Hôn Nhân Tan Vỡ
Chương 8


Lúc Trần Minh về đến nhà, trời đã rất khuya…
Người anh vẫn mang theo mùi rượu nồng nặc đi vào trong phòng ngủ, nhìn vào bóng lưng gầy gò của tôi vai vẫn còn run rẩy vì khóc quá nhiều.

Anh bước đến, tay chạm nhẹ lên vai tôi.
-Ngọc Mai…
-Anh ở bên cô ta bây giờ mới chịu về sao?
Anh cúi đầu.
-Em hiểu lầm rồi, anh và cô ta không có bất kỳ quan hệ nào!
Anh luôn là như vậy, tại sao mọi chuyện rành rành trước mắt như thế, nhưng anh có chết vẫn không muốn thừa nhận.

Có phải là anh quá hèn hạ không?
Tôi tức giận bậc người dậy, đối diện với sự bình tĩnh của anh.
-Nếu là không có quan hệ gì thì tại sao anh nói với cô ta là anh chưa có vợ.

Có phải tin nhắn trong điện thoại tối hôm đó cũng là do cô ta gửi đến không? Nếu anh đã giỏi nói dối đến như vậy thì tại sao không giỏi che giấu một chút, để em không phải thấy.

Em thà rằng bản thân không nhìn thấy để tim không phải đau!!
Anh nắm lấy tay tôi, một cách thành khẩn.

Như dù thế nào tôi cũng cảm thấy rõ ràng anh không biết mình sai.
-Anh xin lỗi…

-Xin lỗi là xong sao? Xin lỗi vì đã để em nhìn thấy chuyện không nên thấy ư? Rồi anh và cô ta vẫn cứ lén lúc như vậy, anh làm ơn đi… Để tâm đến cảm giác của em một chút có được không?
Nói đến đây, tôi liền khóc nấc.

Không phải khóc vì bị lừa dối, mà là khóc vì quá mệt mỏi.

Những uất ức mà người khác chịu đựng một góc cũng không bằng tôi đâu…
Tôi gục mặt, tay ôm lấy gương mặt của chính mình.

Bao nhiêu uất ức dồn cứ thế khóc nấc lên.
Giọng run rẩy nhẹ nhàng phát ra.
-Trần Minh… Rốt cuộc là anh có yêu em không hả?
Anh trầm tư, kéo tôi vào lòng cái ôm giống như một sự an ủi nhưng tôi vẫn không cảm thấy là anh đang thật lòng.
-Ngọc Mai… Anh sao có thể không yêu em được?
-Nếu như yêu, tại sao cứ hết lần này đến lần khác khiến em tổn thương… Nếu anh thật sự chán ghét em, vậy thì cứ việc trực tiếp li hôn với em.

Đừng khiến em phải mệt mỏi đến như vậy?
Anh im lặng.

Tôi cố gắng nhìn vào mắt anh, cố gắng tìm kiếm chút gì đó gọi là thật tâm nhưng hoàn toàn không có, miệng anh nói là yêu nhưng từ hành động đến cử chỉ đều không phải như vậy.
Tôi đẩy anh ra.
-Có phải anh chán em lắm đúng không?
-Anh không có!
Tôi cười nhạt.
-Chẳng phải lúc sáng trước mặt cô ta, chính miệng anh đã nói như thế ư? Nếu đã chán em đến như vậy, vậy rốt cuộc anh là vì cái gì để tiếp tục cuộc hôn nhân này?
Tôi cố gắng để tìm một lí do, nhưng anh đã không để tôi có cơ hội.

Anh xoay mặt, trốn tránh cái nhìn từ tôi, lúc đó tôi mới cảm thấy người chồng mà tôi yêu thật hèn hạ.

Lúc anh sai anh cũng chưa từng thật sự một lần nhận lỗi, vì ngay cả lỗi lầm của bản thân anh cũng chưa từng thẳng thắn đối diện dù chỉ một lần.
-Ngọc Mai! Anh sẽ không li hôn đâu?
Tôi trợn mắt.

Cảm thấy anh rất đáng sợ.

Anh nói như vậy, cũng giống như là cho dù tôi có mệt mỏi đến mức nào thì anh vẫn không chịu buông tay giải thoát cho tôi.
-Tại sao? Cho em biết một lí do đi?
Anh lớn giọng.
-Anh yêu em! Anh sẽ không li hôn với em.

Tôi gào lớn.
-Anh không có yêu em.

Cái cách mà anh làm với em đó không phải là yêu, đó là dằn vặt là đau khổ!!!!
Thấy tôi kích động, anh liền kéo lấy cổ tay tôi ghì chặt, ép tôi đối diện với anh.
Giọng anh gằn từng chữ.
-Cho dù là anh có ở bên làm bao nhiêu chuyện có lỗi với em.

Thì anh vẫn rất yêu em.

Đó là công việc của anh, anh là một người đàn ông thành đạt tất nhiên bên cạnh ít nhiều gì cũng phải có phụ nữ, nhưng vợ thì chỉ có một mình em.

Em phải hiểu cho anh chứ?
Tôi giống như là vừa nghe một câu chuyện rất buồn cười thì phải, cười đến rơi nước mắt.
-Cho nên… Ý của anh là em phải chấp nhận sao? Vậy nếu đổi lại là em thì anh có chấp nhận được không?
Anh mất kìm nén, đá chân vào cái ghế bên cạnh, tạo tiếng động lớn.
-Đừng đem anh và em ra so sánh.

Mỗi người đều có công việc riêng, làm sao giống nhau hả?
Tôi hét lớn, tức giận đem tất cả các đồ dùng trên bàn trang điểm hết thảy hất xuống sàn gạch.
-Anh đúng là đồ ích kỷ, đồ hèn hạ.

Tôi thật sự mù mới lấy anh đó!!!
Mẹ chồng tôi, nghe được tiếng động liền hối hả chạy lên.

Bà nhìn một lượt căn phòng lộn xộn liền la trời.
-Minh! Sao vậy con… Sao lại cùng con Mai cãi nhau nữa rồi!
Bà kéo tay anh.


Anh thở một cách nặng nề.
-Mẹ! Mai hôm nay đến công ty con gây chuyện…
Tôi tức giận cắt ngang lời anh.
-Nói dối! Là con bắt gặp anh ấy và một cô gái khoát tay cùng nhau đi vào công ty!!!
Mẹ chồng trợn mắt.
-Rồi sao? Chỉ là một cái khoát tay, con lại đến đó gây chuyện à? Con muốn thằng Minh không còn mặt mũi đến công ty luôn sao? Nó dù gì cũng là giám đốc, con có làm gì cũng phải chừa chút thể diện cho chồng con chứ?
Mẹ chồng không những không nói thay tôi, còn ra sức bênh vực con trai bà.
Tôi bị bức đến điên rồi.

Tôi chỉ tay vào hai người họ, lần lượt nói.
-Trời ơi! Cái nhà này thật sự muốn bức tôi đến điên mà.

Chồng của tôi thì ở trước tôi diễn một mặt sau lưng tôi thì diễn một mặt khác, mẹ chồng tôi thì không phân biệc đúng sai, chỉ cần là con trai bà làm thì cái gì cũng cho là đúng.
Mẹ chồng cau mày, lớn giọng.
-Ăn nói gì thế? Rốt cuộc là con muốn cái gì?
Tôi cười lạnh.

Dứt khoát nói.
-Tôi muốn li hôn!!!!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương