Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi
-
Chương 149: Đại kết cục 2
Ba ngày sau, Tân Hà Uyển.
Mông Kính long đong mệt mỏi mà đến, từ trước đến giờ đều là người đàn ông sạch sẽ chỉnh tề, giờ trước mắt vài người tuổi trẻ, xuất hiện có chút nghèo túng.
Hai người đàn ông và một người phụ nữ mặc ăn mặc hơi bảo thủ đi theo phía sau ông ấy, ông ấy ngửa đầu nhìn sắc trời một chút, lại lqd phát hiện mặt trời từ từ lặn về phía tây, ông ấy dừng một chút, nói.
"Tôi cũng cần trợ giúp của mọi người."
"Chuyện này khó làm." Sau khi nghe Mông Kính giảng giải một loạt xong, Lạc Lịch lại dẫn đầu lắc đầu: "Chỉ bằng một cái ánh mắt của Lang Phàm, ông sẽ biết rõ phải làm những gì sau một khắc ấy, có lẽ ông đoán rất đúng, nhưng rất có thể là ảo giác, nếu như sai, chúng ta vội vàng tiến đến, tính là cái gì?"
Lạc Lịch nói, chữ chữ nghe có lý, sau khi Mông Kính nghe xong, cũng là dáng vẻ sớm có dự liệu, ông ấy uống một hớp trà, không nhanh không chậm nói: "Trừ Mạc Sâm, tôi là người hiểu rõ A Phàm nhất trên thế giới này."
"Chỉ dựa vào hiểu rõ, cũng không thể trở thành lý do ông thuyết phục chúng tôi."
"Vậy nếu như. . . . . . Giống như hôm đó từng nói, A Phàm là —— Phục Linh."
trên lầu đột nhiên truyền ra tiếng vang nhỏ nhẹ, là tiếng cửa đóng lại thật chặt, Đồng Trác Khiêm nhìn sang, vừa vặn nhìn lqd thấy mép váy màu đen.
Hôm nay, đúng lúc Phục Linh mặc váy màu đen, mà căn phòng kia lại là chỗ ở mới của Mạnh Thiệu Đình.
Nhớ tới chuyện kế tiếp, Đồng Trác Khiêm có chút lo lắng nhíu mày.
Bên trong gian phòng, Mạnh Thiệu Đình nhắm hai mắt vẫn nằm trên giường như cũ, mặc dù dược tính trong cơ thể đã trừ, nhưng cuối cùng nằm trên giường quá lâu, thế cho nên khiến bắp thịt cũng hơi héo rút, hiện tại mới tỉnh lại có mấy ngày ngắn ngủn, cũng chỉ có thể sống yên ổn ở trên giường.
Phục Linh đi vào, lại đưa lưng về phía Mạnh Thiệu Đình, vấn đề đó giấu thật lâu ở trong lòng, cô rất muốn hỏi, nhưng nhìn thân thể cha cô từ từ già yếu và vẻ mặt từ từ sa sút khi nằm ở trên giường, cô đột nhiên cảm thấy, vấn đề kia giống như một con dao tàn nhẫn.
Vì vậy, cô cũng không dám xoay người sang chỗ khác, nhìn Mạnh Thiệu Đình.
"Con nhóc này." Là xưng hô trong trí nhớ, chưa từng nghe thấy rất nhiều năm, hôm nay lời nói còn văng vẳng bên tai, cũng là một lần phong cảnh khác.
"Dạ." Phục Linh cúi đầu lên tiếng.
"Con nên đi cứu bà ấy, bà ấy là mẹ con——"
"không!" Phục Linh đột nhiên xoay người lại, ánh mắt hơi hồng hồng, nước mắt của cô đột nhiên rơi xuống mà không hề có điềm báo trước, giống như đứa bé sắp bị ném bỏ: "Bà ấy không phải, bà ấy tuyệt đối không lqd phải là mẹ con, không có một người mẹ nào độc ác bỏ đứa bé đi hơn hai mươi năm như vậy, hơn nữa, bà ấy cũng không biết bà ấy từng có đứa bé này, bà ấy không phải, con nói bà ấy không phải, thì bà ấy không phải."
Mạnh Thiệu Đình đột nhiên chậm rãi thở dài một cái, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, hình như nhớ lại chuyện cũ, đáy mắt đầy vẻ phiền muộn: "Thiếu chút nữa bà ấy đã từng chết đi, liên quan đến cha."
Phục Linh không hiểu đây là ý gì.
Dường như cảm xúc thịnh nộ của cô được một câu nói này trấn an xuống, cô không có cảm giác mình bị vứt bỏ nữa, cho nên cảm thấy hận, cô chỉ cảm thấy, nếu là mẹ của cô là Lang Phàm, như vậy cha của cô là ai ? Nếu như là Mạnh Thiệu Đình, như vậy Mẫn Văn Quân lại diễn dạng nhân vật gì ở trong này?
Hình như tiếng thở dài liên tiếp không ngừng, Mạnh Thiệu Đình trầm mặc hồi lâu, mới bắt đầu chậm rãi kể ra.
"Đó là hơn hai mươi năm trước, khi đó con vừa mới ra đời, Mạc Sâm mới trở về từ chiến trường, thì biết tin tức con chào đời, hưng phấn khác thường, quên mất nguy hiểm tiềm ẩn, Đồng Hoa Triệu nói, đã bị chết ở trên đường đi tới bệnh viện phụ sản."
"Lúc ấy Lang Phàm sinh con thì cha chờ đợi ở bên ngoài, vẫn chờ đợi Mạc Sâm nhưng vẫn chờ không được. Đứa bé kia ra đời là một cô bé. Chính là con, mà trong nháy mắt đó, bệnh viện đột nhiên nổ tung. Rất nhiều binh lính ẩn núp bệnh viện, họ bắt Lang Phàm đang hôn mê đi mà con lại mất tích không thấy.”
“Cha cuống quít lại quên mất phải cứu Lang Phàm bị mang đi, cũng chỉ cố tìm con. Khi cha tìm được con đã là ba tháng sau rồi. Ban đầu con sinh ở bệnh viện, bị san làm bình địa, cái gì cũng mất. Khi cha ôm con trở lại thủ đô, Lang Phàm mất tích, Đồng Hoa Triệu liều mạng tìm kiếm khắp nơi. Cha sợ Đồng Hoa Triệu biết sự tồn tại của con, sẽ xuống tay với con. không thể làm gì khác hơn là nói với bên ngoài, con là con gái của cha và A Mẫn.”
Chuyện xưa cũng không phải rất dài, nghe qua cũng không thấy kinh tâm động phách. Phục Linh lai cảm thấy rất kinh tâm. Ở nhiều năm trước như vậy, cô còn là một đứa con nít, cố chào đời, hình như chính là một tai nạn.
Cha ruột gặp tập kích, mẹ ruột bị bắt. Đợi được đến khi người cứu trở lại, cái gì cũng đã không còn.
“Cha.” Phục Linh hơi hô một tiếng, hình như đã dùng hết hơi sức toàn thân:”Nhưng bà ấy đã trở lại, cha biết tin tức bà ấy ở Provence, Mông Kính cũng biết tin tức bà ấy ở Provence. Vậy tại sao bà ấy cũng chưa từng mở miệng hỏi thăm đứa bé mà bà ấy đã từng sinh ra được?”
“Phục Linh.” Mạnh Thiệu Đình dừng một chút gọi cô lại, sau đó nói:”Con biết thứ đáng sợ nhất, tuyệt vọng nhất ở cõi đời này là cái gì không?
không đợi Phục Linh nói chuyện, Mạnh Thiệu Đình tiếp tục nói:”Là chờ đợi không giới hạn và sinh mạng cô đơn. Còn có hi vọng mỏng manh từ từ biến thành tuyệt vọng, là tràn đầy hi vọng chờ đợi và tìm kiếm lại từ từ biến thành tuyệt vọng làm cho người ta chê cười.”
“A Phàm sợ, lúc bà ấy thoát khỏi Đồng Hoa Triệu, đi qua bệnh viện, tận mắt nhìn nơi đó bị san thành bình địa mà khi đó vừa lúc tin tức Mạnh gia thiếu gia mất tích truyền ra, cũng chính là cha. Lúc ấy cha ở ngoài phòng mổ, bà ấy biết, mà cha và đứa bé mất tích đại biểu cái gì? Mà cũng chính ngày đó tất cả bác sỹ y tá bệnh nhân trong bệnh viện đều tử vong hoặc mất tích.”
“Những năm này, bà ấy giữ vững chấp niệm cuối cùng trong lòng, đi khắp nơi mà Mạc Sâm từng đi qua. Sau đó sẽ dừng chân ở chỗ họ gặp nhau, chính là vài chục năm. Người ngoài cảm thấy bà ấy lạnh nhạt, tự nhiên, không kiềm chế được, dũng cảm chịu đưng tịch mịch vô biên, mà người nào lại biết, bà ấy sống trong giấc mơ do mình thêu dệt.”
Ở trong lòng của Phục Linh đã không ngừng khiếp sợ, môi cô giật giật, lại nói không ra một câu. Hồi lâu, mới tìm về âm thanh của mình.
“Bà ấy có bệnh!”
Những lời này của Phục Linh không phải chửi rủa và vũ nhục mà giọng điệu đã xác định và nhận thức.
“Bà ấy thật sự có bệnh. Từ sau khi Mạc Sâm chết thì bệnh này vẫn không tốt hơn.” Mạnh Thiệu Đình hơi buồn rầu nói:”Lúc bà ấy một mình, không có lúc nào là không ảo tưởng. Đây là Mông Kính nói cho cha biết. Những năm này, ông ấy từ cấp cao ở trong quân chính chuyển tới bộ Ngoại giao, từ cán bộ cao cấp rơi xuống làm ở sứ quán nước ngoài, nhưng mà chỉ vì chăm sóc A Phàm mà thôi. Mỗi ngày bà ấy đều ngủ rất sớm:là năm giờ hoặc sáu giờ, sau đó tám giờ sẽ tỉnh lại, cũng không phải thật sự tỉnh lại mà đang mộng du.”
Mạnh Thiệu Đình chậm rãi nhắm hai mắt lại:”Ở trong mơ, bà ấy cười, bà ấy ôm một cái gối đầu cười. Bà ấy khóc, ôm ghế ngồi khóc, sau đó nhắm mắt lại nấu nước nấu món ăn, sau đó đi phòng trẻ đung đưa xe em bé. Sau khi làm xong tất cả, trở về chăn ngủ, ngày thứ hai lại là một ngày tốt đẹp.”
Trong lòng hình như có đau đớn kịch liệt tràn lan lên, thậm chí Phục Linh có chút không kiềm chế được, hình như môi cô cũng run rẩy, không nói ra lời, đến cuối cùng, vẫn là Mạnh Thiệu Đình nói.
“Cho nên, con phải biết, qua nhiều năm như vậy, bà ấy trôi qua thế nào. Phục Linh, con không nên oán bà ấy.”
“Mà nay, con nhất định phải đi cứu bà ấy, A Phàm hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
“Tại sao?” Gần như trong cùng một nháy mắt, Phục Linh hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
Mạnh Thiệu Đình cười lạnh một tiếng:”Tâm tư của Đồng Hoa Triệu, cha còn không hiểu sao? Nhiều năm qua ông ta làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí giết an hem của mình, nhưng chỉ vì A Phàm thôi sao? Tin tưởng cha, chỉ ba ngày, ông ta chắc chắn tổ chức buổi lễ đính hôn, hoặc kết hôn với A Phàm.”
-----
“Cũng là lão già rồi, còn ảo tưởng kết hôn, chẳng lẽ thật là kim thương lão niên không ngã?” Buổi chiều, sau khi Hoa Chân nghe chuyện xưa kinh tâm động phách buồn triền miên đáng thương khác thowngf. Đối với phỏng đoán của Mông Kinh và Mạnh Thiệu Đình, tạo thành nhận nhận định sau đó.
“Đồng Hoa Triệu hơn năm mươi chứ? nói không chừng, ngộ nhỡ được đấy? Lang Phàm cũng sắp năm mươi rồi! Chỉ có điều chăm sóc tốt, không biết mãn kinh hay chưa. Lại nõi, Đồng Hoa Triệu hành quân nhiều năm như vậy, thể chất khẳng định không tệ, hẳn là không ngã.”
Lạc Lịch ở phía sau nghe được thì cặp mắt xám ngắt, một đôi mắt mạo hiểm lóe sáng, hận không thể lập tức khiêng Hoa Chân lên lui tới trên giường để thử kim thương không ngã của anh.
Nghĩ như vậy, vì thế cũng liền làm như vậy.
một tay ôm lấy Hoa Chân nhanh chóng bước đi:”Chúng ta đến khách sạn quốc tế năm sao thuê phòng đi, kề cận không tách.” Dứt lời, nhanh chóng ném Hoa Chân lên xe, đi.
“Tại sao muốn đi khách sạn quốc tế năm sao? Xa như vậy, đắt tiền như vậy? Còn nguy hiểm như thế?” Hoa Chân tự nhiên nói, sau đó bản lĩnh lưu loát lăn đến phía sau, mở miệng kêu:
“Vậy mu axe mấy ngàn vạn làm gì? Quang cảnh thoáng đãng? Sạch sẽ? Cố đè nén hết sức? không không không! Có xe, tại sao còn phải đến khách sạn quốc tế năm sao, Lạc Lạc thân ái, đến đây, lăn ở đây thôi.
Trong nháy mắt, Lạc Lịch dục hỏa đốt người, thật giống như người bị đống lửa thiêu mất hết lí trí. Ket một tiếng, xe dừng ở bên cạnh, Lạc Lịch hóa thành sói nhào tới trong nháy mắt.
“yêu tinh chết người.”
-------
Đây là ngày thứ năm sống ở nhà họ Đồng, Lang Phàm nhắm mắt ngủ say ở trong phòng, trên bàn có thức ăn nguội, không phải bà tuyệt thực mà bà thật sự không có khẩu vị gì.Nhớ tới chuyện sắp xảy ra ngày mai, bà đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi run rẩy.
Hơn hai mươi năm xa cách thù hận giống như hoàn toàn bộc phát ra ngay giây phút gặp Đồng Hoa Triệu.
Kết quả Mạc Sâm sống không thấy người, chết không thấy xác.
Kết quả con gái ruột mất tích.
Còn có trong lòng bà tuyệt vọng, cô đơn chạy khắp nơi.
Hình như trong lòng rõ rang bị người ta đào đi một khối, nhưng từ đầu đến cuối không cảm thấy đau đớn, Lang Phàm vẫn nghĩ, vậy rốt cuộc là một loại tuyệt vọng như thế nào? Cho dù xa cách nhiều năm như vậy, vẫn nhớ rõ ràng như trước.
Tất cả đây, bà vô tình dấy lên gợn sóng, gợn sóng lại im hơi lặng tiếng mà khuếch đại, bao phủ mọi người, bao phù hi vọng và lương tri cuối cùng của bà trên thế giới này.
đi đi, cũng đi đi từ khắc này bắt đầu biến mất thôi.
Bà mở mắt ra lần nữa, ánh mắt đen nhánh trống rỗng, lại giống như muốn dấy lên một vòng xoáy khổng lồ.
Mông Kính long đong mệt mỏi mà đến, từ trước đến giờ đều là người đàn ông sạch sẽ chỉnh tề, giờ trước mắt vài người tuổi trẻ, xuất hiện có chút nghèo túng.
Hai người đàn ông và một người phụ nữ mặc ăn mặc hơi bảo thủ đi theo phía sau ông ấy, ông ấy ngửa đầu nhìn sắc trời một chút, lại lqd phát hiện mặt trời từ từ lặn về phía tây, ông ấy dừng một chút, nói.
"Tôi cũng cần trợ giúp của mọi người."
"Chuyện này khó làm." Sau khi nghe Mông Kính giảng giải một loạt xong, Lạc Lịch lại dẫn đầu lắc đầu: "Chỉ bằng một cái ánh mắt của Lang Phàm, ông sẽ biết rõ phải làm những gì sau một khắc ấy, có lẽ ông đoán rất đúng, nhưng rất có thể là ảo giác, nếu như sai, chúng ta vội vàng tiến đến, tính là cái gì?"
Lạc Lịch nói, chữ chữ nghe có lý, sau khi Mông Kính nghe xong, cũng là dáng vẻ sớm có dự liệu, ông ấy uống một hớp trà, không nhanh không chậm nói: "Trừ Mạc Sâm, tôi là người hiểu rõ A Phàm nhất trên thế giới này."
"Chỉ dựa vào hiểu rõ, cũng không thể trở thành lý do ông thuyết phục chúng tôi."
"Vậy nếu như. . . . . . Giống như hôm đó từng nói, A Phàm là —— Phục Linh."
trên lầu đột nhiên truyền ra tiếng vang nhỏ nhẹ, là tiếng cửa đóng lại thật chặt, Đồng Trác Khiêm nhìn sang, vừa vặn nhìn lqd thấy mép váy màu đen.
Hôm nay, đúng lúc Phục Linh mặc váy màu đen, mà căn phòng kia lại là chỗ ở mới của Mạnh Thiệu Đình.
Nhớ tới chuyện kế tiếp, Đồng Trác Khiêm có chút lo lắng nhíu mày.
Bên trong gian phòng, Mạnh Thiệu Đình nhắm hai mắt vẫn nằm trên giường như cũ, mặc dù dược tính trong cơ thể đã trừ, nhưng cuối cùng nằm trên giường quá lâu, thế cho nên khiến bắp thịt cũng hơi héo rút, hiện tại mới tỉnh lại có mấy ngày ngắn ngủn, cũng chỉ có thể sống yên ổn ở trên giường.
Phục Linh đi vào, lại đưa lưng về phía Mạnh Thiệu Đình, vấn đề đó giấu thật lâu ở trong lòng, cô rất muốn hỏi, nhưng nhìn thân thể cha cô từ từ già yếu và vẻ mặt từ từ sa sút khi nằm ở trên giường, cô đột nhiên cảm thấy, vấn đề kia giống như một con dao tàn nhẫn.
Vì vậy, cô cũng không dám xoay người sang chỗ khác, nhìn Mạnh Thiệu Đình.
"Con nhóc này." Là xưng hô trong trí nhớ, chưa từng nghe thấy rất nhiều năm, hôm nay lời nói còn văng vẳng bên tai, cũng là một lần phong cảnh khác.
"Dạ." Phục Linh cúi đầu lên tiếng.
"Con nên đi cứu bà ấy, bà ấy là mẹ con——"
"không!" Phục Linh đột nhiên xoay người lại, ánh mắt hơi hồng hồng, nước mắt của cô đột nhiên rơi xuống mà không hề có điềm báo trước, giống như đứa bé sắp bị ném bỏ: "Bà ấy không phải, bà ấy tuyệt đối không lqd phải là mẹ con, không có một người mẹ nào độc ác bỏ đứa bé đi hơn hai mươi năm như vậy, hơn nữa, bà ấy cũng không biết bà ấy từng có đứa bé này, bà ấy không phải, con nói bà ấy không phải, thì bà ấy không phải."
Mạnh Thiệu Đình đột nhiên chậm rãi thở dài một cái, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, hình như nhớ lại chuyện cũ, đáy mắt đầy vẻ phiền muộn: "Thiếu chút nữa bà ấy đã từng chết đi, liên quan đến cha."
Phục Linh không hiểu đây là ý gì.
Dường như cảm xúc thịnh nộ của cô được một câu nói này trấn an xuống, cô không có cảm giác mình bị vứt bỏ nữa, cho nên cảm thấy hận, cô chỉ cảm thấy, nếu là mẹ của cô là Lang Phàm, như vậy cha của cô là ai ? Nếu như là Mạnh Thiệu Đình, như vậy Mẫn Văn Quân lại diễn dạng nhân vật gì ở trong này?
Hình như tiếng thở dài liên tiếp không ngừng, Mạnh Thiệu Đình trầm mặc hồi lâu, mới bắt đầu chậm rãi kể ra.
"Đó là hơn hai mươi năm trước, khi đó con vừa mới ra đời, Mạc Sâm mới trở về từ chiến trường, thì biết tin tức con chào đời, hưng phấn khác thường, quên mất nguy hiểm tiềm ẩn, Đồng Hoa Triệu nói, đã bị chết ở trên đường đi tới bệnh viện phụ sản."
"Lúc ấy Lang Phàm sinh con thì cha chờ đợi ở bên ngoài, vẫn chờ đợi Mạc Sâm nhưng vẫn chờ không được. Đứa bé kia ra đời là một cô bé. Chính là con, mà trong nháy mắt đó, bệnh viện đột nhiên nổ tung. Rất nhiều binh lính ẩn núp bệnh viện, họ bắt Lang Phàm đang hôn mê đi mà con lại mất tích không thấy.”
“Cha cuống quít lại quên mất phải cứu Lang Phàm bị mang đi, cũng chỉ cố tìm con. Khi cha tìm được con đã là ba tháng sau rồi. Ban đầu con sinh ở bệnh viện, bị san làm bình địa, cái gì cũng mất. Khi cha ôm con trở lại thủ đô, Lang Phàm mất tích, Đồng Hoa Triệu liều mạng tìm kiếm khắp nơi. Cha sợ Đồng Hoa Triệu biết sự tồn tại của con, sẽ xuống tay với con. không thể làm gì khác hơn là nói với bên ngoài, con là con gái của cha và A Mẫn.”
Chuyện xưa cũng không phải rất dài, nghe qua cũng không thấy kinh tâm động phách. Phục Linh lai cảm thấy rất kinh tâm. Ở nhiều năm trước như vậy, cô còn là một đứa con nít, cố chào đời, hình như chính là một tai nạn.
Cha ruột gặp tập kích, mẹ ruột bị bắt. Đợi được đến khi người cứu trở lại, cái gì cũng đã không còn.
“Cha.” Phục Linh hơi hô một tiếng, hình như đã dùng hết hơi sức toàn thân:”Nhưng bà ấy đã trở lại, cha biết tin tức bà ấy ở Provence, Mông Kính cũng biết tin tức bà ấy ở Provence. Vậy tại sao bà ấy cũng chưa từng mở miệng hỏi thăm đứa bé mà bà ấy đã từng sinh ra được?”
“Phục Linh.” Mạnh Thiệu Đình dừng một chút gọi cô lại, sau đó nói:”Con biết thứ đáng sợ nhất, tuyệt vọng nhất ở cõi đời này là cái gì không?
không đợi Phục Linh nói chuyện, Mạnh Thiệu Đình tiếp tục nói:”Là chờ đợi không giới hạn và sinh mạng cô đơn. Còn có hi vọng mỏng manh từ từ biến thành tuyệt vọng, là tràn đầy hi vọng chờ đợi và tìm kiếm lại từ từ biến thành tuyệt vọng làm cho người ta chê cười.”
“A Phàm sợ, lúc bà ấy thoát khỏi Đồng Hoa Triệu, đi qua bệnh viện, tận mắt nhìn nơi đó bị san thành bình địa mà khi đó vừa lúc tin tức Mạnh gia thiếu gia mất tích truyền ra, cũng chính là cha. Lúc ấy cha ở ngoài phòng mổ, bà ấy biết, mà cha và đứa bé mất tích đại biểu cái gì? Mà cũng chính ngày đó tất cả bác sỹ y tá bệnh nhân trong bệnh viện đều tử vong hoặc mất tích.”
“Những năm này, bà ấy giữ vững chấp niệm cuối cùng trong lòng, đi khắp nơi mà Mạc Sâm từng đi qua. Sau đó sẽ dừng chân ở chỗ họ gặp nhau, chính là vài chục năm. Người ngoài cảm thấy bà ấy lạnh nhạt, tự nhiên, không kiềm chế được, dũng cảm chịu đưng tịch mịch vô biên, mà người nào lại biết, bà ấy sống trong giấc mơ do mình thêu dệt.”
Ở trong lòng của Phục Linh đã không ngừng khiếp sợ, môi cô giật giật, lại nói không ra một câu. Hồi lâu, mới tìm về âm thanh của mình.
“Bà ấy có bệnh!”
Những lời này của Phục Linh không phải chửi rủa và vũ nhục mà giọng điệu đã xác định và nhận thức.
“Bà ấy thật sự có bệnh. Từ sau khi Mạc Sâm chết thì bệnh này vẫn không tốt hơn.” Mạnh Thiệu Đình hơi buồn rầu nói:”Lúc bà ấy một mình, không có lúc nào là không ảo tưởng. Đây là Mông Kính nói cho cha biết. Những năm này, ông ấy từ cấp cao ở trong quân chính chuyển tới bộ Ngoại giao, từ cán bộ cao cấp rơi xuống làm ở sứ quán nước ngoài, nhưng mà chỉ vì chăm sóc A Phàm mà thôi. Mỗi ngày bà ấy đều ngủ rất sớm:là năm giờ hoặc sáu giờ, sau đó tám giờ sẽ tỉnh lại, cũng không phải thật sự tỉnh lại mà đang mộng du.”
Mạnh Thiệu Đình chậm rãi nhắm hai mắt lại:”Ở trong mơ, bà ấy cười, bà ấy ôm một cái gối đầu cười. Bà ấy khóc, ôm ghế ngồi khóc, sau đó nhắm mắt lại nấu nước nấu món ăn, sau đó đi phòng trẻ đung đưa xe em bé. Sau khi làm xong tất cả, trở về chăn ngủ, ngày thứ hai lại là một ngày tốt đẹp.”
Trong lòng hình như có đau đớn kịch liệt tràn lan lên, thậm chí Phục Linh có chút không kiềm chế được, hình như môi cô cũng run rẩy, không nói ra lời, đến cuối cùng, vẫn là Mạnh Thiệu Đình nói.
“Cho nên, con phải biết, qua nhiều năm như vậy, bà ấy trôi qua thế nào. Phục Linh, con không nên oán bà ấy.”
“Mà nay, con nhất định phải đi cứu bà ấy, A Phàm hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
“Tại sao?” Gần như trong cùng một nháy mắt, Phục Linh hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
Mạnh Thiệu Đình cười lạnh một tiếng:”Tâm tư của Đồng Hoa Triệu, cha còn không hiểu sao? Nhiều năm qua ông ta làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí giết an hem của mình, nhưng chỉ vì A Phàm thôi sao? Tin tưởng cha, chỉ ba ngày, ông ta chắc chắn tổ chức buổi lễ đính hôn, hoặc kết hôn với A Phàm.”
-----
“Cũng là lão già rồi, còn ảo tưởng kết hôn, chẳng lẽ thật là kim thương lão niên không ngã?” Buổi chiều, sau khi Hoa Chân nghe chuyện xưa kinh tâm động phách buồn triền miên đáng thương khác thowngf. Đối với phỏng đoán của Mông Kinh và Mạnh Thiệu Đình, tạo thành nhận nhận định sau đó.
“Đồng Hoa Triệu hơn năm mươi chứ? nói không chừng, ngộ nhỡ được đấy? Lang Phàm cũng sắp năm mươi rồi! Chỉ có điều chăm sóc tốt, không biết mãn kinh hay chưa. Lại nõi, Đồng Hoa Triệu hành quân nhiều năm như vậy, thể chất khẳng định không tệ, hẳn là không ngã.”
Lạc Lịch ở phía sau nghe được thì cặp mắt xám ngắt, một đôi mắt mạo hiểm lóe sáng, hận không thể lập tức khiêng Hoa Chân lên lui tới trên giường để thử kim thương không ngã của anh.
Nghĩ như vậy, vì thế cũng liền làm như vậy.
một tay ôm lấy Hoa Chân nhanh chóng bước đi:”Chúng ta đến khách sạn quốc tế năm sao thuê phòng đi, kề cận không tách.” Dứt lời, nhanh chóng ném Hoa Chân lên xe, đi.
“Tại sao muốn đi khách sạn quốc tế năm sao? Xa như vậy, đắt tiền như vậy? Còn nguy hiểm như thế?” Hoa Chân tự nhiên nói, sau đó bản lĩnh lưu loát lăn đến phía sau, mở miệng kêu:
“Vậy mu axe mấy ngàn vạn làm gì? Quang cảnh thoáng đãng? Sạch sẽ? Cố đè nén hết sức? không không không! Có xe, tại sao còn phải đến khách sạn quốc tế năm sao, Lạc Lạc thân ái, đến đây, lăn ở đây thôi.
Trong nháy mắt, Lạc Lịch dục hỏa đốt người, thật giống như người bị đống lửa thiêu mất hết lí trí. Ket một tiếng, xe dừng ở bên cạnh, Lạc Lịch hóa thành sói nhào tới trong nháy mắt.
“yêu tinh chết người.”
-------
Đây là ngày thứ năm sống ở nhà họ Đồng, Lang Phàm nhắm mắt ngủ say ở trong phòng, trên bàn có thức ăn nguội, không phải bà tuyệt thực mà bà thật sự không có khẩu vị gì.Nhớ tới chuyện sắp xảy ra ngày mai, bà đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi run rẩy.
Hơn hai mươi năm xa cách thù hận giống như hoàn toàn bộc phát ra ngay giây phút gặp Đồng Hoa Triệu.
Kết quả Mạc Sâm sống không thấy người, chết không thấy xác.
Kết quả con gái ruột mất tích.
Còn có trong lòng bà tuyệt vọng, cô đơn chạy khắp nơi.
Hình như trong lòng rõ rang bị người ta đào đi một khối, nhưng từ đầu đến cuối không cảm thấy đau đớn, Lang Phàm vẫn nghĩ, vậy rốt cuộc là một loại tuyệt vọng như thế nào? Cho dù xa cách nhiều năm như vậy, vẫn nhớ rõ ràng như trước.
Tất cả đây, bà vô tình dấy lên gợn sóng, gợn sóng lại im hơi lặng tiếng mà khuếch đại, bao phủ mọi người, bao phù hi vọng và lương tri cuối cùng của bà trên thế giới này.
đi đi, cũng đi đi từ khắc này bắt đầu biến mất thôi.
Bà mở mắt ra lần nữa, ánh mắt đen nhánh trống rỗng, lại giống như muốn dấy lên một vòng xoáy khổng lồ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook