Hôn Nhân Tàn Khốc
-
Chương 17
Tần thiếu phu nhân!
Có nằm mơ Xảo Vấn cũng không thể ngờ, cô gái trước mặt này chính là Tần thiếu phu nhân. Hai ngày ở cùng Tần Ngạo, cô đã mua chuộc được một người làm, biến cô ả thành thân tín của mình, nắm bắt mọi chuyện đang xảy ra ở nơi này.
"Cô tên La Thư Anh?"
"Hỏi cô đó, câm sao?"
Một cô gái đang đứng bên cạnh mượn uy Xảo Vấn lớn tiếng với La Thư Anh.
"À, tôi quên mất. Thì đúng là cô bị câm còn gì."
"Mai Loan, không được nói vậy."
Bị Xảo Vấn nghiêm khắc chỉnh đốn, Mai Loan im lặng không dám nói gì thêm. La Thư Anh đứng ở trước mặt hai người họ. Tại căn phòng này, La Thư Anh đã chịu bao trận đòn roi hành hạ của Tần Ngạo. Cũng tại căn phòng này, cô bị y cho người hãm hiếp. Rồi tại căn phòng này, y bắt cô chứng kiến cảnh Thi Nhĩ bị làm nhục, y bức cô phải cắn lưỡi hủy hoại giọng nói của chính mình, cả đời làm một người câm. Giờ, tại căn phòng này, đồ đạc được sắp xếp lại theo sở thích của Xảo Vấn, không gian thuộc về một đôi tình nhân thật sự.
Hai ngày nhịn cơm chỉ uống nước trắng khiến dạ dày La Thư Anh không ngừng đau thắt, cơn đói cồn cào hành hạ cô từng phút. La Thư Anh cắn môi cố gắng để hai chân cô không run rẩy kịch liệt, gương mặt tái nhợt không còn sắc khí. Có thể đứng vững đối với cô hiện giờ cũng là một cực hình.
La Thư Anh lấy bút và sổ trong túi trước bụng, tay cô run rẩy viết những nét nguệch ngoạc.
"Phải. Tôi là La Thư Anh. Cô chủ có gì căn dặn."
Xảo Vấn nhìn chữ La Thư Anh viết, thầm nghĩ một câu đơn giản đã có thể đoán biết được tính cẩn trọng của cô gái này. Lời nói theo kiểu 7 phần lịch sự, 3 phần kính trọng khiến đối phương không thể bắt bẻ gì thêm.
Bỏ qua danh phận Tần phu nhân trên giấy tờ, ở biệt thự này hiện tại Xảo Vấn mới chính là người phụ nữ đường đường chính chính của Tần Ngạo, được y yêu chiều. Chỉ sợ một cái nhíu mày chán ghét của cô, La Thư Anh cũng khó mà sống yên.
"Lão Mãn, phải làm thế nào bây giờ."
Thi Nhĩ lo lắng đi lại, Xảo Vấn gọi La Thư Anh lên phòng gặp riêng quả không phải chuyện tốt đẹp gì.
"Cô ấy sẽ không chịu nổi."
Hai ngày nhịn cơm làm La Thư Anh giờ chẳng khác gì một cái xác vô lực, một ngón tay là đẩy được ngã. Thiển Mãn ngược lại với vẻ nôn nóng của Thi Nhĩ, ông hiểu hai người họ đều không có phương pháp giải quyết cho chuyện này.
"Nhưng hiện tại có một người..."
"Ai?"
Sân thượng khu biệt thự Hoàng Thái, thuộc quyền sở hữu của Tần gia, Vũ Lam Ân nổi nóng đập bàn, cái nghiến răng của cô khiến người bên cạnh hơi sợ hãi.
"Khốn thật, tên nhóc Tần Ngạo này!"
Ly cafe vì va chạm mà vô tình bắn vài giọt trên mu bàn tay trắng trẻo của cô, có chút nóng rát. Thiên Trường Khanh nói với cô hắn bận bịu xử lý công việc của Hoàng Thế thay Tần Ngạo vì y phải đi công tác dài ngày. Hóa ra là đi tìm một tiểu hồ ly, xảy ra bao nhiêu chuyện lớn mà cô lại không hề hay biết.
Thiên Trường Khanh khốn kiếp!
Thiên Trường Khanh ngồi trong phòng hắt xì liên tục. Tần Ngạo liếc mắt cảnh báo hắn một cái, rồi tiếp tục xem những bản tổng kết doanh thu một tháng qua.
"Không phải nói đi hai tháng mới về sao. Nhanh hơn dự tính những một nửa."
"Đúng vậy."
"Nghe nói cậu đem về một con mèo nhỏ xinh đẹp."
"Khá ổn"
Hắn biết, hắn biết. Thiên Trường Khanh tuy không thể hiểu hết toàn bộ con người Tần Ngạo, nhưng cũng nắm được đến 7 phần tính toán của y. Người đàn ông như này, sẽ không tự dưng tùy tiện đem một cô gái đặt bên người, còn bộc lộ rõ sự coi trọng nuông chiều như thế. Y nhất định đang có âm mưu.
"Tôi nói chủ tịch này, cậu không phải càng ngày càng tàn nhẫn rồi sao?"
Thiên Trường Khanh sống đến tận giờ, cũng chỉ yêu chân thành duy nhất một cô gái hung dữ ngông cuồng là Vũ Lam Ân. Sống đến tận giờ để trêu hoa ghẹo nguyệt vô số nhưng không hề khiến phụ nữ rơi nước mắt, đến hay đi đều sẽ được bồi thường thân, tâm đầy đủ. Thiên Trường Khanh thừa nhận hắn không hiểu cảm giác mất đi người mình yêu là như nào, hắn không hiểu cảm giác hành hạ một cô gái thì có lạc thú gì. Hắn càng không muốn can dự vào chuyện riêng tư của Tần Ngạo nhưng cũng không thể phủ nhận những việc làm tàn độc của y đối với La Thư Anh.
Tần Ngạo dừng động tác, y ngả người châm một điếu thuốc lá, giọng nói vô thưởng vô phạt:
"Cái chết của Tiểu Nhu. Nhất định phải có người trả giá."
Mà người ấy trong mặc định của Tần Ngạo, chính là La Thư Anh. Y cần nhiều hơn sự đau khổ từ cô, y không để cô chết, cũng không cho cô sống. Y bẻ gãy đôi cánh tự do của cô, giam cầm trái tim mạnh mẽ và ngăn chặn dòng cảm xúc của cô. Để cho cô từ từ chết đi, với y là một loại hưởng thụ, cũng là một loại viên mãn.
La Thư Anh nghi hoặc nhìn khay đồ ăn bày biện trước mặt, Mai Loan khoanh tay ngạo nghễ nói với bằng chất giọng lanh lảnh chua chát:
"Ăn đi, cô chủ thưởng cho cô."
Nhìn thấy đồ ăn, nước bọt trong miệng tiết ra không ngừng, dạ dày cộn lên một cảm giác dữ dội, cô muốn bữa ăn này, nhưng chỉ dừng lại ở mức muốn mà thôi.
[Cô chủ, tôi đang chịu phạt. Không thể dùng bữa.]
"Cô dám từ chối cô chủ sao?"
[Cô chủ, xin lỗi cô. Tôi không thể trái ý Tần thiếu gia]
Xảo Vấn ngồi vắt chân trên ghế, dáng vẻ không giận không cười, bình tĩnh nhàn hạ, chỉ có đôi mắt là chăm chú quan sát La Thư Anh từ đầu đến cuối, không bỏ sót một biểu hiện nào dù là nhỏ nhất trên gương mặt trắng bệch nhợt nhạt kia.
"Ý cô chủ cũng chính là ý thiếu gia, cô chủ khoan dung như vậy, thiếu gia chắc chắn không để bụng"
Mai Loan nhẹ nhàng nói, vừa muốn nịnh nọt Xảo Vấn lại vừa muốn răn đe La Thư Anh, ép cô nhất định phải ăn bữa này. La Thư Anh sắp không còn sức, chữ viết của cô càng ngày càng không rõ ràng, cô đã đứng nguyên chỗ này suốt buổi sáng.
[Cô chủ, hãy bỏ qua cho tôi]
Nhu nhược cũng được, hèn kém cũng được, người phụ nữ trước mặt theo La Thư Anh nhận định là vừa khôn ngoan vừa kiêu ngạo, chắc chắn thứ cô ấy muốn là sự đắc ý. Vậy, La Thư Anh chỉ cần để cho Xảo Vấn suôn sẻ đắc ý.
Hơn nữa, một bữa ăn này càng không thể động. Bởi biết đâu nó cũng sẽ là bữa cuối cùng.
***
(Tiếp tục một chuỗi ngược, ngược nữa, ngược mãi. ==" Đôi khi rõ ràng mình là người viết mà mình cũng thấy muốn cục súc vì bé Tần Ngạo:))
Để đến được đoạn ngược bé Tần Ngạo thì các bạn phải cố gắng lết qua đoạn ngược bé Tiểu Anh đáng thương:(
Vì vậy, ai lỡ nhảy hố hãy bình tĩnh, tự tin, thanh thản theo dõi câu chuyện. Đừng cáu gắt la lối tội đứa viết hầy ==")
Có nằm mơ Xảo Vấn cũng không thể ngờ, cô gái trước mặt này chính là Tần thiếu phu nhân. Hai ngày ở cùng Tần Ngạo, cô đã mua chuộc được một người làm, biến cô ả thành thân tín của mình, nắm bắt mọi chuyện đang xảy ra ở nơi này.
"Cô tên La Thư Anh?"
"Hỏi cô đó, câm sao?"
Một cô gái đang đứng bên cạnh mượn uy Xảo Vấn lớn tiếng với La Thư Anh.
"À, tôi quên mất. Thì đúng là cô bị câm còn gì."
"Mai Loan, không được nói vậy."
Bị Xảo Vấn nghiêm khắc chỉnh đốn, Mai Loan im lặng không dám nói gì thêm. La Thư Anh đứng ở trước mặt hai người họ. Tại căn phòng này, La Thư Anh đã chịu bao trận đòn roi hành hạ của Tần Ngạo. Cũng tại căn phòng này, cô bị y cho người hãm hiếp. Rồi tại căn phòng này, y bắt cô chứng kiến cảnh Thi Nhĩ bị làm nhục, y bức cô phải cắn lưỡi hủy hoại giọng nói của chính mình, cả đời làm một người câm. Giờ, tại căn phòng này, đồ đạc được sắp xếp lại theo sở thích của Xảo Vấn, không gian thuộc về một đôi tình nhân thật sự.
Hai ngày nhịn cơm chỉ uống nước trắng khiến dạ dày La Thư Anh không ngừng đau thắt, cơn đói cồn cào hành hạ cô từng phút. La Thư Anh cắn môi cố gắng để hai chân cô không run rẩy kịch liệt, gương mặt tái nhợt không còn sắc khí. Có thể đứng vững đối với cô hiện giờ cũng là một cực hình.
La Thư Anh lấy bút và sổ trong túi trước bụng, tay cô run rẩy viết những nét nguệch ngoạc.
"Phải. Tôi là La Thư Anh. Cô chủ có gì căn dặn."
Xảo Vấn nhìn chữ La Thư Anh viết, thầm nghĩ một câu đơn giản đã có thể đoán biết được tính cẩn trọng của cô gái này. Lời nói theo kiểu 7 phần lịch sự, 3 phần kính trọng khiến đối phương không thể bắt bẻ gì thêm.
Bỏ qua danh phận Tần phu nhân trên giấy tờ, ở biệt thự này hiện tại Xảo Vấn mới chính là người phụ nữ đường đường chính chính của Tần Ngạo, được y yêu chiều. Chỉ sợ một cái nhíu mày chán ghét của cô, La Thư Anh cũng khó mà sống yên.
"Lão Mãn, phải làm thế nào bây giờ."
Thi Nhĩ lo lắng đi lại, Xảo Vấn gọi La Thư Anh lên phòng gặp riêng quả không phải chuyện tốt đẹp gì.
"Cô ấy sẽ không chịu nổi."
Hai ngày nhịn cơm làm La Thư Anh giờ chẳng khác gì một cái xác vô lực, một ngón tay là đẩy được ngã. Thiển Mãn ngược lại với vẻ nôn nóng của Thi Nhĩ, ông hiểu hai người họ đều không có phương pháp giải quyết cho chuyện này.
"Nhưng hiện tại có một người..."
"Ai?"
Sân thượng khu biệt thự Hoàng Thái, thuộc quyền sở hữu của Tần gia, Vũ Lam Ân nổi nóng đập bàn, cái nghiến răng của cô khiến người bên cạnh hơi sợ hãi.
"Khốn thật, tên nhóc Tần Ngạo này!"
Ly cafe vì va chạm mà vô tình bắn vài giọt trên mu bàn tay trắng trẻo của cô, có chút nóng rát. Thiên Trường Khanh nói với cô hắn bận bịu xử lý công việc của Hoàng Thế thay Tần Ngạo vì y phải đi công tác dài ngày. Hóa ra là đi tìm một tiểu hồ ly, xảy ra bao nhiêu chuyện lớn mà cô lại không hề hay biết.
Thiên Trường Khanh khốn kiếp!
Thiên Trường Khanh ngồi trong phòng hắt xì liên tục. Tần Ngạo liếc mắt cảnh báo hắn một cái, rồi tiếp tục xem những bản tổng kết doanh thu một tháng qua.
"Không phải nói đi hai tháng mới về sao. Nhanh hơn dự tính những một nửa."
"Đúng vậy."
"Nghe nói cậu đem về một con mèo nhỏ xinh đẹp."
"Khá ổn"
Hắn biết, hắn biết. Thiên Trường Khanh tuy không thể hiểu hết toàn bộ con người Tần Ngạo, nhưng cũng nắm được đến 7 phần tính toán của y. Người đàn ông như này, sẽ không tự dưng tùy tiện đem một cô gái đặt bên người, còn bộc lộ rõ sự coi trọng nuông chiều như thế. Y nhất định đang có âm mưu.
"Tôi nói chủ tịch này, cậu không phải càng ngày càng tàn nhẫn rồi sao?"
Thiên Trường Khanh sống đến tận giờ, cũng chỉ yêu chân thành duy nhất một cô gái hung dữ ngông cuồng là Vũ Lam Ân. Sống đến tận giờ để trêu hoa ghẹo nguyệt vô số nhưng không hề khiến phụ nữ rơi nước mắt, đến hay đi đều sẽ được bồi thường thân, tâm đầy đủ. Thiên Trường Khanh thừa nhận hắn không hiểu cảm giác mất đi người mình yêu là như nào, hắn không hiểu cảm giác hành hạ một cô gái thì có lạc thú gì. Hắn càng không muốn can dự vào chuyện riêng tư của Tần Ngạo nhưng cũng không thể phủ nhận những việc làm tàn độc của y đối với La Thư Anh.
Tần Ngạo dừng động tác, y ngả người châm một điếu thuốc lá, giọng nói vô thưởng vô phạt:
"Cái chết của Tiểu Nhu. Nhất định phải có người trả giá."
Mà người ấy trong mặc định của Tần Ngạo, chính là La Thư Anh. Y cần nhiều hơn sự đau khổ từ cô, y không để cô chết, cũng không cho cô sống. Y bẻ gãy đôi cánh tự do của cô, giam cầm trái tim mạnh mẽ và ngăn chặn dòng cảm xúc của cô. Để cho cô từ từ chết đi, với y là một loại hưởng thụ, cũng là một loại viên mãn.
La Thư Anh nghi hoặc nhìn khay đồ ăn bày biện trước mặt, Mai Loan khoanh tay ngạo nghễ nói với bằng chất giọng lanh lảnh chua chát:
"Ăn đi, cô chủ thưởng cho cô."
Nhìn thấy đồ ăn, nước bọt trong miệng tiết ra không ngừng, dạ dày cộn lên một cảm giác dữ dội, cô muốn bữa ăn này, nhưng chỉ dừng lại ở mức muốn mà thôi.
[Cô chủ, tôi đang chịu phạt. Không thể dùng bữa.]
"Cô dám từ chối cô chủ sao?"
[Cô chủ, xin lỗi cô. Tôi không thể trái ý Tần thiếu gia]
Xảo Vấn ngồi vắt chân trên ghế, dáng vẻ không giận không cười, bình tĩnh nhàn hạ, chỉ có đôi mắt là chăm chú quan sát La Thư Anh từ đầu đến cuối, không bỏ sót một biểu hiện nào dù là nhỏ nhất trên gương mặt trắng bệch nhợt nhạt kia.
"Ý cô chủ cũng chính là ý thiếu gia, cô chủ khoan dung như vậy, thiếu gia chắc chắn không để bụng"
Mai Loan nhẹ nhàng nói, vừa muốn nịnh nọt Xảo Vấn lại vừa muốn răn đe La Thư Anh, ép cô nhất định phải ăn bữa này. La Thư Anh sắp không còn sức, chữ viết của cô càng ngày càng không rõ ràng, cô đã đứng nguyên chỗ này suốt buổi sáng.
[Cô chủ, hãy bỏ qua cho tôi]
Nhu nhược cũng được, hèn kém cũng được, người phụ nữ trước mặt theo La Thư Anh nhận định là vừa khôn ngoan vừa kiêu ngạo, chắc chắn thứ cô ấy muốn là sự đắc ý. Vậy, La Thư Anh chỉ cần để cho Xảo Vấn suôn sẻ đắc ý.
Hơn nữa, một bữa ăn này càng không thể động. Bởi biết đâu nó cũng sẽ là bữa cuối cùng.
***
(Tiếp tục một chuỗi ngược, ngược nữa, ngược mãi. ==" Đôi khi rõ ràng mình là người viết mà mình cũng thấy muốn cục súc vì bé Tần Ngạo:))
Để đến được đoạn ngược bé Tần Ngạo thì các bạn phải cố gắng lết qua đoạn ngược bé Tiểu Anh đáng thương:(
Vì vậy, ai lỡ nhảy hố hãy bình tĩnh, tự tin, thanh thản theo dõi câu chuyện. Đừng cáu gắt la lối tội đứa viết hầy ==")
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook