Mọi người đang cười nói vui vẻ. Chỉ riêng Viên Hân nhíu mày. Thành Luân thấy thế thì lập tức hỏi thăm:

“Vợ ơi, em sao thế? Khó chịu chỗ nào à?”

Cô quay sang nhìn anh, vẻ mặt có chút ngơ ngác:

“Chồng ơi, hình như em bị vỡ nước ối rồi.”

“Hả?”

Thành Luân lập tức nhìn xuống bên dưới. Phần ghế và dưới sàn chỗ Viên Hân ngồi đã ướt đẫm nước. Điều này khiến cả nhà loạn cào cào lên.

“Vẫn còn một tháng nữa mà. Sao lại nhanh như thế?”

Anh nhanh chóng bế cô lên, sau đó phóng thẳng ra khỏi nhà. Nhưng giữa đường đã bị tiếng nói của bà Dương kéo lại.

“Ê con không đem theo chìa khóa thì đưa con bé đi kiểu gì? Định ẵm con bé chạy tới bệnh viện à?”


Bà Ngô cùng ông Ngô ở một bên đã đem theo tất cả những thứ cần thiết cho việc đi sanh lần này của Viên Hân. Còn ông Dương là người lái xe. Thành Luân ngồi ở bên cạnh Viên Hân liên tục an ủi:

“Không sao cả vợ. Anh ở đây rồi. Em đừng lo.”

Viên Hân nhẹ nhàng chậm mồ hôi trên trán của Thành Luân. Cô chẳng có chút đau đớn nào, chỉ hơi khó chịu một chút: “Em ổn mà. Em không đau.”

Tới bệnh viện, bác sĩ bảo rằng Viên Hân vẫn còn phải đợi để nở thêm mấy phân thì mới có thể sinh được. Hiện tại bác sĩ kêu cô điều tiết hơi thở và chú ý những lần đau gò.

“Mẹ cứ việc hít vào thở ra nhé. Đừng lo lắng quá.”

Bác sĩ vừa nói xong thì liền nghe thấy tiếng hít thở nặng nề gần đó. Bác quay sang nhìn Thành Luân đang không ngừng làm theo mà chỉ biết bật cười:

“Đây là chồng đúng không? Lần đầu có con à?”

“Vâng! Cảm ơn bác sĩ ạ!” Bà Dương mỉm cười cúi đầu cảm ơn, sau đó âm thầm quay sang vỗ vào vai của Thành Luân: “Con bình tĩnh lại. Mất mặt quá.”

Viên Hân không khỏi bật cười, chẳng ngờ tới dáng vẻ lo lắng quá đà của Thành Luân lại trông ngốc nghếch như thế. Cô nắm lấy tay anh, an ủi ngược lại:

“Em ổn mà. Anh hãy bình tĩnh nhé.”

Thành Luân gật đầu, giúp Viên Hân vén tóc ra đằng sau: “Anh biết rồi. Em có đau thì cứ nắm chặt tay anh nhé.”

“Em ổn…”

Vốn còn đang muốn trấn an Thành Luân thêm, nào ngờ bên dưới đau thắt lại khiến mặt cô bất ngờ tái xanh. Đến rồi! Cô cứ tưởng nhiều người nói quá về việc cơn đau xé da xé thịt này, nào ngờ tới lượt bản thân thì chỉ muốn ngất đi.

Thành Luân nhìn gương mặt nhăn lại của Viên Hân thì cũng hiểu được những cơn đau gò bắt đầu xuất hiện. Anh liên tục an ủi, muốn chia sẻ bớt nỗi đau này nhưng lại không thể.

Một lát sau, Viên Hân được đẩy vào phòng, đi theo phía sau có cả Thành Luân. Ông bà Dương và Ngô đi qua đi lại trước cửa phòng.


Một tiếng!

Hai tiếng!

Rồi lại ba tiếng!

Bên trong vẫn không có động tĩnh gì khiến họ lo lắng. Nửa tiếng tiếp theo trôi qua cũng là lúc bác sĩ đi ra và thông báo tin tức mẹ tròn con vuông. Viên Hân đã hạ sinh cho họ một cậu con trai kháu khỉnh.

Bà Dương và bà Ngô lạy trời lạy đất, cảm tạ đã chở che cho con gái. Tuy nhiên khi họ nhớ tới con trai của mình thì Thành Luân thất thần đi ra khỏi phòng. Đầu tóc anh rối bời, khuôn mặt tràn trề nước mắt.

Bác sĩ bảo rằng Viên Hân vô cùng mạnh mẽ, chẳng rơi giọt nước mắt nào mà cố gắng rặn ra đứa bé. Còn người khóc bù lu bù loa bên cạnh lại chính là Thành Luân, thậm chí còn có chút mắng nhiếc đứa con cứ ở trong bụng mẹ mà chẳng chịu ra ngoài. Tới khi đứa bé đỏ hỏn xuất hiện trên tay bác sĩ thì anh lại òa lên lần nữa với niềm hạnh phúc vì được làm cha.

Viên Hân được đẩy vào phòng hồi sức. Cô mệt mỏi ngủ thiếp đi. Tới khi tỉnh dậy thì Thành Luân đã trở về trạng thái hoàn mỹ và túc trực bên giường bệnh.

“Chồng ơi!” Cô khàn giọng gọi.

Thành Luân lập tức nắm lấy tay cô: “Anh đây! Em thấy sao rồi?”

“Em không sao.” Viên Hân thều thào: “Con đâu rồi anh?”


“Bốn người lớn đang ẵm đứa bé đi kiểm tra rồi. Em yên tâm nhé.” Anh đỡ cô ngồi dậy, sau đó rót cho cô ly nước: “Mà vợ này, đẻ một lần thôi nhé. Anh sợ lắm rồi.”

Đến khi Dương Vĩnh An lên năm tuổi, lần đầu tiên cậu bé thấy cha mẹ mình có cuộc cãi lộn lớn nhất thế kỷ.

“Hiện tại Vĩnh An đã lên năm rồi. Em muốn có thêm một đứa con gái.” Viên Hân chống nạnh, kiên quyết muốn cùng Thành Luân gần gũi đêm nay.

Tuy nhiên Thành Luân kiên quyết lắc đầu. Anh đảo sạn trong tay, sau đó múc đồ ăn ra dĩa: “Anh không đồng ý. Một đứa đã đủ rồi.”

“Hiểu rồi. Anh hết yêu em rồi.” Cô ôm lấy Vĩnh An mà nức nở: “Cha con hết thương mẹ rồi.”

Vĩnh An lấy khăn giấy trên bàn, chậm lấy chậm để những giọt nước mắt vô hình trên mặt mẹ: “Cha à, hay cha chiều theo ý mẹ đi. Con cũng muốn có em gái. Rất đáng yêu!”

Dù làm cách nào, Thành Luân vẫn bị ám ảnh vào cái lần thấy Viên Hân đau đớn khi sinh Vĩnh An. Anh tuyên bố nếu còn bắt ép thì anh nhất định sẽ đi thắt ống. Nhờ thế mà anh mới không bị hai mẹ con tiếp tục làm phiền.

Nào ngờ Viên Hân chỉ hoãn binh tìm kế. Ngày hôm đó, hai người dẫn Vĩnh An về nhà chính gặp ông bà. Cô âm thầm ở sau bếp, nói chuyện với bà Dương và bà Ngô. Đến khi màn đêm buông xuống, Thành Luân nằm trên giường, thở ra từng hơi nóng bừng và nhìn cô mỉm cười đắc ý ở cuối giường.

Mười tháng sau, Viên Hân thành công hạ sinh một bé gái đáng yêu. Còn Thành Luân lập tức đi thắt ống. Nhưng với việc cô ở sau lưng bàn bạc với bác sĩ thì có lẽ cuộc phẫu thuật của anh phần trăm thành công chẳng bao nhiêu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương