Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
-
Chương 333: Lấy Đức Báo Oán Lấy Gì Báo Đức
Người cha rẻ mạt mà Bạch Yên Nhiên tìm được kia, hiện giờ ở đâu?
"Ông ta chết rồi." Hiện giờ Tiểu Lâm cũng không biết vận số của Bạch Yên Nhiên tính là hên, hay là xui.
Cô ta tìm được một ông chú làm cha mình. Mà người đàn ông đó thật sự là một con ma cờ bạc.
Thích đánh bạc, không có chuyện gì lại thích đánh bạc, nhưng vận khí cực kỳ tệ. Cứ cược là sẽ thua.
Mà lúc đso Bạch Yên Nhiên để che giấu thân phận của mình, lần nào cũng phải nhẫn nhịn.
Không ngừng cho người đàn ông đó tiền.
Mà số cô ta may ở chỗ người đàn ông đó chỉ thích cờ bạc, không ham nữ sắc. Ngoài tìm Bạch Yên Nhiên đòi tiền, vẫn có chút đạo đức nghề nghiệp. Chưa từng có ý nghĩ bán Bạch Yên Nhiên đi.
Đương nhiên, cũng có thể trước đó hai người đã đạt được thỏa thuận gì đó cũng không chừng.
,
"Mấy năm trước người đàn ông đó cược lớn trên chiếc bạc, kết quả thua sạch sẽ, về sau vì trốn người đuổi theo đòi nợ, không cẩn thận rơi xuống sông chết đuối."
Vậy nên. Rất không có khả năng là do tên ma cờ bạc đó bán Bạch Yên Nhiên đi.
Dù sao chỉ cần có Bạch Yên Nhiên, cũng có nghĩa ông ta có thể tiếp tục có tiền đánh bạc.
Cố Học Võ lại im lặng một lần nữa. Chuyện này phát triển đến mức này, chỉ còn lại một khả năng cuối cùng: "Vậy có khả năng, người bình thường có thù với chúng ta, đã làm chuyện này, sau đó cố ý vu cho Kỳ Lân Đường, khiến Bạch Yên Nhiên càng hận nhà họ Cố, tiếp tục báo thù không?"
Mấy người Tiểu Lâm hai mặt nhìn nhau, cả năng này, đúng thật là có.
,
Có điều ý nghĩ này vừa hiện lên, sống lưng bọn họ không nhịn được mà rét lạnh.
Điều này có ý nghĩa gì?
Chính là có một bàn tay đen tối không biết tên, vẫn luôn chú ý đến nhà họ Cố trong bóng tối, hơn nữa nhẹ nhàng sắp xếp tất cả.
Mà bọn họ thậm chí không biết gì cả?
Sắc mặt Cố Học Võ càng u ám hơn, không khí xung quanh thoáng cái đã trở nên lạnh như băng.
Tiện tay ném tài liệu trên tay lên trên bàn, ông đứng dậy: "Tôi thấy các cậu mấy năm nay, thật là đã quá an nhàn rồi."
Có kẻ thù không kỳ lạ, bị kẻ thù theo dõi sát sao mà bọn họ lại không biết, hơn nữa hoàn toàn không phòng bị.
,
Cố Học Võ càng thêm tự trách, đối với đứa con trai này, quả thật ông đã quan tâm quá ít rồi.
Nhưng bên cạnh con trai từng có một nhân vật nguy hiểm như vậy, nghĩ thế nào cũng khiến ông cảm thấy khó chịu.
"Mấy người các cậu, tự mình đến Hình đường lĩnh phạt. Và cả chuyện này nhất định phải tiếp tục điều tra."
Bây giờ ông thật sự muốn biết, rốt cuộc là ai bán Bạch Yên Nhiên đi, sau đó khiến cô ta càng hận nhà họ Cố.
Người thao túng phía sau, rốt cuộc là đang muốn những gì. Có mục đích gì?
Nhà họ Cố, vẫn còn những kẻ thù khác? Không sao, dù sao ông tuyệt đối sẽ không để kẻ thù giấu mặt kia, uy hiếp đến người nhà mình một phân một hào nào.
Đặc biệt là con, và cháu của ông.
,
Nghĩ đến vẻ mất tự nhiên và hưng phát lộ ra trên mặt Cố Thừa Diệu khi nói cảm ơn mình.
Lại nghĩ đến đôi mắt to đảo qua đảo lại của Cố Dịch Phàm.
Tim Cố Học Võ, đột nhiên mềm đi.
....................................................................................
Hôm nay Diêu Hữu Thiên rất mệt. Cực kỳ mệt.
Vốn dĩ công ty đang đàm phán một dự án thu mua, cô là người thực hiện, lại là người phụ trách quan trọng nhất của chi nhánh AOS vừa mới thành lập của Trung Quốc.
Chuyện cần làm nhiều hơn những người khác rất nhiều.
Sau đó hôm nay Cố Dịch Phàm xảy ra chuyện, cùng lúc cô hoảng sợ đã ngay lập tức chạy đến bệnh viện.
Chẳng dễ dàng gì mới phát hiện là sợ bóng sợ gió, về nhà lại bị phản ứng của Đường Hạo Triết làm cho kinh hãi.
,
Vừa rồi Đường Hạo Triết chỉ là không đứng vững, đã ngã xuống, may mà không bị thương, nếu không, cho dù Cố Tĩnh Đình muốn trừng phạt, cũng không xuống tay được.
Cố Dịch Phàm đã hờn giận náo loạn nửa ngày. Bé cảm thấy mình chịu phạt rất oan uổng.
Đường Hạo Triết cũng không chịu nhường, bé cảm thấy người làm sai không chỉ có một mình bé.
,
Cả hai đều không chịu nhường bước, ba mẹ đều đau đầu.
Vất vả lắm, đã vỗ về được con của mình.
Có điều Đường Hạo Triết và Cố Dịch Phàm lại giống như một đôi tiểu oan gia. Ai cũng không phục ai.
Nhất là Đường Hạo Triết, đã làm ầm ĩ cả buổi tối, nói gì cũng không muốn tha thứ cho Cố Dịch Phàm.
Mà Cố Dịch Phàm mặc dù đã xin lỗi, nhưng trong lòng lại cảm thấy mình không sai. Cho nên ——
Bây giờ Diêu Hữu Thiên thật sự rất cảm khái, công việc mệt mỏi nhất trên thế giới này, thật ra chính là trông trẻ con. Không cái nào bằng.
,
Giơ tay vỗ vỗ vai mình, quay đầu đi vào trong phòng.
Cố Thừa Diệu vẫn luôn chờ cô trong phòng lập tức bỏ con chuột trong tay xuống đứng lên.
"Mệt rồi à?"
Nhìn thấy Cố Thừa Diệu, động tác vỗ vai ban đầu của Diêu Hữu Thiên dừng lại, vẻ mặt lạnh lùng.
Đi lướt qua Cố Thừa Diệu muốn đi vào bên trong, Cố Thừa Diệu giơ tay ngăn lại: "Thiên Thiên?"
Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không muốn để ý đến anh. Giống như không nhìn thấy anh vậy.
Cố Thừa Diệu trơ mặt đi theo, kéo tay cô: "Thiên Thiên, vẫn đang giận sao?"
"Ai nói em đang tức giận?" Diêu Hữu Thiên dừng bước, nghiêng mặt liếc xáo vẻ lấy lòng trên mặt của Cố Thừa Diệu: "Em không rảnh mà giận anh. Bỏ tay ra cho em."
,
"Không bỏ." Cố Dịch Phàm chỉ sợ cô tức giận, kéo tay cô lắc trái lắc phải: "Thiên Thiên yêu quý, vợ yêu, chuyện hôm nay xem như anh đã sai. Em tha thứ cho anh nhé?"
"Xem như anh sai?" Diêu Hữu Thiên rút tay mình về: "Khỏi, không cần xem như anh sia. Xem như em sai là được rồi."
",,,,, " Xong rồi, lại nói sai rồi: "Anh không có ý đó."
"Không sao, là ý gì cũng chẳng sao, anh nói em cũng đúng, vì sao lại làm khó anh chứ?" Diêu Hữu Thiên mang bộ dạng tự kiểm điểm: "Không phải anh thích lấy bạo chế bạo, lấy oán báo oán sao? Không sai, anh là đúng. Không sao, cứ như vậy đi."
"Thiên Thiên." Còn nói là không giận? Giọng điệu này, rõ ràng là giận to: "Anh sai rồi. Anh thật sự biết mình sai rồi. Anh ——"
,
"Đừng. Không Tử nói, lấy đức báo oán, lấy gì báo đức? Lấy lẽ phải để báo oán, lấy đức báo đức. Anh đang tuân theo lời dạy của thánh nhân. Anh không sai."
Trên khuôn mặt anh tuấn của Cố Thừa Diệu thoáng hiện chút khó xử, và cả lúng túng: "Thiên Thiên ——"
Anh biết Diêu Hữu Thiên mồm miệng lợi hại, có điều rất lâu rồi không lĩnh giáo.
Giật giật khóe miệng, mặt anh đầy ý cười, muốn dùng mềm mỏng để cho qua chuyện này: "Bỏ qua cho anh một lần này đi."
Lần này Diêu Hữu Thiên thật sự không cho anh cơ hội, người lùi về sau một bước dài, ánh mặt lạnh băng, trên khuôn mặt thanh lệ đầy vẻ bực mình: "Bỏ qua cho anh cái gì? Bỏ qua cho anh trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu? Con trai anh mới ba tổi, anh đã dạy nó học anh nói dối? Gạt người? Anh được đấy."
Im lặng, Cố Thừa Diệu tự mình biết đuối lý.
,
Diêu Hữu Thiên cũng không định bỏ qua cho anh như vậy: "Anh dạy con trai anh loại chuyện bằng mặt không bằng lòng như vậy, sao anh không sợ nó lớn lên sẽ không đứng đắn?"
Anh chưa từng làm cha, không biết, cô hiểu. Nhưng cô thật sự tức giận.
May mà Phàm Phàm được dạy dỗ tốt từ bé. Không bị lừa, nhưng nếu như Phàm Phàm học được thì sao?
"Anh có biết hôm nay Cố Dịch Phàm đã làm chuyện sai trái không? Đúng. Đường Hạo Triết có lỗi, nhưng chúng ta xảy ra chuyện gì, không phải nên kiểm điểm lại chính mình sao? Không phải nên kiểm điểm lỗi lầm của mình trước sao? Đâu có như anh, ồ, dạy hư con trai? Dạy dỗ không đứng đắn?"
"Huống hồ Đường Hạo Triết cũng chưa đưa đến năm tuổi, một người lớn như anh so đo với một đứa bé, anh không cảm thấy anh rất mất mặt à?"
,
"Anh ——" Được rồi, anh đuối lý.
"Anh cũng đừng "anh" nữa." Diêu Hữu Thiên khoát tay, vẻ mặt xem thường: "Xem như em đã nhìn ra rồi, anh cũng không cảm thấy mình sai. Vậy thì ngủ ở đây đi. Trong phòng, anh không cần vào nữa, hôm nay cứ ngủ ở sofa."
"Thiên Thiên ——" Không phải chứ?
"Anh có thể không ngủ ở sofa, nhưng không cho phép anh ngủ ở giường em, em nhìn anh đã thấy phiền. Anh có thể ra khách sạn bên ngoài ngủ một đêm. Em không để tâm."
Bỏ lại câu này, Diêu Hữu Thiên thật sự đi vào, sau đó đóng cửa phòng lại, hơn nữa còn khóa.
Bố trí trong phòng của Cố Thừa Diệu, bên ngoài là phòng khách nhỏ, bên trong mới là phòng ngủ. Diêu Hữu Thiên đóng cửa lại, anh cũng không vào được nữa.
"Vợ ——"
"Thiên Thiên?"
,
Mặc kệ Cố Thừa Diệu gọi thế nào, Diêu Hữu Thiên cũng không mở cửa. Anh buồn bực rồi.
Vô cùng buồn bực.
Sau khi buồn bực xong, lòng muốn gần gũi với Cố Dịch Phàm ban đầu, đột nhiên biến thành bất mãn.
Nếu như không phải là có một đứa con như vậy, sao anh và Diêu Hữu Thiên có thể cãi nhau? Nếu không phải vì quan điểm giáo dục không thống nhất một chút, anh có thể nảy ra cái ý đó sao?
Giờ thì hay rồi. Đem mình đều bỏ vào rồi.
,
Suy nghĩ một chút, anh lại hận của Đường Hạo Triết.
Thằng nhóc thối đáng chết, đứa bé hư đốn.
Nếu không phải nó và Cố Dịch Phàm có mâu thuẫn, mình có thể rơi vào kết quả này sao?
Trong lòng Cố Thừa Diệu buồn bực, gõ cửa: "Vợ, anh vẫn chưa tắm đâu. Em không mở cửa, anh tắm thế nào?"
Bên trong hoàn toàn im lặng, anh lại nói một lần nữa, cuối cùng Diêu Hữu Thiên đã đáp lại: "Không phải phòng khách có toilet sao? Đến đó mà tắm."
"Vậy anh không có quần áo."
,
Bên trong im lặng. Không biết Diêu Hữu Thiên đang làm gì, chẳng để ý đến mình.
Cố Thừa Diệu gõ cửa thế nào, bên trong đều không để ý.
Anh vô cùng buồn bực, anh đã nói, sinh con là một chuyện phiền phức chưa?
Ngày ngày tranh vợ với mình không tính, còn vì chuyện xấu của trẻ con mà cãi cọ với vợ mình.
Nghĩ thử xem Diêu Hữu Thiên quay về mới bao lâu? Anh còn chưa ôm vợ ấm tay đấy. Bây giờ đã cãi nhau với anh đến mức chia giường ngủ.
Lòng Cố Thừa Diệu thật đúng là rét lạnh vô cùng.
,
Bên trong rất lâu không có động tĩnh, qua một lúc hình như nghe thấy tiếng máy sấy tóc.
Vậy là Diêu Hữu Thiên đã tắm xong rồi, vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, anh gần như đã sắp không nhịn được nữa.
Suy nghĩ một chút, anh ngồi xuông mặt đất trước cửa. May mà bây giờ trời cũng không quá lạnh.
Chờ tiếng máy sấy tóc bên trong ngừng lại, anh mới tiếp tục mở miệng: "Thiên Thiên. Em cho anh vào có được không?"
"Anh biết anh sai rồi, em hãy tha thứ cho anh một lần này đi."
Bên ngoài này chăn cũng không có, bảo anh ngủ thế nào?
,
Quan trọng là, không ôm vợ mà ngủ sofa, anh bị ngốc sao?
"Em nói anh không nên dạy Phàm Phàm trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, vậy ở bệnh viện em làm mất mặt anh ngay trước mặt nó, anh cũng rất bẽ mặt đấy."
Con trai vốn dĩ đã không chào đón anh, cô còn đối xử với anh như vậy, sẽ chỉ khiến con trai càng không chào đón anh.
"Em còn bảo anh ngủ ở sofa trước mặt Phàm Phàm. Vậy ý kiến của chúng ta không thống nhất, em bảo sau này Phàm Phàm nghe ai?"
"Cho dù em có ý kiến với anh, có thể âm thầm nói với anh mà?" Thật ra Cố Thừa Diệu vẫn rất buồn phiền. Nhưng không chỉ là vì cái này.
,
"Phàm Phàm vốn dĩ đã không chào đón anh, bây giờ vẫn chưa chịu gọi anh là ba nữa. Em còn làm mất mặt anh trước mặt nó. Như vậy không phải Phàm Phàm sẽ càng không đón nhận anh sao?"
"Em có ý kiến, có thể nói với anh trước không? Chúng ta cùng thương lượng một lần, giáo dục con trẻ thế nào là tốt nhất?"
Cố Thừa Diệu nghĩ đến đây, thật sự đã nghĩ đến cảnh tượng gia đình lúc nhỏ của mình.
"Thiên Thiên. Anh biết em không thích anh như vậy, lần sau anh sẽ thay đổi. Anh bảo đảm ——"
"Thiên Thiên, tha thứ cho anh một lần này." Nhìn thấy cửa vẫn đóng không có động tĩnh, anh gấp gáp: "Ai sinh ra đã biết làm ba chứ? Dù thế nào em cũng nên cho anh một cơ hội đúng không?"
Vẫn không có động tĩnh? Cố Thừa Diệu đã muốn từ bỏ rồi: "Vợ à ——"
,
"Két" một tiếng, cuối cùng cửa đã mở ra.
Diêu Hữu Thiên mặc đồ ngủ, tóc vẫn còn thấm chút hơi nước. Đứng ở đó nhìn anh mà không lộ vẻ gì.
Cố Thừa Diệu đứng bật dậy, dùng sức ôm lấy Diêu Hữu Thiên.
"Vợ. Em là tốt nhất, vợ, anh yêu em."
Lúc Diêu Hữu Thiên nghe thấy lời của Cố Thừa Diệu, lòng đã mềm hơn phân nửa. Lúc nào lại nghe thấy bày tỏ của Cố Thừa Diệu, sắc mặt cũng lộ chút cảm động.
Ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau với anh: "Thừa Diệu. Chuyện ngày hôm nay, em cũng có lỗi. Quả thực em không nên tranh chấp với anh ngay trước mặt Phàm Phàm. Có điều chúng ta đều bảo đảm, không có lần sau nữa. Có được không?"
,
"Được." Lúc này, cho dù cô nói gì. Cố Thừa Diệu đều sẽ đồng ý: "Thiên Thiên. Thiên Thiên ——"
Anh không ngừng thơm lên mặt cô, giống như gà con mổ thóc. Cuối cùng môi lại rơi lên môi cô. Gần như muốn hôn cô đến mức nghẹt thở vậy.
Diêu Hữu Thiên không chịu được tránh ra: "Được rồi được rồi. Nổi cả da gà. Mau đi tắm rửa."
"Không cần." Cố Thừa Diệu ôm ngang cô lên: "Tắm cùng nhau đi."
"Em mới là người không cần, em tắm rồi." Diêu Hữu Thiên vùng vẫy muốn xuống.
"Vậy em đấm lưng giúp anh."
"Không muốn."
"Phải muốn."
,
Kháng cự vô hiệu.
Kết quả cuối cùng sao. Đương nhiên là Diêu Hữu Thiên lại tắm cùng Cố Thừa Diệu một lần.
Sau đó việc tắm lại thay đổi ý nghĩa.
Chiến trường kích tình bắt đầu bốc cháy từ phòng thắm, rồi cháy đến phòng ngủ.
Diêu Hữu Thiên bị Cố Thừa Diệu chế ngự hoàn toàn.
Được rồi, điều không quan trọng.
Quan trọng là, trong cuộc sống hôn nhân của hai người, lần đầu tiên bắt đầu dùng giao tiếp để giải quyết vấn đề.
Về phần giáo dục con trẻ sao? Chuyện đó cần lo lắng sao?
Con của Cố Thừa Diệu anh, có thể lệch lạc đến đâu chứ.
Cố Thừa Diệu còn lâu mới lo lắng, không lo một chút nào!
"Ông ta chết rồi." Hiện giờ Tiểu Lâm cũng không biết vận số của Bạch Yên Nhiên tính là hên, hay là xui.
Cô ta tìm được một ông chú làm cha mình. Mà người đàn ông đó thật sự là một con ma cờ bạc.
Thích đánh bạc, không có chuyện gì lại thích đánh bạc, nhưng vận khí cực kỳ tệ. Cứ cược là sẽ thua.
Mà lúc đso Bạch Yên Nhiên để che giấu thân phận của mình, lần nào cũng phải nhẫn nhịn.
Không ngừng cho người đàn ông đó tiền.
Mà số cô ta may ở chỗ người đàn ông đó chỉ thích cờ bạc, không ham nữ sắc. Ngoài tìm Bạch Yên Nhiên đòi tiền, vẫn có chút đạo đức nghề nghiệp. Chưa từng có ý nghĩ bán Bạch Yên Nhiên đi.
Đương nhiên, cũng có thể trước đó hai người đã đạt được thỏa thuận gì đó cũng không chừng.
,
"Mấy năm trước người đàn ông đó cược lớn trên chiếc bạc, kết quả thua sạch sẽ, về sau vì trốn người đuổi theo đòi nợ, không cẩn thận rơi xuống sông chết đuối."
Vậy nên. Rất không có khả năng là do tên ma cờ bạc đó bán Bạch Yên Nhiên đi.
Dù sao chỉ cần có Bạch Yên Nhiên, cũng có nghĩa ông ta có thể tiếp tục có tiền đánh bạc.
Cố Học Võ lại im lặng một lần nữa. Chuyện này phát triển đến mức này, chỉ còn lại một khả năng cuối cùng: "Vậy có khả năng, người bình thường có thù với chúng ta, đã làm chuyện này, sau đó cố ý vu cho Kỳ Lân Đường, khiến Bạch Yên Nhiên càng hận nhà họ Cố, tiếp tục báo thù không?"
Mấy người Tiểu Lâm hai mặt nhìn nhau, cả năng này, đúng thật là có.
,
Có điều ý nghĩ này vừa hiện lên, sống lưng bọn họ không nhịn được mà rét lạnh.
Điều này có ý nghĩa gì?
Chính là có một bàn tay đen tối không biết tên, vẫn luôn chú ý đến nhà họ Cố trong bóng tối, hơn nữa nhẹ nhàng sắp xếp tất cả.
Mà bọn họ thậm chí không biết gì cả?
Sắc mặt Cố Học Võ càng u ám hơn, không khí xung quanh thoáng cái đã trở nên lạnh như băng.
Tiện tay ném tài liệu trên tay lên trên bàn, ông đứng dậy: "Tôi thấy các cậu mấy năm nay, thật là đã quá an nhàn rồi."
Có kẻ thù không kỳ lạ, bị kẻ thù theo dõi sát sao mà bọn họ lại không biết, hơn nữa hoàn toàn không phòng bị.
,
Cố Học Võ càng thêm tự trách, đối với đứa con trai này, quả thật ông đã quan tâm quá ít rồi.
Nhưng bên cạnh con trai từng có một nhân vật nguy hiểm như vậy, nghĩ thế nào cũng khiến ông cảm thấy khó chịu.
"Mấy người các cậu, tự mình đến Hình đường lĩnh phạt. Và cả chuyện này nhất định phải tiếp tục điều tra."
Bây giờ ông thật sự muốn biết, rốt cuộc là ai bán Bạch Yên Nhiên đi, sau đó khiến cô ta càng hận nhà họ Cố.
Người thao túng phía sau, rốt cuộc là đang muốn những gì. Có mục đích gì?
Nhà họ Cố, vẫn còn những kẻ thù khác? Không sao, dù sao ông tuyệt đối sẽ không để kẻ thù giấu mặt kia, uy hiếp đến người nhà mình một phân một hào nào.
Đặc biệt là con, và cháu của ông.
,
Nghĩ đến vẻ mất tự nhiên và hưng phát lộ ra trên mặt Cố Thừa Diệu khi nói cảm ơn mình.
Lại nghĩ đến đôi mắt to đảo qua đảo lại của Cố Dịch Phàm.
Tim Cố Học Võ, đột nhiên mềm đi.
....................................................................................
Hôm nay Diêu Hữu Thiên rất mệt. Cực kỳ mệt.
Vốn dĩ công ty đang đàm phán một dự án thu mua, cô là người thực hiện, lại là người phụ trách quan trọng nhất của chi nhánh AOS vừa mới thành lập của Trung Quốc.
Chuyện cần làm nhiều hơn những người khác rất nhiều.
Sau đó hôm nay Cố Dịch Phàm xảy ra chuyện, cùng lúc cô hoảng sợ đã ngay lập tức chạy đến bệnh viện.
Chẳng dễ dàng gì mới phát hiện là sợ bóng sợ gió, về nhà lại bị phản ứng của Đường Hạo Triết làm cho kinh hãi.
,
Vừa rồi Đường Hạo Triết chỉ là không đứng vững, đã ngã xuống, may mà không bị thương, nếu không, cho dù Cố Tĩnh Đình muốn trừng phạt, cũng không xuống tay được.
Cố Dịch Phàm đã hờn giận náo loạn nửa ngày. Bé cảm thấy mình chịu phạt rất oan uổng.
Đường Hạo Triết cũng không chịu nhường, bé cảm thấy người làm sai không chỉ có một mình bé.
,
Cả hai đều không chịu nhường bước, ba mẹ đều đau đầu.
Vất vả lắm, đã vỗ về được con của mình.
Có điều Đường Hạo Triết và Cố Dịch Phàm lại giống như một đôi tiểu oan gia. Ai cũng không phục ai.
Nhất là Đường Hạo Triết, đã làm ầm ĩ cả buổi tối, nói gì cũng không muốn tha thứ cho Cố Dịch Phàm.
Mà Cố Dịch Phàm mặc dù đã xin lỗi, nhưng trong lòng lại cảm thấy mình không sai. Cho nên ——
Bây giờ Diêu Hữu Thiên thật sự rất cảm khái, công việc mệt mỏi nhất trên thế giới này, thật ra chính là trông trẻ con. Không cái nào bằng.
,
Giơ tay vỗ vỗ vai mình, quay đầu đi vào trong phòng.
Cố Thừa Diệu vẫn luôn chờ cô trong phòng lập tức bỏ con chuột trong tay xuống đứng lên.
"Mệt rồi à?"
Nhìn thấy Cố Thừa Diệu, động tác vỗ vai ban đầu của Diêu Hữu Thiên dừng lại, vẻ mặt lạnh lùng.
Đi lướt qua Cố Thừa Diệu muốn đi vào bên trong, Cố Thừa Diệu giơ tay ngăn lại: "Thiên Thiên?"
Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không muốn để ý đến anh. Giống như không nhìn thấy anh vậy.
Cố Thừa Diệu trơ mặt đi theo, kéo tay cô: "Thiên Thiên, vẫn đang giận sao?"
"Ai nói em đang tức giận?" Diêu Hữu Thiên dừng bước, nghiêng mặt liếc xáo vẻ lấy lòng trên mặt của Cố Thừa Diệu: "Em không rảnh mà giận anh. Bỏ tay ra cho em."
,
"Không bỏ." Cố Dịch Phàm chỉ sợ cô tức giận, kéo tay cô lắc trái lắc phải: "Thiên Thiên yêu quý, vợ yêu, chuyện hôm nay xem như anh đã sai. Em tha thứ cho anh nhé?"
"Xem như anh sai?" Diêu Hữu Thiên rút tay mình về: "Khỏi, không cần xem như anh sia. Xem như em sai là được rồi."
",,,,, " Xong rồi, lại nói sai rồi: "Anh không có ý đó."
"Không sao, là ý gì cũng chẳng sao, anh nói em cũng đúng, vì sao lại làm khó anh chứ?" Diêu Hữu Thiên mang bộ dạng tự kiểm điểm: "Không phải anh thích lấy bạo chế bạo, lấy oán báo oán sao? Không sai, anh là đúng. Không sao, cứ như vậy đi."
"Thiên Thiên." Còn nói là không giận? Giọng điệu này, rõ ràng là giận to: "Anh sai rồi. Anh thật sự biết mình sai rồi. Anh ——"
,
"Đừng. Không Tử nói, lấy đức báo oán, lấy gì báo đức? Lấy lẽ phải để báo oán, lấy đức báo đức. Anh đang tuân theo lời dạy của thánh nhân. Anh không sai."
Trên khuôn mặt anh tuấn của Cố Thừa Diệu thoáng hiện chút khó xử, và cả lúng túng: "Thiên Thiên ——"
Anh biết Diêu Hữu Thiên mồm miệng lợi hại, có điều rất lâu rồi không lĩnh giáo.
Giật giật khóe miệng, mặt anh đầy ý cười, muốn dùng mềm mỏng để cho qua chuyện này: "Bỏ qua cho anh một lần này đi."
Lần này Diêu Hữu Thiên thật sự không cho anh cơ hội, người lùi về sau một bước dài, ánh mặt lạnh băng, trên khuôn mặt thanh lệ đầy vẻ bực mình: "Bỏ qua cho anh cái gì? Bỏ qua cho anh trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu? Con trai anh mới ba tổi, anh đã dạy nó học anh nói dối? Gạt người? Anh được đấy."
Im lặng, Cố Thừa Diệu tự mình biết đuối lý.
,
Diêu Hữu Thiên cũng không định bỏ qua cho anh như vậy: "Anh dạy con trai anh loại chuyện bằng mặt không bằng lòng như vậy, sao anh không sợ nó lớn lên sẽ không đứng đắn?"
Anh chưa từng làm cha, không biết, cô hiểu. Nhưng cô thật sự tức giận.
May mà Phàm Phàm được dạy dỗ tốt từ bé. Không bị lừa, nhưng nếu như Phàm Phàm học được thì sao?
"Anh có biết hôm nay Cố Dịch Phàm đã làm chuyện sai trái không? Đúng. Đường Hạo Triết có lỗi, nhưng chúng ta xảy ra chuyện gì, không phải nên kiểm điểm lại chính mình sao? Không phải nên kiểm điểm lỗi lầm của mình trước sao? Đâu có như anh, ồ, dạy hư con trai? Dạy dỗ không đứng đắn?"
"Huống hồ Đường Hạo Triết cũng chưa đưa đến năm tuổi, một người lớn như anh so đo với một đứa bé, anh không cảm thấy anh rất mất mặt à?"
,
"Anh ——" Được rồi, anh đuối lý.
"Anh cũng đừng "anh" nữa." Diêu Hữu Thiên khoát tay, vẻ mặt xem thường: "Xem như em đã nhìn ra rồi, anh cũng không cảm thấy mình sai. Vậy thì ngủ ở đây đi. Trong phòng, anh không cần vào nữa, hôm nay cứ ngủ ở sofa."
"Thiên Thiên ——" Không phải chứ?
"Anh có thể không ngủ ở sofa, nhưng không cho phép anh ngủ ở giường em, em nhìn anh đã thấy phiền. Anh có thể ra khách sạn bên ngoài ngủ một đêm. Em không để tâm."
Bỏ lại câu này, Diêu Hữu Thiên thật sự đi vào, sau đó đóng cửa phòng lại, hơn nữa còn khóa.
Bố trí trong phòng của Cố Thừa Diệu, bên ngoài là phòng khách nhỏ, bên trong mới là phòng ngủ. Diêu Hữu Thiên đóng cửa lại, anh cũng không vào được nữa.
"Vợ ——"
"Thiên Thiên?"
,
Mặc kệ Cố Thừa Diệu gọi thế nào, Diêu Hữu Thiên cũng không mở cửa. Anh buồn bực rồi.
Vô cùng buồn bực.
Sau khi buồn bực xong, lòng muốn gần gũi với Cố Dịch Phàm ban đầu, đột nhiên biến thành bất mãn.
Nếu như không phải là có một đứa con như vậy, sao anh và Diêu Hữu Thiên có thể cãi nhau? Nếu không phải vì quan điểm giáo dục không thống nhất một chút, anh có thể nảy ra cái ý đó sao?
Giờ thì hay rồi. Đem mình đều bỏ vào rồi.
,
Suy nghĩ một chút, anh lại hận của Đường Hạo Triết.
Thằng nhóc thối đáng chết, đứa bé hư đốn.
Nếu không phải nó và Cố Dịch Phàm có mâu thuẫn, mình có thể rơi vào kết quả này sao?
Trong lòng Cố Thừa Diệu buồn bực, gõ cửa: "Vợ, anh vẫn chưa tắm đâu. Em không mở cửa, anh tắm thế nào?"
Bên trong hoàn toàn im lặng, anh lại nói một lần nữa, cuối cùng Diêu Hữu Thiên đã đáp lại: "Không phải phòng khách có toilet sao? Đến đó mà tắm."
"Vậy anh không có quần áo."
,
Bên trong im lặng. Không biết Diêu Hữu Thiên đang làm gì, chẳng để ý đến mình.
Cố Thừa Diệu gõ cửa thế nào, bên trong đều không để ý.
Anh vô cùng buồn bực, anh đã nói, sinh con là một chuyện phiền phức chưa?
Ngày ngày tranh vợ với mình không tính, còn vì chuyện xấu của trẻ con mà cãi cọ với vợ mình.
Nghĩ thử xem Diêu Hữu Thiên quay về mới bao lâu? Anh còn chưa ôm vợ ấm tay đấy. Bây giờ đã cãi nhau với anh đến mức chia giường ngủ.
Lòng Cố Thừa Diệu thật đúng là rét lạnh vô cùng.
,
Bên trong rất lâu không có động tĩnh, qua một lúc hình như nghe thấy tiếng máy sấy tóc.
Vậy là Diêu Hữu Thiên đã tắm xong rồi, vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, anh gần như đã sắp không nhịn được nữa.
Suy nghĩ một chút, anh ngồi xuông mặt đất trước cửa. May mà bây giờ trời cũng không quá lạnh.
Chờ tiếng máy sấy tóc bên trong ngừng lại, anh mới tiếp tục mở miệng: "Thiên Thiên. Em cho anh vào có được không?"
"Anh biết anh sai rồi, em hãy tha thứ cho anh một lần này đi."
Bên ngoài này chăn cũng không có, bảo anh ngủ thế nào?
,
Quan trọng là, không ôm vợ mà ngủ sofa, anh bị ngốc sao?
"Em nói anh không nên dạy Phàm Phàm trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, vậy ở bệnh viện em làm mất mặt anh ngay trước mặt nó, anh cũng rất bẽ mặt đấy."
Con trai vốn dĩ đã không chào đón anh, cô còn đối xử với anh như vậy, sẽ chỉ khiến con trai càng không chào đón anh.
"Em còn bảo anh ngủ ở sofa trước mặt Phàm Phàm. Vậy ý kiến của chúng ta không thống nhất, em bảo sau này Phàm Phàm nghe ai?"
"Cho dù em có ý kiến với anh, có thể âm thầm nói với anh mà?" Thật ra Cố Thừa Diệu vẫn rất buồn phiền. Nhưng không chỉ là vì cái này.
,
"Phàm Phàm vốn dĩ đã không chào đón anh, bây giờ vẫn chưa chịu gọi anh là ba nữa. Em còn làm mất mặt anh trước mặt nó. Như vậy không phải Phàm Phàm sẽ càng không đón nhận anh sao?"
"Em có ý kiến, có thể nói với anh trước không? Chúng ta cùng thương lượng một lần, giáo dục con trẻ thế nào là tốt nhất?"
Cố Thừa Diệu nghĩ đến đây, thật sự đã nghĩ đến cảnh tượng gia đình lúc nhỏ của mình.
"Thiên Thiên. Anh biết em không thích anh như vậy, lần sau anh sẽ thay đổi. Anh bảo đảm ——"
"Thiên Thiên, tha thứ cho anh một lần này." Nhìn thấy cửa vẫn đóng không có động tĩnh, anh gấp gáp: "Ai sinh ra đã biết làm ba chứ? Dù thế nào em cũng nên cho anh một cơ hội đúng không?"
Vẫn không có động tĩnh? Cố Thừa Diệu đã muốn từ bỏ rồi: "Vợ à ——"
,
"Két" một tiếng, cuối cùng cửa đã mở ra.
Diêu Hữu Thiên mặc đồ ngủ, tóc vẫn còn thấm chút hơi nước. Đứng ở đó nhìn anh mà không lộ vẻ gì.
Cố Thừa Diệu đứng bật dậy, dùng sức ôm lấy Diêu Hữu Thiên.
"Vợ. Em là tốt nhất, vợ, anh yêu em."
Lúc Diêu Hữu Thiên nghe thấy lời của Cố Thừa Diệu, lòng đã mềm hơn phân nửa. Lúc nào lại nghe thấy bày tỏ của Cố Thừa Diệu, sắc mặt cũng lộ chút cảm động.
Ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau với anh: "Thừa Diệu. Chuyện ngày hôm nay, em cũng có lỗi. Quả thực em không nên tranh chấp với anh ngay trước mặt Phàm Phàm. Có điều chúng ta đều bảo đảm, không có lần sau nữa. Có được không?"
,
"Được." Lúc này, cho dù cô nói gì. Cố Thừa Diệu đều sẽ đồng ý: "Thiên Thiên. Thiên Thiên ——"
Anh không ngừng thơm lên mặt cô, giống như gà con mổ thóc. Cuối cùng môi lại rơi lên môi cô. Gần như muốn hôn cô đến mức nghẹt thở vậy.
Diêu Hữu Thiên không chịu được tránh ra: "Được rồi được rồi. Nổi cả da gà. Mau đi tắm rửa."
"Không cần." Cố Thừa Diệu ôm ngang cô lên: "Tắm cùng nhau đi."
"Em mới là người không cần, em tắm rồi." Diêu Hữu Thiên vùng vẫy muốn xuống.
"Vậy em đấm lưng giúp anh."
"Không muốn."
"Phải muốn."
,
Kháng cự vô hiệu.
Kết quả cuối cùng sao. Đương nhiên là Diêu Hữu Thiên lại tắm cùng Cố Thừa Diệu một lần.
Sau đó việc tắm lại thay đổi ý nghĩa.
Chiến trường kích tình bắt đầu bốc cháy từ phòng thắm, rồi cháy đến phòng ngủ.
Diêu Hữu Thiên bị Cố Thừa Diệu chế ngự hoàn toàn.
Được rồi, điều không quan trọng.
Quan trọng là, trong cuộc sống hôn nhân của hai người, lần đầu tiên bắt đầu dùng giao tiếp để giải quyết vấn đề.
Về phần giáo dục con trẻ sao? Chuyện đó cần lo lắng sao?
Con của Cố Thừa Diệu anh, có thể lệch lạc đến đâu chứ.
Cố Thừa Diệu còn lâu mới lo lắng, không lo một chút nào!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook