Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi
-
Chương 134: Đính hôn, chưa kết hôn
Sáng sớm hôm sau, Mạnh thiếu gia dậy sớm, bắt đầu tắm rửa gội đầu, mặc vào một bộ tây trang thân sĩ số nhỏ liền đeo cặp sách trên lưng, sau đó về phòng đá giường.
Đúng, đá giường, chính là dùng chân đá giường mà Phục Linh ngủ.
Mục đích là làm cho cô tỉnh ngủ, sau đó ăn bữa sáng, sau đó đưa cậu đi học.
Nhưng cậu đánh giá thấp trình độ ngủ nướng của mẹ mình có bao nhiêu cao, sau đó mình rốt cuộc tốn bao nhiêu sức lực mới có thể kéo cô từ trên giường lên.
Đây là một nhiệm vụ vô cùng gian nan, có thể so với ám sát Tổng Thống quốc gia.
Đá lên một cước, chân nhỏ kia cũng đau rồi, giường cũng lắc lư một cái hơn nữa còn có tiếng vang, Phục Linh trên giường vẫn ngủ như cũ, không biết vì sao.
Mạnh thiếu gia dồn khí đan điền, nhịn tức giận trong lòng xuống giống như lquả cầu tuyết càng lúc càng lớn, sau đó ngừng thở, hét lớn một tiếng.
"Hôm nay thứ hai, con đi học, rốt cuộc mẹ có muốn đưa con đi học hay không?"
Mặc dù giọng nói còn kèm theo thanh thúy, nhưng lại cực kỳ giống như sư tử hống (sư tử gầm).
Phục Linh trên giường giật giật, ngay tiếp theo miệng cũng giật giật: "Bản thân con không tìm được đường sao?"
Sắc mặt Mạnh thiếu gia đen thui, nắm chặt quả đấm trong nháy mắt, xanh mặt đi ra ngoài, trong miệng còn ấp úng nói: "Thật không nên hi vọng mẹ mình thay đổi có lương tâm, hãm hại không nổi."
Cậu vượt qua dọc đường đi xuống lầu ở trong than thở, thật ra thì trường học không xa, ở đường quốc lộ phía ngoài biệt thự bên bờ biển, cậu cũng tìm được đường, nhưng chỉ là muốn mẹ mình đưa đi sao lại khó như vậy đây?
Ngộ nhỡ mình là một kẻ ngu ngốc không tìm được đường đây? Mẹ nhất định sẽ đau long vì mình, sau đó đưa cậu đi học mỗi ngày.
Nghĩ như vậy sau đó cứ cho rằng là như vậy rồi, Mạnh thiếu gia cảm thấy bản thân mẹ mình sinh ra mình thông minh như vậy thật là nghiệp chướng!
Vội vã lấy bữa ăn sáng từ trong tủ lạnh ra ăn hết, Mạnh thiếu gia vô cùng u oán nhìn cửa phòng đóng kín một chút, than thở rồi đi học.
Dọc đường đi, mặt trời chiếu trên không, chim choc hót to.
Tất cả đây đều là không tồn tại, mà chỉ có tiếng sóng biển ào ào vỗ vào bờ tồn tại, còn có gió có chút hơi thấu xương này.
Mà lúc này két một tiếng, một chiếc xe đột nhiên dừng ở ven đường, dừng ở bên cạnh Mạnh Vân Tranh, Mạnh thiếu gia không nhìn tiếp tục đi về phía trước, cũng không đề phòng người trong xe kêu cậu lại.
"Người bạn nhỏ."
Mạnh thiếu gia vừa nghe, giọng nói này rất quen thuộc, quay đầu nhìn lại, ngồi ở chỗ tài xế không phải là chú trai đẹp tối ngày hôm qua kia sao? Thấy thế, Mạnh thiếu gia cười ngọt ngào: "Chú, là chú sao?"
Kể từ tối ngày hôm qua sau khi Đồng Trác Khiêm trở về, ở ven đường nghe thấy giọng phụ nữ quen thuộc kia làm cho anh khó ngủ cả đêm, cho nên sáng sớm hôm nay liền lái xe tới nơi này, lại nhìn thấy đứa bé này, lúc này sắc trời sáng ngời, ngũ quan của đứa bé càng thêm rõ ràng, mà khuôn mựt này rõ ràng giống như bộ dáng của anh khi còn bé.
Tim của anh cuồng loạn trong nháy mắt, hình như nghĩ tới loại khả năng nào đó, nhưng lại không dám khẳng định, nhìn đứa bé lại muốn rời đi, lập tức gọi lại: "Người bạn nhỏ."
"Chú ơi, chú có chuyện gì sao? Chú nhất định phải nói nhanh lên, cháu sắp đi học trễ." Mặc dù vốn có thiện cảm đối với chú này, nhưng cũng không thể bởi vì chú ấy mà đã trễ khiến giáo viên bất mãn.
Thành thật mà nói, Mạnh thiếu gia còn là một học sinh hoàn toàn khéo léo nghe lời.
"Vậy chú đưa cháu đi."
Mạnh thiếu gia nhíu mày, rất nghiêm túc lắc đầu một cái, sau đó nhìn Đồng Trác Khiêm nháy mắt ra hiệu nói: "Chú à, có phải chú thấy bộ dạng của cháu đáng yêu hay không, muốn gạt cháu lên xe, sau đó bán cháu đi à?"
Đồng Trác Khiêm dở khóc dở cười, lại đột nhiên cảm thấy nghe qua những lời này, phong cách rất tương tự với một người nào đó.
Anh bắt đầu suy nghĩ thâm sâu, nhớ lại tối ngày hôm qua kinh ngạc trong nháy mắt gặp phải đứa bé này, sau đó lại giật mình khi nghe thấy giọng phụ nữ kia.
Đây có phải ông trời chậm rãi nói cho anh biết, Phục Linh đã trở lại hay không?
Giương mắt đang nhìn thời gian trôi đi, đã không thấy đứa bé, bóng dáng vội vội vàng vàng kia giống như thật sự rất gấp gáp, Đồng Trác Khiêm cười cười, mở ra bàn tay đột nhiên nắm chặt lại, giống như là muốn bắt được một chút hư không gì đó.
Thật lâu sau, anh bỗng nhiên mím môi cười một tiếng, lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại.
" Liên lạc với Lạc Sâm giúp tôi, thì tôi muốn gặp anh ta."
Lúc lấy được câu trả lời đã là xế chiều, sau khi biết địa chỉ nơi ở mới của Lạc Sâm, Đồng Trác Khiêm liền lái xe đi thẳng qua.
Bởi vì liên quan tới việc bây giờ Phó Trường An mang thai, nên chỗ ở mới của Lạc Sâm là một nhà trang viên nho, ở chỗ ấy có không khí và hoàn cảnh tốt nhất, rất thích hợp cho phụ nữ có thai ở cũng như dưỡng thai.
Khi xe dừng lại ở trang viên nho, mắt Đồng Trác Khiêm tinh nhìn thấy người mặc tây trang màu trắng, tay cầm sâm banh, dáng vẻ vừa lòng, anh xuống xe, nụ cười có chút lạnh nhạt: "Đã lâu không gặp cậu, ngược lại đến trốn ở chỗ này."
Lạc Sâm hừ lạnh một tiếng: "Tôi đây dễ tìm, cậu trốn mới xem như lợi hại, cha cậu vận dụng quan hệ với trung ương nhưng đều không tìm được cậui."
Đồng Trác Khiêm không biến sắc, nhìn Lạc Sâm ngăn trở ở cánh cửa một chút: "Mấy năm không thấy, ngay cả cửa cậu cũng không tôi vào rồi."
Lạc Sâm vẫn cười, nhưng trong tươi cười có chút bất đắc dĩ: "Trường An nhìn thấy cậu nhất định sẽ nổi điên, cho nên cậu chịu uất ức thôi."
Đồng Trác Khiêm hiểu gật đầu một cái, cũng hiểu dụng ý của Lạc Sâm.
Năm năm trước, đúng một ngày trước khi anh và Phục Linh kết hôn, ngay khoảnh khắc chỗ nhà họ Đồng bị bom bắn nổ phá hủy kia, Trường An chạy tới, lại nhìn thấy ngọn lửa bùng lên liên tục còn có mùi người bị đốt cháy.
Cô ấy té xỉu ở trong ngực Lạc Sâm, sau khi tỉnh lại vẫn khóc lóc suốt, mắng Đồng Trác Khiêm là tên lường gạt, sau khi khóc xong, ủ dột thật lâu cũng không khôi phục như cũ, sau đó cô ấy phát hiện mang thai, liền bị Lạc Sâm dẫn đến Italy định cư, hôm nay mang thai đứa thứ hai, đứa thứ nhất là con gái, dáng dấp khéo léo, cũng hơn bốn tuổi.
Đột nhiên Đồng Trác Khiêm lại nhớ lại Phục Linh mang thai đứa bé kia, tính toán thời gian cũng năm tuổi rồi sao, không biết có phải là giống như người bạn nhỏ làm người ta yêu thương hay không?
Nhưng rốt cuộc đứa bé kia còn sống hay là chết đi, đều là một ẩn số.
Nhưng Đồng Trác Khiêm cũng không cho rằng đứa bé kia chết rồi, ngược lại, anh cảm thấy đứa bé kia vẫn còn sống tốt, mỗi ngày trôi qua rất vui vẻ.
Trước khi gặp phải Mạnh thiếu gia, anh đã cảm thấy Phục Linh vẫn còn sống, trải qua thương tổn và đả kích nặng như vậy, đứa bé không phải chảy mất cũng là bị cô xóa sạch.
Nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy Mạnh thiếu gia kia, anh rõ ràng nghe tiếng tim đập của mình, giống như một loại huyết mạch tương liên kêu gọi.
Đó là một loại cảm giác như thế nào, Đồng gia cảm giác mình không nói nên lời.
Nhưng lại rất tốt đẹp, giống như chỉ cần nhìn thấy đứa bé kia chính là một sự hưởng thụ.
Lạc Sâm liếc bên trong một cái, sau đó nói: "Có chuyện gì sao?"
Đồng Trác Khiêm nheo mắt lại: "Cậu chột dạ cái gì?"
Lạc Sâm có chút không tự nhiên ho khan một cái: "Phụ nữ có thai tính khí lớn, cậu không phải không biết, nói nhanh lên, nếu không một lát nữa Trường An hỏi khó trả lời."
Trong phút chốc, Đồng gia cảm thấy tâm tình rất tốt, một người đàn ông trước kia từng là không ai bì nổi như vậy thế nhưng lúc này lại là một người lỗ tai mềm sợ vợ, anh hắng giọng một cái nói: "Cậu biết, tôi tới tìm cậu, đơn giản vì một chuyện."
"Tìm Mạnh Phục Linh giúp cậu?" Lạc Sâm nhíu mày nói: "Nhưng cô ấy đã. . . . . ."
"Không, cô không có." Đồng Trác Khiêm hung hăng cắt đứt lời nói của Lạc Sâm, sau đó nói: "Nếu như cậu có thời gian mà nói, hỏi Lạc Lịch một chút."
"Lạc Lịch?"
Đồng Trác Khiêm gật đầu một cái: "Ở chỗ nhà họ Đồng nổ tung, tôi nhặt được cái này." Nói xong, Đồng Trác Khiêm lấy ra một bình thuốc bằng sứ thanh hoa từ trong túi, liếc mắt nhìn qua, chính là hàng cao cấp thượng đẳng.
"Loại men sứ thanh hoa này, người bình thường không có, mà đúng lúc năm năm trước lúc tôi và cậu đi cứu Phục Linh và Trường An, Hoa Chân nơi đó cầm một chai thuốc có thể ức chế vi khuẩn (virus) phát tác, lúc ấy chính là dùng cái bình này."
Lạc Sâm cũng suy tư thật sâu: "Ý của cậu nói, lúc ấy Hoa Chân có thể ở đấy."
"Không." Đồng Trác Khiêm lắc đầu một cái: "Tôi đoán có thể là vừa mới đến, nếu như ở đấy, chuyện kia sẽ không xảy ra, mà sau trận rủi ro năm năm trước, Hoa Chân liền biến mất, mà người của thế lực Ám Hắc khổng lồ ở Bắc Kinh vẫn luôn tìm cô ấy."
"Cậu nói là Long Vạn Sương?"
Đồng Trác Khiêm gật đầu một cái: " Tôi không tìm được Hoa Chân, nhưng khi nhìn Lạc Lịch vẫn mạnh mẽ theo đuổi về phía Hoa Chân, anh ấy tuyệt đối biết Hoa Chân ở chỗ nào, mà chỗ ở của Hoa Chân, Phục Linh nhất định ở đây, ban đầu khi chỗ nhà họ Đồng biến thành phế tích, tôi đã từng cẩn thận tìm tòi qua hiện trường, xác định không có một chút dấu vết của Phục Linh, cho nên tôi cho là lúc ấy Phục Linh hoặc là trốn, hoặc là được người cứu đi, hơn nữa không hề chịu một chút thương tổn nào."
"Anh nói là thật?"
Giọng nói mang theo chút khó có thể tin truyền đến, Lạc Sâm cuống quít quay đầu, đã nhìn thấy Trường An mặc một bộ váy màu trắng đứng ở cửa trang viên, trong đôi mắt trong suốt xuất hiện nước mắt.
Cô nhìn thấy Đồng Trác Khiêm, hình như tâm tình đặc biệt kích động, lập tức bỏ chạy tiến lên ở dưới tròng mắt muốn nứt của Lạc Sâm, bắt được tay của Đồng Trác Khiêm: "Anh nói có phải sự thật hay không, có phải sự thật hay không?"
"Là thật."
Trường An đột nhiên phun ra một hơi thật sâu, rốt cuộc vào lúc này biết được Phục Linh có thể vẫn còn hoặc tin tức khi đó, thì tâm tình chán nản ở trong lòng năm năm giống như được mở ra lớp sương mù lo lắng, cô đè ngực của mình xuống, đáy mắt đều là một mảnh may mắn vui sướng.
Mặc kệ tin tức này là thật hay giả, nhưng tóm lại có một ý nghĩ cũng là tốt.
"Thật tốt, Phục Linh không chết, thật tốt."
Lạc Sâm ôm lấy Trường An, sau đó nhìn Đồng Trác Khiêm: "Cậu trở về đi, tôi sẽ giúp cậu hỏi thăm Lạc Lịch chỗ đó một chút ."
"Vậy cám ơn." Dứt lời, xoay người rời đi.
Sáng sớm trang viên nho, không khí mát mẻ lan ra qua chóp mũi của Đồng Trác Khiêm, giống như một loại nước hoa tinh khiết bị đổ trên mặt đất, trong lúc bất chợt trí nhớ của Đồng Trác Khiêm trở về rất xưa.
Rất lâu đến lúc lần đầu tiên cùng Phục Linh gặp nhau, cô ấy phong tình say lòng người như vậy, mị hoặc vô biên như vậy, giống như một yêu tinh.
Lần thứ hai gặp mặt, mặc dù đồ trang sức của cô trang nhã hơn hẳn, nhưng cũng bị anh liếc mắt một cái liền nhìn thấu, sau khi trêu trọc, đóng gói đưa về nhà mình.
Về sau, còn có rất nhiều lần gặp nhau.
Sau đó bọn họ đính hôn, nhưng vẫn chưa kết hôn.
Nhớ tới một điểm này, Đồng Trác Khiêm chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy tiếc nuối vô hạn.
Đúng, đá giường, chính là dùng chân đá giường mà Phục Linh ngủ.
Mục đích là làm cho cô tỉnh ngủ, sau đó ăn bữa sáng, sau đó đưa cậu đi học.
Nhưng cậu đánh giá thấp trình độ ngủ nướng của mẹ mình có bao nhiêu cao, sau đó mình rốt cuộc tốn bao nhiêu sức lực mới có thể kéo cô từ trên giường lên.
Đây là một nhiệm vụ vô cùng gian nan, có thể so với ám sát Tổng Thống quốc gia.
Đá lên một cước, chân nhỏ kia cũng đau rồi, giường cũng lắc lư một cái hơn nữa còn có tiếng vang, Phục Linh trên giường vẫn ngủ như cũ, không biết vì sao.
Mạnh thiếu gia dồn khí đan điền, nhịn tức giận trong lòng xuống giống như lquả cầu tuyết càng lúc càng lớn, sau đó ngừng thở, hét lớn một tiếng.
"Hôm nay thứ hai, con đi học, rốt cuộc mẹ có muốn đưa con đi học hay không?"
Mặc dù giọng nói còn kèm theo thanh thúy, nhưng lại cực kỳ giống như sư tử hống (sư tử gầm).
Phục Linh trên giường giật giật, ngay tiếp theo miệng cũng giật giật: "Bản thân con không tìm được đường sao?"
Sắc mặt Mạnh thiếu gia đen thui, nắm chặt quả đấm trong nháy mắt, xanh mặt đi ra ngoài, trong miệng còn ấp úng nói: "Thật không nên hi vọng mẹ mình thay đổi có lương tâm, hãm hại không nổi."
Cậu vượt qua dọc đường đi xuống lầu ở trong than thở, thật ra thì trường học không xa, ở đường quốc lộ phía ngoài biệt thự bên bờ biển, cậu cũng tìm được đường, nhưng chỉ là muốn mẹ mình đưa đi sao lại khó như vậy đây?
Ngộ nhỡ mình là một kẻ ngu ngốc không tìm được đường đây? Mẹ nhất định sẽ đau long vì mình, sau đó đưa cậu đi học mỗi ngày.
Nghĩ như vậy sau đó cứ cho rằng là như vậy rồi, Mạnh thiếu gia cảm thấy bản thân mẹ mình sinh ra mình thông minh như vậy thật là nghiệp chướng!
Vội vã lấy bữa ăn sáng từ trong tủ lạnh ra ăn hết, Mạnh thiếu gia vô cùng u oán nhìn cửa phòng đóng kín một chút, than thở rồi đi học.
Dọc đường đi, mặt trời chiếu trên không, chim choc hót to.
Tất cả đây đều là không tồn tại, mà chỉ có tiếng sóng biển ào ào vỗ vào bờ tồn tại, còn có gió có chút hơi thấu xương này.
Mà lúc này két một tiếng, một chiếc xe đột nhiên dừng ở ven đường, dừng ở bên cạnh Mạnh Vân Tranh, Mạnh thiếu gia không nhìn tiếp tục đi về phía trước, cũng không đề phòng người trong xe kêu cậu lại.
"Người bạn nhỏ."
Mạnh thiếu gia vừa nghe, giọng nói này rất quen thuộc, quay đầu nhìn lại, ngồi ở chỗ tài xế không phải là chú trai đẹp tối ngày hôm qua kia sao? Thấy thế, Mạnh thiếu gia cười ngọt ngào: "Chú, là chú sao?"
Kể từ tối ngày hôm qua sau khi Đồng Trác Khiêm trở về, ở ven đường nghe thấy giọng phụ nữ quen thuộc kia làm cho anh khó ngủ cả đêm, cho nên sáng sớm hôm nay liền lái xe tới nơi này, lại nhìn thấy đứa bé này, lúc này sắc trời sáng ngời, ngũ quan của đứa bé càng thêm rõ ràng, mà khuôn mựt này rõ ràng giống như bộ dáng của anh khi còn bé.
Tim của anh cuồng loạn trong nháy mắt, hình như nghĩ tới loại khả năng nào đó, nhưng lại không dám khẳng định, nhìn đứa bé lại muốn rời đi, lập tức gọi lại: "Người bạn nhỏ."
"Chú ơi, chú có chuyện gì sao? Chú nhất định phải nói nhanh lên, cháu sắp đi học trễ." Mặc dù vốn có thiện cảm đối với chú này, nhưng cũng không thể bởi vì chú ấy mà đã trễ khiến giáo viên bất mãn.
Thành thật mà nói, Mạnh thiếu gia còn là một học sinh hoàn toàn khéo léo nghe lời.
"Vậy chú đưa cháu đi."
Mạnh thiếu gia nhíu mày, rất nghiêm túc lắc đầu một cái, sau đó nhìn Đồng Trác Khiêm nháy mắt ra hiệu nói: "Chú à, có phải chú thấy bộ dạng của cháu đáng yêu hay không, muốn gạt cháu lên xe, sau đó bán cháu đi à?"
Đồng Trác Khiêm dở khóc dở cười, lại đột nhiên cảm thấy nghe qua những lời này, phong cách rất tương tự với một người nào đó.
Anh bắt đầu suy nghĩ thâm sâu, nhớ lại tối ngày hôm qua kinh ngạc trong nháy mắt gặp phải đứa bé này, sau đó lại giật mình khi nghe thấy giọng phụ nữ kia.
Đây có phải ông trời chậm rãi nói cho anh biết, Phục Linh đã trở lại hay không?
Giương mắt đang nhìn thời gian trôi đi, đã không thấy đứa bé, bóng dáng vội vội vàng vàng kia giống như thật sự rất gấp gáp, Đồng Trác Khiêm cười cười, mở ra bàn tay đột nhiên nắm chặt lại, giống như là muốn bắt được một chút hư không gì đó.
Thật lâu sau, anh bỗng nhiên mím môi cười một tiếng, lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại.
" Liên lạc với Lạc Sâm giúp tôi, thì tôi muốn gặp anh ta."
Lúc lấy được câu trả lời đã là xế chiều, sau khi biết địa chỉ nơi ở mới của Lạc Sâm, Đồng Trác Khiêm liền lái xe đi thẳng qua.
Bởi vì liên quan tới việc bây giờ Phó Trường An mang thai, nên chỗ ở mới của Lạc Sâm là một nhà trang viên nho, ở chỗ ấy có không khí và hoàn cảnh tốt nhất, rất thích hợp cho phụ nữ có thai ở cũng như dưỡng thai.
Khi xe dừng lại ở trang viên nho, mắt Đồng Trác Khiêm tinh nhìn thấy người mặc tây trang màu trắng, tay cầm sâm banh, dáng vẻ vừa lòng, anh xuống xe, nụ cười có chút lạnh nhạt: "Đã lâu không gặp cậu, ngược lại đến trốn ở chỗ này."
Lạc Sâm hừ lạnh một tiếng: "Tôi đây dễ tìm, cậu trốn mới xem như lợi hại, cha cậu vận dụng quan hệ với trung ương nhưng đều không tìm được cậui."
Đồng Trác Khiêm không biến sắc, nhìn Lạc Sâm ngăn trở ở cánh cửa một chút: "Mấy năm không thấy, ngay cả cửa cậu cũng không tôi vào rồi."
Lạc Sâm vẫn cười, nhưng trong tươi cười có chút bất đắc dĩ: "Trường An nhìn thấy cậu nhất định sẽ nổi điên, cho nên cậu chịu uất ức thôi."
Đồng Trác Khiêm hiểu gật đầu một cái, cũng hiểu dụng ý của Lạc Sâm.
Năm năm trước, đúng một ngày trước khi anh và Phục Linh kết hôn, ngay khoảnh khắc chỗ nhà họ Đồng bị bom bắn nổ phá hủy kia, Trường An chạy tới, lại nhìn thấy ngọn lửa bùng lên liên tục còn có mùi người bị đốt cháy.
Cô ấy té xỉu ở trong ngực Lạc Sâm, sau khi tỉnh lại vẫn khóc lóc suốt, mắng Đồng Trác Khiêm là tên lường gạt, sau khi khóc xong, ủ dột thật lâu cũng không khôi phục như cũ, sau đó cô ấy phát hiện mang thai, liền bị Lạc Sâm dẫn đến Italy định cư, hôm nay mang thai đứa thứ hai, đứa thứ nhất là con gái, dáng dấp khéo léo, cũng hơn bốn tuổi.
Đột nhiên Đồng Trác Khiêm lại nhớ lại Phục Linh mang thai đứa bé kia, tính toán thời gian cũng năm tuổi rồi sao, không biết có phải là giống như người bạn nhỏ làm người ta yêu thương hay không?
Nhưng rốt cuộc đứa bé kia còn sống hay là chết đi, đều là một ẩn số.
Nhưng Đồng Trác Khiêm cũng không cho rằng đứa bé kia chết rồi, ngược lại, anh cảm thấy đứa bé kia vẫn còn sống tốt, mỗi ngày trôi qua rất vui vẻ.
Trước khi gặp phải Mạnh thiếu gia, anh đã cảm thấy Phục Linh vẫn còn sống, trải qua thương tổn và đả kích nặng như vậy, đứa bé không phải chảy mất cũng là bị cô xóa sạch.
Nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy Mạnh thiếu gia kia, anh rõ ràng nghe tiếng tim đập của mình, giống như một loại huyết mạch tương liên kêu gọi.
Đó là một loại cảm giác như thế nào, Đồng gia cảm giác mình không nói nên lời.
Nhưng lại rất tốt đẹp, giống như chỉ cần nhìn thấy đứa bé kia chính là một sự hưởng thụ.
Lạc Sâm liếc bên trong một cái, sau đó nói: "Có chuyện gì sao?"
Đồng Trác Khiêm nheo mắt lại: "Cậu chột dạ cái gì?"
Lạc Sâm có chút không tự nhiên ho khan một cái: "Phụ nữ có thai tính khí lớn, cậu không phải không biết, nói nhanh lên, nếu không một lát nữa Trường An hỏi khó trả lời."
Trong phút chốc, Đồng gia cảm thấy tâm tình rất tốt, một người đàn ông trước kia từng là không ai bì nổi như vậy thế nhưng lúc này lại là một người lỗ tai mềm sợ vợ, anh hắng giọng một cái nói: "Cậu biết, tôi tới tìm cậu, đơn giản vì một chuyện."
"Tìm Mạnh Phục Linh giúp cậu?" Lạc Sâm nhíu mày nói: "Nhưng cô ấy đã. . . . . ."
"Không, cô không có." Đồng Trác Khiêm hung hăng cắt đứt lời nói của Lạc Sâm, sau đó nói: "Nếu như cậu có thời gian mà nói, hỏi Lạc Lịch một chút."
"Lạc Lịch?"
Đồng Trác Khiêm gật đầu một cái: "Ở chỗ nhà họ Đồng nổ tung, tôi nhặt được cái này." Nói xong, Đồng Trác Khiêm lấy ra một bình thuốc bằng sứ thanh hoa từ trong túi, liếc mắt nhìn qua, chính là hàng cao cấp thượng đẳng.
"Loại men sứ thanh hoa này, người bình thường không có, mà đúng lúc năm năm trước lúc tôi và cậu đi cứu Phục Linh và Trường An, Hoa Chân nơi đó cầm một chai thuốc có thể ức chế vi khuẩn (virus) phát tác, lúc ấy chính là dùng cái bình này."
Lạc Sâm cũng suy tư thật sâu: "Ý của cậu nói, lúc ấy Hoa Chân có thể ở đấy."
"Không." Đồng Trác Khiêm lắc đầu một cái: "Tôi đoán có thể là vừa mới đến, nếu như ở đấy, chuyện kia sẽ không xảy ra, mà sau trận rủi ro năm năm trước, Hoa Chân liền biến mất, mà người của thế lực Ám Hắc khổng lồ ở Bắc Kinh vẫn luôn tìm cô ấy."
"Cậu nói là Long Vạn Sương?"
Đồng Trác Khiêm gật đầu một cái: " Tôi không tìm được Hoa Chân, nhưng khi nhìn Lạc Lịch vẫn mạnh mẽ theo đuổi về phía Hoa Chân, anh ấy tuyệt đối biết Hoa Chân ở chỗ nào, mà chỗ ở của Hoa Chân, Phục Linh nhất định ở đây, ban đầu khi chỗ nhà họ Đồng biến thành phế tích, tôi đã từng cẩn thận tìm tòi qua hiện trường, xác định không có một chút dấu vết của Phục Linh, cho nên tôi cho là lúc ấy Phục Linh hoặc là trốn, hoặc là được người cứu đi, hơn nữa không hề chịu một chút thương tổn nào."
"Anh nói là thật?"
Giọng nói mang theo chút khó có thể tin truyền đến, Lạc Sâm cuống quít quay đầu, đã nhìn thấy Trường An mặc một bộ váy màu trắng đứng ở cửa trang viên, trong đôi mắt trong suốt xuất hiện nước mắt.
Cô nhìn thấy Đồng Trác Khiêm, hình như tâm tình đặc biệt kích động, lập tức bỏ chạy tiến lên ở dưới tròng mắt muốn nứt của Lạc Sâm, bắt được tay của Đồng Trác Khiêm: "Anh nói có phải sự thật hay không, có phải sự thật hay không?"
"Là thật."
Trường An đột nhiên phun ra một hơi thật sâu, rốt cuộc vào lúc này biết được Phục Linh có thể vẫn còn hoặc tin tức khi đó, thì tâm tình chán nản ở trong lòng năm năm giống như được mở ra lớp sương mù lo lắng, cô đè ngực của mình xuống, đáy mắt đều là một mảnh may mắn vui sướng.
Mặc kệ tin tức này là thật hay giả, nhưng tóm lại có một ý nghĩ cũng là tốt.
"Thật tốt, Phục Linh không chết, thật tốt."
Lạc Sâm ôm lấy Trường An, sau đó nhìn Đồng Trác Khiêm: "Cậu trở về đi, tôi sẽ giúp cậu hỏi thăm Lạc Lịch chỗ đó một chút ."
"Vậy cám ơn." Dứt lời, xoay người rời đi.
Sáng sớm trang viên nho, không khí mát mẻ lan ra qua chóp mũi của Đồng Trác Khiêm, giống như một loại nước hoa tinh khiết bị đổ trên mặt đất, trong lúc bất chợt trí nhớ của Đồng Trác Khiêm trở về rất xưa.
Rất lâu đến lúc lần đầu tiên cùng Phục Linh gặp nhau, cô ấy phong tình say lòng người như vậy, mị hoặc vô biên như vậy, giống như một yêu tinh.
Lần thứ hai gặp mặt, mặc dù đồ trang sức của cô trang nhã hơn hẳn, nhưng cũng bị anh liếc mắt một cái liền nhìn thấu, sau khi trêu trọc, đóng gói đưa về nhà mình.
Về sau, còn có rất nhiều lần gặp nhau.
Sau đó bọn họ đính hôn, nhưng vẫn chưa kết hôn.
Nhớ tới một điểm này, Đồng Trác Khiêm chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy tiếc nuối vô hạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook