Hôn Nhân Tàn Khốc
-
Chương 101
Enda lên 5 tuổi, là một cậu bé trắng trẻo, sự non nớt trên gương mặt không che đi được những đường nét đẹp như tranh. Cả ngày ở trong một căn phòng nhỏ, đọc vô số sách.
Đúng vậy, 5 tuổi đã có thể đọc sách, khả năng tiếp thu vô cùng nhạy bén, không biết là phúc hay họa, chỉ biết nhờ có tài năng thiên bẩm này, cậu bé vốn đã yên tĩnh lại càng một mực yên tĩnh hơn.
Lúc Heni trở về phòng, thấy cậu con trai nhỏ của mình ngồi trên giường, ánh mắt chăm chú vào trang sách trước mặt, nắng bên ngoài chiếu xuống từ khung cửa sổ xuống mái tóc cậu.
"Enda."
Heni khẽ gọi một tiếng, cậu bé ngẩng lên nhìn thấy cô, vội buông quyển sách trên tay rồi nhảy xuống đất.
"Hôm nay con đọc sách gì?"
"Thế chiến II"
Cô xoa đầu Enda, kéo cậu bé ngồi lại giường.
"Để mẹ đọc cùng con nhé."
Enda không đáp lời, cậu nhìn lên cổ cô, những vết đỏ hồng vô cùng rõ ràng, một vài chỗ vẫn còn hiện rõ dấu răng cắn. Heni phát hiện ánh mắt của con trai, hơi lúng túng kéo lại cổ áo, nếu cậu bé hỏi lúc này, cô cũng không biết phải giải thích thế nào. Nhưng Enda không hỏi về chúng.
Từ khi cậu bé bắt đầu nhận thức được xung quanh, cậu chưa từng thắc mắc quá nhiều. Không hỏi vì sao Heni thường vội vã bỏ đi khi một người đàn ông nào đó gọi cô, người không phải ba cậu. Không hỏi vì sao Heni mỗi ngày đều mệt mỏi, cố gắng mỉm cười với cậu nhưng đôi mắt cô rất buồn, trống rỗng. Không hỏi ba cậu ở đâu, tại sao không ở cùng bọn họ. Đáng sợ nhất là, Enda cũng chưa từng cô là ai, cậu là ai, tại sao họ ở nơi này, giam cầm linh hồn trong bốn bức tường xám ngắt.
Cảm xúc của Enda, cùng với Heni, mỗi ngày như vậy chết đi một chút.
Cho tới ngày sinh nhật 6 tuổi của Enda, tối hôm ấy trời không trăng không sao, màn đêm đen đặc mịt mù, hơi sương lành lạnh phủ trên từng tán lá, những tầng kiến trúc đồ sộ khoác trên mình vẻ cô tịch u ám.
"Tiểu công chúa, nghe nói hôm nay là sinh nhật lần thứ 6 của con trai em."
"Đúng vậy."
"Ồ. Vậy tôi cũng nên có quà cho thằng bé."
Giọng điệu người đàn ông trở nên hung ác, đôi mắt hắn sáng lên tia nham hiểm, khiến Heni bất giác lùi lại một bước.
Lúc này, một tay vệ sĩ kéo theo Enda vào phòng, phía sau còn có một người đàn ông mập mạp.
Bộ trưởng bộ quốc phòng, tại sao ông ta lại ở đây?
Đôi lông mày thanh tú nhíu chặt, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi lạnh, hai chân có chút run rẩy. Heni hít một hơi thở sâu, nhìn qua Enda, cậu bé không hề có phản ứng sợ hãi, trái lại vô cùng điềm tĩnh, vẻ điềm tĩnh giống như ba cậu khi đối diện với người đàn ông này hơn 6 năm trước. Lòng cô bất giác đau đớn.
"Cậu ra ngoài trước đi"
Jackson ra lệnh cho tay vệ sĩ, rồi bình thản ngồi trên ghế sô pha, bộ dáng như một vị thần nhìn xuống, ở phía bên kia gã đàn ông mập mạp với chức danh bộ trưởng bộ quốc phòng đang tiến về phía Heni với ánh mắt háo sắc thèm thuồng.
"Ông định làm gì?"
Heni giống như một con nhím, lập tức xù ra những chiếc gai sắc nhọn, ánh mắt cô lạnh lẽo.
"Tiểu công chúa, nào qua đây để tôi thưởng em"
Heni đưa ánh mắt nhìn qua Jackson, chỉ thấy hắn đang bày ra bộ dạng vui vẻ xem kịch.
"Jackson."
Heni hạ giọng gọi hắn, tận sâu trong đáy lòng vẫn hi vọng hắn chỉ là bày vẽ trò đùa một chút. Nhưng không, Jackson vẫn đang uống rượu, hắn uống chậm rãi, từ tốn, ánh mắt châm biếm nồng đậm như xuyên qua chất dịch màu vàng, phóng thẳng vào tâm trí cô, tạo ra một tiếng nổ khiến hai tai cô ù ù.
Hắn ở trong ngày sinh nhật của con trai cô, đem cô cho người khác cưỡng hiếp? Hắn muốn con trai cô nhìn thấy cô dơ bẩn, muốn đẩy thằng bé xuống vực sâu không có cách nào ngẩng đầu?
Hắn là đang muốn như vậy?
"Enda, nhắm mắt lại."
Giọng Heni vang đến. Ngay lập tức được nối tiếp bởi lời nói lạnh lẽo khác.
"Thằng bé sẽ không."
Enda sẽ không nhắm mắt, giống như người ba ngoan cố của cậu. Hắn biết rõ điều này, hắn tin cô cũng biết rõ.
Nụ cười của Heni chưa bao giờ tuyệt vọng như thế, chưa bao giờ đau đớn như thế, ánh mắt cô tối sầm lại.
Cho đến khi người đàn ông kia thô bạo chiếm đoạt Heni, cũng là lúc từng giọt máu đỏ rơi xuống nền nhà, cô cắn môi mình đến bật máu để không phát ra bất cứ tiếng động nào, vị tanh xộc vào khoang miệng.
"Đoàng!Đoàng!"
Hai tiếng súng vang lên, mùi máu tanh ngày càng nồng đậm. Ở bên ngoài, vài tiếng gõ cửa truyền tới, rất có tiết tấu.
"Ngài ổn chứ?"
"Không sao, chỉ là một con đàn bà không nghe lời thôi."
Giọng của bộ trưởng bộ quốc phòng vọng ra, bên ngoài cũng không còn động tĩnh gì nữa. Máu chảy từ sô pha xuống nền, người đàn ông vẫn còn mở to hai mắt. Hai viên đạn một xuyên qua não bộ, một găm vào tim đã cướp đi mạng sống của hắn.
Trên tay Enda, khẩu súng như vẫn còn tỏa ra một làn khói mỏng, cậu đứng yên tĩnh dưới ánh đèn mờ, lại giống như mang vị thế hiên ngang điềm tĩnh của ba mình, nòng súng vẫn đang hướng thẳng tới gã bộ trưởng.
Hiển nhiên, tình thế đã đảo ngược. Ban nãy chỉ cần gã hô một tiếng, thì hai phát súng tiếp theo sẽ là nhằm đến gã.
"Enda, con...."
Không. Không phải con trai cô. Cậu bé có gương mặt băng giá, đôi mắt tĩnh lặng chết chóc kia không phải con trai cô. Còn khẩu súng trên người cậu, vì đâu mà có.
"Ra khỏi người mẹ tôi."
Chất giọng của Enda còn khá non nớt, nhưng âm điệu rõ ràng không hề có một tia cảm xúc nào, ít nhiều thể hiện sự lạnh nhạt.
Gã bộ trưởng run người thoái lui, kéo lại chiếc quần đã tụt đến đầu gối.
"Mẹ, chúng ta cần trói hắn lại trước."
Heni trở nên ngây ngốc làm theo, dưới sự đe dọa từ nòng súng trên tay Enda cuối cùng gã bộ trưởng bị trói chặt chân tay, miệng cũng bị nhét một tấm khăn, không hề phát ra tiếng động.
"Con biết kế hoạch của người rồi."
Heni sửng sốt nhìn cậu, con trai cô vừa mới nổ súng giết chết bộ trưởng bộ giáo dục Mĩ. Liệu cậu nhóc có thể tưởng tượng hết được sự nghiêm trọng của việc này? Nhưng đến khi diện với đôi mắt xanh biếc yên tĩnh của Enda, cô thấy bản thân mình mới giống như một đứa trẻ yếu đuối và ngu ngốc.
Kế hoạch của cô, đúng vậy. Heni đã chờ suốt 6 năm cho ngày hôm nay.
Để Enda theo đường hầm thoát ra khỏi nơi này, mạng lưới thuốc nổ được đặt ở khu biệt thự theo ba góc. Đợi khi Enda ra tới bên ngoài, Heni cùng bảo mẫu và quản gia sẽ châm lửa. Đó chính là kế hoạch của Heni. Sáu năm, cô dùng 6 năm để bồi đắp cho kế hoạch này, dùng bao nhiêu lần bị cưỡng chế hành hạ, bao nhiêu nước mắt uất hận để đánh đổi lại tự do cho Enda.
Thế nhưng cô không ngờ tới, Enda đã biết hết mọi việc và cũng có kế hoạch riêng của cậu bé.
Hơn 213 cuốn sách hóa học đã đọc, 342 cuốn sách về vũ khí, 90 cuốn sách y học và còn nhiều lĩnh vực khác. Enda tiếp thu vào não bộ một khối kiến thức đồ sộ về thế giới. Sự hiểu biết của bé hoàn toàn không dừng lại ở con số 6 tuổi.
"Mẹ, chúng ta cùng ra khỏi đây."
Hiếm khi Enda nói chuyện với Heni nhiều như vậy, cậu luôn luôn im lặng. Nhìn vào mắt con trai, Heni bắt gặp sự nghiêm túc, chân thành, và cả trưởng thành trong đó. Nhìn vào mắt Enda, Heni nhìn thấy David, nhìn thấy tình yêu của hai người, và dường như cũng nhìn thấy cả kết cục bi thương 6 năm trước.
"Nếu con đã biết kế hoạch rồi, vậy thì phải làm theo kế hoạch."
"Không."
"Enda, nghe mẹ nói. Con phải sống. Con phải có được tự do. Con có hiểu không."
Sáu năm rồi, cô biết con trai mình không hề được sinh ra và trưởng thành theo một cách bình thường giống như những đứa trẻ khác.
"Mạng sống của con, là ba con dùng sinh mạng đánh đổi. Tự do của con, làm mẹ con dùng sinh mạng đánh đổi. Con phải tiếp nhận, không được chối bỏ. Enda, ra khỏi đây rồi, con không phải hoàng tử Anh quốc, không cần sống vì người nào. Con sẽ gặp người con gái con yêu, sống cuộc sống con muốn. Đó là hạnh phúc của con, là hạnh phúc của ba và mẹ. Con có hiểu không?"
Câu chuyện tình yêu họ không thể viết tiếp, chỉ có thể dùng hết sức để con trai mình có cơ hội được sống và được yêu đúng nghĩa thì có gì là sai cơ chứ.
"Mẹ."
"Không còn thời gian đâu"
Heni giật lấy khẩu súng trên tay Enda, lúc ôm cậu bé vào lòng đột nhiên có cảm giác không đúng.
"Enda, con điên rồi."
Lúc Heni cởi phanh chiếc áo khoác gió của cậu, người cậu bé đang quấn hai vòng toàn thuốc nổ. Đột nhiên, cô bật khóc, giáng vào mặt Enda một cái tát.
"Con điên rồi, tại sao."
"Cái chết không đáng sợ. Ít nhất, không đáng sợ bằng việc sống mà như đã chết."
Không gian bỗng chốc lặng thinh, Heni vội vàng tháo vòng thuốc nổ trên người cậu xuống. Một đứa trẻ 6 tuổi, cần bao nhiêu tuyệt vọng, bao nhiêu dũng khí, bao nhiêu trí tuệ mới nghĩ ra những thứ này, mới đưa ra những quyết định này cơ chứ.
Heni đẩy Enda đi về phía cửa sổ.
"Trèo từ đây xuống, chỗ này là góc chết của camera, bới lớp đất dưới gốc cây táo lên, chính là lối ra ngoài. Trong đó mẹ để sẵn một chút đồ ăn khô, có cả dao và súng. Nhanh lên."
"Mẹ."
Heni hôn lên trán Enda, nước mắt cô chảy xuống. Cô chạm đến chiếc vòng trên cổ Enda.
"Trốn tới Trung Quốc, tìm đến Triệu gia, đưa cho Triệu phu nhân xem chiếc vòng này, con sẽ được giúp đỡ"
Lúc Enda trèo ra ngoài cửa sổ, Heni lau sạch nước mắt trên mặt.
"Enda, dùng trí tuệ của con, dùng sự can đảm của con, dùng cả tình yêu thương và lòng hận thù. Nhất định phải chạy trốn, đừng quay đầu lại. Nhất định con phải sống. Bởi vì, con xứng đáng có được tự do."
Màn đêm nuốt chửng thân hình nhỏ bé của cậu.
Ước chừng khoảng 30 phút sau, hai tiếng súng vang lên phá vỡ không gian.
"Bộ trưởng, ngài có ổn không?"
Người bên ngoài dường như cảm nhận được điều bất ổn, sau câu hỏi thì trực tiếp đẩy cửa xông vào.
Rất nhiều máu loang lổ trên sàn nhà, hai vị bộ trưởng đều bị sát hại. Heni đứng gần cửa sổ, cô bình tĩnh nở một nụ cười, lạnh lẽo mà trong vắt.
Tình huống không thể tưởng tượng tới, đám vệ sĩ chuyên nghiệp cũng có chút đờ đẫn trong vài giây, sau đó mới có tiếng lên nòng súng, hướng về phía Heni.
Một đám người đều không biết, ngòi nổ đã được châm rồi, ngay khi họ đẩy cửa bước vào phòng. Ở hai hướng còn lại, bảo mẫu và quản gia nghe thấy tiếng súng của cô, chắc cũng đã vừa vặn châm ngòi.
3...
2...
1...
Heni lẩm bẩm đếm trong miệng, viên đạn từ phía đối diện phóng tới, xuyên qua ngực cô.
Đùng!
Một tiếng vang dội cực đại, Heni ngã ra ngoài cửa sổ, nụ cười trên môi cô vẫn nguyên vẹn.
Cả khu biệt thự đồ sộ nổ vang, tựa một đóa hoa lửa khổng lồ, vàng rực, phát sáng trong màn đêm tối tăm. Chiếu sáng cho linh hồn của cô đi gặp anh.
Chiếu sáng cho Enda của cô thoát khỏi vực tối, đi về hướng mặt trời.
Enda, mẹ yêu con.
Đúng vậy, 5 tuổi đã có thể đọc sách, khả năng tiếp thu vô cùng nhạy bén, không biết là phúc hay họa, chỉ biết nhờ có tài năng thiên bẩm này, cậu bé vốn đã yên tĩnh lại càng một mực yên tĩnh hơn.
Lúc Heni trở về phòng, thấy cậu con trai nhỏ của mình ngồi trên giường, ánh mắt chăm chú vào trang sách trước mặt, nắng bên ngoài chiếu xuống từ khung cửa sổ xuống mái tóc cậu.
"Enda."
Heni khẽ gọi một tiếng, cậu bé ngẩng lên nhìn thấy cô, vội buông quyển sách trên tay rồi nhảy xuống đất.
"Hôm nay con đọc sách gì?"
"Thế chiến II"
Cô xoa đầu Enda, kéo cậu bé ngồi lại giường.
"Để mẹ đọc cùng con nhé."
Enda không đáp lời, cậu nhìn lên cổ cô, những vết đỏ hồng vô cùng rõ ràng, một vài chỗ vẫn còn hiện rõ dấu răng cắn. Heni phát hiện ánh mắt của con trai, hơi lúng túng kéo lại cổ áo, nếu cậu bé hỏi lúc này, cô cũng không biết phải giải thích thế nào. Nhưng Enda không hỏi về chúng.
Từ khi cậu bé bắt đầu nhận thức được xung quanh, cậu chưa từng thắc mắc quá nhiều. Không hỏi vì sao Heni thường vội vã bỏ đi khi một người đàn ông nào đó gọi cô, người không phải ba cậu. Không hỏi vì sao Heni mỗi ngày đều mệt mỏi, cố gắng mỉm cười với cậu nhưng đôi mắt cô rất buồn, trống rỗng. Không hỏi ba cậu ở đâu, tại sao không ở cùng bọn họ. Đáng sợ nhất là, Enda cũng chưa từng cô là ai, cậu là ai, tại sao họ ở nơi này, giam cầm linh hồn trong bốn bức tường xám ngắt.
Cảm xúc của Enda, cùng với Heni, mỗi ngày như vậy chết đi một chút.
Cho tới ngày sinh nhật 6 tuổi của Enda, tối hôm ấy trời không trăng không sao, màn đêm đen đặc mịt mù, hơi sương lành lạnh phủ trên từng tán lá, những tầng kiến trúc đồ sộ khoác trên mình vẻ cô tịch u ám.
"Tiểu công chúa, nghe nói hôm nay là sinh nhật lần thứ 6 của con trai em."
"Đúng vậy."
"Ồ. Vậy tôi cũng nên có quà cho thằng bé."
Giọng điệu người đàn ông trở nên hung ác, đôi mắt hắn sáng lên tia nham hiểm, khiến Heni bất giác lùi lại một bước.
Lúc này, một tay vệ sĩ kéo theo Enda vào phòng, phía sau còn có một người đàn ông mập mạp.
Bộ trưởng bộ quốc phòng, tại sao ông ta lại ở đây?
Đôi lông mày thanh tú nhíu chặt, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi lạnh, hai chân có chút run rẩy. Heni hít một hơi thở sâu, nhìn qua Enda, cậu bé không hề có phản ứng sợ hãi, trái lại vô cùng điềm tĩnh, vẻ điềm tĩnh giống như ba cậu khi đối diện với người đàn ông này hơn 6 năm trước. Lòng cô bất giác đau đớn.
"Cậu ra ngoài trước đi"
Jackson ra lệnh cho tay vệ sĩ, rồi bình thản ngồi trên ghế sô pha, bộ dáng như một vị thần nhìn xuống, ở phía bên kia gã đàn ông mập mạp với chức danh bộ trưởng bộ quốc phòng đang tiến về phía Heni với ánh mắt háo sắc thèm thuồng.
"Ông định làm gì?"
Heni giống như một con nhím, lập tức xù ra những chiếc gai sắc nhọn, ánh mắt cô lạnh lẽo.
"Tiểu công chúa, nào qua đây để tôi thưởng em"
Heni đưa ánh mắt nhìn qua Jackson, chỉ thấy hắn đang bày ra bộ dạng vui vẻ xem kịch.
"Jackson."
Heni hạ giọng gọi hắn, tận sâu trong đáy lòng vẫn hi vọng hắn chỉ là bày vẽ trò đùa một chút. Nhưng không, Jackson vẫn đang uống rượu, hắn uống chậm rãi, từ tốn, ánh mắt châm biếm nồng đậm như xuyên qua chất dịch màu vàng, phóng thẳng vào tâm trí cô, tạo ra một tiếng nổ khiến hai tai cô ù ù.
Hắn ở trong ngày sinh nhật của con trai cô, đem cô cho người khác cưỡng hiếp? Hắn muốn con trai cô nhìn thấy cô dơ bẩn, muốn đẩy thằng bé xuống vực sâu không có cách nào ngẩng đầu?
Hắn là đang muốn như vậy?
"Enda, nhắm mắt lại."
Giọng Heni vang đến. Ngay lập tức được nối tiếp bởi lời nói lạnh lẽo khác.
"Thằng bé sẽ không."
Enda sẽ không nhắm mắt, giống như người ba ngoan cố của cậu. Hắn biết rõ điều này, hắn tin cô cũng biết rõ.
Nụ cười của Heni chưa bao giờ tuyệt vọng như thế, chưa bao giờ đau đớn như thế, ánh mắt cô tối sầm lại.
Cho đến khi người đàn ông kia thô bạo chiếm đoạt Heni, cũng là lúc từng giọt máu đỏ rơi xuống nền nhà, cô cắn môi mình đến bật máu để không phát ra bất cứ tiếng động nào, vị tanh xộc vào khoang miệng.
"Đoàng!Đoàng!"
Hai tiếng súng vang lên, mùi máu tanh ngày càng nồng đậm. Ở bên ngoài, vài tiếng gõ cửa truyền tới, rất có tiết tấu.
"Ngài ổn chứ?"
"Không sao, chỉ là một con đàn bà không nghe lời thôi."
Giọng của bộ trưởng bộ quốc phòng vọng ra, bên ngoài cũng không còn động tĩnh gì nữa. Máu chảy từ sô pha xuống nền, người đàn ông vẫn còn mở to hai mắt. Hai viên đạn một xuyên qua não bộ, một găm vào tim đã cướp đi mạng sống của hắn.
Trên tay Enda, khẩu súng như vẫn còn tỏa ra một làn khói mỏng, cậu đứng yên tĩnh dưới ánh đèn mờ, lại giống như mang vị thế hiên ngang điềm tĩnh của ba mình, nòng súng vẫn đang hướng thẳng tới gã bộ trưởng.
Hiển nhiên, tình thế đã đảo ngược. Ban nãy chỉ cần gã hô một tiếng, thì hai phát súng tiếp theo sẽ là nhằm đến gã.
"Enda, con...."
Không. Không phải con trai cô. Cậu bé có gương mặt băng giá, đôi mắt tĩnh lặng chết chóc kia không phải con trai cô. Còn khẩu súng trên người cậu, vì đâu mà có.
"Ra khỏi người mẹ tôi."
Chất giọng của Enda còn khá non nớt, nhưng âm điệu rõ ràng không hề có một tia cảm xúc nào, ít nhiều thể hiện sự lạnh nhạt.
Gã bộ trưởng run người thoái lui, kéo lại chiếc quần đã tụt đến đầu gối.
"Mẹ, chúng ta cần trói hắn lại trước."
Heni trở nên ngây ngốc làm theo, dưới sự đe dọa từ nòng súng trên tay Enda cuối cùng gã bộ trưởng bị trói chặt chân tay, miệng cũng bị nhét một tấm khăn, không hề phát ra tiếng động.
"Con biết kế hoạch của người rồi."
Heni sửng sốt nhìn cậu, con trai cô vừa mới nổ súng giết chết bộ trưởng bộ giáo dục Mĩ. Liệu cậu nhóc có thể tưởng tượng hết được sự nghiêm trọng của việc này? Nhưng đến khi diện với đôi mắt xanh biếc yên tĩnh của Enda, cô thấy bản thân mình mới giống như một đứa trẻ yếu đuối và ngu ngốc.
Kế hoạch của cô, đúng vậy. Heni đã chờ suốt 6 năm cho ngày hôm nay.
Để Enda theo đường hầm thoát ra khỏi nơi này, mạng lưới thuốc nổ được đặt ở khu biệt thự theo ba góc. Đợi khi Enda ra tới bên ngoài, Heni cùng bảo mẫu và quản gia sẽ châm lửa. Đó chính là kế hoạch của Heni. Sáu năm, cô dùng 6 năm để bồi đắp cho kế hoạch này, dùng bao nhiêu lần bị cưỡng chế hành hạ, bao nhiêu nước mắt uất hận để đánh đổi lại tự do cho Enda.
Thế nhưng cô không ngờ tới, Enda đã biết hết mọi việc và cũng có kế hoạch riêng của cậu bé.
Hơn 213 cuốn sách hóa học đã đọc, 342 cuốn sách về vũ khí, 90 cuốn sách y học và còn nhiều lĩnh vực khác. Enda tiếp thu vào não bộ một khối kiến thức đồ sộ về thế giới. Sự hiểu biết của bé hoàn toàn không dừng lại ở con số 6 tuổi.
"Mẹ, chúng ta cùng ra khỏi đây."
Hiếm khi Enda nói chuyện với Heni nhiều như vậy, cậu luôn luôn im lặng. Nhìn vào mắt con trai, Heni bắt gặp sự nghiêm túc, chân thành, và cả trưởng thành trong đó. Nhìn vào mắt Enda, Heni nhìn thấy David, nhìn thấy tình yêu của hai người, và dường như cũng nhìn thấy cả kết cục bi thương 6 năm trước.
"Nếu con đã biết kế hoạch rồi, vậy thì phải làm theo kế hoạch."
"Không."
"Enda, nghe mẹ nói. Con phải sống. Con phải có được tự do. Con có hiểu không."
Sáu năm rồi, cô biết con trai mình không hề được sinh ra và trưởng thành theo một cách bình thường giống như những đứa trẻ khác.
"Mạng sống của con, là ba con dùng sinh mạng đánh đổi. Tự do của con, làm mẹ con dùng sinh mạng đánh đổi. Con phải tiếp nhận, không được chối bỏ. Enda, ra khỏi đây rồi, con không phải hoàng tử Anh quốc, không cần sống vì người nào. Con sẽ gặp người con gái con yêu, sống cuộc sống con muốn. Đó là hạnh phúc của con, là hạnh phúc của ba và mẹ. Con có hiểu không?"
Câu chuyện tình yêu họ không thể viết tiếp, chỉ có thể dùng hết sức để con trai mình có cơ hội được sống và được yêu đúng nghĩa thì có gì là sai cơ chứ.
"Mẹ."
"Không còn thời gian đâu"
Heni giật lấy khẩu súng trên tay Enda, lúc ôm cậu bé vào lòng đột nhiên có cảm giác không đúng.
"Enda, con điên rồi."
Lúc Heni cởi phanh chiếc áo khoác gió của cậu, người cậu bé đang quấn hai vòng toàn thuốc nổ. Đột nhiên, cô bật khóc, giáng vào mặt Enda một cái tát.
"Con điên rồi, tại sao."
"Cái chết không đáng sợ. Ít nhất, không đáng sợ bằng việc sống mà như đã chết."
Không gian bỗng chốc lặng thinh, Heni vội vàng tháo vòng thuốc nổ trên người cậu xuống. Một đứa trẻ 6 tuổi, cần bao nhiêu tuyệt vọng, bao nhiêu dũng khí, bao nhiêu trí tuệ mới nghĩ ra những thứ này, mới đưa ra những quyết định này cơ chứ.
Heni đẩy Enda đi về phía cửa sổ.
"Trèo từ đây xuống, chỗ này là góc chết của camera, bới lớp đất dưới gốc cây táo lên, chính là lối ra ngoài. Trong đó mẹ để sẵn một chút đồ ăn khô, có cả dao và súng. Nhanh lên."
"Mẹ."
Heni hôn lên trán Enda, nước mắt cô chảy xuống. Cô chạm đến chiếc vòng trên cổ Enda.
"Trốn tới Trung Quốc, tìm đến Triệu gia, đưa cho Triệu phu nhân xem chiếc vòng này, con sẽ được giúp đỡ"
Lúc Enda trèo ra ngoài cửa sổ, Heni lau sạch nước mắt trên mặt.
"Enda, dùng trí tuệ của con, dùng sự can đảm của con, dùng cả tình yêu thương và lòng hận thù. Nhất định phải chạy trốn, đừng quay đầu lại. Nhất định con phải sống. Bởi vì, con xứng đáng có được tự do."
Màn đêm nuốt chửng thân hình nhỏ bé của cậu.
Ước chừng khoảng 30 phút sau, hai tiếng súng vang lên phá vỡ không gian.
"Bộ trưởng, ngài có ổn không?"
Người bên ngoài dường như cảm nhận được điều bất ổn, sau câu hỏi thì trực tiếp đẩy cửa xông vào.
Rất nhiều máu loang lổ trên sàn nhà, hai vị bộ trưởng đều bị sát hại. Heni đứng gần cửa sổ, cô bình tĩnh nở một nụ cười, lạnh lẽo mà trong vắt.
Tình huống không thể tưởng tượng tới, đám vệ sĩ chuyên nghiệp cũng có chút đờ đẫn trong vài giây, sau đó mới có tiếng lên nòng súng, hướng về phía Heni.
Một đám người đều không biết, ngòi nổ đã được châm rồi, ngay khi họ đẩy cửa bước vào phòng. Ở hai hướng còn lại, bảo mẫu và quản gia nghe thấy tiếng súng của cô, chắc cũng đã vừa vặn châm ngòi.
3...
2...
1...
Heni lẩm bẩm đếm trong miệng, viên đạn từ phía đối diện phóng tới, xuyên qua ngực cô.
Đùng!
Một tiếng vang dội cực đại, Heni ngã ra ngoài cửa sổ, nụ cười trên môi cô vẫn nguyên vẹn.
Cả khu biệt thự đồ sộ nổ vang, tựa một đóa hoa lửa khổng lồ, vàng rực, phát sáng trong màn đêm tối tăm. Chiếu sáng cho linh hồn của cô đi gặp anh.
Chiếu sáng cho Enda của cô thoát khỏi vực tối, đi về hướng mặt trời.
Enda, mẹ yêu con.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook