Dưới sự giúp đỡ của mẹ Tần và Văn Tuyên, bác sĩ cũng tiêm được cho Ngụy Thất thuốc an thai, cũng coi như là may mắn khi giữ lại được đứa bé.

Tình hình của Ngụy Thất bên này vừa mới tạm ổn, Tần Tiêu bên kia cũng đã có tin tức. Phẫu thuật tuy thành công, nhưng có thể tỉnh lại được hay không phải dựa vào ý chí sinh tồn của bệnh nhân. Bác sĩ đề nghị cho Tần Tiêu nằm ở phòng ICU một thời gian, ở đây vô trùng hơn nữa thiết bị đầy đủ, có thể giúp cho hồi phục tốt hơn. Nếu như hắn có thể tỉnh lại vào mấy ngày tiếp theo, liền có thể chuyển về phòng bệnh thường.

Sau khi Tần Tiêu bị đẩy vào phòng ICU, mẹ Tần mới nhờ bác sĩ sắp xếp cho Tô Trạm một cái giường để nằm nghỉ: "Cháu mới rút máu còn đứng đến tận giờ, mau mau đi nghỉ ngơi đi. Tần Tiêu có dì chăm sóc rồi, còn có Hi Hòa với Dung Sâm, cháu không cần lo."

Trình Hi Hòa cũng đồng ý với lời của mẹ Tần: "Hôm nay thực cảm ơn anh, anh Tô Trạm, những việc còn lại giao cho chúng em là được."

"Ừm, vậy tôi về nghỉ ngơi trước, lát nữa lại đến."

Trước khi nằm xuống, Tô Trạm liếc nhìn điện thoại, phát hiện có mười mấy cuộc gọi nhỡ của Nghiêm Duệ. Bận rộn từ sớm đến tận bây giờ, căn bản hắn không có rảnh tay đi xem điện thoại, giờ này e là Nghiêm Duệ chắc cũng lo lắng phát điên rồi.

Tô Trạm nhanh chóng gọi lại cho Nghiêm Duệ. Không biết có phải đối phương đang cầm điện thoại hay không mà chuông vừa reo đã bắt máy. Không chờ Tô Trạm kịp nói gì, Nghiêm Duệ đã hỏi trước:" Tại sao anh không nghe máy, không phải nói đi tiễn Ngụy Thất à, sao mà lâu như vậy?"

"Bây giờ tôi đang ở bệnh viện, Tần Tiêu và Ngụy Thất xảy ra chút chuyện." Tô Trạm sợ Nghiêm Duệ lo lắng, cũng không dám nói chuyện mình cho máu ra.

"Chuyện nghiêm trọng đến mức đi bệnh viện sao?" Nghiêm Duệ cảm thấy giọng nói của Tô Trạm có hơi mệt mỏi, "Giọng anh nghe mệt lắm, đã xảy ra chuyện gì?"

"Thật sự không sao đâu, em đừng lo lắng." Tô Trạm vực dậy tinh thần nói, "Tối tối tôi về sẽ nói cho em nghe, bây giờ ở bệnh viện vẫn còn một số việc cần xử lý."

Ý của Tô Trạm càng khiến cho Nghiêm Duệ lo lắng hơn, "Anh ở bệnh viện nào, tôi qua ngay!"

"Em đừng qua, bây giờ ai cũng bận rộn, em qua cũng không giúp gì được." Tô Trạm dịu giọng an ủi Nghiêm Duệ, "Ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi, lát nữa tôi về."

Nghiêm Duệ thầm nghĩ, hỏi Tô Trạm cũng không biết được gì, chi bằng tự mình tra vẫn tốt hơn.

"Ừ, anh về sớm nhé."

"Ừ, được."

Nghiêm Duệ cúp điện thoại, liền gọi trợ lý tới:" Anh lập tức đi tra xem bệnh viện nào ở thành phố A hôm nay có tiếp nhận bệnh nhân tên Ngụy Thất và Tần Tiêu."

"Anh nói luật sư Ngụy và Tần tổng hả?" trợ lý không chắc nên hỏi lại.

Nghiêm Duệ nhíu mày, hỏi lại:" Còn cần tôi nói lại lần thứ hai à?"

Trợ lý nhìn thấy sắc mặt không tốt của Nghiêm Duệ, nhanh chóng cúi đầu nói:" Tôi đi tra ngay."

Khoảng chừng một tiếng sau, trợ lý đã xác định được Tần Tiêu và Ngụy Thất nằm ở bệnh viện nào, ngay lập tức báo cáo cho Nghiêm Duệ. Trước khi rời đi, Nghiêm Duệ còn đặc biệt dặn dò trợ lý:" Chuyện của Ngụy Thất và Tần Tiêu không được để người thứ ba biết, bằng không thì anh chuẩn bị đi công ty khác làm đi."

"Tôi hiểu rồi."

Sau khi Nghiêm Duệ chạy đến bệnh viện, cũng nhanh chóng hỏi được phòng bệnh của Tần Tiêu. Mẹ Tần nhìn thấy Nghiêm Duệ hơi ngạc nhiên, Diệp Dung Sâm và Nghiêm Duệ cũng có chút quen biết, nên vừa nhìn đã nhận ra nhau.

Gặp được Nghiêm Duệ ở bệnh viện thế này, Diệp Dung Sâm ít nhiều cũng có hơi kinh ngạc, "Nghiêm tổng, sao anh lại ở đây?"

"Tôi nghe Tô Trạm nói, Tần Tiêu và Ngụy Thất xảy ra chuyện, nên đến thăm." Nghiêm Duệ cũng có nghe từ chỗ của y tá về tình huống của Tần Tiêu, xem ra thật sự không khả quan lắm:" Tần Tiêu bây giờ thế nào rồi?"

Diệp Dung Sâm cũng có biết Tô Trạm có quen biết với Nghiêm Duệ, nhưng đến mức độ chuyện như thế mà Nghiêm Duệ cũng biết thì thực sự hắn ta không ngờ.

"Bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, thế nhưng có thể tỉnh lại hay không thì phải xem bản thân Tần Tiêu."

Nghiêm Duệ không thấy Ngụy Thất, hỏi:" Ngụy Thất đâu?"

"Cậu ấy bị ngất, bây giờ đang nghỉ ngơi ở phòng bệnh khác."

"Vậy à, để tôi sang thăm cậu ấy." Nghiêm Duệ tìm một cái cớ để rời đi, "Đúng rồi, Tô Trạm đã về chưa?"

"Lúc nãy anh ta có cho máu Tần Tiêu, giờ chắc đang nghỉ ngơi ở phòng nghỉ."

Nghiêm Duệ đã hiểu tất cả, vì sao lúc nãy Tô Trạm gọi điện nói chuyện không có chút sức lực nào, còn không cho y đến bệnh viện, thực sự là có chuyện giấu diếm.

"Ừm, cảm ơn. Tối tối tôi lại qua thăm Tần Tiêu, mọi người cũng chú ý sức khỏe."

Ngụy Thất vừa mới tỉnh lại liền muốn đi qua chỗ Tần Tiêu, Văn Tuyên lo lắng thân thể cậu vẫn còn yếu nên không đồng ý:" Luật sư Ngụy, anh nên nghỉ ngơi nhiều đi. Tần tổng bên kia có rất nhiều người chăm sóc rồi."

"Tôi không làm sao cả." Ngụy Thất không nghe lời Văn Tuyên cố chấp muốn xuống giường.

"Luật sư Ngụy, anh đừng kích động. Đứa bé mới vừa giữ lại được, anh lại như thế là không nên." Văn Tuyên có thể hiểu được tâm trạng của Ngụy Thất, thế nhưng đứa bé là vô tội, không nên giày vò nó như vậy.

Ngụy Thất cúi đầu, bất giác đưa tay lên sờ bụng:" Tôi giữ lại đứa bé này, là bởi vì muốn giữ lại ràng buộc đối với Tần Tiêu. Nếu như Tần Tiêu không còn, đứa bé này còn có ý nghĩa gì nữa!?"

Văn Tuyên nhịn không được hỏi:" Tôi không hiểu, anh đã yêu Tần tổng như vậy, thế sao lúc đầu cứ cố chấp muốn ly hôn?"

Ly hôn là giải thoát, cũng là con đường duy nhất.

"Bởi vì tôi rất ích kỉ." Ngụy Thất thở dài, "Tôi tưởng rằng chỉ cần có thể ly hôn, tôi và Tần Tiêu sẽ có thể giải thoát khỏi cuộc hôn nhân tràn đầy đau khổ này."

Thẳng đến hôm nay Ngụy Thất mới hiểu, từ đầu đến cuối không hề tin tưởng tình cảm của Tần Tiêu là cậu, xem tất cả những điều Tần Tiêu làm là dối trá là cậu, ngay cả dồn Tần Tiêu vào đường cùng cũng là cậu. Cậu yêu Tần Tiêu, nhưng thực sự cậu chỉ ích kỷ cho bản thân mình. Cậu không dám nhìn vào kết quả mình đã làm, cậu sợ hãi việc mất đi Tần Tiêu, cho nên ngay cả một lời yêu với Tần Tiêu cậu cũng không dám nói.

Không có được, sẽ không sợ mất đi.

Ngụy Thất không muốn sẽ có một ngày mình phải đối mặt với chuyện mất đi Tần Tiêu, cho nên cậu đã tự tay cắt đi ràng buộc duy nhất của hai người, như vậy cậu sẽ không cần phải ngày ngày lo lắng bất an.

Mẹ Tần thấy trời đã tối, giục Trình Hi Hòa và Diệp Dung Sâm mau về nhà:" Không còn sớm nữa, các con về trước đi. Hi Hoà chẳng phải còn phải chăm em bé sao."

"Không sao ạ, ở nhà có người chăm bé rồi." Trình Hi Hòa không an tâm để một mình mẹ Tần ở lại với Tần Tiêu, "Chúng con ở lại, còn có thể luân phiên trông anh, cũng tiện cho dì nghỉ ngơi."

Mẹ Tần nhìn Trình Hi Hòa, đột nhiên nghĩ đến đã nhiều năm như vậy, bởi vì quan hệ với Tần Tiêu, bà chưa từng thật tâm đối đãi với đứa bé này. Mang danh nghĩa mẹ kế sống ở Trình gia, lại chưa từng làm tròn trách nhiệm một người mẹ của Trình Hi Hòa một ngày nào cả. Bà biết rõ Trình Hi Hòa ở trường bị bắt nạt, bà cũng làm như không biết gì. Lúc Tần Tiêu vì giúp Trình Hi Hòa mà ra mặt đánh người, trách nhiệm bà lại quy ra cho Trình Hi Hòa gánh lấy. Bà không phải một người mẹ tốt, cũng không phải một mẹ kế tốt, bà đều khiến cho cả hai đứa con phải chịu nhiều thua thiệt.

"Hi Hoà, xin lỗi."

Trình Hi Hòa mỉm cười, y hiểu được cả những thâm ý sâu xa trong lời xin lỗi của mẹ Tần.

"Dì không có lỗi với con, không cần xin lỗi." Trình Hi Hòa khoan dung an ủi mẹ Tần, "Trái lại, con nên cảm ơn dì, đã cho con một anh trai tốt như vậy. Nhờ có anh ấy, con mới có thể cảm nhận được ấm áp trong căn nhà lạnh lùng kia."

"Hi Hoà, con có biết không, nếu như không phải dì..."

"Con biết, Dung Sâm đã nói với con rồi." Trình Hi Hòa biết mẹ Tần muốn nói gì, cho nên cố ý cắt ngang, "Cho dù dì không ngăn cản, quan hệ của con và Tần Tiêu cũng sẽ không có gì thay đổi."

Diệp Dung Sâm cũng đã nghĩ rất lâu, mới nói sự thật cho Trình Hi Hòa. Trình Hi Hòa chưa từng nghĩ qua rằng, những chăm sóc mà Tần Tiêu dành cho mình là bởi vì yêu mình, loại tình cảm này y cả đời cũng không thể nhận được.

"Con và Tần Tiêu mãi mãi sẽ là người nhà."

Lời của Trình Hi Hòa và mẹ Tần, cùng lúc Ngụy Thất và Văn Tuyên đều nghe đều nghe được tất cả, Văn Tuyên dường như đã hiểu được nỗi khổ trong lòng Ngụy Thất, thì ra Tần Tiêu đã từng thích Trình Hi Hòa.

Ngụy Thất gạt tay Văn Tuyên ra, giọng khàn khàn nói:" Chúng ta vào trong đi."

"Bác sĩ dặn cậu phải nghỉ ngơi nhiều, sao lại sang đây." Mẹ Tần lo lắng Ngụy Thất đang mang thai, cũng không dám để cậu đứng lâu, nhanh chóng ngồi dậy nhường ghế cho Ngụy Thất ngồi.

" Không cần, tôi vào với Tần Tiêu."

Phòng ICU có quy định, chỉ cho phép một người nhà vào trong, mẹ Tần muốn Trình Hi Hòa hoặc Diệp Dung Sâm vào với Tần Tiêu, nhưng Ngụy Thất có chết cũng không chịu.

"Cậu bây giờ thế này còn muốn vào với Tần Tiêu? Ngay cả bản thân còn không tự chăm sóc được"

Trình Hi Hòa biết mẹ Tần cũng là lo lắng cho Ngụy Thất, thế nhưng Tần Tiêu bây giờ đang hôn mê, nếu như có Ngụy Thất ở bên cạnh nói chuyện với hắn, nói không chừng hắn có thể sớm tỉnh lại.

"Dì, dì để luật sư Ngụy vào đi." Trình Hi Hòa ở bên cạnh khuyên răn, "bây giờ điều anh cần nhất chính là có luật sư Ngụy bên cạnh."

"Nhưng mà...."

"Khi nào luật sư Ngụy mệt thì chúng ta lại thay anh ấy vào cũng được." Trình Hi Hòa chầm chậm cúi người biểu đạt cảm ơn đối với Ngụy Thất, "Luật sư Ngụy, vất vả cho anh rồi."

Trong phòng bệnh chỉ có tiếng tí tách của dịch truyền nhỏ trong chai, Ngụy Thất lẳng lặng ngồi bên giường, yên lặng nhìn Tần Tiêu. Bởi vì truyền dịch quá lâu, tay của Tần Tiêu lạnh tanh không có chút hơi ấm, Ngụy Thất cẩn thận nhẹ nhàng chà xát từng ngón tay cho hắn, hi vọng có thể khiến cho Tần Tiêu cảm nhận được một chút ấm áp bên ngoài.

Ngụy Thất thầm nghĩ, cậu và Tần Tiêu, rất hiếm khi có thời gian yên tĩnh riêng tư bên nhau như thế này. Cả hai người, lúc nào cũng to tiếng cãi nhau, Ngụy Thất còn ra tay với hắn, nhưng đối phương chưa từng động đến cậu. Ngược lại cậu còn hết lần này đến lần khác mắng chửi người kia.

Ngón tay Tần Tiêu thon dài trắng nõn, nhưng lại có một chút chai, chính là do thường xuyên cầm bút viết chữ. Ngụy Thất vừa dùng tay sờ tay Tần Tiêu, vừa đắm chìm vào hồi ức, cậu nói với hắn từng lời đứt đoạn.

"Lần đầu tiên gặp được anh, em liền nghĩ, người này thật là đẹp trai. Nói như vậy có lẽ hơi ấu trĩ, nhưng mà cái gọi là nhất kiến chung tình, thích là thích ở con người chứ không phải thích bề ngoài."

" Sau đó đột nhiên anh theo đuổi em, đối với em đánh chết cũng không nhả, em càng ngày càng cảm thấy tính cách anh thật tệ. Thật chẳng xứng với gương mặt đẹp trai kia chút nào."

"Lúc đó, em vẫn luôn nghĩ, anh thích điều gì ở em? Em nói chuyện chua ngoa, tính tình lại hết sức xấu, nghĩ đi nghĩ lại chẳng hề có chỗ nào để mà thích. Trừ việc chọc tức anh, thật sự chưa từng làm gì cho anh cả. Nhưng mà anh lại nói với em, em như vậy tốt lắm, không cần thay đổi gì đâu."

"Anh là người đầu tiên, cũng là người duy nhất, nói với em như vậy."

"Đúng rồi, anh còn nhớ không, những lời anh đã nói với em lúc tỏ tình? Có lẽ anh quên rồi, nhưng em nhớ kỹ từng chữ một."

"Anh nói "Chọn anh đi, em muốn cái gì anh cũng cho em hết, anh sẽ đối xử với em tốt hơn Diệp Dung Sâm, sẽ dịu dàng hơn Diệp Dung Sâm." Em tin tưởng vào những lời ngọt ngào đó của anh, chọn anh. Nhưng khi em xem được nhật ký của anh, em mới biết bản thân mình còn yêu anh nhiều hơn mình tưởng tượng. Không tài nào em chịu nổi, sự thật rằng anh đã từng yêu Trình Hi Hòa, càng không thể tiếp thụ được việc anh vì bảo vệ Trình Hi Hòa mà ở bên em. "

"Em hận anh, hận Trình Hi Hòa, hận từng người trong Trình gia. Thậm chí em còn ác độc mong ước, nếu như Trình Hi Hòa biến mất thì tốt rồi. Trình Hi Hòa đã có rất nhiều thứ mà biết bao người không thề nào có được, tại sao ngay cả anh cũng muốn đứng về phía cậu ta?"

" Mà em, chỉ có mình anh."

"Em như một tên điên chỉ muốn làm tổn thương anh, em muốn anh phải nếm tất cả những đau khổ mà em đã gặp phải, nhưng đến khi em tỉnh táo rồi, em mới phát hiện mình chẳng khác nào Thẩm Mi."

"Không thể phủ nhận rằng, trong người em chảy dòng máu của bà ta, dù thế nào cũng không thể thay đổi được số trời đã định, cả đời này sẽ không có ai yêu em thật lòng."

"Tần Tiêu, nếu như anh chưa từng gặp em, thì tốt biết bao nhỉ?"

Mấy ngày tiếp theo, Tần Tiêu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Ngụy Thất mỗi ngày vẫn lặp đi lặp lại những lời mình muốn nói với Tần Tiêu không thay đổi. Văn Tuyên mỗi ngày vẫn đến đưa đồ ăn, Ngụy Thất ăn được mấy miếng lại nôn hết ra. Đến mức này Văn Tuyên không nhịn được nữa phải nói:" Luật sư Ngụy, anh đừng như vậy nữa, anh cứ thế này thực sự sẽ chết đó..."

"Chết cũng tốt..." Biểu tình của Ngụy Thất vô cảm nói, "Nếu như sống chỉ có đau thương...vậy sao không chết đi cho rồi?"

Đến ngày thứ bảy sau khi phẫu thuật, cuối cùng Tần Tiêu cũng tỉnh dậy dưới sự chờ mong của mọi người.

Giây phút này, tất cả mọi người đều cuống cuồng. Bác sĩ kiểm tra cho Tần Tiêu, sau đó thở phào một hơn:" Bệnh nhân có thể chuyển đến phòng bệnh thường rồi."

Mẹ Tần mừng rơi nước mắt, nắm chặt tay Tần Tiêu:"Không sao là tốt rồi con..."

Tần Tiêu nhìn tất cả những người trong phòng đang vây quanh mình, phát hiện Ngụy Thất đang đứng im lặng ở một bên, hắn cố gắng động động ngón tay, Trình Hi Hòa ngay lập tức hiểu ý hắn, nói với Ngụy Thất:"Luật sư Ngụy, anh ấy có lời muốn nói với anh."

Ngụy Thất tựa như không dám tin vào tất cả những điều xảy ra trước mắt mình, run run rẩy rẩy cúi người, lỗ tai dán bên môi Tần Tiêu, chỉ nghe hắn nói.

" Gặp được em... Thật tốt... "

Ngụy Thất.

Anh dùng hết may mắn của cả đời này, mới gặp được em, làm sao mà không tốt được chứ?

- END -

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương