Hôn Nhân Tàn Khốc
-
Chương 117: Ngoại truyện 1
Hôm nay, trên dưới Triệu gia đều mang một bầu không khí căng thẳng, nguyên nhân cốt yếu chính là khoảng 2 tuần trước, Triệu Minh có thực hiện một cuộc phẫu thuật mắt, tuy ca phẫu thuật được đích thân Triệu Quân đảm nhiệm, thêm sự hỗ trợ của đội ngũ chuyên gia của ZED, lại được nhận định là diễn ra khá thuận lợi, nhưng kết quả vẫn chưa được xác định rõ, hiện tại chính là lúc tháo băng.
Giữa gian phòng chính, Triệu Minh ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đùi, nhìn dáng vẻ có chút cứng ngắc, một vòng tròn vây quanh, những người nên có mặt thì đều đã có mặt, Lần lượt từ trái sang phải, Triệu lão gia và Triệu phu nhân, Triệu Quân, La Thư Anh, Triệu Hàn Dương, đến Vũ Lam Ân cũng có mặt, tiểu thiếu gia Triệu Hàn Dương ung dung ngồi ngay bên cạnh Triệu Minh.
"Anh hai, giờ em sẽ bắt đầu."
Triệu Quân đưa hai tay lên, tháo nút thắt của dải băng phía sau đầu Triệu Minh, cởi bỏ từng vòng quấn.
"Hiện tại anh có thể từ từ mở mắt."
Hàng lông mi đen của Triệu Minh khẽ rung, từ từ động đậy.
"Dự, thế nào rồi? Anh có nhìn thấy em không."
La Thư Anh trong một khắc giống như đứa trẻ bị kích động, đưa tay khua loạn trước mặt anh, vẻ mặt thập phần gấp gáp, trong mắt một tầng lo âu.
"Dự, không thấy em sao?"
Đôi mắt đen nhánh, lông mày thanh tú, mi dài, sống mũi thẳng, môi đỏ, gương mặt trắng mịn, tất cả những đường nét đều được thu gọn vào trong tầm mắt của Triệu Minh.
Thấy cô rồi. Muốn nói với cô không cần gấp gáp như thế, dù không có đôi mắt này, anh vẫn luôn luôn thấy cô, hình bóng của La Thư Anh phát sáng trong lòng anh, sống trong tâm trí anh, chưa một giây phút nào quên.
La Thư Anh lại gầy hơn trước, khí chất phóng khoáng không còn nồng đậm như ngày trẻ nữa, trông cô tựa như một đóa hoa bình lặng hơn sau những ngày tháng sóng gió, nhưng cũng càng kiên cường hơn, thêm vào đó là dáng vẻ có phần mặn mà đằm thắm. Cái kiểu nhan sắc càng nhìn lâu càng thấy động lòng người.
Bé cưng của anh, bảo bối trong vòng tay của anh, cô gái của anh, hiện tại thật sự trưởng thành rồi.
Anh nghiêng đầu nhìn thêm một lượt tất cả mọi người, hơi mỉm cười.
"Thấy, tất cả đều thấy."
Triệu phu nhân vừa vui mừng vừa xúc động vung tay đánh vào vai anh một cái.
"Tiểu tử này, đúng là phúc lớn. Thấy được thì tốt, thấy lại được thì tốt."
Triệu lão gia gật đầu hưởng ứng, không quên quay ra nhìn Triệu phu nhân mà bĩu môi.
"Bà vui thì thôi đi, còn đánh thằng bé một cái như thế làm gì. "
"Á à, cha nó tôi còn đánh được, tại sao không đánh được nó."
Triệu lão gia tưởng có thể phản công, nào ngờ liền bị một câu này dọa đến trắng mặt, lùi lại mấy bước gần sau La Thư Anh, vẫn không quên bồi thêm một lời.
"Tiểu Anh, coi mẹ của con, hung dữ như vậy. Sau này Tiểu Anh 60 tuổi, nhất định đừng giống như bà ấy, bắt nạt chồng con."
"Lão già thối tha này, ông dám..."
Cuối cùng cục diện biến thành Triệu phu nhân đuổi theo Triệu lão gia, miệng liên tục gào lên lần này bắt được sẽ đánh ông què một cái chân, bầu không khí bỗng nhiên vì vậy mà trở nên thoải mái, không còn cảm giác nặng nề như lúc đầu nữa.
Vũ Lam Ân đặt tay lên vai Triệu Minh, tâm tình thật tốt.
"Chúc mừng cậu, Minh."
"Cảm ơn."
Quay nhìn Triệu Quân, anh nói với cậu.
"Chú đã vất vả rồi."
"Không vất vả, thật ra lần này người vất vả nhất là chị dâu"
Ngày đêm tìm đủ mọi cách để cuộc phẫu thuật có thể có tỉ lệ thành công cao nhất, đối tượng hiến mắt là một người đã gần đất xa trời, Lưu Úy cho người tìm kiếm khắp Thượng Hải tới Trùng Khánh mới có được thông tin, nhưng ban đầu gia đình người này nhất quyết không đồng ý, mặc dù chính bản thân người kia cũng muốn sau khi chết đi sẽ được hiến cho y học. Chị dâu vì muốn gia đình kia thay đổi tâm ý, dầm mưa suốt hai ngày bên ngoài, cuối cùng mấy người đó cũng xiêu lòng.
Chỉ là những điều này, La Thư Anh đã dặn không được nói cho Triệu Minh biết.
Triệu Minh nắm lấy tay La Thư Anh, có rất nhiều lời họ muốn nói với nhau, nhưng cuối cùng cả hai đều không ai lên tiếng, chỉ để mặc ánh mắt giao nhau, tay anh siết lại một chút, đáy mắt nồng đậm tình ý cùng yêu chiều. La Thư Anh chỉ thấy tầm nhìn nhòe đi, mắt như phủ hơi sương, cô vươn tay áp lên mặt anh, nụ cười rực rỡ tựa mẫu đơn bung tỏa.
Chỉ có Triệu Hàn Dương ngồi bên cạnh anh là nãy giờ đến một chữ cũng không nói, cậu nhóc chỉ chăm chú nhìn anh, chớp mắt một cái lại tiếp tục nhìn, nhìn đến nỗi Triệu Minh thực sự muốn hỏi cậu có thấy mỏi mắt không.
"Sao vậy tiểu tử? Thấy ba con phi thường đẹp trai?"
Triệu Hàn Dương nghe anh hỏi vậy thì giật mình một cái, mới phát hiện ra mình đã nhìn người đàn ông này lâu tới như vậy, cậu nhóc bĩu môi quay mặt đi hướng khác.
"Xì, con mới không cần."
Lúc này, Triệu Minh mới có cơ hội quan sát cậu nhóc một chút, âm thầm đánh giá, cảm giác tương lai tiểu tử này thực sự không thể đoán định. Mới lên 5 tuổi cả người đã phảng phất khí chất dụ hoặc, ánh mắt kiên định, đầu óc thông minh nhưng tính tình lại kiêu ngạo, lớn lên có phải chăng sẽ lại tạo ra một cuộc náo loạn?
Triệu Minh đưa tay xoa đầu cậu nhóc.
Triệu Hàn Dương hình như bất ngờ với hành động này, hai vành tai thế mà đỏ lên.
"Xin lỗi, 5 năm qua đã không ở cạnh con."
Triệu Minh vừa nói vừa cười dịu dàng. Tiểu thiếu gia - tiểu ông nội của Triệu gia được cho là tính khí quái dị, cứng đầu cao ngạo, lần đầu tiên hai mắt đều ướt, gương mặt đỏ bừng, cả người hình như cũng đang run run. Cậu nhóc bất ngờ ôm choàng lấy Triệu Minh, vùi cái đầu nhỏ vào lồng ngực của anh.
"Chết tiệt! Ông già, lần này không được bỏ đi nữa đâu đấy. Phải dạy con lắp súng, phải dạy con phi tiêu, phải cùng con tranh luận về thế chiến II, cùng con làm thí nghiệm hóa học. Con muốn nuôi cá sấu, còn có...còn có..."
Mấy lời sau bị tiếng nấc chặn đi hơn nửa, rõ ràng cậu nhóc này đã rất nhớ anh.
Rõ ràng, dù cả hai chẳng bao giờ nói ra, nhưng họ đều có những hạt giống cảm xúc tự nhiên nảy nở trong lòng, bởi vì đó là huyết thống, là máu thịt.
"Được rồi."
Triệu Minh bị cậu nhóc dính chặt, như thể sợ bỏ tay ra là anh sẽ tan biến đi mất, chỉ có thể bất đắc dĩ cười, vỗ vỗ cái lưng nhỏ của cậu.
Triệu lão gia ở phía bên kia bị Triệu phu nhân bắt được, bà véo tai ông hai cái làm ông rối rít xin chịu thua, còn rất biết điều hứa sẽ làm việc nhà trong vòng 1 tháng.
Vũ Lam Ân không nhịn được cười, tiến lại giúp ông giải vây.
"Bác gái, bây giờ cũng xế chiều rồi, chắc mọi người đã đói, cháu phụ bác làm cơm được không?"
"Ồ Tiểu Ân quả là đứa trẻ biết điều. Đúng rồi, hôm nay sẽ làm những món thật ngon để mọi người cùng ăn một bữa vui vẻ"
Vũ Lam Ân vừa khoác tay Triệu phu nhân dẫn bà đi về phía nhà bếp, vừa nháy mắt với Triệu lão gia, ông thở phù một hơi, vô thức nhìn xuống dưới chân, rốt cuộc vẫn còn đôi chân này để an hưởng tuổi già, thật sự không dám trêu chọc tới lão hoàng hậu kia lần thứ hai.
Triệu Quân nhìn đồng hồ, dự cũng đã tới giờ Hàn Nhi đi học về, anh xin phép mọi người rồi rời khỏi nhà, lái xe tới trường học của con gái.
"Linlin, ba đẹp trai của cậu lại tới đón kìa."
"Oa oa, ghen tỵ với Linlin quá đi."
"Mình cũng muốn có ba đẹp trai."
Phía xa, mấy đứa nhóc ồn ào bàn tán. Riêng có một cô nhóc chỉ im lặng cười, sau đó vẫy tay chào các bạn rồi chạy về phía người đàn ông đang đứng dựa vào ô tô ở phía bên kia. Linlin, tên thật là Triệu Hàn Nhi, con gái của Triệu Quân và Thi Nhĩ. Triệu Quân dang tay bế lấy cô nhóc, nụ cười đầy yêu chiều.
"Bảo bối, hôm nay học có vui không?"
"Vui ạ."
Linlin tuy không cười, nhưng đôi mắt cô bé sáng lên lấp lánh, cho thấy tâm trạng rất tốt. Cô nhóc này chính là như vậy, chẳng khác nào một "Tiểu Thi Nhĩ", từ dáng vẻ đến tính tình đều như thể cùng một người, thật không nhìn ra nửa phần nào giống anh.
Ban đầu, Triệu Quân có vẻ rất lo lắng, đến việc để Linlin tới trường học còn không muốn, chính là vì tính cách ẩn nhẫn im lặng này của cô nhóc, cậu sợ con gái sẽ bị người ta khi dễ. Nhưng ngược lại, có lẽ vì chính sự hiền hòa trong tâm tính này của cô, khiến người khác dễ dàng yêu quý hơn là ghét bỏ, vì vậy Linlin ở trường cũng coi như là một đứa trẻ vô tư được mọi người yêu quý.
"Ba, tối hôm nay chúng ta ăn gì?"
"Ăn cơm nhà bà nội."
Nghe tới mấy chữ này, Linlin ra vẻ càng vui hơn, khóe miệng nhỏ đã cong lên thành một nụ cười, cô bé một mình lẩm bẩm.
"Vậy là sắp được gặp anh Dương, còn có Màn Thầu, và ăn nhiều món ngon của bà nội nữa."
Triệu Quân thấy con gái vui vẻ như vậy thì cũng mỉm cười. Đột nhiên, biểu cảm của cô bé trùng xuống, giọng nói cũng mang theo buồn bã.
"Ba, con nhớ mẹ. Tại sao mẹ không về với chúng ta nữa?"
Đèn giao thông trước mặt chuyển sang màu đỏ, Triệu Quân đạp phanh xe, đoàn người từ bên đường chầm chậm đi qua vạch kẻ đường màu trắng, ngẫu nhiên trước mặt có đôi vợ chồng trẻ, dắt theo một đứa bé gái cũng trạc như Linlin đi qua, hai ba con đều im lặng nhìn theo, sóng mắt ưu sầu.
Linlin lên 2 tuổi, một tờ giấy ly hôn kí sẵn trên bàn đã chấm dứt cuộc hôn nhân được khởi đầu bằng trách nhiệm của hai người. Thi Nhĩ không mang theo bất cứ thứ gì, thậm chí đến đứa con gái mà cô yêu thương hơn cả tính mạng mình, cũng nghiễm nhiên bỏ lại như thế, dứt khoát đến tuyệt tình, có phải chăng là không muốn cùng cậu một chút dây dưa, định một đời cũng không quay đầu nhìn về Triệu gia nữa.
Triệu Quân biết rằng, là lỗi của cậu. Tất cả đều là lỗi của cậu.
Giữa gian phòng chính, Triệu Minh ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đùi, nhìn dáng vẻ có chút cứng ngắc, một vòng tròn vây quanh, những người nên có mặt thì đều đã có mặt, Lần lượt từ trái sang phải, Triệu lão gia và Triệu phu nhân, Triệu Quân, La Thư Anh, Triệu Hàn Dương, đến Vũ Lam Ân cũng có mặt, tiểu thiếu gia Triệu Hàn Dương ung dung ngồi ngay bên cạnh Triệu Minh.
"Anh hai, giờ em sẽ bắt đầu."
Triệu Quân đưa hai tay lên, tháo nút thắt của dải băng phía sau đầu Triệu Minh, cởi bỏ từng vòng quấn.
"Hiện tại anh có thể từ từ mở mắt."
Hàng lông mi đen của Triệu Minh khẽ rung, từ từ động đậy.
"Dự, thế nào rồi? Anh có nhìn thấy em không."
La Thư Anh trong một khắc giống như đứa trẻ bị kích động, đưa tay khua loạn trước mặt anh, vẻ mặt thập phần gấp gáp, trong mắt một tầng lo âu.
"Dự, không thấy em sao?"
Đôi mắt đen nhánh, lông mày thanh tú, mi dài, sống mũi thẳng, môi đỏ, gương mặt trắng mịn, tất cả những đường nét đều được thu gọn vào trong tầm mắt của Triệu Minh.
Thấy cô rồi. Muốn nói với cô không cần gấp gáp như thế, dù không có đôi mắt này, anh vẫn luôn luôn thấy cô, hình bóng của La Thư Anh phát sáng trong lòng anh, sống trong tâm trí anh, chưa một giây phút nào quên.
La Thư Anh lại gầy hơn trước, khí chất phóng khoáng không còn nồng đậm như ngày trẻ nữa, trông cô tựa như một đóa hoa bình lặng hơn sau những ngày tháng sóng gió, nhưng cũng càng kiên cường hơn, thêm vào đó là dáng vẻ có phần mặn mà đằm thắm. Cái kiểu nhan sắc càng nhìn lâu càng thấy động lòng người.
Bé cưng của anh, bảo bối trong vòng tay của anh, cô gái của anh, hiện tại thật sự trưởng thành rồi.
Anh nghiêng đầu nhìn thêm một lượt tất cả mọi người, hơi mỉm cười.
"Thấy, tất cả đều thấy."
Triệu phu nhân vừa vui mừng vừa xúc động vung tay đánh vào vai anh một cái.
"Tiểu tử này, đúng là phúc lớn. Thấy được thì tốt, thấy lại được thì tốt."
Triệu lão gia gật đầu hưởng ứng, không quên quay ra nhìn Triệu phu nhân mà bĩu môi.
"Bà vui thì thôi đi, còn đánh thằng bé một cái như thế làm gì. "
"Á à, cha nó tôi còn đánh được, tại sao không đánh được nó."
Triệu lão gia tưởng có thể phản công, nào ngờ liền bị một câu này dọa đến trắng mặt, lùi lại mấy bước gần sau La Thư Anh, vẫn không quên bồi thêm một lời.
"Tiểu Anh, coi mẹ của con, hung dữ như vậy. Sau này Tiểu Anh 60 tuổi, nhất định đừng giống như bà ấy, bắt nạt chồng con."
"Lão già thối tha này, ông dám..."
Cuối cùng cục diện biến thành Triệu phu nhân đuổi theo Triệu lão gia, miệng liên tục gào lên lần này bắt được sẽ đánh ông què một cái chân, bầu không khí bỗng nhiên vì vậy mà trở nên thoải mái, không còn cảm giác nặng nề như lúc đầu nữa.
Vũ Lam Ân đặt tay lên vai Triệu Minh, tâm tình thật tốt.
"Chúc mừng cậu, Minh."
"Cảm ơn."
Quay nhìn Triệu Quân, anh nói với cậu.
"Chú đã vất vả rồi."
"Không vất vả, thật ra lần này người vất vả nhất là chị dâu"
Ngày đêm tìm đủ mọi cách để cuộc phẫu thuật có thể có tỉ lệ thành công cao nhất, đối tượng hiến mắt là một người đã gần đất xa trời, Lưu Úy cho người tìm kiếm khắp Thượng Hải tới Trùng Khánh mới có được thông tin, nhưng ban đầu gia đình người này nhất quyết không đồng ý, mặc dù chính bản thân người kia cũng muốn sau khi chết đi sẽ được hiến cho y học. Chị dâu vì muốn gia đình kia thay đổi tâm ý, dầm mưa suốt hai ngày bên ngoài, cuối cùng mấy người đó cũng xiêu lòng.
Chỉ là những điều này, La Thư Anh đã dặn không được nói cho Triệu Minh biết.
Triệu Minh nắm lấy tay La Thư Anh, có rất nhiều lời họ muốn nói với nhau, nhưng cuối cùng cả hai đều không ai lên tiếng, chỉ để mặc ánh mắt giao nhau, tay anh siết lại một chút, đáy mắt nồng đậm tình ý cùng yêu chiều. La Thư Anh chỉ thấy tầm nhìn nhòe đi, mắt như phủ hơi sương, cô vươn tay áp lên mặt anh, nụ cười rực rỡ tựa mẫu đơn bung tỏa.
Chỉ có Triệu Hàn Dương ngồi bên cạnh anh là nãy giờ đến một chữ cũng không nói, cậu nhóc chỉ chăm chú nhìn anh, chớp mắt một cái lại tiếp tục nhìn, nhìn đến nỗi Triệu Minh thực sự muốn hỏi cậu có thấy mỏi mắt không.
"Sao vậy tiểu tử? Thấy ba con phi thường đẹp trai?"
Triệu Hàn Dương nghe anh hỏi vậy thì giật mình một cái, mới phát hiện ra mình đã nhìn người đàn ông này lâu tới như vậy, cậu nhóc bĩu môi quay mặt đi hướng khác.
"Xì, con mới không cần."
Lúc này, Triệu Minh mới có cơ hội quan sát cậu nhóc một chút, âm thầm đánh giá, cảm giác tương lai tiểu tử này thực sự không thể đoán định. Mới lên 5 tuổi cả người đã phảng phất khí chất dụ hoặc, ánh mắt kiên định, đầu óc thông minh nhưng tính tình lại kiêu ngạo, lớn lên có phải chăng sẽ lại tạo ra một cuộc náo loạn?
Triệu Minh đưa tay xoa đầu cậu nhóc.
Triệu Hàn Dương hình như bất ngờ với hành động này, hai vành tai thế mà đỏ lên.
"Xin lỗi, 5 năm qua đã không ở cạnh con."
Triệu Minh vừa nói vừa cười dịu dàng. Tiểu thiếu gia - tiểu ông nội của Triệu gia được cho là tính khí quái dị, cứng đầu cao ngạo, lần đầu tiên hai mắt đều ướt, gương mặt đỏ bừng, cả người hình như cũng đang run run. Cậu nhóc bất ngờ ôm choàng lấy Triệu Minh, vùi cái đầu nhỏ vào lồng ngực của anh.
"Chết tiệt! Ông già, lần này không được bỏ đi nữa đâu đấy. Phải dạy con lắp súng, phải dạy con phi tiêu, phải cùng con tranh luận về thế chiến II, cùng con làm thí nghiệm hóa học. Con muốn nuôi cá sấu, còn có...còn có..."
Mấy lời sau bị tiếng nấc chặn đi hơn nửa, rõ ràng cậu nhóc này đã rất nhớ anh.
Rõ ràng, dù cả hai chẳng bao giờ nói ra, nhưng họ đều có những hạt giống cảm xúc tự nhiên nảy nở trong lòng, bởi vì đó là huyết thống, là máu thịt.
"Được rồi."
Triệu Minh bị cậu nhóc dính chặt, như thể sợ bỏ tay ra là anh sẽ tan biến đi mất, chỉ có thể bất đắc dĩ cười, vỗ vỗ cái lưng nhỏ của cậu.
Triệu lão gia ở phía bên kia bị Triệu phu nhân bắt được, bà véo tai ông hai cái làm ông rối rít xin chịu thua, còn rất biết điều hứa sẽ làm việc nhà trong vòng 1 tháng.
Vũ Lam Ân không nhịn được cười, tiến lại giúp ông giải vây.
"Bác gái, bây giờ cũng xế chiều rồi, chắc mọi người đã đói, cháu phụ bác làm cơm được không?"
"Ồ Tiểu Ân quả là đứa trẻ biết điều. Đúng rồi, hôm nay sẽ làm những món thật ngon để mọi người cùng ăn một bữa vui vẻ"
Vũ Lam Ân vừa khoác tay Triệu phu nhân dẫn bà đi về phía nhà bếp, vừa nháy mắt với Triệu lão gia, ông thở phù một hơi, vô thức nhìn xuống dưới chân, rốt cuộc vẫn còn đôi chân này để an hưởng tuổi già, thật sự không dám trêu chọc tới lão hoàng hậu kia lần thứ hai.
Triệu Quân nhìn đồng hồ, dự cũng đã tới giờ Hàn Nhi đi học về, anh xin phép mọi người rồi rời khỏi nhà, lái xe tới trường học của con gái.
"Linlin, ba đẹp trai của cậu lại tới đón kìa."
"Oa oa, ghen tỵ với Linlin quá đi."
"Mình cũng muốn có ba đẹp trai."
Phía xa, mấy đứa nhóc ồn ào bàn tán. Riêng có một cô nhóc chỉ im lặng cười, sau đó vẫy tay chào các bạn rồi chạy về phía người đàn ông đang đứng dựa vào ô tô ở phía bên kia. Linlin, tên thật là Triệu Hàn Nhi, con gái của Triệu Quân và Thi Nhĩ. Triệu Quân dang tay bế lấy cô nhóc, nụ cười đầy yêu chiều.
"Bảo bối, hôm nay học có vui không?"
"Vui ạ."
Linlin tuy không cười, nhưng đôi mắt cô bé sáng lên lấp lánh, cho thấy tâm trạng rất tốt. Cô nhóc này chính là như vậy, chẳng khác nào một "Tiểu Thi Nhĩ", từ dáng vẻ đến tính tình đều như thể cùng một người, thật không nhìn ra nửa phần nào giống anh.
Ban đầu, Triệu Quân có vẻ rất lo lắng, đến việc để Linlin tới trường học còn không muốn, chính là vì tính cách ẩn nhẫn im lặng này của cô nhóc, cậu sợ con gái sẽ bị người ta khi dễ. Nhưng ngược lại, có lẽ vì chính sự hiền hòa trong tâm tính này của cô, khiến người khác dễ dàng yêu quý hơn là ghét bỏ, vì vậy Linlin ở trường cũng coi như là một đứa trẻ vô tư được mọi người yêu quý.
"Ba, tối hôm nay chúng ta ăn gì?"
"Ăn cơm nhà bà nội."
Nghe tới mấy chữ này, Linlin ra vẻ càng vui hơn, khóe miệng nhỏ đã cong lên thành một nụ cười, cô bé một mình lẩm bẩm.
"Vậy là sắp được gặp anh Dương, còn có Màn Thầu, và ăn nhiều món ngon của bà nội nữa."
Triệu Quân thấy con gái vui vẻ như vậy thì cũng mỉm cười. Đột nhiên, biểu cảm của cô bé trùng xuống, giọng nói cũng mang theo buồn bã.
"Ba, con nhớ mẹ. Tại sao mẹ không về với chúng ta nữa?"
Đèn giao thông trước mặt chuyển sang màu đỏ, Triệu Quân đạp phanh xe, đoàn người từ bên đường chầm chậm đi qua vạch kẻ đường màu trắng, ngẫu nhiên trước mặt có đôi vợ chồng trẻ, dắt theo một đứa bé gái cũng trạc như Linlin đi qua, hai ba con đều im lặng nhìn theo, sóng mắt ưu sầu.
Linlin lên 2 tuổi, một tờ giấy ly hôn kí sẵn trên bàn đã chấm dứt cuộc hôn nhân được khởi đầu bằng trách nhiệm của hai người. Thi Nhĩ không mang theo bất cứ thứ gì, thậm chí đến đứa con gái mà cô yêu thương hơn cả tính mạng mình, cũng nghiễm nhiên bỏ lại như thế, dứt khoát đến tuyệt tình, có phải chăng là không muốn cùng cậu một chút dây dưa, định một đời cũng không quay đầu nhìn về Triệu gia nữa.
Triệu Quân biết rằng, là lỗi của cậu. Tất cả đều là lỗi của cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook