có thể liều mình giãy dụa thân thể thoát khỏi hắn. “Ưm…ưm…lưu manh, anh buông tôi ra!” Trong lúc giãy dụa, bỗng nhiên có thứ gì đó chảy ra từ trong miệng. Hai chân cô dùng sức đá chân hắn, trong người cảm thấy mắc ói như lật chuyển đất trời. Tay hắn thậm chí từ eo cô đã di chuyển lên lưng cô. Nếu là trước đây, cô sẽ không cảm thấy hành động đó có gì không tốt, bởi vì lúc đó Đỗ Tư Tuấn vẫn còn là người yêu của Dung Hủy San.
Bây giờ Đỗ Tư Tuấn chính là một tên cặn bã chân chính, một người đàn ông đê tiện, là người đàn ông xấu nhất mà cô gặp trong đời này. Thậm chí cô chưa tìm hắn báo thù, mà giờ hắn lại còn tới đây trêu chọc cô, Trình Cốc Tâm cảm thấy bản thân mình thật sự rất xui xẻo, chẳng lẽ đời cô khó thoát khỏi hắn sao?
Trong giây lát, người đang áp trên người cô bỗng lui ra. Chờ khi cô bừng tỉnh thì thấy hắn đang ôm bụng nằm ngã dưới đất. Bành Lâm nhấc hắn từ dưới đất lên, vung thêm mấy cú mạnh mẽ lên người hắn, làm cho hắn không có lực chống đỡ.
“Anh Đỗ, mấy cú này là sự trừng phạt đối với anh, nhưng tôi không bảo đảm rằng mình sẽ không áp dụng biện pháp luật pháp lên người anh.” Giọng nói Bành Lâm lạnh như băng, sau khi nói xong, anh ôm lấy Trình Cốc Tâm đang kinh hoảng, dẫn cô rời khỏi ban công.
Anh chỉ ôm lấy thắt lưng của cô đi về phía trước, Trình Cốc Tâm đang thất thần cũng không có hỏi anh muốn dẫn cô đi đâu. Mãi đến khi anh sắp xếp cho cô ngồi trong phòng nghỉ, rót cho cô một ly nước ấm, anh mới mở miệng thăm hỏi, “Cô sao rồi?”
Cô ngơ ngác gật đầu, bưng ly lên uống một ngụm.
“Thật xin lỗi…” Anh trầm giọng xin lỗi.
Câu xin lỗi này làm cho Trình Cốc Tâm khi nãy vẫn còn kinh sợ đã khôi phục lại bình thường. “Anh cần gì phải nói xin lỗi với tôi?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook