Hôn Nhân Tan Vỡ
Chương 11


Sáu giờ hơn, tôi trở về nhà.

Căn nhà vậy mà không có lấy một ánh đèn, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Tôi bật đèn lên, ánh đèn vàng lờ mờ như thêm chút ấm áp cho ngôi nhà, tôi thở hắt ra, trời dần dần vào từng gió rét khô hanh, khí hậu ở Hà Nội mỗi năm vào thời điểm này như thế, bỗng nhiên tôi lại nhớ lắm cái khí trời se se lạnh ở quê nhà.

Tôi vẫn nhớ rõ, chẳng bao lâu nữa cây mai sau nhà sẽ đâm chồi báo hiệu một năm nữa sắp qua đi.

Tôi nhớ những ngày đầu tháng Chạp của nhiều năm về trước, mỗi năm đến thời điểm này tôi và cả thằng Khoa – em trai cùng cha khác mẹ của tôi vẫn hay lén dì Châu và cha chạy ra chợ xã mua ít kẹo bắp.

Nhìn mấy đứa con nít nhà hàng xóm chạy giỡn giành nhau mấy cục kẹo bắp, trong lòng thằng Khoa liền ganh tị, đòi tôi dẫn nó đi mua cho có với người ta, mặc dù tôi biết sau khi chị em tôi trở về sẽ bị dì Châu mắng cho một trận nhưng nhìn thằng Khoa thương lắm, tôi không đành lòng nên lần nào cũng lén dẫn nó đi mua.

Dì Châu lo con trai đi đường xa mỏi chân nên mới mắng tôi, sau đó em trai nói đỡ vài tiếng, nói bảo vì nói đòi quá chị mới dẫn nó đi mua, sau này dì cũng không mắng nữa.


Tôi chỉ nhớ lúc ấy, hai chị em tôi yêu thương nhau, dù có cùng mẹ hay không, chúng tôi vẫn thương nhau như vậy.

Nhưng thật tôi cũng chẳng nhớ từ bao lâu rồi, tôi và em trai chẳng còn nói chuyện với nhau nữa… Phải chăng ngày càng lớn, em trai cảm thấy vốn không cần phải đối tốt với người chị không cùng mẹ này.

Vừa đúng lúc tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.

Là mẹ chồng.
-Mẹ, con về nhà nãy giờ mà không thấy mẹ ở nhà.

Mẹ đi công việc rồi à?
-Ừ, mẹ đi thăm bà bạn ở Đà Nẵng, có thể mấy hôm sau mới về.

Bây ở nhà nhớ lo cơm nước cho thằng Minh đàng hoàn đấy nhé! Đừng để nó đói biết chưa hả?
Mi mắt tôi khẽ cụp.

Mẹ chồng tôi cũng chỉ biết sợ con trai bà bị đói.
-Vâng con biết rồi.

Con cúp máy đây.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết vì sao trong lòng lại cảm thấy có chút thoải mái.

Có thể là lâu lắm rồi tôi mới có một ngày thảnh thơi mà không cần nhìn sắc mặt mẹ chồng mà nhẫn nhịn, cũng không phải cãi nhau với chồng vì tôi biết tối nay anh ta lại trở về trong bộ dạng say xỉn mà tôi ghét nhất cho xem.

Tôi quyết định ăn một chút rồi nhanh chóng tắm rửa đi ngủ.

Nếu là ngày trước tôi sẽ đợi anh trở về rồi cùng nhau nói vài câu.


Những lúc trở về điều anh làm đầu tiên chính là ôm chầm lấy tôi và nói:
-Hôm nay đi làm mệt quá, anh muốn ôm em một chút.
Tiếc rằng nó chỉ là quá khứ thôi, càng nhớ lại càng cảm thấy khó tin, liệu những kí ức đó có thật sự tồn tại không nhỉ? Hay vốn dĩ mọi chuyện xảy ra thời gian gần đây chỉ là một cơn ác mộng thôi… Rõ ràng Trần Minh vẫn còn yêu tôi mà đúng không?
Tôi nằm trên giường và hoài niệm về những ngày chúng tôi thật sự hạnh phúc với nhau.

Đã qua 5 năm rồi sao? Nhiều lần tôi cảm thấy chính mình cũng thật mẫu thuẫn, có lúc tôi thấy thời gian trôi nhanh quá, những tháng ngày hạnh phúc ở quá khứ giờ đã được tính bằng năm, có lúc tôi lại thấy thời gian trôi chậm quá, những đêm dài đau đớn làm loạn cùng với người chồng tôi yêu bằng cả trái tim ở quá khứ lại chỉ được tính bằng ngày.

Giờ đây hàng ngày tôi đều mong thời gian trôi qua nhanh một chút để tôi không phải chịu thêm dày vò từ anh ta nữa, tôi muốn những vết thương lòng sẽ theo thời gian mà dần trở nên lành lặn chứ không phải mỗi ngày đều là vết thương mới chồng lên vết thương cũ, mãi mãi không thể lành nữa.

Vì tôi sợ mình không còn đủ khả năng chống chọi với ngày tháng dài dằng dặc phía trước khi anh mãi chẳng chịu li hôn và giải thoát cho tôi.

Có thể ngày trước đôi lúc tôi muốn thời gian trôi chậm một chút, để tôi cảm nhận thật rõ những chân thành ngày ấy anh dành cho tôi, từng chút từng chút cảm nhận thật rõ rệt.

Vì bây giờ những kí ức đó đều đang trở nên nhạt nhòa đối với tôi, cũng giống như tình cảm của tôi dành cho anh vậy, từng ngày từng ngày vơi nhạt đi.

Trần Minh, duyên nợ của chúng ta sắp hết rồi đúng không anh?
****
Ngọc Mai vẫn luôn suy nghĩ dày xéo bản thân ngày qua ngày, nhưng Trần Minh thì không như thế.


Trong lúc tôi vẫn đang âm thầm rơi nước mắt trên chính chiếc giường của vợ chồng tôi thì anh ấy đang ở đâu.

Đến mãi sau này khi tôi biết được, hóa ra ngày ấy, lúc tôi đang đau xót cho cuộc tình này thì chồng tôi đang cùng cô bạn gái tổ chức sinh nhật.

Sau đó vui vẻ đến mức cả đêm không trở về nhà, vậy mà tôi lại mất ngủ cả đêm chỉ vì lo lắng anh ta xảy ra chuyện không may rồi.

Mặc dù có thể anh sẽ bắt máy bảo tôi phiền rồi cúp đi, nhưng ít ra tôi có thể biết anh vẫn ổn.

Cứ cách một tiếng tôi lại gọi một lần, kết quả anh đã tắt máy từ lâu.

Đến mãi gần sáng thì tôi nhận được tin nhắn hình ảnh, vốn định mở lên xem thì bên kia lại thu hồi mất.

Rốt cuộc anh gửi gì cho tôi?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương