Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi
Chương 125: Anh nói tôi là con nhóc vô dụng ?

Một lần nữa ngồi vào vị trí này, Phục Linh làm thế nào cũng không tìm lại được cảm giác trước kia, hộ vệ cũng bị cô phân phát ở bốn phía, vốn mặc bộ đồ này đã trở thành tiêu điểm, lại có một đám hộ vệ hầm hố vây quanh, càng khiến người ta tò mò.

Phục Linh nhìn chung quanh, lại phát hiện ra không nhìn thấy Trầm Nghĩa Thành, nhất thời cảm thấy có chút quái dị, theo cá tính của vị thiếu gia kia, khi tới những chỗ này, chắc chắn sẽ ôm hai ba cô vào trong ngực mà tình chàng ý thiếp, hận không thể lập tức nhào tới làm cái việc loại đó, chẳng lẽ hôm nay đã trở nên nhanh hơn? Dẫn người ta ra ngoài mướn phòng rồi?

Có chút không hiểu được lắc đầu một cái, Phục Linh cảm thấy đàn ông ở phương diện này làm việc rất mau.

Ngay sau đó, lạnh lùng cười một tiếng.

Đang lúc Phục Linh cho là Trầm Nghĩa Thành đã mang theo một hai cô mà đi ra ngoài làm việc , THÌ Trầm Nghĩa Thành lại cẩn thận trốn vào nhà vệ sinh nam, sau đó bấm điện thoại.

"Gia, con quỷ nhỏ kia lại xuất hiện."

"Ai?" Đầu bên kia có chút ồn ào, sau đó chậm rãi truyền đến tiếng đàn ông.

"La thiếu gia, ngài quên sao, chính là Mạnh Phục Linh mấy tháng trước gây chuyện ở quán bar——"

"Mạnh Phục Linh?" Đầu kia đột nhiên vang lên tiếng nói bén nhọn, nghe thật giống vịt đang gọi nhau, dị thường chói tai, nhưng vẫn nghe ra được đầu kia đột nhiên trở nên tức giận: "Cô bé đó đang ở đâu?"

"Đang ở trong quán bar đây."

La thiếu gia hừ lạnh một tiếng: "Canh chừng nó, không được để nó chạy."

Trầm Nghĩa Thành sau khi nghe xong nhất thời có chút kinh hãi, trong lòng có chút sợ, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Nhưng La thiếu gia à, ngài quên rồi sao? Mạnh Phục Linh sau lưng còn có một ngọn núi lớn đó."

"Cô ta có núi lớn, chẳng lẽ tôi không có sao?" Những lời này rất tự tin kiêu ngạo, khiến cho sợ hãi trong lòng Trầm Nghĩa Thành biến mất không còn tăm hơi, lập tức liền phụ họa nói: "Vâng vâng, La thiếu gia, tôi biết nên làm như thế nào ."

Chín giờ tối, ồn ào náo động chính thức bắt đầu, Phục Linh lạnh lùng nhìn những người phụ nữ phía dưới đang uốn éo giống như rắn hổ mang xinh đẹp, còn có người tà mị nụ cười tìm kiếm đàn ông.

Trước kia cảm thấy những nam nhân này thoạt nhìn còn người nhìn được một chút, bây giờ nhìn qua, so sánh với Đồng thiếu gia, ngay cả tư cách xách giày cũng không đủ.

Thật không có ý tứ, không chừng hiện tại Đồng Trác Khiêm cũng đã biết cô đi ra ngoài, đang đi tìm cô .

Mau tỉnh, không lát nữa lại gặp chuyện không may, bây giờ phải đi thôi.

Vừa muốn đứng dậy chuẩn bị rời đi, Trầm Nghĩa Thành cầm trong tay một chai rượu quý giá cười híp mắt đi về phía Phục Linh.

Có tuồng muốn hát sao?

Phục Linh nhìn Trầm Nghĩa Thành cười một tiếng, sau đó ánh mắt vẫn đi theo Trầm Nghĩa Thành, cho đến khi anh ta ngồi xuống ở trước mặt của mình.

"Anh muốn mời tôi uống rượu?"

Trầm Nghĩa Thành gật đầu, sau đó mở chai ra rượu, rót cho Phục Linh một ly, sau đó đẩy tới trước mặt Phục Linh rồi nói: "Đây coi như là tôi xin lỗi vì lần trước."

Phục Linh nhíu mày:"Xin lỗi?"

Trầm Nghĩa Thành gật đầu: "Đúng vậy."

Bình tĩnh đẩy ly rượu ra, Phục Linh lắc đầu một cái: "Tôi không uống rượu."

Bỗng dưng, sắc mặt Trầm Nghĩa Thành có chút khó chịu nói: "Cô như vậy là không chấp nhận ?"

Sắc mặt Phục Linh chỉ một thoáng đã trở nên lạnh, cô nhìn người đàn ông trước mắt này, không biết trước kia ánh mắt của mình là mắt heo hay chó lại coi trọng người này?

Lớn lên, thanh thanh tú tú, coi như cũng khá lắm rồi, nói về vóc người? Một thước bảy, vóc dáng gầy gây cảm giác như một bộ xương, lần này nhìn thấy Trầm Nghĩa Thành gầy đi rất nhiều so với lần trước, có lẽ đều do hít thuốc phiện gây nên hậu quả, cặp mắt không tiếng động, sắc mặt trong ánh đèn lúc sáng lúc tối, thoạt nhìn trắng bệch không giống như là người sống.

***, Phục Linh thật cảm thấy trước kia từng có loại bạn trai giống như thế này, thật nên đi mổ bụng tạ tội, bằng không thế nào mới không làm ... bạn bè cùng những người mến mộ Mạnh Phục Linh cô thất vọng?

Hơn nữa hiện tại trên miệng nói là tới bồi tội, thế nhưng giọng nói lại giống như là Mạnh Phục Linh cô đã thiếu anh ta mấy trăm vạn?

Phục Linh khó chịu trong lòng.

Cô cảm thấy sáng sớm ngày mai nên đi thắp hương, coi là coi bói, có phải năm nay cô không nên đi ra ngoài nhiều hay không, bằng không vừa đi ra không gặp tên cặn bả thì gặp phải nguy hiểm?

Ông trời, người không nên chơi như vậy.

"Phục Linh, tôi thật là thật lòng muốn xin lỗi cô ." Thấy Mạnh Phục Linh nửa ngày không để ý đến anh ta, trong lòng Trầm Nghĩa Thành vừa tức vừa oán, hận không thể dùng sức nện bình rượu này lên đầu Mạnh Phục Linh.

Phục Linh nhìn anh ta, cười thật xinh đẹp, đẩy ly rượu về phía anh ta: "Bất kể có nhận hay không nhận xin lỗi của anh, rượu này, tôi không uống, cũng không thể uống."

"Mạnh Phục Linh ——" Trầm Nghĩa Thành đột nhiên lớn tiếng, sau đó lại đột nhiên nghĩ đến chuyện La thiếu gia giao phó, lại lần nữa nuốt xuống tức giận, hỏi: "Cô rốt cuộc muốn như thế nào?"

Trong phút chốc, thần sắc Phục Linh lạnh lẻo, trong đầu nhất thời phản ứng lại.

Trầm Nghĩa Thành này rất rõ ràng đang trì hoãn thời gian.

Theo hiểu biết của cô đối Trầm Nghĩa Thành, thứ người như thế này rõ ràng chính là những người không chịu nổi ủy khuất, bọn họ không mang thù, bởi vì có thù oán liền báo tại chỗ, tuyệt không sẽ vì muốn cô tiếp nhận sự hối lỗi của anh ta, mà chịu ở nơi này bị cô mắng, lãng phí thời gian ở chỗ này.

Nói lãng phí thời gian, không bằng nói là đang trì hoãn thời gian.

Cô lạnh lùng đứng lên, cầm ly rượu hất lên mặt Trầm Nghĩa Thành, sau đó lạnh lùng nói: "Nếu như không có chuyện gì, liền trở về trong chuồng heo mẹ anh đi, còn hơn ở đây làm việc vớ vẫn cho người khác."

Dứt lời, đứng dậy rời đi.

Trầm Nghĩa Thành bỗng nhiên cầm chai rượu lên hướng về phía ót Phục Linh đâm xuống, nhưng không ngờ lại bị một đôi tay có lực chặn lại, kế bên, đã nhìn thấy một đôi hộ vệ áo đen, ánh mắt lạnh lùng như diều hâu nhìn anh ta, thật giống như muốn đem anh ta hủy diệt.

Trầm Nghĩa Thành không khỏi run rẩy một cái, cũng chính là trong nháy mắt đó, Phục Linh đột nhiên quay người lại, dùng một tư thế vô cùng xinh đẹp, lên gối vào bụng anh ta.

Nhất thời tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.

Phục Linh móc móc lỗ tai, rất là tiêu sái nói: "Thanh âm này dễ nghe như tiếng hát vậy.”

Một chùm ánh sáng lại đột nhiên chiếu sáng cửa quán bar, kèm theo còn có một lượng chiếc xe hơi dừng lại trước đó.

Sắc mặt Phục Linh trầm xuống, cũng không cảm thấy những người này tới là một ngoài ý muốn, bởi vì đuôi mắt cô đã nhìn thấy bộ mặt của La thiếu gia ngồi ở ghế cạnh tài xế.

Nhìn thật mất khẩu vị.

Phục Linh không có ý định dừng lại bước chân, vẫn như cũ đi ra ngoài đi, khi đi tới cửa thì bị người ngăn lại.

"Mạnh tiểu thư cần gì đi nhanh như vậy, đã lâu không gặp, chẳng lẽ không muốn mời La thiếu gia uống vài chén."

Phục Linh nheo mắt lại, không chút khách khí nói: "Không có hứng thú uống cùng ông."

"Sao?" La thiếu gia nhíu mày, đột nhiên cười lên, con mắt vốn không lớn nhất thời híp lại thành hai đường: "Cô đây là không muốn giữ mặt mũi cho La thiếu gia tôi?"

Ông ta cười, Phục Linh cũng cười.

"Thật ngại, tôi không thích ở cùng người nhàm chán, xin nhích mông quý giá của ông ra, tôi phải đi."

"Con mẹ nó cô không biết xấu hổ đúng không?" Vừa nói xong một cái tát đánh xuống, như cũ vẫn là vị áo đen kia ngăn lại, sau đó lạnh lùng bỏ tay La thiếu gia ra, mặt sẳng giọng đứng ở trước mặt.

"Ông muốn đánh tôi?" Phục Linh rất khó chịu, sau đó cười lạnh ngẩng đầu nhìn La thiếu gia nói: "Lần trước giáo huấn ông là trò chơi sao?"

Phục Linh vừa nói ra, cả người La thiếu gia run lê, tức giận dâng cao.

Lần ở quán bar kia, là vết nhơ lớn nhất cả đời anh, ở địa bàn của mình bị người khác bưng không nói được, lại còn bị đánh giống như chó nằm trên đất, ở trong tù hai tháng mới được ra ngoài, khẩu khí này làm sao nuốt xuống được chứ.

Vốn theo thế lực của Đồng Trác Khiêm muốn đưa anh vào trong tù đi, cả đời không ra được cũng là chuyện bình thường, nhưng hết lần này tới lần khác ai cũng không nghĩ tới chính là, cái tên đàn ông có bộ mặt dữ tợn, ngu ngốc này sau lưng lại có nhà họ La chống lưng.

La thiếu gia bản tính cũng là họ La, gọi là La Hoa Long, anh họ ở xa của Tư lệnh, mặc dù quan hệ có chút xa, nhưng tóm lại vẫn có quan hệ.

Theo quan hệ giằng co ồn ào của nhà họ La và nhà họ Đồng, tất cả người có thù với người nhà họ Đồng, đều bị La thiếu gia đưa về trại lính, đây cũng là nguyên nhân tại sao La Hoa Long lại được đón tới thủ đô .

Sau lưng những chuyện này, tất nhiên đều có người nhà họ La nhúng tay vào.

Phục Linh cũng cho là, trải qua lần trước bị Đồng Trác Khiêm sửa trị, tên này sẽ không làm ra chuyện gì nữa, lại quên trên thế giới còn có những chó không đổi được thói quen ăn cứt.

Cô khoát khoát tay, ý bảo người hộ vệ ngăn ở trước mau tránh ra, sau đó cô lấy khuôn mặt tươi cười nhìn tới gương mặt tức giận của La Hoa Long, vui vẻ hỏi: "Anh hôm nay muốn chặn tôi ở lại nơi này?"

"Đúng thì thế nào?" La thiếu gia cười lạnh một tiếng nói.

"Thì sẽ đánh ngươi ***!" Phục Linh dùng tay chỉ mũi của anh ta lớn tiếng nói, sau đó hét lớn một tiếng: "Tiểu Đao, đánh bọn họ cho tôi nha ."

Chỉ một thoáng, chỉ thấy một bóng người di động, giống như là ma quỷ xuất hiện, tầm mắt của mọi người cũng tập trung vào bóng người đột nhiên xuất hiện như quỷ mỵ.

Vóc người cao lớn khôi ngô hiện ra, thần sắc sẳng giọng, mi mục anh tuấn, mang trên mặt một vết sẹo, khiến cho những người phụ nữ tại chỗ này trong nháy mắt như hoa mùa xuân.

Thẳng tắp thở dài nói.

MAN!

Thật là MAN!

Người đàn ông lãnh khốc lại thị huyết giống như cuồng phong bạo vũ đánh tới.

La thiếu gia run rẩy.

Phục Linh hí mắt, rất là hưởng thụ trạng thái bây giờ.

Anh bò, cho anh bò.

Anh hét, cho anh hét.

Chờ bà đây phá tan sự tự tin của anh.

La thiếu gia lại lần nữa nở nụ cười lạnh: "Cô cho rằng tôi sẽ không đề phòng chiêu này của cô sao , là người phụ nữ của Đồng Trác Khiêm, chính mình chỉ là một con nhóc vô dụng, bên người nhất định có trợ thủ, nhưng cô có, chẳng lẽ tôi không có sao?"

Phục Linh khóe miệng co quắp, sau đó chỉ mình mặt hỏi: "Anh nói tôi là con nhóc vô dụng? Anh nói tôi là con nhóc vô dụng?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương