Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi
Chương 140: Để cho bọn họ đến được nhưng không đi được

Kể từ sau khi cùng Lạc Lịch tốt hơn, chưa từng thấy qua dáng vẻ lôi thôi giống như trước đây của Hoa Chân.

Hôm nay cô ăn mặc thành dáng vẻ chị cả cường hào, khẳng định cô không phải rất biết chú ý tới, hơn nữa cô cũng không có nhiều lực chú ý đi xem có phải Hoa Chân cũng lẻn vào như vậy hay không.

Khoảng cách giữa lầu 28 và lầu 39 có 11 tầng lầu, trực tiếp đi thang máy đường đường chính chính tiến vào khẳng định là không được, về phần phương pháp trèo tường này cũng bị Đồng Trác Khiêm lạnh lùng hủy bỏ.

"Vậy chúng ta có thể đi vào như thế nào?"

"Trực tiếp đi vào." Đồng Trác Khiêm nhíu mày, rất bình tĩnh nói.

Phục Linh nhíu mày, lơ đễnh, muốn nhìn lqd Đồng gia từ nhỏ đầu óc đã hơn người đi vào thế nào.

Kết quả.

Xuất hiện một cảnh tượng.

Bác sĩ đi đến lầu 39 được nửa đường thì bị đánh bất tỉnh, đáng thương bị bắt vào bồn cầu trong WC ở một tầng lầu, sau đó bị người khóa lại từ bên ngoài.

Sau đó một lát, hai bác sĩ lại đi ra từ trong nhà vệ sinh, một người trong đó thật giống như lại thay đổi gầy một chút, không thể không khiến người cảm khái, đi nhà vệ sinh thật sự là phương pháp giảm cân tốt nhất.

"Đing ——" Thang máy dừng lại ở lầu 39.

Trong lòng bác sĩ Mạnh thấp thỏm không yên, ngoài mặt trong lòng bác sĩ Đồng đều là trấn định, trực tiếp đẩy xe thuốc quan trọng đi vào, sau đó bị hai người ngăn lại.

Lấy thẻ bác sĩ ra từ trong túi, Đồng Trác Khiêm nói: "Bác sĩ."

Bảo vệ nhìn bác sĩ Mạnh bên cạnh Đồng Trác Khiêm một chút rồi nói: "Sao không phải người ngày hôm qua?"

"Ngày hôm qua chó trong gia đình họ chết, lây bệnh truyền nhiễm cho mẹ cô ấy rồi, nên cô ấy mang người đi đón mẹ mình rồi."

Trong lòng bác sĩ Mạnh cười thật to, trên mặt cũng không dám lộ ra, tiếp tục trầm mặc, dáng vẻ rất mờ mịt, giống như người phụ nữ ở nông thôn chưa từng va chạm xã hội.

Mà bác sĩ Đồng chẳng những  kỹ thuật diễn tốt, càng thêm có tâm linh tương thông với bác sĩ Mạnh, nhìn dáng vẻ Phục Linh kia cái gì cũng không hiểu, lập tức nói ra: "Đây là con gái của anh trai tôi ở nông thôn, cả đời chưa từng vào thành phố lớn, từ nhỏ đã học y học ở trên trấn, đúng lúc tốt nghiệp, tôi liền dẫn nó theo tôi rèn luyện."

Bảo vệ nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của lqd Phục Linh, nhìn người mặc áo khoác trắng mang theo khẩu trang màu trắng gật đầu một cái, sau đó đi vào.
                                             
Bên trong phòng trang trí rất tốt, nếu như không phải cha mình bị những người này dùng thuốc giam lỏng ở chỗ này, Phục Linh nhất định sẽ cám ơn bọn họ đã sắp xếp cho cha cô tốt như vậy.

Nhưng, khi cô nhìn thấy cha nhắm mắt lại nằm ở trên giường, một chút cũng không có tức giận thì cô có một loại kích động muốn san chỗ này thành bình địa.

Mạnh Thiệu Đình nằm ở trên giường, trên người không có bất kỳ máy móc chữa bệnh gì, trên cánh tay cũng chi chít lỗ kim, nhìn những lỗ kim kia, Phục Linh khó có thể tưởng tượng, trong những ngày qua, cha cô bị dụng cụ lạnh lẽo này ghim bao nhiêu lần, bị tiêm vào những thứ làm cho người ta đáng hận gì đó bao nhiêu lần.

Cũng không phải cha cô bởi vì bị bệnh sắp chết, mà bởi vì bị những người đó rót vào trong thân thể của ông một số thuốc không tốt, mà tạo thành thân thể suy yếu kịch liệt.

"Cha." Phục Linh nhỏ giọng gọi thử, nước mắt không nhịn được rớt xuống, sau đó tiến lên nằm ở bên cạnh ông, nhẹ nhàng lay động nâng thân thể ông.

"Cha, cha." Càng gọi cô càng thất vọng, Mạnh Thiệu Đình trên giường giống như đã chết, không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng hô hấp của ông vẫn còn, để người ta biết ông vẫn còn sống, cũng chưa chết đi.

Mà lúc này, thím dọn vệ sinh lầu dưới chậm rãi đi vào nhà vệ sinh nam, quét xong phía ngoài nhà vệ sinh, mà làm thế nào cũng mở không ra cửa một phòng vệ sinh, bà lập tức cảm thấy kỳ quái, đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ô ô, giống như có người đang gọi, bà lập tức hét lên một tiếng lqd chạy ra khỏi nhà vệ sinh, nhớ tới gần đây bà đang xem chuyện ma 《 nhà vệ sinh kinh hồn 》, bà đã cảm thấy sợ, chỉ sợ những chuyện quỷ dị kia xảy ra ở trên người mình.

Vừa chạy, lập tức chạy tới phòng quản lý.

"Quản lý, phòng cuối cùng trong nhà vệ sinh nam ở lầu 13 không mở ra được, bên trong như có tiếng quỷ kêu."

"Nói bậy." Quản lý trung niên vừa hô, nhìn dáng vẻ thím dọn vệ sinh không giống như nói khoác, lập tức liền mang theo bảo vệ đi nhà vệ sinh nam ở lầu 13.

Đến nơi, tự nhiên cũng mở được cửa nhà vệ sinh ra, mà hai bác sĩ bị trói chung với nhau lập tức rơi xuống từ trên bồn cầu, té úp mặt xuống, đau nên hô hoán lên.

Quản lý vừa nhìn hai người này, trong lòng run lên, ngay cả kêu lên không thể nào thì cũng không được, lập tức ra lệnh, để cho người truyền đạt mệnh lệnh đi nhà họ Đồng.

Mà lúc này, trong nhà họ Đồng, kỳ lạ, yên tĩnh.

Đồng phu nhân ngồi xem ti vi ở trên ghế sa lon, nhưng vẫn cười khúc khích, không ai biết bà đang cười cái gì, mà nhìn thấy đứa trẻ dễ thương trên ti vi thì bà nghĩ nếu như cháu mình còn sống cũng lớn không khác như vậy lắm.

Đồng Hoa Điềm trở lại, cửa bị đập lên, hơi lớn một tiếng, Đồng phu nhân lại hoàn toàn không thèm để ý, đi thẳng lên thư phòng.

Năm năm qua, hình như hình thức chung sống vốn là như vậy.

Thư phòng của Đồng Hoa Điềm rất đơn giản, cũng rất sáng ngời, trong đơn giản mang theo một loại xa hoa xinh đẹp, làm cho người ta không cảm thấy thần kinh run lên.

Mà trên bàn sách bày một tấm hình, khung kính thủy tinh thật sự giống như bị người làm rơi vỡ, thoạt nhìn cũ nát giống như phòng cũ không ai ở đã mấy chục năm, mà trong hình kia là một người phụ nữ mặc váy thêu hoa màu xanh lá cây, nói là người phụ nữ, cũng không thích hợp như nói là cô gái càng thêm miêu tả rõ ràng một chút.

Nụ cười của cô bé kia sáng ngời, tóc đen bóng thẳng tắp, phía trên cài một nơ con bướm màu hồng, xem ra thanh nhã xinh đẹp, mà cố tình trong dung nhan thanh tú xinh đẹp ấy lại mang theo một loại khí khái hào hung thuộc về phái nam, khiến người này thoạt nhìn càng thêm bất phàm.

Mà bộ dáng cô gái kia, lại giống như lqd Phục Linh đến sáu phần.

Đồng Hoa Điềm ngồi ở trên ghế, nhìn dáng vẻ nụ cười của cô gái kia như hoa, lại nhẹ nhàng nhíu mày.

"Lang Phàm, tôi nhìn vào gương mặt này của em, thật là hận." Khi ông ta nói chữ hận này, thật giống như trong lòng rất kích động, phần tình cảm bó buộc chưa bao giờ có thể xông ra từ miệng trái tim như con suối chảy không ngừng, thiếu chút nữa che mất suy nghĩ của ông ta. 

"Em đi nhiều năm như vậy rồi, tôi hận không tìm được chỗ phát tiết ra ngoài, vậy mà hôm nay, cũng tốt, rốt cuộc tôi tìm được." Ông ta nhẹ nhàng linh hoạt nói, trong đầu hiện lên dáng vẻ giương nanh múa vuốt của Phục Linh, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười: "Thật ra thì đứa bé kia cũng rất đáng yêu, đáng tiếc chính là có quan hệ với em."

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, ông ta nhìn điện thoại trên bàn kêu, rất không hài lòng, giống như bị người quấy rầy chuyện rất quan trọng.

Ông ta khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, sau đó lqd nhận điện thoại: "Nói."

"Đồng lão gia, không xong, hai bác sĩ bị người đánh bất tỉnh ném vào nhà vệ sinh, mà camera quan sát cho thấy có hai người tiến vào phòng lầu 39."

Sắc mặt của Đồng Hoa Điềm trở nên xanh tím trong nháy mắt, lập tức thay áo khoác ngoài, muốn ra ngoài.

Tiếng vang ở cầu thang hoàn toàn rơi vào trong lỗ tai Đồng phu nhân, trên TV lại đổi một cảnh tượng, là cảnh tượng con trai và mẹ sinh ly tử biệt, nước mắt của Đồng phu nhân đột nhiên rơi xuống mà không hề có điềm báo trước.

"Hoa Điềm."

Bước chân vừa muốn ra ngoài của Đồng Hoa Điềm run lên, đã lâu không nghe tiếng gọi này, hẳn là có loại ảo giác đang nằm mơ.

"Hả?" Đồng Hoa Điềm nhẹ nhàng đáp một tiếng, cũng không xoay người, chỉ mong đợi lời kế tiếp của bà.

Đồng phu nhân dừng một chút, giảm âm thanh của ti vi đi, bà nhìn người đàn ông ở gần chỉ cách hai bước là có thể bắt được, lại cảm thấy giống như cách nghìn vạn dặm.

"Ông không thể bỏ qua cho con trai của mình sao?"

Giọng nói của Đồng phu nhân rất mềm mỏng, lqd hơn nữa là bất đắc dĩ.

Nghe vậy, Đồng Hoa Điềm một chút ít mong đợi trong mắt từ từ tản đi, sau đó khóe môi lộ ra nụ cười lạnh: "Tôi lại làm khó nó khi nào?" Dứt lời, ông ta tăng nhanh bước chân, rời đi.

Chỉ chừa cho Đồng phu nhân một bóng lưng lạnh lùng.

Toàn bộ nhà họ Đồng yên tĩnh trở lại, người phụ nữ gần năm mươi tuổi đột nhiên nước mắt lại rơi như mưa, giống như cô gái trẻ tuổi mất đi người chồng, bộ dáng kia, cực kỳ giống Thịnh Lam trước đây.

Người ta là chồng chết, mà bà đây? Là chồng còn sống nhưng không bằng đã chết.

Hôm nay nhà họ Đồng không phải nhà cũ thanh tịnh giống như trước, mà nằm ở khu náo nhiệt, nơi này lắp đặt thiết bị rất mới lạ nhất, có trang trí phong tình nhất, có bình hoa cổ nhất, có không gian lớn nhất, nhưng Đồng phu nhân lại cảm thấy không có phần ấm áp lúc trước.

Năm năm trước, lúc bà tỉnh lại, trời đất thay đổi, con dâu và cháu nội mà bà tâm tâm niệm niệm chết rồi, con trai và chồng bà cũng cắt đứt quan hệ, nhiều năm như vậy cũng hiểu được, bà biết hung thủ phía sau chuyện kia là chồng của bà, nhưng bà có thể làm gì? Năm năm qua chỉ biết dùng lạnh lùng đối đãi với ông.

Nhưng bi ai, ông hoàn toàn không coi lạnh lùng của bà là chuyện to tát, cũng cảm thấy giống như hôm nay trời mưa rồi ngày mai trời quang.

Đồng phu nhân cười cười tự giễu, tiếp tục mở TV ra, tiếp tục cười khúc khích xem ti vi.

Cho dù ở trong lòng khổ sở thế nào, bà luôn phải chờ đợi, dù sao bây giờ bà có được cũng chỉ là một đứa con trai Đồng Trác Khiêm lqd mà thôi.

Đồng Hoa Điềm ngồi lên xe, một đường bay lửa như tên chạy tới khách sạn quốc tế năm sao, ông quay đầu lại nhìn biệt thự của mình xa dần, bỗng nhiên nhớ lại một ít chuyện.

Xe chậm rãi dừng lại ở cửa khách sạn quốc tế năm sao, em trai ở bãi đậu xe lập tức tiến lên phục vụ, quản lý khách sạn cũng chờ đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Đồng Hoa Điềm lập tức tiến lên: "Đồng lão gia ——"

"Nói, chuyện gì xảy ra." Còn không đợi quản lý nói dứt lời, Đồng Hoa Điềm lập tức lạnh lùng ngắt lời anh ta.

Mồ hôi lạnh trên mặt quản lý lập tức chảy ròng, lập tức nói hết mọi chuyện đã xảy ra, vừa nói xong, trên mặt lập tức bị trúng một bạt tai nặng nề của Đồng Hoa Điềm.

"Tại sao bây giờ cậu vẫn còn ở đây? Tại sao không lập tức đi lên chặn hai người khả nghi đó lại?" Nói xong, sắc mặt Đồng Hoa Điềm trầm xuống trong nháy mắt.

Quản lý có khổ không thể nói: "Toàn bộ hệ thống thang máy ở lầu 39 bị tê liệt, chúng tôi không lên được."

"Thang bộ đâu?"

Quản lý ấp úng nói: "Người đi lên cũng đã đến lqd mười hai tầng. . . . . ."

"Cút!" Nổi giận gầm lên một tiếng, Đồng Hoa Điềm lập tức mang người đi vào, bắt đầu ra lệnh: "Dẫn người đến phòng điều khiển xem một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thang máy không đi được, thang bộ tốn thời gian, vậy đưa máy bay trực thăng đến, không thể để cho hai người kia chạy ——"

"Vâng." Bọn thuộc hạ cung kính gật đầu một cái, sau đó rời đi thi hành mệnh lệnh mình nhận được.

"Đồng lão gia, vậy ngài ——"

"Chờ!" Đồng Hoa Điềm trầm giọng nói, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng: "Dám đi vào, tôi liền để cho bọn họ đến được nhưng không đi được!"

Cả người quản lý đột nhiên run lên, giống như gặp ác ma.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương