Hôn Nhân Trong Hận Thù Anh Rể Nhầm Người Rồi
-
C163: Thông tin về cung uyển như
Hắn bước ra về mà lòng nặng trĩu. Giờ phải làm sao để cô có thể tha thứ cho hắn. Chỉ cần có cách hắn sẽ làm tất cả.
Bước vào trong xe với gương mặt ủ rủ. Trợ lý Vương nhìn hắn hỏi.
- Boss, anh lại chọc giận cô Cung đấy à. Nhìn mặt anh không khác mất sổ gạo là bao.
- Haizzzz, tôi còn mất vợ ấy chứ gạo cơm gì.
Hắn thở dài một hơi, vợ con còn sắp mất đến nơi ở đấy mà sổ gạo với sổ gạo.
- Đi về.
Hắn để lại một câu rồi nhắm mắt suy nghĩ.
- Vâng.
Trợ lý Vương không giám hỏi nhiều nữa mà im lặng rồi chạy xe.
Suốt đoạn đường về nhà, hắn không nói gì. Khiến không khí trong xe như lạnh đi vài phần. Đang tập trung chạy xe thì điện thoại trong túi hắn vang chuông.
Nhíu mày, nhưng vẫn lấy điện thoại xem ai gọi.
Nhìn dãy số không lưu hắn lạnh lùng nghe máy.
- Sao?
- Tôi muốn báo cho ngài biết là Cung Uyển Như đã bỏ trốn. Hiện chúng tôi đang cho người truy tìm.
- Chỉ một ả đàn bà. Mà các người cũng không trông được sao? Sáu năm qua, cô ta ngoan ngoãn lắm mà. Tại sao bây giờ lại bỏ trốn. Truy tìm cho kỹ vào, tôi muốn biết ai là kẻ giám giúp cô ta.
Cúp máy xong, hắn đưa tay lên ray ray trán.
Trợ lý Vương thấy hắn như vậy thì vội hỏi.
- Boss, có chuyện gì vậy ạ. Trông anh khá mệt mỏi.
- Cung Uyển Như cô ta bỏ trốn rồi. Cậu đi tra cho tôi, xem ai là kẻ giúp ả. Lần này tôi sẽ không nhân nhượng nữa.
- Vâng…
Anh ảo não vâng dài một hơi, đêm rồi còn biết tạo công ăn việc làm cho người khác. Đám người kia không phiền anh không được à. Bảo sao đến giờ anh vẫn còn ế.
Khóc không ra nước mắt, anh đành chở hắn về nhà rồi lại đến công ty để điều tra.
Về đến nhà đã là mười một giờ đêm. Hắn tưởng đâu ba mẹ hắn đã ngủ rồi. Nhưng chưa, vừa vào đến cửa chính đã thấy hai ông bà ngồi trên sofa phòng khách xem ti vi và nhâm nhi trà.
- Ba mẹ chưa ngủ sao ạ.
- Chúng tôi đang chờ anh về đây.
- Ba mẹ chờ con sao? Có chuyện gì thế ạ?
- Thứ nhất, anh đi đâu giờ mới về, lại rượu chè ở đâu sao? Thứ hai, ngày trước tôi bảo giải quyết cô ta cho xong đi không nghe giờ cô ta bỏ trốn rồi anh đã biết chưa?
Bà Mộ nghiêm nghị hỏi.
- Con vừa mới biết tin Cung Uyển Như bỏ trốn. Tiếp nữa là, con qua chơi cùng hai đứa nhỏ chứ không phải đi uống rượu mẹ đừng nói con thế.
Hắn giải thích.
Bà Mộ nghe đến cháu thì hai mắt sáng lên. Từ lúc ở viện đến giờ, bà chưa gặp lại cháu lần nào. Bà nhớ chúng muốn chết. Liền quên đi chuyện của Cung Uyển Như mà hỏi qua cháu nội.
- Chúng nó khỏe không. Lâu lắm rồi ta chưa gặp lại chúng. Nhớ chết đi được.
- Mẹ yên tâm, chúng rất khỏe. Với lại mai con sẽ đón chúng về đây chơi cùng ba mẹ vì Uyển Nhi phải tăng ca, cô ấy không yên tâm nên để con đưa chúng về đây chơi khi nào cô ấy về thì cô ấy sẽ qua đón.
- Thật vậy sao.
Cả hai ông bà nghe hắn nói thì vui mừng vô cùng. Quên luôn việc của Cung Uyển Như mà háo hức.
- Ngày mai cháu tôi qua chơi, tôi nên nấu gì cho chúng đây? Tặng gì cho chúng được.
Bà Mộ hỏi ông Mộ.
- Bà cứ nấu bình thường bà hay nấu là được. Không thì gọi hỏi con bé xem. Tôi mới lo đây này, mai cháu tôi qua, tôi sẽ chơi gì với chúng đây. Không biết chúng có thích tôi không nữa. Lo quá.
Hai ồn bà lo lắng mà ngồi không yên. Hắn nhìn màn này cũng phải phì cười.
- Ba mẹ, hai người cứ yên tâm đi nghỉ ngơi đi, có sức khỏe thì mai mới chơi với cháu được.
Bước vào trong xe với gương mặt ủ rủ. Trợ lý Vương nhìn hắn hỏi.
- Boss, anh lại chọc giận cô Cung đấy à. Nhìn mặt anh không khác mất sổ gạo là bao.
- Haizzzz, tôi còn mất vợ ấy chứ gạo cơm gì.
Hắn thở dài một hơi, vợ con còn sắp mất đến nơi ở đấy mà sổ gạo với sổ gạo.
- Đi về.
Hắn để lại một câu rồi nhắm mắt suy nghĩ.
- Vâng.
Trợ lý Vương không giám hỏi nhiều nữa mà im lặng rồi chạy xe.
Suốt đoạn đường về nhà, hắn không nói gì. Khiến không khí trong xe như lạnh đi vài phần. Đang tập trung chạy xe thì điện thoại trong túi hắn vang chuông.
Nhíu mày, nhưng vẫn lấy điện thoại xem ai gọi.
Nhìn dãy số không lưu hắn lạnh lùng nghe máy.
- Sao?
- Tôi muốn báo cho ngài biết là Cung Uyển Như đã bỏ trốn. Hiện chúng tôi đang cho người truy tìm.
- Chỉ một ả đàn bà. Mà các người cũng không trông được sao? Sáu năm qua, cô ta ngoan ngoãn lắm mà. Tại sao bây giờ lại bỏ trốn. Truy tìm cho kỹ vào, tôi muốn biết ai là kẻ giám giúp cô ta.
Cúp máy xong, hắn đưa tay lên ray ray trán.
Trợ lý Vương thấy hắn như vậy thì vội hỏi.
- Boss, có chuyện gì vậy ạ. Trông anh khá mệt mỏi.
- Cung Uyển Như cô ta bỏ trốn rồi. Cậu đi tra cho tôi, xem ai là kẻ giúp ả. Lần này tôi sẽ không nhân nhượng nữa.
- Vâng…
Anh ảo não vâng dài một hơi, đêm rồi còn biết tạo công ăn việc làm cho người khác. Đám người kia không phiền anh không được à. Bảo sao đến giờ anh vẫn còn ế.
Khóc không ra nước mắt, anh đành chở hắn về nhà rồi lại đến công ty để điều tra.
Về đến nhà đã là mười một giờ đêm. Hắn tưởng đâu ba mẹ hắn đã ngủ rồi. Nhưng chưa, vừa vào đến cửa chính đã thấy hai ông bà ngồi trên sofa phòng khách xem ti vi và nhâm nhi trà.
- Ba mẹ chưa ngủ sao ạ.
- Chúng tôi đang chờ anh về đây.
- Ba mẹ chờ con sao? Có chuyện gì thế ạ?
- Thứ nhất, anh đi đâu giờ mới về, lại rượu chè ở đâu sao? Thứ hai, ngày trước tôi bảo giải quyết cô ta cho xong đi không nghe giờ cô ta bỏ trốn rồi anh đã biết chưa?
Bà Mộ nghiêm nghị hỏi.
- Con vừa mới biết tin Cung Uyển Như bỏ trốn. Tiếp nữa là, con qua chơi cùng hai đứa nhỏ chứ không phải đi uống rượu mẹ đừng nói con thế.
Hắn giải thích.
Bà Mộ nghe đến cháu thì hai mắt sáng lên. Từ lúc ở viện đến giờ, bà chưa gặp lại cháu lần nào. Bà nhớ chúng muốn chết. Liền quên đi chuyện của Cung Uyển Như mà hỏi qua cháu nội.
- Chúng nó khỏe không. Lâu lắm rồi ta chưa gặp lại chúng. Nhớ chết đi được.
- Mẹ yên tâm, chúng rất khỏe. Với lại mai con sẽ đón chúng về đây chơi cùng ba mẹ vì Uyển Nhi phải tăng ca, cô ấy không yên tâm nên để con đưa chúng về đây chơi khi nào cô ấy về thì cô ấy sẽ qua đón.
- Thật vậy sao.
Cả hai ông bà nghe hắn nói thì vui mừng vô cùng. Quên luôn việc của Cung Uyển Như mà háo hức.
- Ngày mai cháu tôi qua chơi, tôi nên nấu gì cho chúng đây? Tặng gì cho chúng được.
Bà Mộ hỏi ông Mộ.
- Bà cứ nấu bình thường bà hay nấu là được. Không thì gọi hỏi con bé xem. Tôi mới lo đây này, mai cháu tôi qua, tôi sẽ chơi gì với chúng đây. Không biết chúng có thích tôi không nữa. Lo quá.
Hai ồn bà lo lắng mà ngồi không yên. Hắn nhìn màn này cũng phải phì cười.
- Ba mẹ, hai người cứ yên tâm đi nghỉ ngơi đi, có sức khỏe thì mai mới chơi với cháu được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook