Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi
-
Chương 17: Không phải là tôi thích anh chứ?
Đồng thiếu gia cảm thấy mình đã có một quyết định thật ngu ngốc, đó chính là để cô gái ngu ngốc này ở bên cạnh mình.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cũng có chỗ tốt, thôi cũng không nghĩ nhiều nữa.
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, vẻ mặt anh lại khôi phục vẻ lạnh lùng.
“Trác Khiêm, anh có khỏe không?”. Cửa chậm rãi mở ra, cô gái với mái tóc màu nâu uốn xoăn gợn sóng, trên người mặc một cái đầm màu trắng, nhìn đã biết là cô gái thuộc hàng danh gia vọng tộc xã hội thượng lưu, vẻ mặt tươi cười thẹn thùng đứng trước cửa, đôi mắt phát ra vẻ say mê đắm đuối.
“Khỏe”. Anh lạnh giọng trả lời: “Mới về hôm nay sao?”.
“Dạ”. Khẽ đáp nhẹ một tiếng, đột nhiên kinh ngạc nhìn Phục Linh nói: “Vị tiểu thư này là?”
“Chào cô”. Mặc dù trong lòng không ưa cô gái này, nhưng Phục Linh vẫn lịch sự đáp: “Trợ lý của thủ trưởng, Mạnh Phục Linh”.
Bất ngờ, trong lòng Roman Nghê chấn động, nhìn về phía Đồng Trác Khiêm, lại thấy anh gật đầu một cái, cô liền hỏi: “Trác Khiêm, không phải là anh không tuyển dụng trợ lý nữ sao?”
Không khí bốn phía nhất thời lạnh xuống, Đồng Trác Khiêm quay đầu lại, ánh mắt có chút quái dị nói: “Tôi tuyển dụng ai là chuyện của tôi, chẳng lẽ về sau ngay cả quân vụ tôi cũng phải xin phép cô sao? Hả, La tiểu thư?”
Một câu La tiểu thư, đem khoảng cách giữa hai người kéo ra xa, dù trong lòng đã sắp không nhịn được mà bộc phát, nhưng dù sao vẫn là thể diện của danh gia vọng tộc, lập tức bình ổn tâm trạng ra vẻ áy náy nói: “Trác Khiêm, thật xin lỗi, là em quá phận rồi”.
“Được rồi, tôi còn bận việc, cô đi về trước đi”.
Dứt lời, liền xoay người rời đi, cũng không thèm quay đầu lại.
Mạnh tiểu thư như một cơn gió vội vàng chạy theo sau.
“Trác Khiêm, ông nội bảo anh tối nay về biệt thự ăn cơm đấy”.
“Ừ”. Anh vẫn như cũ lạnh lùng đáp một tiếng, sau đó sải bước rời khỏi.
Bước chân nhanh một cách khác thường, khiến Mạnh tiểu thư phải chạy bộ mới có thể đuổi kịp.
“Chậm một chút, anh đó liền giả bộ văn nhã, gặp gái đẹp cũng biết giả vờ thâm trầm lãnh khốc, nhóc con, cũng nhiều mưu mô lắm”.
Đồng thiếu gia không lên tiếng.
“Này, nói thật, cô gái đó quả thật xinh đẹp, ai thế?”
“Vị hôn thê của tôi”.
Cuối cùng cũng biết được đáp án, bước chân Mạnh tiểu thư bỗng chậm lại, đột nhiên phát giác lòng mình thật lạnh, đã có vị hôn thê rồi còn tới chọc mình làm gì? Hắn còn tàn nhẫn nói vị hôn thê với mình? Rốt cuộc coi mình là cái gì chứ?
Nghĩ đến đây, cục tức cứ liên tục trào lên trong ngực.
Cúi đầu đạp đạp đôi chân trên mặt đất, một đôi giày quân nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt cô: “Cô ghen?”
“Không có”.
Âm thanh có chút trầm thấp, có chút buồn bực.
Đồng thiếu gia nghe giọng điệu này, nhất thời trên dưới cả người cũng cảm thấy không thoải mái, một tay nắm bả vai cô, trong lòng như có ai nhéo, nhẹ giọng hỏi: “Nói cho tôi nghe, giận dỗi sao?”
“Anh đó, đã có vị hôn thê rồi, sao còn trêu chọc tôi, bà nội anh”. Đấm một cú vào ngực Đồng thiếu gia, nói xong liền chạy đi, trong miệng còn không ngừng chửi rủa.
“Bây giờ chị đây trở về trại tân binh, từ đây sẽ khai tử cái tên này”.
“Mạnh Phục Linh, quay lại đây cho tôi”.
“Con mẹ anh xéo đi”.
“Muốn ăn đòn đúng không?”
“Anh quản tôi sao?”. Lớn tiếng rống lên một tiếng, đạp đôi giày quân nhân chạy ra xa, mà người nọ phía sau lưng cũng không có đuổi theo.
Trong lòng lại bắt đầu buồn bực, cô gái đó cô đã từng gặp qua, cũng tại quân khu, vào tiệc liên hoan năm ngoái, cháu gái Tư Lệnh, xinh đẹp như tiên nữ, còn cô thì sao? Con gái trưởng ban hậu cần? Thôi bỏ đi, cô cũng không muốn mang danh cha ra ngoài dọa người, vậy thì cũng chỉ có, má mì ở quán bar? Tung hoành ngang dọc bốn phương tám hướng khắp các quán bar ở thủ đô – má mì sao?
Mạnh Phục Linh, mày thật là mất mặt quá!
Trong lòng thấy buồn bực không thôi, còn có lúc nãy nhìn thấy cô gái đó cả người cảm thấy không thoải mái, Mạnh tiểu thư đột nhiên dừng lại đè lại trái tim.
Đồng Trác Khiêm, không phải là tôi thích anh chứ?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cũng có chỗ tốt, thôi cũng không nghĩ nhiều nữa.
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, vẻ mặt anh lại khôi phục vẻ lạnh lùng.
“Trác Khiêm, anh có khỏe không?”. Cửa chậm rãi mở ra, cô gái với mái tóc màu nâu uốn xoăn gợn sóng, trên người mặc một cái đầm màu trắng, nhìn đã biết là cô gái thuộc hàng danh gia vọng tộc xã hội thượng lưu, vẻ mặt tươi cười thẹn thùng đứng trước cửa, đôi mắt phát ra vẻ say mê đắm đuối.
“Khỏe”. Anh lạnh giọng trả lời: “Mới về hôm nay sao?”.
“Dạ”. Khẽ đáp nhẹ một tiếng, đột nhiên kinh ngạc nhìn Phục Linh nói: “Vị tiểu thư này là?”
“Chào cô”. Mặc dù trong lòng không ưa cô gái này, nhưng Phục Linh vẫn lịch sự đáp: “Trợ lý của thủ trưởng, Mạnh Phục Linh”.
Bất ngờ, trong lòng Roman Nghê chấn động, nhìn về phía Đồng Trác Khiêm, lại thấy anh gật đầu một cái, cô liền hỏi: “Trác Khiêm, không phải là anh không tuyển dụng trợ lý nữ sao?”
Không khí bốn phía nhất thời lạnh xuống, Đồng Trác Khiêm quay đầu lại, ánh mắt có chút quái dị nói: “Tôi tuyển dụng ai là chuyện của tôi, chẳng lẽ về sau ngay cả quân vụ tôi cũng phải xin phép cô sao? Hả, La tiểu thư?”
Một câu La tiểu thư, đem khoảng cách giữa hai người kéo ra xa, dù trong lòng đã sắp không nhịn được mà bộc phát, nhưng dù sao vẫn là thể diện của danh gia vọng tộc, lập tức bình ổn tâm trạng ra vẻ áy náy nói: “Trác Khiêm, thật xin lỗi, là em quá phận rồi”.
“Được rồi, tôi còn bận việc, cô đi về trước đi”.
Dứt lời, liền xoay người rời đi, cũng không thèm quay đầu lại.
Mạnh tiểu thư như một cơn gió vội vàng chạy theo sau.
“Trác Khiêm, ông nội bảo anh tối nay về biệt thự ăn cơm đấy”.
“Ừ”. Anh vẫn như cũ lạnh lùng đáp một tiếng, sau đó sải bước rời khỏi.
Bước chân nhanh một cách khác thường, khiến Mạnh tiểu thư phải chạy bộ mới có thể đuổi kịp.
“Chậm một chút, anh đó liền giả bộ văn nhã, gặp gái đẹp cũng biết giả vờ thâm trầm lãnh khốc, nhóc con, cũng nhiều mưu mô lắm”.
Đồng thiếu gia không lên tiếng.
“Này, nói thật, cô gái đó quả thật xinh đẹp, ai thế?”
“Vị hôn thê của tôi”.
Cuối cùng cũng biết được đáp án, bước chân Mạnh tiểu thư bỗng chậm lại, đột nhiên phát giác lòng mình thật lạnh, đã có vị hôn thê rồi còn tới chọc mình làm gì? Hắn còn tàn nhẫn nói vị hôn thê với mình? Rốt cuộc coi mình là cái gì chứ?
Nghĩ đến đây, cục tức cứ liên tục trào lên trong ngực.
Cúi đầu đạp đạp đôi chân trên mặt đất, một đôi giày quân nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt cô: “Cô ghen?”
“Không có”.
Âm thanh có chút trầm thấp, có chút buồn bực.
Đồng thiếu gia nghe giọng điệu này, nhất thời trên dưới cả người cũng cảm thấy không thoải mái, một tay nắm bả vai cô, trong lòng như có ai nhéo, nhẹ giọng hỏi: “Nói cho tôi nghe, giận dỗi sao?”
“Anh đó, đã có vị hôn thê rồi, sao còn trêu chọc tôi, bà nội anh”. Đấm một cú vào ngực Đồng thiếu gia, nói xong liền chạy đi, trong miệng còn không ngừng chửi rủa.
“Bây giờ chị đây trở về trại tân binh, từ đây sẽ khai tử cái tên này”.
“Mạnh Phục Linh, quay lại đây cho tôi”.
“Con mẹ anh xéo đi”.
“Muốn ăn đòn đúng không?”
“Anh quản tôi sao?”. Lớn tiếng rống lên một tiếng, đạp đôi giày quân nhân chạy ra xa, mà người nọ phía sau lưng cũng không có đuổi theo.
Trong lòng lại bắt đầu buồn bực, cô gái đó cô đã từng gặp qua, cũng tại quân khu, vào tiệc liên hoan năm ngoái, cháu gái Tư Lệnh, xinh đẹp như tiên nữ, còn cô thì sao? Con gái trưởng ban hậu cần? Thôi bỏ đi, cô cũng không muốn mang danh cha ra ngoài dọa người, vậy thì cũng chỉ có, má mì ở quán bar? Tung hoành ngang dọc bốn phương tám hướng khắp các quán bar ở thủ đô – má mì sao?
Mạnh Phục Linh, mày thật là mất mặt quá!
Trong lòng thấy buồn bực không thôi, còn có lúc nãy nhìn thấy cô gái đó cả người cảm thấy không thoải mái, Mạnh tiểu thư đột nhiên dừng lại đè lại trái tim.
Đồng Trác Khiêm, không phải là tôi thích anh chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook