Hôn Nhân Tàn Khốc
-
Chương 121: Kem Dâu - Trà Xanh thời niên thiếu
Cũng không có gì, chỉ là trong một đêm mất ngủ, mình quyết định đọc lại tác phẩm này, để tự soát lỗi, bắt bẻ và kiểm điểm bản thân. Có thể nói mình tham gia viết Hôn Nhân Tàn Khốc vào thời điểm cuộc sống vừa bận rộn lại bấp bênh, vì vậy những luồng cảm xúc bồng bột và sự tùy hứng của mình cũng được phản ánh phần nào trong đó. Không loại trừ suy nghĩ có thể một ngày mình sẽ edit tác phẩm, biên tập lại nội dung khiến nó hoàn thiện hơn, và cho ra bản truyện tranh nếu có cơ hội.
Nhưng trước tiên thì một vấn đề khá tệ ở đây, đọc xong truyện mình bị rơi vào trạng thái bần thần rất lâu, kiểu buồn buồn, lại tiếc tiếc. Mặc dù chính mình là người viết ra, và mình đã nắm được hết từng chi tiết mà chẳng cần giằng co về chúng.
Nhưng mình vẫn ngẩn ngơ tự hỏi tại sao không phải là Trình Vương nhỉ? Xét một cách công bằng thì Trình Vương mới là người chưa từng làm tổn thương tiểu Anh, cũng chưa từng toan tính lên người cô bất cứ điều gì.
Người đàn ông ấy đã hoàn toàn hiến dâng trái tim, trí tuệ và cả tính mạng mình cho Tiểu Anh, vậy tại sao cuối cùng không phải là anh ấy?
Sau khi cân nhắc, mình quyết định viết thêm vài phần ngoại truyện về thời niên thiếu của La Thư Anh và Trình Vương, như một cách để xoa dịu phần nào thương tâm cho câu chuyện còn nhiều tiếc nuối như thế.
Thanh xuân bỏ lỡ
Trà Xanh - Kem Dâu, hẹn gặp nhau ở một cuộc đời khác. Nếu trong một cuộc đời khác, cô chỉ là Kem Dâu, hắn chỉ là Trà Xanh, lại gặp được nhau giữa khoảng thanh xuân tươi đẹp ấy, dưới trời mây cao xanh vời vợi, cô gái có nụ cười trong suốt như pha lê, đôi mắt lấp lánh mê người, vươn tay về phía hắn nói: "Này, chúng ta làm bạn nhé."
---
"La Thư Anh, sao không nói tiếp đi? Có phải mày hối lộ thầy giáo để được điểm cao không?"
"Không có mà"
La Thư Anh đã 16 tuổi, nhưng nhìn dáng vẻ non nớt nhiều so với số tuổi của bản thân, đôi môi đỏ hồng nổi bật trên gương mặt trắng phấn, hai mắt xanh lục trong suốt, vạn phần xinh đẹp.
Vì Dự hứa sẽ mua cho cô một cây dương cầm mới, nên La Thư Anh học rất chăm chỉ suốt cả mấy tháng, bài kiểm tra định kỳ mới đột ngột đạt điểm cao như thế.
"Không có? Nếu không phải hối lộ thầy giáo thì chắc chắn là gian lận. Con ngu bẩm sinh như mày mà bỗng dưng được xếp thứ hai trong bảng xếp hạng sao? Chó sủa tiếng mèo còn đáng tin hơn."
Một trong ba cô gái miệt thị lên tiếng, dồn La Thư Anh lùi thêm mấy bước.
"Mình không có hối lộ, cũng không gian lận. Tuy mình không thông minh như chị Thư Nhu, nhưng mình cũng không có ngu ngốc."
Giọng nói của La Thư Anh nghe rất êm tai, cô không quát lên với đối phương, cũng không tức giận nhưng nghe rất kiên định. Âm điệu đều đặn, bình thản phủ nhận.
"Haha, chúng mày vừa nghe nó nói gì không?"
"Mày đương nhiên là không thông minh bằng Tiểu Nhu rồi, vì mày là phế vật"
Ba cô gái ai cũng mang theo dáng vẻ hung dữ, đôi mắt tà ác muốn tiến lên.
"Các cậu đừng dồn mình nữa."
Nếu dồn nữa cô sẽ ngã xuống hồ nước phía sau mất. Một cô gái bất ngờ vươn tay đẩy mạnh cô, La Thư Anh trượt chân phía sau, cả người chao đảo sắp ngã. Lúc này, eo cô được một bàn tay dùng lực chế ngự, đỡ lấy cả thân hình nhỏ bé, giúp cô đứng lại vững vàng.
"Mấy người bắt nạt bạn ấy vui lắm hả?"
"Trình...Trình Vương?"
Cả ba người trợn to mắt, nhìn vị hung thần trước mặt, lòng đập rộn ràng không biết vì sợ hãi hay kích động.
Trình Vương, học sinh cá biệt của trường, điểm số thảm không nỡ nhìn, lúc nào cũng đứng cuối bảng xếp hạng thi tháng. Nhưng những điều ấy chẳng phải thứ mà nữ sinh trường này quan tâm, họ chỉ để ý đến gương mặt đẹp trai đến nỗi khiến người ta phát rồ, khí chất vương giả kiêu ngạo, vóc dáng cân đối nam tính của hắn.
Chẳng cần phải tranh cãi gì thêm, đây chính là mẫu hình bạn trai lý tưởng của những cô gái mới lớn.
"Đại thần, mình không có bắt nạt, chỉ nói chuyện thôi."
"Phải, phải, chỉ nói chuyện thôi."
Mấy cô gái trong phút chốc từ con sói lớn nhe nanh vuốt thu mình thành thỏ trắng vô hại, còn rất nịnh bợ gọi một tiếng "Đại thần" đối với thiếu niên kia, chỉ sợ hắn nổi điên lên.
Sợ hãi là thế, mà trong đôi mắt vẫn không che dấu được vui sướng, gò má thiếu nữ đã đỏ hồng.
Bàn tay đặt ở eo La Thư Anh thu về, Trình Vương xỏ tay vào túi quần, vô thưởng vô phạt nói với mấy người trước mặt.
"Đừng để tôi thấy mấy người bắt nạt bạn học khác một lần nữa đấy."
"Được được. Vậy...vậy chúng tôi xin phép đi trước"
Khí thế của Trình Vương quá áp bức, khiến người nói chuyện cùng hắn vô thức mang theo tâm thế của kẻ dưới, cẩn trọng lại dụt dè đáp lời Trình Vương xong, ba cô gái vội vàng bỏ đi.
Trình Vương không có biểu hiện gì thân thiết với La Thư Anh, sau khi cứu cô xong cũng lịch sự đứng cách một khoảng. Hơn nữa trong lời nói ban nãy của mình, Trình Vương không dùng "cô gái này" mà lại dùng "bạn học khác" chứng tỏ hắn giúp La Thư Anh chỉ vì thuận tiện có ở đây.
Trình Vương nhìn thấu tâm tư của mấy nữ sinh bụng dạ hẹp hòi kia, chỉ có như thế La Thư Anh mới không bị hiểu lầm thêm là người đi câu dẫn hắn, vướng vào nhiều rắc rối khác.
Thế nhưng La Thư Anh lại không hiểu, thấy Trình Vương hành xử như vậy, cô nghĩ chắc hắn cảm thấy rất phiền phức, ngượng ngùng cúi đầu trước Trình Vương một cái, lời nói đầy vẻ áy náy.
"Xin lỗi, đã mang lại phiền phức cho cậu rồi."
Chắc cậu ấy ghét cô lắm.
"Không có gì. Cậu đi đi."
Biểu hiện của Trình Vương xa cách, nói xong thì vòng qua gốc cây trước mặt, mất hút ở phía bên kia. La Thư Anh ngước mắt nhìn cây phượng vĩ già trước mặt, nghe nói cái cây này đã ở đây rất lâu, học sinh trong trường còn gọi nó bằng một cái tên khác "Cây nhân duyên". Bao nhiêu học sinh đã từng bắt đầu nhân duyên thời niên thiếu của mình ở đây, ngay dưới tán cây này.
Thân cây to lớn màu nâu sẫm, hóa ra vì vướng một cái cây to như thế nên lúc nãy không ai nhìn thấy Trình Vương ngồi ở sau gốc cây phía bên kia.
La Thư Anh ngẫm nghĩ một chút, đôi chân nhỏ chầm chậm bước, chẳng ngờ cô bắt gặp Trình Vương vẫn chưa rời đi, hắn chỉ trở về vị trí cũ của mình, đang vùi đầu vào hai tay, thầm than một tiếng.
"Chết tiệt."
Trình Vương trong lòng chửi rủa bản thân, cơ hội bắt chuyện tốt như thế mà hắn lại bỏ lỡ, chỉ sợ sau này sẽ không có cơ hội nào khác để làm quen với cô ấy.
La Thư Anh, cậu đã để ý cô gái này từ khi mới bắt đầu năm học.
Nhà ăn trong trường ở buổi đầu chật kín học sinh, bởi vì bữa trưa trong hôm ấy là miễn phí. Trình Vương không thích những chỗ đông người như thế, ngồi một mình trong không gian yên tĩnh vẫn tốt hơn.
Hắn chỉ tới xem thử thôi, thề có bóng điện trên đầu đấy. Nào ngờ Trình Vương vừa đặt chân vào đã bị dòng người cuốn lấy không ra ngoài được, sau đó bất đắc dĩ phải xếp hàng chờ cơm như những học sinh khác.
Cô gái trước mặt có mái tóc rất đẹp, được thắt lại bằng một chiếc ruy băng màu đỏ, cảm giác hơi tùy tiện một chút, như thể đã thắt một cách vội vàng, khiến người khác không kìm được mong muốn vươn tay tháo nó ra, để mái tóc được tự do buông xuống đôi vai gầy.
Thân hình nhỏ bé, chỉ cao đến ngực Trình Vương, lúc chọn món, giọng nói nghe rất thanh, âm điệu vui vẻ. Sau khi nhận được phần cơm của mình, còn hô to một tiếng cảm ơn với chị nhân viên.
Lúc cô gái quay đầu, vì khoảng cách quá gần, suýt nữa đụng trúng Trình Vương.
Cô nhìn hắn, hắn nhìn cô. Trình Vương chăm chú quan sát cô từ trên xuống dưới. Chẳng ngờ đối phương lại hiểu lầm là hắn đang nhìn phần sườn chua ngọt trong hộp cơm của cô, vì đó là phần cuối cùng còn lại.
"Cậu..."
Trình Vương hơi nheo đôi mắt, như chờ cô gái nói tiếp.
"Có phải cậu cũng thích món này đúng không? Vậy hôm nay tôi nhường cho cậu đó."
Nói rồi cô ấy quay lại, thả mấy miếng sườn chua ngọt vào khay đựng đồ ăn, cười híp mắt với chị nhân viên.
"Chị xinh đẹp ơi, em nhường phần này cho bạn nam này nha."
Trình Vương cứng họng, nhìn theo dáng cô gái mất hút trong biển người.
Thấy Trình Vương ngơ ngẩn nhìn theo, chị nhân viên còn tốt bụng nói với hắn.
"Tiểu Anh tốt bụng quá đúng không? Con bé lúc nào cũng vậy hết."
Tiểu Anh, hắn nhớ kỹ cô rồi.
Thật ra bọn họ cũng tiếp tục chạm mặt nhau vài lần sau đó, nhưng cô đều không nhớ hắn. Trình Vương có lúc sẽ thấy hơi giận dỗi, gương mặt nổi bật như thế này mà cô cũng có thể quên được à, ngốc chết đi được.
Chủ yếu vẫn là Trình Vương lén lút xuất hiện ở nơi có La Thư Anh, âm thầm nhìn ngắm cô từ xa.
Ban nãy khi đỡ được cô, Trình Vương thấy kích động muốn điên luôn, nếu không phải cật lực kìm chế bản thân, thì hắn đã trực tiếp đánh gãy tay mấy người kia rồi.
"Này..."
Một giọng nói nhỏ xíu vang lên phía sau lưng hắn, Trình Vương quay lại nhìn, bất ngờ khi bắt gặp La Thư Anh. Cô nấp sau thân cây phượng vĩ, chỉ thò cái đầu ra, nhìn chằm chằm Trình Vương.
Hắn cảm thấy phế quản cũng muốn tắc nghẹn, nhất thời ngẩn ngơ không biết nên phản ứng thế nào.
La Thư Anh bước ra một bước, hoàn toàn lộ diện trước Trình Vương. Vì cô đang đứng, còn hắn ngồi, nên khi ngước nhìn cô thế này, hắn thu được cả một khoảng trời phía sau cô, cao xanh vời vợi, hoàng hôn xuyên qua tán lá, luồng sáng hồng rực xinh đẹp bao bọc lên thân hình La Thư Anh, khiến cô như thiên sứ vừa lạc xuống trần gian, tỏa sáng thế giới tối tăm của hắn. Nụ cười La Thư Anh trong suốt, đôi mắt lấp lánh mê người, một tay đưa lên vén những lọn tóc bị gió thổi bung qua sau tai, tay còn lại vươn tay về phía hắn.
"Này, chúng ta làm bạn nhé"
Phút chốc thoáng qua, Trình Vương như gặp phải ảo giác, cô gái trước mặt, đẹp đến không chân thật, khiến hắn run lên mãnh liệt.
Cây nhân duyên nở từng chùm hoa đỏ, đốt cháy khoảng trời xanh, đốt cháy cả tim hắn.
Trình Vương biết, hắn thảm rồi.
Một đời này của hắn sẽ mãi mãi bị luân hãm chỉ vì khoảnh khắc này.
Chỉ vì người này.
Nhưng trước tiên thì một vấn đề khá tệ ở đây, đọc xong truyện mình bị rơi vào trạng thái bần thần rất lâu, kiểu buồn buồn, lại tiếc tiếc. Mặc dù chính mình là người viết ra, và mình đã nắm được hết từng chi tiết mà chẳng cần giằng co về chúng.
Nhưng mình vẫn ngẩn ngơ tự hỏi tại sao không phải là Trình Vương nhỉ? Xét một cách công bằng thì Trình Vương mới là người chưa từng làm tổn thương tiểu Anh, cũng chưa từng toan tính lên người cô bất cứ điều gì.
Người đàn ông ấy đã hoàn toàn hiến dâng trái tim, trí tuệ và cả tính mạng mình cho Tiểu Anh, vậy tại sao cuối cùng không phải là anh ấy?
Sau khi cân nhắc, mình quyết định viết thêm vài phần ngoại truyện về thời niên thiếu của La Thư Anh và Trình Vương, như một cách để xoa dịu phần nào thương tâm cho câu chuyện còn nhiều tiếc nuối như thế.
Thanh xuân bỏ lỡ
Trà Xanh - Kem Dâu, hẹn gặp nhau ở một cuộc đời khác. Nếu trong một cuộc đời khác, cô chỉ là Kem Dâu, hắn chỉ là Trà Xanh, lại gặp được nhau giữa khoảng thanh xuân tươi đẹp ấy, dưới trời mây cao xanh vời vợi, cô gái có nụ cười trong suốt như pha lê, đôi mắt lấp lánh mê người, vươn tay về phía hắn nói: "Này, chúng ta làm bạn nhé."
---
"La Thư Anh, sao không nói tiếp đi? Có phải mày hối lộ thầy giáo để được điểm cao không?"
"Không có mà"
La Thư Anh đã 16 tuổi, nhưng nhìn dáng vẻ non nớt nhiều so với số tuổi của bản thân, đôi môi đỏ hồng nổi bật trên gương mặt trắng phấn, hai mắt xanh lục trong suốt, vạn phần xinh đẹp.
Vì Dự hứa sẽ mua cho cô một cây dương cầm mới, nên La Thư Anh học rất chăm chỉ suốt cả mấy tháng, bài kiểm tra định kỳ mới đột ngột đạt điểm cao như thế.
"Không có? Nếu không phải hối lộ thầy giáo thì chắc chắn là gian lận. Con ngu bẩm sinh như mày mà bỗng dưng được xếp thứ hai trong bảng xếp hạng sao? Chó sủa tiếng mèo còn đáng tin hơn."
Một trong ba cô gái miệt thị lên tiếng, dồn La Thư Anh lùi thêm mấy bước.
"Mình không có hối lộ, cũng không gian lận. Tuy mình không thông minh như chị Thư Nhu, nhưng mình cũng không có ngu ngốc."
Giọng nói của La Thư Anh nghe rất êm tai, cô không quát lên với đối phương, cũng không tức giận nhưng nghe rất kiên định. Âm điệu đều đặn, bình thản phủ nhận.
"Haha, chúng mày vừa nghe nó nói gì không?"
"Mày đương nhiên là không thông minh bằng Tiểu Nhu rồi, vì mày là phế vật"
Ba cô gái ai cũng mang theo dáng vẻ hung dữ, đôi mắt tà ác muốn tiến lên.
"Các cậu đừng dồn mình nữa."
Nếu dồn nữa cô sẽ ngã xuống hồ nước phía sau mất. Một cô gái bất ngờ vươn tay đẩy mạnh cô, La Thư Anh trượt chân phía sau, cả người chao đảo sắp ngã. Lúc này, eo cô được một bàn tay dùng lực chế ngự, đỡ lấy cả thân hình nhỏ bé, giúp cô đứng lại vững vàng.
"Mấy người bắt nạt bạn ấy vui lắm hả?"
"Trình...Trình Vương?"
Cả ba người trợn to mắt, nhìn vị hung thần trước mặt, lòng đập rộn ràng không biết vì sợ hãi hay kích động.
Trình Vương, học sinh cá biệt của trường, điểm số thảm không nỡ nhìn, lúc nào cũng đứng cuối bảng xếp hạng thi tháng. Nhưng những điều ấy chẳng phải thứ mà nữ sinh trường này quan tâm, họ chỉ để ý đến gương mặt đẹp trai đến nỗi khiến người ta phát rồ, khí chất vương giả kiêu ngạo, vóc dáng cân đối nam tính của hắn.
Chẳng cần phải tranh cãi gì thêm, đây chính là mẫu hình bạn trai lý tưởng của những cô gái mới lớn.
"Đại thần, mình không có bắt nạt, chỉ nói chuyện thôi."
"Phải, phải, chỉ nói chuyện thôi."
Mấy cô gái trong phút chốc từ con sói lớn nhe nanh vuốt thu mình thành thỏ trắng vô hại, còn rất nịnh bợ gọi một tiếng "Đại thần" đối với thiếu niên kia, chỉ sợ hắn nổi điên lên.
Sợ hãi là thế, mà trong đôi mắt vẫn không che dấu được vui sướng, gò má thiếu nữ đã đỏ hồng.
Bàn tay đặt ở eo La Thư Anh thu về, Trình Vương xỏ tay vào túi quần, vô thưởng vô phạt nói với mấy người trước mặt.
"Đừng để tôi thấy mấy người bắt nạt bạn học khác một lần nữa đấy."
"Được được. Vậy...vậy chúng tôi xin phép đi trước"
Khí thế của Trình Vương quá áp bức, khiến người nói chuyện cùng hắn vô thức mang theo tâm thế của kẻ dưới, cẩn trọng lại dụt dè đáp lời Trình Vương xong, ba cô gái vội vàng bỏ đi.
Trình Vương không có biểu hiện gì thân thiết với La Thư Anh, sau khi cứu cô xong cũng lịch sự đứng cách một khoảng. Hơn nữa trong lời nói ban nãy của mình, Trình Vương không dùng "cô gái này" mà lại dùng "bạn học khác" chứng tỏ hắn giúp La Thư Anh chỉ vì thuận tiện có ở đây.
Trình Vương nhìn thấu tâm tư của mấy nữ sinh bụng dạ hẹp hòi kia, chỉ có như thế La Thư Anh mới không bị hiểu lầm thêm là người đi câu dẫn hắn, vướng vào nhiều rắc rối khác.
Thế nhưng La Thư Anh lại không hiểu, thấy Trình Vương hành xử như vậy, cô nghĩ chắc hắn cảm thấy rất phiền phức, ngượng ngùng cúi đầu trước Trình Vương một cái, lời nói đầy vẻ áy náy.
"Xin lỗi, đã mang lại phiền phức cho cậu rồi."
Chắc cậu ấy ghét cô lắm.
"Không có gì. Cậu đi đi."
Biểu hiện của Trình Vương xa cách, nói xong thì vòng qua gốc cây trước mặt, mất hút ở phía bên kia. La Thư Anh ngước mắt nhìn cây phượng vĩ già trước mặt, nghe nói cái cây này đã ở đây rất lâu, học sinh trong trường còn gọi nó bằng một cái tên khác "Cây nhân duyên". Bao nhiêu học sinh đã từng bắt đầu nhân duyên thời niên thiếu của mình ở đây, ngay dưới tán cây này.
Thân cây to lớn màu nâu sẫm, hóa ra vì vướng một cái cây to như thế nên lúc nãy không ai nhìn thấy Trình Vương ngồi ở sau gốc cây phía bên kia.
La Thư Anh ngẫm nghĩ một chút, đôi chân nhỏ chầm chậm bước, chẳng ngờ cô bắt gặp Trình Vương vẫn chưa rời đi, hắn chỉ trở về vị trí cũ của mình, đang vùi đầu vào hai tay, thầm than một tiếng.
"Chết tiệt."
Trình Vương trong lòng chửi rủa bản thân, cơ hội bắt chuyện tốt như thế mà hắn lại bỏ lỡ, chỉ sợ sau này sẽ không có cơ hội nào khác để làm quen với cô ấy.
La Thư Anh, cậu đã để ý cô gái này từ khi mới bắt đầu năm học.
Nhà ăn trong trường ở buổi đầu chật kín học sinh, bởi vì bữa trưa trong hôm ấy là miễn phí. Trình Vương không thích những chỗ đông người như thế, ngồi một mình trong không gian yên tĩnh vẫn tốt hơn.
Hắn chỉ tới xem thử thôi, thề có bóng điện trên đầu đấy. Nào ngờ Trình Vương vừa đặt chân vào đã bị dòng người cuốn lấy không ra ngoài được, sau đó bất đắc dĩ phải xếp hàng chờ cơm như những học sinh khác.
Cô gái trước mặt có mái tóc rất đẹp, được thắt lại bằng một chiếc ruy băng màu đỏ, cảm giác hơi tùy tiện một chút, như thể đã thắt một cách vội vàng, khiến người khác không kìm được mong muốn vươn tay tháo nó ra, để mái tóc được tự do buông xuống đôi vai gầy.
Thân hình nhỏ bé, chỉ cao đến ngực Trình Vương, lúc chọn món, giọng nói nghe rất thanh, âm điệu vui vẻ. Sau khi nhận được phần cơm của mình, còn hô to một tiếng cảm ơn với chị nhân viên.
Lúc cô gái quay đầu, vì khoảng cách quá gần, suýt nữa đụng trúng Trình Vương.
Cô nhìn hắn, hắn nhìn cô. Trình Vương chăm chú quan sát cô từ trên xuống dưới. Chẳng ngờ đối phương lại hiểu lầm là hắn đang nhìn phần sườn chua ngọt trong hộp cơm của cô, vì đó là phần cuối cùng còn lại.
"Cậu..."
Trình Vương hơi nheo đôi mắt, như chờ cô gái nói tiếp.
"Có phải cậu cũng thích món này đúng không? Vậy hôm nay tôi nhường cho cậu đó."
Nói rồi cô ấy quay lại, thả mấy miếng sườn chua ngọt vào khay đựng đồ ăn, cười híp mắt với chị nhân viên.
"Chị xinh đẹp ơi, em nhường phần này cho bạn nam này nha."
Trình Vương cứng họng, nhìn theo dáng cô gái mất hút trong biển người.
Thấy Trình Vương ngơ ngẩn nhìn theo, chị nhân viên còn tốt bụng nói với hắn.
"Tiểu Anh tốt bụng quá đúng không? Con bé lúc nào cũng vậy hết."
Tiểu Anh, hắn nhớ kỹ cô rồi.
Thật ra bọn họ cũng tiếp tục chạm mặt nhau vài lần sau đó, nhưng cô đều không nhớ hắn. Trình Vương có lúc sẽ thấy hơi giận dỗi, gương mặt nổi bật như thế này mà cô cũng có thể quên được à, ngốc chết đi được.
Chủ yếu vẫn là Trình Vương lén lút xuất hiện ở nơi có La Thư Anh, âm thầm nhìn ngắm cô từ xa.
Ban nãy khi đỡ được cô, Trình Vương thấy kích động muốn điên luôn, nếu không phải cật lực kìm chế bản thân, thì hắn đã trực tiếp đánh gãy tay mấy người kia rồi.
"Này..."
Một giọng nói nhỏ xíu vang lên phía sau lưng hắn, Trình Vương quay lại nhìn, bất ngờ khi bắt gặp La Thư Anh. Cô nấp sau thân cây phượng vĩ, chỉ thò cái đầu ra, nhìn chằm chằm Trình Vương.
Hắn cảm thấy phế quản cũng muốn tắc nghẹn, nhất thời ngẩn ngơ không biết nên phản ứng thế nào.
La Thư Anh bước ra một bước, hoàn toàn lộ diện trước Trình Vương. Vì cô đang đứng, còn hắn ngồi, nên khi ngước nhìn cô thế này, hắn thu được cả một khoảng trời phía sau cô, cao xanh vời vợi, hoàng hôn xuyên qua tán lá, luồng sáng hồng rực xinh đẹp bao bọc lên thân hình La Thư Anh, khiến cô như thiên sứ vừa lạc xuống trần gian, tỏa sáng thế giới tối tăm của hắn. Nụ cười La Thư Anh trong suốt, đôi mắt lấp lánh mê người, một tay đưa lên vén những lọn tóc bị gió thổi bung qua sau tai, tay còn lại vươn tay về phía hắn.
"Này, chúng ta làm bạn nhé"
Phút chốc thoáng qua, Trình Vương như gặp phải ảo giác, cô gái trước mặt, đẹp đến không chân thật, khiến hắn run lên mãnh liệt.
Cây nhân duyên nở từng chùm hoa đỏ, đốt cháy khoảng trời xanh, đốt cháy cả tim hắn.
Trình Vương biết, hắn thảm rồi.
Một đời này của hắn sẽ mãi mãi bị luân hãm chỉ vì khoảnh khắc này.
Chỉ vì người này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook