Thành Luân bước vào công ty.

Hai bên cạnh nhanh chóng xuất hiện thư ký thân cận Trần Minh Thành và giám đốc marketing kiêm bạn thân lâu năm Lê Tuấn Triệt.

Ba người đi cùng nhau từ lúc anh bắt đầu theo chân cha mình cai quản công ty.
Vì thế có thể nói rằng nếu không có sự trợ giúp của hai người họ thì Thành Luân sẽ không có được vị trí như bây giờ.

Và nếu không có sự dẫn dắt mưu trí của anh thì Tuấn Triệt và Minh Thành cũng không có chỗ đứng chắc chắn trong ngành nghề này.

Dù vậy hai người họ vẫn quyết định sánh bước bên cạnh anh.

Điều này vô cùng đáng quý.
“Lần đầu tiên trong năm này cậu đi làm trễ đấy.” Tuấn Triệt thấy cửa thang máy vừa đóng lại thì lập tức lên tiếng trêu chọc: “Cô vợ nhỏ ở nhà lại làm loạn à?”
Thành Luân liếc nhìn Tuấn Triệt rồi lại hướng ánh mắt về trước mà chẳng thèm nói một lời.

Tuấn Triệt là người bạn duy nhất giữ được mối quan hệ thân thiết với anh khá lâu, vì thế anh ta cũng nắm rõ một số chuyện bí mật trong hôn nhân của anh.

Chẳng hạn như việc anh và Viên Hân đến với nhau không phải vì tình yêu.
Thấy Thành Luân không lên tiếng nên Tuấn Triệt khẽ choàng tay qua đụng vào cánh tay của Minh Thành.


Cậu nén tiếng thở dài, nhưng dù sao việc chủ tịch đi trễ cũng tạo sức hút kỳ lạ.
“Chủ tịch, ngài đi làm trễ hai tiếng mười bốn phút.

Theo điều luật của công ty thì ngài sẽ bị trừ bớt lương của ca sáng nay.

Số tiền đó sẽ chuyển nhỏ lẻ đến thưởng cuối tháng cho nhân viên.”
Đặc biệt là cậu! Minh Thành nghĩ thầm trong bụng.

Còn bên cạnh Tuấn Triệt đang âm thầm giơ ngón cái khen tặng.
Dù vậy Thành Luân vẫn im lặng và không phản biện một lời nào.

Anh dường như tự rơi vào miền suy tư của riêng mình.

Cho tới khi vào cuộc họp với ban giám đốc công ty thì anh mới trở về như ngày thường.
“Vậy tôi sẽ chỉnh sửa lại hướng phát triển của sản phẩm mới, và thêm chút dự thảo khác.”
Tuấn Triệt đánh dấu lại vào tài liệu rồi đi ra khỏi phòng.
“Minh Thành, cậu pha giùm tôi ly cà phê.”
“Vâng thưa chủ tịch.”
Đợi Minh Thành khuất bóng sau cánh cửa thì Thành Luân mới nhắm mắt và dựa ra đằng sau ghế.
Người ta bảo rằng một khi nếm được mật ngọt thì sẽ khắc ghi sâu trong lòng.
Mật ngọt ở đây đối với Thành Luân chính là hương vị ướt át và tiếng rên kiều diễm của Viên Hân.

Hình ảnh gợi tình sáng nay vẫn chưa thể xóa nhòa khỏi tâm trí anh, thậm chí càng lúc càng hiện lên rõ ràng hơn.

Anh nghĩ mình điên rồi, nhưng biết làm sao được khi đây là lần thứ hai anh không thể kiềm chế bản thân trước sự mềm mại của cô.
Thành Luân không sạch.

Phải nói thẳng là thế.

Anh là đại thiếu gia độc tôn của nhà họ Dương.

Vì thế bản tính có chút kiêu ngạo và bất cần.

Đối với anh, mọi thứ đạt được dường như quá đỗi dễ dàng khiến cho anh nảy sinh sự chán nản.


Một khi đã chán thì anh sẽ cần những điều mới mẻ.

Đó là lý do vì sao anh thay bạn gái như thay áo.
Thành Luân không phải chưa từng thử qua trái cấm, nhưng chưa có một ai khiến anh hứng thú, kể cả Đan Vy.

Còn đối với Viên Hân thì anh lại mang một loại cảm xúc khác biệt.
Anh nhìn cô từ nhỏ đến lớn, xem cô như cô em gái đáng yêu.

Vì thế, thân là anh trai cùng nhà không cùng huyết thống thì anh không muốn cô dính dáng đến gã tồi như anh.

Anh bắt đầu xa lánh cô và cặp kè với nhiều người để cô có thể từ bỏ.

Đỉnh điểm là với người con gái tên Đan Vy kia khiến anh nghĩ mọi chuyện đã theo một hướng tốt đẹp.
Nào ngờ trong đêm say xỉn, Thành Luân lại không tự chủ được mà ăn sạch thỏ nhỏ gần hang.

Anh biết anh đã mạnh bạo đến mức nào nên mỗi khi lần nữa ân ái với cô khiến cho anh dâng lên sự tội lỗi.
Anh đã từng thử giúp cô thả lỏng nhưng dường như cơ thể cô kháng cự với việc tiếp xúc với anh.

Còn anh lại không khác gì kẻ biến thái khi đứng giữa ý nghĩ chỉ xem cô là em gái và ý nghĩ mình đang cùng em gái làm chuyện đen tối.
Thành Luân thở dài một hơi.

Anh cứ tưởng hôn nhân này sẽ trải qua những ngày tháng bình lặng như thế, nhưng nào ngờ hôm nay Viên Hân lại đột nhiên ướt.

Thật sự đã trở thành một hũ mật hấp dẫn!
Thành Luân nhìn xuống đũng quần của mình.


Người anh em nhô lên chỉ vì nghĩ tới hình ảnh sáng nay.

Anh quyết định tập trung vào công việc, không nên lơ là sang chuyện bậy bạ khác.
Năm phút sau, anh cầm lấy điện thoại bàn mà gọi ra ngoài bàn thư ký:
“Minh Thành, chiều nay tôi có lịch hẹn gì không?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng gõ lạch cạch của Minh Thành, sau đó là tới giọng nói của cậu:
“Bốn giờ ngài có một buổi họp riêng với bộ phận logistic.

Năm giờ rưỡi là bữa ăn với cổ đông Đỗ ở nhà hàng…”
Còn chưa đợi Minh Thành kể rõ lịch trình thì Thành Luân đã lên tiếng ngăn lại:
“Cậu hủy hết đi.

Nay tôi muốn về nhà sớm.”
Minh Thành dừng lại vài giây, sau đó bắt đầu sắp xếp lại toàn bộ công việc ở phía sau nhưng vẫn quan tâm hỏi han:
“Ngài thấy không khỏe à? Có cần tôi mua thuốc cho ngài không?”
“Không cần đâu.

Chỉ cần cậu cho tôi về đúng năm giờ là được.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương