"Đừng!" Hồng Thất giật mình thức giấc, bàn tay lạnh ngắt, khung cảnh máu me kia lại hiện về.

Ngoài khung cửa sổ tuyết rơi lất phất, tuyết đầu mùa ư? Cô tự hỏi.

Bước xuống giường, cô ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh, đi nhanh ra khỏi phòng. 

Bước ra một khi sảnh lớn, cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, đèn chùm lấp lánh như vô vàn viên kim cương, bậc cầu thang dài được lát bằng loại đá sang trọng, không gian rộng rãi hoa lệ khiến cô như ngạt thở.

Hắn từ cửa chính đi vào trong theo sau là một người nhìn rất quen, cô đang cố nhớ ra thì chợt vụt lại hình ảnh buổi tối cô bỏ trốn, người che ô khi cô bị hai gã bặm trợn kia túm tóc kéo đi, chính là hắn, dù lúc ấy hắn che ô gần hết khuôn mặt, nhưng cô vẫn nhận ra.

Cô chỉ nghe loáng thoáng trong cuộc nói chuyện của hai người, người cứu cô khỏi quán bar được gọi là Uông tiên sinh, còn người kia là Thẩm Dịch Đình, họ nói chuyện rất tôn ti.

Thẩm Dịch Đình rời đi.

"Cô còn đứng đó!" Hắn nói.

Cô giật cả mình, vội chạy xuống lầu.

Nền nhà khá lạnh nhưng cô không mang dép nên càng cảm thấy buốt cả bàn chân.

Uông Hy Vấn lạnh lùng nhìn lướt qua cô, âm trầm cất giọng hỏi:

"Em tên gì?"

"Hồng Thất!" Cô đáp.

Hắn nói tiếp:

"Vậy như mong muốn của em, tôi giữ em lại làm thuộc hạ của mình. Từ nay về sau, phải hoàn thành tất cả những nhiệm vụ mà tôi giao phó. Đi theo Thẩm Dịch Đình, hắn sẽ huấn luyện cho em!"

Cô gật đầu, quay đi, để lại Uông Hy Vấn ngồi chễm chệ trên chiếc ghế màu đen sang trọng, trong lòng vô số suy tư. Làm sao hắn có thể chọn cô trong khi cô không có tài cán gì, tuổi đời còn khá nhỏ?

Vị bác sĩ Hoàng từ trên lầu đi xuống, cúi đầu trước Uông Hy Vấn, nói:

"Dung tiểu thư đã hạ sốt!"

"Tốt! Chăm sóc cô ấy cho thật tốt! Mọi việc ở bệnh viện, đã có người khác ứng phó!" Uống Hy Vấn nhìn ly rượu vừa mới rót ra, nói.

"Tôi hiểu, Uông tiên sinh!" Bác sĩ Hoàng cúi đầu rồi rời đi.

Đây không phải lần đầu hắn tới Thương Thành, có điều thường là tới để điều trị cho Uông Hy Vấn, còn lần này lại điều trị cho một cô bé, còn đặc biệt hơn, Dung tiểu thư rất giống một người thân đã mất trước đây của Uông tiên sinh, thật kì lạ. Chưa có cô gái nào được hắn chăm sóc lúc đến vậy, chẳng lẽ, Uông Hy Vấn xem Dung tiểu thư chính là em gái mình sao?

Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, trong Thương Thành, người nhiều vô số, nam có, nữ có, người chú ý tới Hồng Thất lại càng nhiều hơn. Đa phần họ không hiểu vì sao Uông Hy Vấn  nhận thuộc hạ nữ, nhưng không ai dám nói gì nhiều cả.

Thẩm Dịch Đình đưa cô tới bãi tập, trong khi cô đang mặc váy, giữa đêm tuyết rơi rất lạnh, mà cô cũng đi khá chậm, vì chân như đông cứng trong lớp tuyết. Anh đi chậm lại, để ta cô đang đi ở phía sau, rồi đột nhiên cởi áo khoát của mình ra, đưa cho cô.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh phủi những bông tuyết trên đầu cô xuống, giọng nói êm nhẹ cất lên:

"Tôi gọi em là Hồng Thất được không? À...tôi là Thẩm Dịch Đình."

Cô gật đầu.

Anh bắt đầu đi tiếp.

Cô vì hành động ấy mà khựng lại hồi lâu. Trong lòng nhen nhóm một đóm lửa nhỏ nhoi đầy ấm áp. 

Anh ngoảnh đầu lại, trên môi là nụ cười nhẹ, tuyết trắng phủ đầy trên mái tóc đen bóng:

"Còn không đi mau?"

"Vâng, em đến ngay!"

Hai bóng đang nhỏ nhắn trong tuyết đi qua để lạ những sáu chan in trên tuyết sâu, nhìn từ xa thấy rất rõ. 

Ánh mắt màu xanh nước biển nhung xuyên qua màn tuyết, thoáng chốc chỉ thấy bóng dáng cao ngạo đang say sưa nhấp một ngụm rượu vang màu đỏ như máu. Hai chiếc bóng cứ khuất dần, Thương Thành rộng lớn đến vậy, chẳng có một nơi nào trong mắt Uông Hy Vấn lại xa xôi đến như vậy.

Tuyết vẫn lất phất bay.

- -----

Suốt một tháng liền cô không ngừng tập súng dưới sự huấn luyện của Thẩm Dịch Đình, cho dù trong lòng không biết mình đang làm gì nhưng cô vẫn thở phào nhẹ nhõm vì được tiếp tục sống. Chỉ nhớ đến những cô gái cũng rơi vào tình trạng như mình trước đây, Dung Hoa và cô bé bị giết ấy, cô không sao thở nổi. Con người ta sinh ra bằng xương bằng thịt, cũng là người giống nhau, cũng được mẹ cha sinh thành, vì sao lại có thể đem bán như một loại đồ vật như vậy?

"Nghiêm túc! Bắn vào bia!" Anh hét lớn.

Cô giật mình, nhìn những người khác đang cười vợt mình, trong lòng có chút tức giận cùng xấu hổ.

Không biết nhờ động lực nào, cô lại một phát bắn trúng ngay vào tâm, ngay cả tin cô còn không dám. Thẩm Dịch Đình im lặng cả đám người kia cũng im lặng, rồi cả đám người bắt đầu tung hô, điều đáng nói ở đây chính là cô đã dành một tháng để lắp ráp súng và tra đạn, dùng thêm hai tuần sau để tập bắn, những lần trước ngoài trượt ra ngoài thì chẳng bao giờ trúng vào bia.

Cô cũng la lớn ăn mừng giống như chiến thắng lớn nhất cuộc đời.

Cô gái nhỏ cũng vui mừng mà cầm súng chạy lung tung.

Đột nhiên mọi người đều im lặng.

Cô hớn hở hỏi:

"Sao vậy?"

Càng lùi về sau, mọi người càng im lặng, bỗng cô và phải một bức tường cứng ngắc, toàn thân như lan ra một thứ lạnh lẽo, cô không dám quay đầu lại. Bên tai chỉ có cảm giác như hơi lạnh chen vào vào, giọng nói còn lạnh hơn tuyết ngoài trời lúc bấy giờ:

"Trời lạnh thế này, vẫn tập sao?"

Mọi người đều im lặng, nhìn cánh tay dài hữu lực của Uông Hy Vấn vòng qua người Hồng Thất.

Thẩm Dịch Đình bước đến, cúi người nói:

"Tuyết rơi rất lạnh nhưng việc làm ấm người lên cũng rất tốt cho sức khỏe!"

"Vậy sao? Xem ra, cần phải kiểm tra Thất Thất xem sao?" Hắn vừa nói vừa bước lùi ra sau mấy bước.

Một người phía sau biết ý liền chạy đi lấy một chiếc ghế. 

Nơi tập súng nho nhỏ này được chắn bên trên bằng một loại tôn lạnh, bên dưới vẫn là mặt đất lạnh ngắt, Hồng Thất một phần vì sợ đô mắt xanh biển ngoài kia, một phần bì sợ mình không bắn trúng, có phải hắn sẽ trừng phạt cô không?

"Bắn đi! Thất Thất."

Cô lại tự hỏi vì sao hắn lại mình như vậy. Thật kì lạ! Tâm hồn của cô gái ngây thơ không hẳn đã ngốc, nhưng chưa đủ sâu sắc để đọc được tâm tư mỗi người.

Nhắm thẳng, thay đổi tư thế, chỉ tập trung vào tấm bia phía trước, Thẩm Dịch Đình đứng bên cạnh cô, trong lòng luôn tin tưởng hơn một tháng qua cô đã dạy dỗi cô rất ổn. 

"Đoàng"

- Vòng 7

"Đoàng"

- Vòng 4

"Tốt lắm!" Uông Hy Vấn đứng lên, đi về hướng cô đang đứng.

Hắn nói tiếp:

"Nhưng để đứng bên cạnh tôi như vậy chưa đủ! Cần phải ít nhất bắn liên tiếp vào tâm của lần lượt nhiều tấm bia khác nhau!"

Hắn hướng mắt nhìn Thẩm Dịch Đình nói:

"Cậu tập trung một chút."

Nói xong hắn liền quay đi, bóng dáng cao lướt qua màn tuyết trắng, trên chiếc áo lông sang trọng vẫn đọng lại bông tuyết lạnh lẽo. Trong lòng của những kẻ thuộc hạ đang được huấn luyện ở đó, có chút gì đó nhận thức được về sự quan tâm đặc biệt của Uông tiên sinh dành cho cô gái này.

Trước nay, Uông Hy Vấn ngoài đến để loại người thì hắn chẳng đến bãi tập để làm gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương