Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi
-
Chương 53: Hai người đạp xong chưa?
Ngoài cửa có gió lùa vào, mái tóc Phục Linh tung bay, cô gái đối diện có mái tóc xoăn những lọn tóc như những cơn sóng lợn lờ, rất ung dung nhàn nhã.
Được rồi, những cái này nói sau, bởi vì hiện tại bây giờ có người đang dần mất đi tự tin vốn có.
“Chọn cho cô ấy vài bộ trang phục.” Đồng Trác Khiêm nói với Mạc Tiểu Kỳ.
Cô gái với khuôn mặt trăm năm không biến sắc cười nói: “Đây là…….?”
Đôi mày Đồng Trác Khiêm nhíu lại: “Mắt mọc gai hay sao nhìn mà không biết?”
Mạc Tiểu Kỳ cười nhẹ: “Mắt tôi không có mọc gai, chỉ là ngài đây không chú ý thôi.”
“Nhanh đi.” Dứt lời xoay người ngồi xuống sofa, từ đầu đến cuối đôi mắt vẫn không hề rời xa Phục Linh.
Phục Linh gượng cười đầy thiện ý với cô gái đối diện, rồi đi vào phòng thiết kế.
“Trác Khiêm ――” Giọng nói yêu kiều truyền đến, cô ta nâng đôi giày cao gót đi đến bên cạnh Đồng Trác Khiêm ngồi xuống: “Trác Khiêm, nghe nói lúc trước ông nội anh mất tích, anh không biết em lo lắng đến mức nào đâu, muốn đi tìm anh mà sợ ông nội anh không cho ――”
Nhìn mặt cô ta xem, DĐLQĐcó chút chân thành có chút giả tạo chính xác là cái người giả vờ ngu ở nhà họ Đông lần trước La Mạn Nghê.
“Uhm.” Đồng Trác Khiêm lạnh lùng ừ cho qua.
La Mạn Nghê làm sao có thể chỉ vì chút lạnh lùng này của anh mà từ bỏ, ngược lại càng đánh càng xung, cô ta nâng cái mông lên càng dựa sát vào người Đồng Trác Khiêm: “Trác Khiêm, em rất lo lắng cho anh, nhưng bây giờ nhìn thấy anh tốt như vậy, em rất vui.”
Đồng Trác Khiêm liếc mắt nhìn cô ta, ban bố một chữ ừ rồi quay đi.
Bây giờ La Mạn Nghê mới có chút xấu hổ, có một cô gái gần đó nhìn cô ta lặng lẽ bụm miệng cười, cô ta cắn răng càng dựa sát hơn: “Trác Khiêm, hôm qua ông nội nói lâu quá không gặp anh, tối nay anh nể mặt em đến nhà em một chút được không? Anh mất tích mấy ngày nay ông nội rất lo lắng cho anh, nói là chỉ sợ quốc gia mất đi một trụ cột, chỉ sợ em……….mất đi một người chồng tốt ――”
Câu nói này, có chút dao động ha.
Phục Linh mặc trang phục chỉnh tề đứng ngay cửa phòng thay đồ mà Mạc Tiểu Kỳ sau lưng cô cũng đang nghẹn cười.
Đồng Trác Khiêm buông cuốn tạp chí xuống, gương mặt lạnh lùng nhìn Roman Nghê.
La Mạn Nghê bị ánh mắt “nhiệt tình” của anh, sắc mặt nóng lên chuẩn bị mở miệng lại nghe Đồng Trác Khiêm nói: “Cô La.”
La Mạn Nghê lắc đầu: “Trác Khiêm, anh gọi em là Mạn Ngê được rồi.”
Đồng Trác Khiêm nhắc lại: “Cô La.”
“Trác Khiêm, có chuyện gì anh nói đi.”
“Cô có thể ngồi chỗ khác được không?” Đồng Trác Khiêm lạnh lùng hỏi.
Câu nói này giống như đang từ chối, diendanlequydon.comsắc mặt La Mạn Nghê tái nhợt, đôi mắt to muốn rơi lệ: “Trác Khiêm, có phải em làm sai cái gì không?”
Phục Linh phát hiện La Mạn Nghê này đúng là một đóa hoa tuyệt thế, cô mím môi cười, chỉnh sửa lại trang phục chuẩn bị làm mỹ nữ cứu anh hùng.
“Cô La, phiền cô ra chỗ khác ngồi? Đừng khiêu khích giới hạn của tôi?”
Cô La phẩy tay không vừa ý, làm nũng nói: “Vì sao vậy, Trác Khiêm?”
Sắc mặt Đồng Trác Khiêm dần dần chuyển thành màu đen, phát ra khí lạnh thấu xương, gằn từng tiếng trước mặt cô ta: “Cô đạp chân tôi ――”
Phục Linh bây giờ đang mang giày cao gót, nghe lời này của anh thiếu chút nữa trật chân, cơ thể chao đảo được Mạc Tiểu Kỳ đỡ lấy.
“Cám ơn.”
“Không có gì.”
Phục Linh đứng ngay ngắn lại bước đi tiếp, đôi mắt dò xét, miệng cười tít mắt hỏi: “Hai người đạp nhau xong chưa?”
Được rồi, những cái này nói sau, bởi vì hiện tại bây giờ có người đang dần mất đi tự tin vốn có.
“Chọn cho cô ấy vài bộ trang phục.” Đồng Trác Khiêm nói với Mạc Tiểu Kỳ.
Cô gái với khuôn mặt trăm năm không biến sắc cười nói: “Đây là…….?”
Đôi mày Đồng Trác Khiêm nhíu lại: “Mắt mọc gai hay sao nhìn mà không biết?”
Mạc Tiểu Kỳ cười nhẹ: “Mắt tôi không có mọc gai, chỉ là ngài đây không chú ý thôi.”
“Nhanh đi.” Dứt lời xoay người ngồi xuống sofa, từ đầu đến cuối đôi mắt vẫn không hề rời xa Phục Linh.
Phục Linh gượng cười đầy thiện ý với cô gái đối diện, rồi đi vào phòng thiết kế.
“Trác Khiêm ――” Giọng nói yêu kiều truyền đến, cô ta nâng đôi giày cao gót đi đến bên cạnh Đồng Trác Khiêm ngồi xuống: “Trác Khiêm, nghe nói lúc trước ông nội anh mất tích, anh không biết em lo lắng đến mức nào đâu, muốn đi tìm anh mà sợ ông nội anh không cho ――”
Nhìn mặt cô ta xem, DĐLQĐcó chút chân thành có chút giả tạo chính xác là cái người giả vờ ngu ở nhà họ Đông lần trước La Mạn Nghê.
“Uhm.” Đồng Trác Khiêm lạnh lùng ừ cho qua.
La Mạn Nghê làm sao có thể chỉ vì chút lạnh lùng này của anh mà từ bỏ, ngược lại càng đánh càng xung, cô ta nâng cái mông lên càng dựa sát vào người Đồng Trác Khiêm: “Trác Khiêm, em rất lo lắng cho anh, nhưng bây giờ nhìn thấy anh tốt như vậy, em rất vui.”
Đồng Trác Khiêm liếc mắt nhìn cô ta, ban bố một chữ ừ rồi quay đi.
Bây giờ La Mạn Nghê mới có chút xấu hổ, có một cô gái gần đó nhìn cô ta lặng lẽ bụm miệng cười, cô ta cắn răng càng dựa sát hơn: “Trác Khiêm, hôm qua ông nội nói lâu quá không gặp anh, tối nay anh nể mặt em đến nhà em một chút được không? Anh mất tích mấy ngày nay ông nội rất lo lắng cho anh, nói là chỉ sợ quốc gia mất đi một trụ cột, chỉ sợ em……….mất đi một người chồng tốt ――”
Câu nói này, có chút dao động ha.
Phục Linh mặc trang phục chỉnh tề đứng ngay cửa phòng thay đồ mà Mạc Tiểu Kỳ sau lưng cô cũng đang nghẹn cười.
Đồng Trác Khiêm buông cuốn tạp chí xuống, gương mặt lạnh lùng nhìn Roman Nghê.
La Mạn Nghê bị ánh mắt “nhiệt tình” của anh, sắc mặt nóng lên chuẩn bị mở miệng lại nghe Đồng Trác Khiêm nói: “Cô La.”
La Mạn Nghê lắc đầu: “Trác Khiêm, anh gọi em là Mạn Ngê được rồi.”
Đồng Trác Khiêm nhắc lại: “Cô La.”
“Trác Khiêm, có chuyện gì anh nói đi.”
“Cô có thể ngồi chỗ khác được không?” Đồng Trác Khiêm lạnh lùng hỏi.
Câu nói này giống như đang từ chối, diendanlequydon.comsắc mặt La Mạn Nghê tái nhợt, đôi mắt to muốn rơi lệ: “Trác Khiêm, có phải em làm sai cái gì không?”
Phục Linh phát hiện La Mạn Nghê này đúng là một đóa hoa tuyệt thế, cô mím môi cười, chỉnh sửa lại trang phục chuẩn bị làm mỹ nữ cứu anh hùng.
“Cô La, phiền cô ra chỗ khác ngồi? Đừng khiêu khích giới hạn của tôi?”
Cô La phẩy tay không vừa ý, làm nũng nói: “Vì sao vậy, Trác Khiêm?”
Sắc mặt Đồng Trác Khiêm dần dần chuyển thành màu đen, phát ra khí lạnh thấu xương, gằn từng tiếng trước mặt cô ta: “Cô đạp chân tôi ――”
Phục Linh bây giờ đang mang giày cao gót, nghe lời này của anh thiếu chút nữa trật chân, cơ thể chao đảo được Mạc Tiểu Kỳ đỡ lấy.
“Cám ơn.”
“Không có gì.”
Phục Linh đứng ngay ngắn lại bước đi tiếp, đôi mắt dò xét, miệng cười tít mắt hỏi: “Hai người đạp nhau xong chưa?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook