Chương 4: Người đàn ông đáng ghét chính là anh
Lôi Đình nhìn thấy, vội vàng thọc Cố Tân Tân một cái.

“Có người mù mắt nhưng không có nghĩa là ai cũng mù, đúng không, Vu Tịch.

” Lôi Đình biết tính khí của Vu Tịch nóng nảy, nói làm thì sẽ làm thật, cho nên nụ cười lúc này muốn lấy lòng bao nhiêu thì lấy lòng bấy nhiêu.

Trong quán bar, chính là lúc ăn chơi trác táng.

Lúc Vu Tịch tiến vào, liếc mắt liền thấy người dễ nhìn thấy nhất trong nhóm người kia.

Chỉ nhìn bề ngoài, Cố Lâm Hàn tuyệt đối có thể gọi là hoàn mỹ, gương mặt không tỳ vết chút nào kia dường như có thể hiện ra vạn loại phong cảnh, ánh mắt trắng đen rõ ràng, nhưng vô cùng lạnh lùng, sóng mũi cao thẳng, cộng thêm đôi môi mỏng tượng trưng cho bạc tình.

Người đàn ông này trời sinh tự phụ, mặc dù trên mặt luôn viết rõ ràng mấy chứ người sống chớ lại gần, nhưng vẫn không ngăn cản được phụ nữ ở xung quanh vây lại như vịt.


Những người phụ nữ này dung tục, nhìn mặt là biết!
Sinh nhật cậu cả Lôi Đình, người đến tham dự đương nhiên không ít, chung quanh đủ loại người đẹp, đang nhìn chằm chằm vào Cố Lâm Hàn phía đối diện.

Vu Tịch nào nghĩ đến, mới vừa ở bệnh viện ầm ĩ trong lòng cô còn đang chán ghét anh đây, tách ra không đến một giờ, lại nhìn thấy tên này ở đây nữa.

Có trời mới biết hiện tại người cô không muốn nhìn thấy nhất chắc chắn là anh rồi.

Nhất là nhìn thấy anh còn thoải mái gác chéo chân ngồi ở tận cùng bên trong, trên gương mặt hoàn mỹ của anh lộ ra vẻ cao ngạo, dễ dàng trở thành quang cảnh sáng nhất toàn trường, Vu Tịch càng nổi trận lôi đình.

Cố Lâm Hàn cũng lập tức đối mặt với ánh mắt của cô.

Lúc này Vu Tịch cười lạnh, “Làm sao anh ta lại ở chỗ này.


Một tiếng bất mãn vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả cô gái.


Người không biết đều kinh ngạc nhìn về phía người phụ nữ dám can đảm chỉ vào Cố Lâm Hàn gào thét.

Cố Lâm Hàn là ai chứ?
Đố là bá vương ở toàn bộ đế đô, không sợ trời không sợ đất.

Vu Tịch vừa mới hai mươi tuổi, cảm giác đầu tiên cho người ta chính là trắng nõn không có một chút tì vết, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, lớn chừng bàn tay, mái tóc xoăn như rong biển xõa ra, ăn mặc đơn giản, nhưng lại có một gương mặt để người ta nhìn thấy mà khó quên.

Lập tức, tất cả phụ nữ có mặt ở đây đều không khỏi bắn ra ánh mắt cảnh giác, cô nàng này là ai, làm sao cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy qua.

Cố Lâm Hàn đứng lên, “Câu nói này hẳn là tôi hỏi em chứ, có hiểu thứ tự từ trước đến sau hay không, em tới đây làm gì.


Một bên, mấy người bạn bèn chạy tới kéo hai người, hai người này làm sao vừa gặp mặt đã cãi nhau thế này.

Ban đầu, hai người vừa thấy mặt liền rùm beng không nói, nhưng chỉ khổ cho mấy người bạn bọn họ, Vu Tịch, bạn thân của bọn họ, Cố Lâm Hàn, anh em tốt của bọn họ, lúc tách ra, hai người kia đều rất không tệ, nhưng hễ cứ gặp nhau, là giống như sấm sét đánh xuống mặt đất, làm bọn họ bị liên lụy theo.

Bốn năm trước Vu Tịch đi nước ngoài, cuối cùng hai người cũng yên tĩnh mấy năm, vốn cho rằng qua mấy năm như thế, không chừng có thể tốt đi một chút, nhưng nhìn cái dáng vẻ này, làm sao mà thù càng ngày càng lớn thế.

“Đừng đừng, Vu Tịch, đừng ra tay đánh người, chúng ta có chuyện thì cứ từ từ nói, nhưng nói chuyện đừng ra tay đánh người, cho tôi chút mặt mũi, đã nhiều năm như vậy, ngồi xuống nói chuyện đi, cậu ngồi bên cạnh Cố Lâm Hàn đi, bồi dưỡng một chút tình cảm, nhé?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương