Khi cô tỉnh dậy cũng đã là chiều, nhẹ dụi dụi mắt muốn vươn vai, nhưng cánh tay lại va phải gì đấy khiến cô giật mình mà mở mắt ra.

Đập vào mắt cô là ga màu trắng sang trọng của trần nhà, đưa mắt nhìn xung quanh thì đây chính là phòng nghỉ của hắn. Vội vàng bật dậy như lò xo.

Bước nhanh chân xuống giường, chỉnh lại trang phục, còn chưa kịp đứng dậy thì cánh của phòng cũng bị bật ra.

- Chết rồi, cô trong giờ làm việc mà ngủ quên có khi nào hắn sẽ nổi giận không. Phải làm sao…phải làm sao đây?

Cô sợ hãi, hai tay bám chặt vào gard giường, khiến chiếc nền trắng nhăn nhúm.

Hắn nhẹ bước vào, thấy cô đã tỉnh thì cười dịu dàng, tiến về phía cô.

- Em dậy rồi sao. Vậy thì chúng ta về nhà. Hôm nay là ngày đặc biệt, nên mình sẽ về sớm để chuẩn bị.

Mắt hạnh mở to nhìn hắn.

- Vậy mà không tức giận sao. Mà khoan, hắn bảo nay ngày đặc biệt, là ngày gì vậy.

Đưa mắt tìm điện thoại của mình. Cô nhìn vào lịch thì thấy hôm nay là mười sáu tháng bảy. Ngày này là ngày kết hôn của cô và hắn. Vậy mà hắn nhớ sao?

Đôi mắt to tròn ngước lên nhìn hắn, bên trong dường như còn đang trực trào vài giọt nước hạnh phúc. Hắn nhớ ngày kỉ niệm, là thực sự quan tâm cô rồi sao?.


Nhìn gương mặt đẹp bị hai hàng nước mắt chảy dài của cô. Hắn nhẹ nhàng tiến lại, ngồi xuống bên cạnh cô mà ôm cô vào lòng.

- Vợ yêu ngoan, đừng khóc. Hôm này là ngày vui. Cùng anh về nhà chuẩn bị nhé. Vì em không thích tiệc tùng, nên anh chỉ muốn làm một bàn ăn nhỏ tại nhà rồi gọi người thân bạn bè tới chung vui cùng chúng ta thôi. Có được không?

- Được. Em nghe anh hết.

Cô ôm lấy hắn rồi nghẹn ngào lên tiếng. Cả hai cùng cất bước tiến ra phía cửa mà về.

__________.

Sau một vòng lượn quanh siêu thị cùng trung tâm thương mại. Cuối cùng cả hai cũng đã về nhà. Dừng xe trước cửa chính, hai tay hắn xách xuống toàn là túi to túi nhỏ.

Cô vui vẻ cùng hắn xách đồ vào bếp rồi lên phòng thay đồ tự tay vào bếp.

Hắn hôm nay cũng rất nhiệt tình, cởi bỏ chiếc áo vest ngoài rồi tiến vào trong bếp mà phụ giúp cô.

- Vợ, có gì không anh giúp em một tay.

- Vậy anh giúp em nhặt rau với rửa rau nhé.


Mắt đảo nhẹ một vòng, cô mỉm cười rồi trả lời hắn.

Hai thân ảnh cứ như vậy vui vẻ nói cười trong gian bếp ấm áp. Đôi khi hắn sẽ nghịch nghịch để chọc ghẹo cô, nào là lau bột mì lên má cô, khoắt nước vào người cô… Tiếng cười vang vọng khắp gian bếp.

Đến sáu giờ tối, khi mội thứ đã chuẩn bị xong xuôi. Thì phía bên ngoài, tiếng phanh xe cũng cùng lúc vang lên. Hắn vòng tay qua eo rồi cùng cô nhẹ bước ra phía cửa chính.

Người tới đầu tiên là ba và mẹ hắn, tiến theo là Âu Dương Minh Dực và Trần Anh Thư. Cuối cùng là ông bà Cung.

Khi tất cả đã ổn định chỗ ngồi. Ánh đèn phòng ăn bỗng vụt tắt. Phía cửa, quản gia Trương, đẩy một xe bánh kem lớn tiến về phía hắn và cô.

Nhìn chiếc bánh kem được ghi “kỉ niệm một năm ngày cưới” cô không tự chủ được, sòng nước mắt nóng hổi lại lăn dài trên má.

- Cô cuối cùng cũng có được hạnh phúc rồi sao?

Đang chìm trong suy nghĩ hạnh phúc của mình, thì một lực tay của người đàn ông cùng tiếng nói của quản gia kéo cô về thực tại.

- Vợ, đứng dậy thổi nến cắt bánh với anh.

- Đúng vậy, thiếu gia, thiếu phu nhân hãy cùng thổi nến và cắt bánh đi.

Khẽ nhìn quản gia lại nhin về phía hắn. Cô nhẹ gật đầu rồi đứng dậy cùng hắn tiến về phía chiếc bánh kem ba tầng. Cả hai cùng lúc thổi tắt những chiếc nến lung linh. Ánh đèn phòng ăn cũng được thắp sáng trở lại.

Cùng nhau cầm vào chiếc dao đặt lên bánh kem cắt một đường. Mọi người có mặt tại đây vui vẻ mà vỗ tay chúc mừng.

Bữa ăn kỉ niệm ngày cưới chính thức bắt đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương