Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
-
Chương 339: Sẽ Không Bỏ Qua Như Vậy
Editor: Xám
Thời gian chờ đợi, rất dài lại khó chịu.
Diêu Hữu Thiên nắm thật chặt tay Cố Thừa Diệu. Cô đã vô số lần trông chừng ở cửa phòng cấp cứu của bệnh viện như vậy rồi.
Nhưng chưa từng có lần nào khiến cô cảm thấy căng thẳng, vất vả như lần này.
Cố Dịch Phàm chưa từng trải qua những chuyện đáng sợ như thế này.
Trên thực tế sau khi quay về Bắc Đô, tình hình của Cố Dịch Phàm đã dần trở nên ổn định.
Bác sĩ nói chỉ cần không để bé chịu kích động quá lớn, bệnh sẽ không sao.
,
Nhưng không ngờ một cơn biến cố đã biến tình hình thành thế này.
"Con sẽ không sao."
Cố Thừa Diệu cảm nhận được cơ thể cô đều đang run rẩy. Nắm chặt tay Diêu Hữu Thiên, lặng lẽ cho cô sự an ủi và giúp đỡ.
Diêu Hữu Thiên dựa người thật sát vào lòng anh.
Cô biết Phàm Phàm sẽ không sao, nhưng vẫn cảm thấy căng thẳng vô cùng.
Cô chỉ cần vừa nghĩ đến dáng vẻ của bé lúc tìm được Phàm Phàm, cô đã không thả lỏng nổi.
Vào lúc này, một cốc sữa đã hâm nóng xong đã đưa đến trước mặt cô.
,
Ngẩng đầu, Triệu Bách Xuyên cười với cô. Trong mắt là vẻ an ủi trước sau như một.
"Phàm Phàm sẽ không sao." Triệu Bách Xuyên nhìn sữa tươi đã hâm nóng: "Nhất định là em chưa ăn cơm tối. Em như vậy không được. Nếu như Phàm Phàm tỉnh lại, em lại gục ngã, ai chăm sóc nó?"
Chung sống mấy năm, anh đã rất hiêu Diêu Hữu Thiên, mỗi lần chỉ cần cơ thể Phàm Phàm không khỏe, cô cũng sẽ giày vò bản thân mình.
"Cám ơn." Diêu Hữu Thiên không từ chối, nhận lấy sữa tươi trên tay anh uống một ngụm.
Chất lỏng ấm áp trào lên cổ học, quả thực đã giảm bớt không ít căng thẳng. Cảnh tượng này, giống hệt như mấy năm trong quá khứ.
Mỗi lần cơ thể Cố Dịch Phàm khó chịu, đều là Triệu Bách Xuyên ở bên cạnh cô.
"Bách Xuyên, cảm ơn anh."
,
Triệu Bách Xuyên lắc đầu, đưa một hộp sữa khác trên tay cho Cố Thừa Diệu: "Anh cũng vậy. Anh phải chăm sóc hai người đấy."
Sắc mặt Cố Thừa Diệu có chút phức tạp.
Mặc dù lúc này nghĩ như vậy thật sự không thích hợp. Có điều thật sự anh ghen tỵ như vậy đã rất lâu rồi.
Anh đã an ủi Diêu Hữu Thiên nửa ngày, lại không bằng một hộp sữa tươi của Triệu Bách Xuyên?
Nếu như cô thích uống, anh có thể mở một trại chăn bò cho cô. Bây giờ như vậy, là thế nào?
Khụ. Có chút tình nguyện nhận lấy sữa trên tay Triệu Bách Xuyên, quay người muốn đưa cho Đường Hạo Triết, lại phát hiện trên tay bé đã có một hộp từ lâu rồi.
Màu mắt anh càng thẫm hơn.
,
Triệu Bách Xuyên, anh có thể đừng chu đáo như thế đừng chăm sóc như thế cộng thêm rộng lượng như thế không?
Anh như vậy sẽ khiến người đàn ông khác rất áp lực đấy.
Trên tay Kiều Tâm Uyển cầm sữa tươi mà Triệu Bách Xuyên đưa cho mình, trong lòng có chút cảm khái.
Đột nhiên có chút tiếc nuối mình không sinh thêm một đứa con gái, nếu không, người đàn ông giống như Triệu Bách Xuyên. Nếu như có thể làm con rể của mình, tốt biết bao.
Cảm nhận được tầm mắt của bà, sắc mặt của Cố Học Võ đã sớm giải quyết xong đám côn đồ kia rồi chạy đến bệnh viện hơi lạnh.
,
Sầm mặt nhìn về phía sữa tươi Kiều Tâm Uyển cầm trên tay, trong mắt có vẻ ghét bỏ rõ ràng, có điều, lại không tiến lên cướp lấy vứt đi.
Hành động này của Triệu Bách Xuyên, ngược lại thật sự khiến những người đang chờ ở đây, đặc biệt là Diêu Hữu Thiên, xoa dịu không ít tâm trạng căng thẳng.
Mặc dù vẫn rất lo lắng, nhưng người đã không còn căng thẳng như vậy nữa.
Chỉ càng nhích gần hơn đến Cố Thừa Diệu, một tay nắm lấy tay anh.
Chút khó chịu ban đầu trong lòng Cố Thừa Diệu, vì hành động này của cô mà tiêu tan không ít. Mười ngón tay giao nhau, cùng chờ Cố Dịch Phàm ở bên trong ra ngoài.
Thời gian trôi qua từng chút một. Lúc này đã quá nửa đêm, Đường Hạo Triết đã không trụ được nữa, mí mắt vật lộn hết lần này đến lần khác, lại xốc tinh thần hết lần này đến lần khác.
,
Diêu Hữu Thiên thấy thế, vươn tay ôm bé ngồi vào lòng mình.
"Ngủ đi."
"Mợ ——" Bé không muốn ngủ. Ngủ thì đợi Cố Dịch Phàm thế nào?
Bé giơ tay lên muốn xuống đất. Nhưng bị Diêu Hữu Thiên ngăn lại.
"Không sao, mợ ôm cháu ngủ. Phàm Phàm ra ngoài, mợ sẽ gọi cháu dậy. Có được không?"
Cuối cùng Đường Hạo Triết không vùng vẫy nữa, tựa vào lòng Diêu Hữu Thiên, bé rất mệt, rất nhanh đã ngủ.
Suy nghĩ cuối cùng trước khi ngủ là, vòng ôm của Diêu Hữu Thiên rất ấm áp, rất thoải mái. Chẳng trách thằng nhóc thối Cố Dịch Phàm kia cứ thích được mẹ ôm.
Cố Dịch Phàm, chờ sau khi em tỉnh lại, sau này anh cũng sẽ không cười em nữa.
,
Thời gian lại tiếp tục tiến về phía trước.
Ca phẫu thuật này, ước chừng đã tiến hành được sáu tiếng.
Khi bác sĩ đi ra từ bên trong, mắt đều đỏ hồng.
"Bác sĩ ——" Cố Dịch Phàm đứng lên trước tiên.
"Yên tâm đi, bệnh nhân không sao." Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, ông là người có uy tín của khoa tim mạch trong nước, ngay từ lúc Diêu Hữu Thiên ôm Cố Dịch Phàm còn đang đi đường, đã bị được Cố Học Võ gọi điện thoại gọi đến chờ lệnh: "Tôi đã tiến hành chữa trị van tổn thương ban đầu của tim bệnh nhân. Tiếp theo chỉ cần chờ vết thương của bé lành lại. Rất nhanh bé đã có thể giống như một đứa trẻ bình thường rồi."
"Cám ơn, cám ơn bác sĩ."
Thời gian chờ đợi, rất dài lại khó chịu.
Diêu Hữu Thiên nắm thật chặt tay Cố Thừa Diệu. Cô đã vô số lần trông chừng ở cửa phòng cấp cứu của bệnh viện như vậy rồi.
Nhưng chưa từng có lần nào khiến cô cảm thấy căng thẳng, vất vả như lần này.
Cố Dịch Phàm chưa từng trải qua những chuyện đáng sợ như thế này.
Trên thực tế sau khi quay về Bắc Đô, tình hình của Cố Dịch Phàm đã dần trở nên ổn định.
Bác sĩ nói chỉ cần không để bé chịu kích động quá lớn, bệnh sẽ không sao.
,
Nhưng không ngờ một cơn biến cố đã biến tình hình thành thế này.
"Con sẽ không sao."
Cố Thừa Diệu cảm nhận được cơ thể cô đều đang run rẩy. Nắm chặt tay Diêu Hữu Thiên, lặng lẽ cho cô sự an ủi và giúp đỡ.
Diêu Hữu Thiên dựa người thật sát vào lòng anh.
Cô biết Phàm Phàm sẽ không sao, nhưng vẫn cảm thấy căng thẳng vô cùng.
Cô chỉ cần vừa nghĩ đến dáng vẻ của bé lúc tìm được Phàm Phàm, cô đã không thả lỏng nổi.
Vào lúc này, một cốc sữa đã hâm nóng xong đã đưa đến trước mặt cô.
,
Ngẩng đầu, Triệu Bách Xuyên cười với cô. Trong mắt là vẻ an ủi trước sau như một.
"Phàm Phàm sẽ không sao." Triệu Bách Xuyên nhìn sữa tươi đã hâm nóng: "Nhất định là em chưa ăn cơm tối. Em như vậy không được. Nếu như Phàm Phàm tỉnh lại, em lại gục ngã, ai chăm sóc nó?"
Chung sống mấy năm, anh đã rất hiêu Diêu Hữu Thiên, mỗi lần chỉ cần cơ thể Phàm Phàm không khỏe, cô cũng sẽ giày vò bản thân mình.
"Cám ơn." Diêu Hữu Thiên không từ chối, nhận lấy sữa tươi trên tay anh uống một ngụm.
Chất lỏng ấm áp trào lên cổ học, quả thực đã giảm bớt không ít căng thẳng. Cảnh tượng này, giống hệt như mấy năm trong quá khứ.
Mỗi lần cơ thể Cố Dịch Phàm khó chịu, đều là Triệu Bách Xuyên ở bên cạnh cô.
"Bách Xuyên, cảm ơn anh."
,
Triệu Bách Xuyên lắc đầu, đưa một hộp sữa khác trên tay cho Cố Thừa Diệu: "Anh cũng vậy. Anh phải chăm sóc hai người đấy."
Sắc mặt Cố Thừa Diệu có chút phức tạp.
Mặc dù lúc này nghĩ như vậy thật sự không thích hợp. Có điều thật sự anh ghen tỵ như vậy đã rất lâu rồi.
Anh đã an ủi Diêu Hữu Thiên nửa ngày, lại không bằng một hộp sữa tươi của Triệu Bách Xuyên?
Nếu như cô thích uống, anh có thể mở một trại chăn bò cho cô. Bây giờ như vậy, là thế nào?
Khụ. Có chút tình nguyện nhận lấy sữa trên tay Triệu Bách Xuyên, quay người muốn đưa cho Đường Hạo Triết, lại phát hiện trên tay bé đã có một hộp từ lâu rồi.
Màu mắt anh càng thẫm hơn.
,
Triệu Bách Xuyên, anh có thể đừng chu đáo như thế đừng chăm sóc như thế cộng thêm rộng lượng như thế không?
Anh như vậy sẽ khiến người đàn ông khác rất áp lực đấy.
Trên tay Kiều Tâm Uyển cầm sữa tươi mà Triệu Bách Xuyên đưa cho mình, trong lòng có chút cảm khái.
Đột nhiên có chút tiếc nuối mình không sinh thêm một đứa con gái, nếu không, người đàn ông giống như Triệu Bách Xuyên. Nếu như có thể làm con rể của mình, tốt biết bao.
Cảm nhận được tầm mắt của bà, sắc mặt của Cố Học Võ đã sớm giải quyết xong đám côn đồ kia rồi chạy đến bệnh viện hơi lạnh.
,
Sầm mặt nhìn về phía sữa tươi Kiều Tâm Uyển cầm trên tay, trong mắt có vẻ ghét bỏ rõ ràng, có điều, lại không tiến lên cướp lấy vứt đi.
Hành động này của Triệu Bách Xuyên, ngược lại thật sự khiến những người đang chờ ở đây, đặc biệt là Diêu Hữu Thiên, xoa dịu không ít tâm trạng căng thẳng.
Mặc dù vẫn rất lo lắng, nhưng người đã không còn căng thẳng như vậy nữa.
Chỉ càng nhích gần hơn đến Cố Thừa Diệu, một tay nắm lấy tay anh.
Chút khó chịu ban đầu trong lòng Cố Thừa Diệu, vì hành động này của cô mà tiêu tan không ít. Mười ngón tay giao nhau, cùng chờ Cố Dịch Phàm ở bên trong ra ngoài.
Thời gian trôi qua từng chút một. Lúc này đã quá nửa đêm, Đường Hạo Triết đã không trụ được nữa, mí mắt vật lộn hết lần này đến lần khác, lại xốc tinh thần hết lần này đến lần khác.
,
Diêu Hữu Thiên thấy thế, vươn tay ôm bé ngồi vào lòng mình.
"Ngủ đi."
"Mợ ——" Bé không muốn ngủ. Ngủ thì đợi Cố Dịch Phàm thế nào?
Bé giơ tay lên muốn xuống đất. Nhưng bị Diêu Hữu Thiên ngăn lại.
"Không sao, mợ ôm cháu ngủ. Phàm Phàm ra ngoài, mợ sẽ gọi cháu dậy. Có được không?"
Cuối cùng Đường Hạo Triết không vùng vẫy nữa, tựa vào lòng Diêu Hữu Thiên, bé rất mệt, rất nhanh đã ngủ.
Suy nghĩ cuối cùng trước khi ngủ là, vòng ôm của Diêu Hữu Thiên rất ấm áp, rất thoải mái. Chẳng trách thằng nhóc thối Cố Dịch Phàm kia cứ thích được mẹ ôm.
Cố Dịch Phàm, chờ sau khi em tỉnh lại, sau này anh cũng sẽ không cười em nữa.
,
Thời gian lại tiếp tục tiến về phía trước.
Ca phẫu thuật này, ước chừng đã tiến hành được sáu tiếng.
Khi bác sĩ đi ra từ bên trong, mắt đều đỏ hồng.
"Bác sĩ ——" Cố Dịch Phàm đứng lên trước tiên.
"Yên tâm đi, bệnh nhân không sao." Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, ông là người có uy tín của khoa tim mạch trong nước, ngay từ lúc Diêu Hữu Thiên ôm Cố Dịch Phàm còn đang đi đường, đã bị được Cố Học Võ gọi điện thoại gọi đến chờ lệnh: "Tôi đã tiến hành chữa trị van tổn thương ban đầu của tim bệnh nhân. Tiếp theo chỉ cần chờ vết thương của bé lành lại. Rất nhanh bé đã có thể giống như một đứa trẻ bình thường rồi."
"Cám ơn, cám ơn bác sĩ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook