Hôn Nhân Lừa Gạt
-
Chương 51
"Ngụy Thất kia và Tiểu Dật rốt cuộc có quan hệ gì?"
Sau khi Nghiêm Dật đứng trong mưa mấy tiếng đồng hồ xong nửa đêm sốt cao, mẹ Nghiêm nghe con trai trong cơn mê sảng chỉ luôn gọi một cái tên "Ngụy Thất". Ngay từ đầu Nghiêm Dật muốn làm thực tập ở văn phòng nhà họ Diệp chính là vì người này, bây giờ người đó có thể làm cố vấn pháp luật cho Nghiêm thị cũng chính là do Nghiêm Dật năn nỉ mấy ngày. Nếu như nói trước đây mẹ Nghiêm còn có thể xem là con trai mình nhất thời xốc nổi, nhưng bây giờ bà không thể không lo lắng Nghiêm Dật và Ngụy Thất đến cùng đã phát sinh loại cảm tình gì?
Hôm nay Nghiêm Dật từ chối việc tổ chức sinh nhật ở nhà, mượn cớ nói là có hẹn ra ngoài đi cùng bạn bè. Nghiêm Duệ không cần đoán cũng biết chắc là hẹn Ngụy Thất. Bây giờ nhìn Nghiêm Dật sống dở chết dở thế này, Nghiêm Duệ có thể khẳng định là Ngụy Thất không xuất hiện. Làm việc mấy ngày với Ngụy Thất, Nghiêm Duệ đại khái có thể hiểu được tính cách của người này: nếu nói dễ nghe Ngụy Thất là người cứng nhắc khuôn khổ, nói khó nghe chính là lạnh lùng vô tình. Nghiêm Dật có kết quả ngày hôm nay cũng không nằm ngoài dự đoán của y.
"Quan hệ đồng nghiệp thôi." Nghiêm Duệ vẫn không hề nói trực tiếp tình cảm của Nghiêm Dật cho mẹ Nghiêm nghe. Bất quá nhìn biểu cảm của mẹ Nghiêm, chắc bà cũng đã đoán được chín - mười phần.
"Đồng nghiệp thì có ai đi gọi tên không ngừng không?" Chỉ cần đụng đến chuyện của Nghiêm Dật, mẹ Nghiêm sẽ như gà mẹ bao bọc gà con. Chuyện dù nhỏ đến đâu bà cũng có thể phóng đại lên gấp mấy lần.
Đối với chất vấn của mẹ Nghiêm, Nghiêm Duệ cũng có vài phần bất đắc dĩ: "Mẹ cũng đoán được rồi còn gì?"
"Ngụy Thất chẳng phải kết hôn rồi sao? Làm gì vẫn cứ dây dưa với tiểu Dật vậy?" Chưa hiểu rõ nguyên nhân, Ngụy Thất trong đầu mẹ Nghiêm chính là bám lấy Nghiêm Dật không buông.
Nghiêm Duệ đột nhiên thấy may mà cha Nghiêm đi công tác nước ngoài, chứ không chuyện của Nghiêm Dật đến tai ông, e là sẽ đại chiến một trận với vợ.
"Là tiểu dật theo đuổi luật sư Ngụy." Nghiêm Duệ nói sự thật ra.
Mẹ Nghiêm trừng mắt nhìn Nghiêm Duệ, sắc mặt khó coi: "Tiểu Dật là em con, con nói em con thể này nghe được à?"
Trong những chuyện liên quan đến Nghiêm Dật, đây không phải lần đầu tiên mẹ Nghiêm thiên vị rõ ràng. Lúc đầu Nghiêm Duệ còn thấy đau lòng, dù sao trước khi có Nghiêm Dật mẹ Nghiêm chính là yêu thương y nhất; nhưng sau khi Nghiêm Dật sinh ra tất cả yêu thương đã chấm hết. Người mẹ quan tâm y lúc trước cũng theo đó mà biến mất.
Vốn giỏi trong việc nhìn mặt người mà nói chuyện Nghiêm Duệ rất nhanh là chú ý đến sự thay đổi của mẹ Nghiêm xuất phát từ ngày Nghiêm Dật ra đời. Là một đứa trẻ được nhận nuôi, sự tồn tại của y có hay không đều ko quan trọng; dù cha Nghiêm rất yêu thương y, nhưng dưới những điều mà mẹ Nghiêm làm, Nghiêm Duệ cũng dần xem mình là dư thừa.
Thời gian càng lâu, trái tim Nghiêm Duệ cũng trở nên chai sạn. Y hoàn toàn đã quên cảm giác đau lòng là như thế nào.
Nghiêm Duệ cười khổ: "Nếu như mẹ không tin, chờ tiểu dật tỉnh lại, mẹ có thể hỏi lại nó."
"Bỏ đi bỏ đi, dù sao thì từ nhỏ đến lớn anh cũng có chú ý đến nó đâu. Trong lòng anh nghĩ gì tôi biết hết."Lời nói của mẹ Nghiêm chất chứa đầy sự mỉa mai với Nghiêm Duệ: "Anh chẳng phải muốn nắm hết tài sản của Nghiêm gia sao? Nhưng mà tôi khuyên anh bỏ ý định đó đi, người ngoài thì mãi mãi chỉ là người ngoài."
Nghiêm Duệ tưởng rằng trái tim mình đã không còn biết đau; nhưng nghe những lời này của mẹ Nghiêm, y vẫn không kiềm chế được chua xót. Đối với tài sản của Nghiêm gia y chưa từng có ý nghĩa gì khác, càng không muốn mãi mãi sống trong nhà họ Nghiêm. Bị người ta nhìn bằng ánh mắt soi mói trong chính nhà mình đó là cảm giác rất khó chịu, nếu không phải vì cha Nghiêm, y đã rời khỏi Nghiêm gia từ lâu rồi.
Những thứ tài sản mẹ Nghiêm xem là trân quý, trong mắt Nghiêm Duệ thì không đáng một xu. Nghiêm thị tiền bạc chất đống nhưng tình cảm không có một phần, hào nhoáng bên ngoài chính là để che giấu mục nát bên trong. Thương trường như chiến trường, muốn có chỗ đứng, phải bất chấp thủ đoạn; một chiến trường vô hình nhưng so với đổ máu còn khiến cho lòng người chấn kinh hơn.
Nghiêm Duệ luôn tự nhắc nhở bản thân mình phải biết nhẫn nhịn. Y muốn một ngày nào đó sẽ có được hạnh phúc thuộc về riêng mình, cho nên y muốn thoát khỏi cái lồng giam "Nghiêm thị" này hơn bất kì ai khác.
Chỉ là những điều này, mẹ Nghiêm không quan tâm, cũng không hiểu. Trong mắt bà, Nghiêm Duệ luôn là một mối nguy hiểm tiềm ẩn cho nhà họ Nghiêm.
Nghiêm Duệ ảo não về phòng. Nằm trên giường lăn qua lăn lại cũng ngủ không được, nhàm chán lấy điện thoại trên đầu giường ra xem, nhìn chăm chăm vào cái tên Tô Trạm thật lâu. Từ mấy ngày trước Tô Trạm nói đi công tác với Tần Tiêu, hai người cũng không có liên lạc, cũng không biết hắn đã đi về chưa.
Đang lúc Nghiêm Duệ cân nhắc có nên gọi cho hắn không, tin nhắn của Tô Trạm đột nhiên lại gửi đến. Chỉ có 3 chữ đơn giản nhưng đầy ấm áp.
Ngón tay run run nhập tin nhắn trên màn hình, Nghiêm Duệ xoá đi đánh lại hai chữ trong tin nhắn trả lời hết mấy lần do dự một hồi mới gửi đi.
<Chưa ngủ.>
Không biết có phải Tô Trạm bận hay không, tin nhắn thứ hai phải ba mươi phút sau mới thấy trả lời.
<Mới tắm xong. Em còn thức không vậy?>
Nghiêm Duệ dường như là trả lời ngay trong một giây: <Còn đang thức.>
Tô Trạm sợ tin nhắn của mình nghiêm túc quá, cuối dòng cộng thêm vào biểu tượng không hiểu vào, nghe nói bây giờ rất chuộng nhắn tin thêm biểu tượng.
<Tiểu Dật bị sốt, tôi mới đi thăm nó xong.> Nhắc đến Nghiêm Dật, sự mệt mỏi liền hiện lên trên mặt Nghiêm Duệ.
<Thằng nhóc đó sức khoẻ kém vậy à?> Tô Trạm nửa đùa trả lời lại.
<Hôm trước có mưa lớn nó dầm mưa mấy tiếng đồng hồ.>
<Quay phim hử?>
Nghiêm Duệ thầm nghĩ, chuyện này cũng đúng là như phim. Chỉ là y cũng không muốn tiếp tục nói đến chuyện của tiểu Dật nữa, chuyển qua hỏi:
<Đang muốn nói với em đây, tôi đang ở nhà rồi. Hôm nay vừa về tới.>
<Vậy à?> Tô Trạm quay về nhưng không nói cho y biết, trong lòng Nghiêm Duệ cũng có ít nhiều thất vọng.
<Ừ> Tô Trạm thấy không còn sớm nữa, ngày mai Nghiêm Duệ vẫn phải đi làm, nên hắn kết thúc trước: <Đã muộn rồi, em ngủ sớm đi. Ngày mai còn phải đi làm đúng không?>
Nghiêm Duệ do dự một chút hỏi: <Ngày mai sau khi tan ca tôi có thể đi tìm anh không?>
<Được chứ, không phải tôi đã đưa em chìa nhà rồi sao,. Nếu tôi chưa về thì em cứ vào nhà đi.> Tô Trạm đắc ý hỏi: <Nhớ tôi à?>
<Ừ.>
<Đúng là bé ngoan.>
Tô Trạm không ghét qua lại với Nghiêm Duệ. Ít nhất là đến bây giờ hắn cũng không thấy Nghiêm Duệ có bất kì khuyết điểm nào làm hắn khó chịu. Người này nghe lời hắn hoàn toàn, nhưng lại không hề làm phiền cuộc sống riêng của hắn, tất cả mọi điều của người này đều khiến hắn hài lòng. Có lúc vì Nghiêm Duệ nghe lời quá, Tô Trạm chợt nghĩ phải chăng y thích hắn. Nhưng khi Nghiêm Duệ nhìn hắn, bộ dáng đều rất vui vẻ không hề giả vờ. Sống đến tuổi này, hắn mà không biết người ta có thích mình hay không thì e là hắn cơm gạo bao năm chính là uổng phí, thà quay về trong bụng mẹ rồi đầu thai lại còn tốt hơn.
Ngụy Thất mảy may không chủ ý đến tin nhắn của Nghiêm Dật, cho đến ngày hôm sau cậu ngủ dậy, lúc tắm rửa mới có thời gian xem điện thoại. Nghiêm Dật gửi cho cậu hai mươi mấy tin và gọi mười chín cuộc. Nội dung tin nhắn đều giống như nhau, đều là hy vọng Ngụy Thất có thể đến sinh nhật y; sau đó nói là sẽ đợi cậu gì gì đó, nhắn loạn cả lên khiến người xem đầy phiền não. Quả nhiên ngay từ đầu không nên quan tâm Nghiêm Dật như vậy, nếu không phải nể mặt cha Diệp, cậu cũng sẽ không nhận dẫn dắt sinh viên thực tập. Dù sao thì công việc của cậu cũng đã bận đến sứt đầu mẻ trán rồi.
"Xem gì vậy?" Tần Tiêu bưng một ly sữa vừa được hâm nóng vào phòng, phát hiện Ngụy Thất đang nhăn trán nhìn điện thoại.
Ngụy Thất để điện thoại qua một bên, nhận lấy ly sữa Tần Tiêu đưa qua: "Không có gì hết."
"Không có gì mà em trông như muốn ăn thịt người vậy?" Tần Tiêu nhẹ nhàng ôm eo Ngụy Thất, dịu dàng hôn lên trán cậu: "Có phải ai đó chọc giận em không?"
"Là Nghiêm Dật." Ngụy Thất cũng không giấu Tần Tiêu: "Nói cái gì mà hôm qua là sinh nhật cậu ta, muốn em đến cùng đến đón sinh nhật. Còn nói sẽ chờ đến khi em đến, gửi cho em hai mươi mấy tin nhắn, gọi mười mấy cuộc gọi. Trong khi em đã nói từ đầu em sẽ không đi."
Sự thật trước mặt, ai là chân ái, chỉ cần nhìn là rõ.
Vị trí của Nghiêm Dật trong lòng Ngụy Thất cũng giống như Ngụy Thất trong lòng Diệp Dung Sâm, đều là không quan trọng. Cho nên dù cho người kia có tổn thương hay không, đều không liên quan gì đến cậu cả.
Sau khi Nghiêm Dật đứng trong mưa mấy tiếng đồng hồ xong nửa đêm sốt cao, mẹ Nghiêm nghe con trai trong cơn mê sảng chỉ luôn gọi một cái tên "Ngụy Thất". Ngay từ đầu Nghiêm Dật muốn làm thực tập ở văn phòng nhà họ Diệp chính là vì người này, bây giờ người đó có thể làm cố vấn pháp luật cho Nghiêm thị cũng chính là do Nghiêm Dật năn nỉ mấy ngày. Nếu như nói trước đây mẹ Nghiêm còn có thể xem là con trai mình nhất thời xốc nổi, nhưng bây giờ bà không thể không lo lắng Nghiêm Dật và Ngụy Thất đến cùng đã phát sinh loại cảm tình gì?
Hôm nay Nghiêm Dật từ chối việc tổ chức sinh nhật ở nhà, mượn cớ nói là có hẹn ra ngoài đi cùng bạn bè. Nghiêm Duệ không cần đoán cũng biết chắc là hẹn Ngụy Thất. Bây giờ nhìn Nghiêm Dật sống dở chết dở thế này, Nghiêm Duệ có thể khẳng định là Ngụy Thất không xuất hiện. Làm việc mấy ngày với Ngụy Thất, Nghiêm Duệ đại khái có thể hiểu được tính cách của người này: nếu nói dễ nghe Ngụy Thất là người cứng nhắc khuôn khổ, nói khó nghe chính là lạnh lùng vô tình. Nghiêm Dật có kết quả ngày hôm nay cũng không nằm ngoài dự đoán của y.
"Quan hệ đồng nghiệp thôi." Nghiêm Duệ vẫn không hề nói trực tiếp tình cảm của Nghiêm Dật cho mẹ Nghiêm nghe. Bất quá nhìn biểu cảm của mẹ Nghiêm, chắc bà cũng đã đoán được chín - mười phần.
"Đồng nghiệp thì có ai đi gọi tên không ngừng không?" Chỉ cần đụng đến chuyện của Nghiêm Dật, mẹ Nghiêm sẽ như gà mẹ bao bọc gà con. Chuyện dù nhỏ đến đâu bà cũng có thể phóng đại lên gấp mấy lần.
Đối với chất vấn của mẹ Nghiêm, Nghiêm Duệ cũng có vài phần bất đắc dĩ: "Mẹ cũng đoán được rồi còn gì?"
"Ngụy Thất chẳng phải kết hôn rồi sao? Làm gì vẫn cứ dây dưa với tiểu Dật vậy?" Chưa hiểu rõ nguyên nhân, Ngụy Thất trong đầu mẹ Nghiêm chính là bám lấy Nghiêm Dật không buông.
Nghiêm Duệ đột nhiên thấy may mà cha Nghiêm đi công tác nước ngoài, chứ không chuyện của Nghiêm Dật đến tai ông, e là sẽ đại chiến một trận với vợ.
"Là tiểu dật theo đuổi luật sư Ngụy." Nghiêm Duệ nói sự thật ra.
Mẹ Nghiêm trừng mắt nhìn Nghiêm Duệ, sắc mặt khó coi: "Tiểu Dật là em con, con nói em con thể này nghe được à?"
Trong những chuyện liên quan đến Nghiêm Dật, đây không phải lần đầu tiên mẹ Nghiêm thiên vị rõ ràng. Lúc đầu Nghiêm Duệ còn thấy đau lòng, dù sao trước khi có Nghiêm Dật mẹ Nghiêm chính là yêu thương y nhất; nhưng sau khi Nghiêm Dật sinh ra tất cả yêu thương đã chấm hết. Người mẹ quan tâm y lúc trước cũng theo đó mà biến mất.
Vốn giỏi trong việc nhìn mặt người mà nói chuyện Nghiêm Duệ rất nhanh là chú ý đến sự thay đổi của mẹ Nghiêm xuất phát từ ngày Nghiêm Dật ra đời. Là một đứa trẻ được nhận nuôi, sự tồn tại của y có hay không đều ko quan trọng; dù cha Nghiêm rất yêu thương y, nhưng dưới những điều mà mẹ Nghiêm làm, Nghiêm Duệ cũng dần xem mình là dư thừa.
Thời gian càng lâu, trái tim Nghiêm Duệ cũng trở nên chai sạn. Y hoàn toàn đã quên cảm giác đau lòng là như thế nào.
Nghiêm Duệ cười khổ: "Nếu như mẹ không tin, chờ tiểu dật tỉnh lại, mẹ có thể hỏi lại nó."
"Bỏ đi bỏ đi, dù sao thì từ nhỏ đến lớn anh cũng có chú ý đến nó đâu. Trong lòng anh nghĩ gì tôi biết hết."Lời nói của mẹ Nghiêm chất chứa đầy sự mỉa mai với Nghiêm Duệ: "Anh chẳng phải muốn nắm hết tài sản của Nghiêm gia sao? Nhưng mà tôi khuyên anh bỏ ý định đó đi, người ngoài thì mãi mãi chỉ là người ngoài."
Nghiêm Duệ tưởng rằng trái tim mình đã không còn biết đau; nhưng nghe những lời này của mẹ Nghiêm, y vẫn không kiềm chế được chua xót. Đối với tài sản của Nghiêm gia y chưa từng có ý nghĩa gì khác, càng không muốn mãi mãi sống trong nhà họ Nghiêm. Bị người ta nhìn bằng ánh mắt soi mói trong chính nhà mình đó là cảm giác rất khó chịu, nếu không phải vì cha Nghiêm, y đã rời khỏi Nghiêm gia từ lâu rồi.
Những thứ tài sản mẹ Nghiêm xem là trân quý, trong mắt Nghiêm Duệ thì không đáng một xu. Nghiêm thị tiền bạc chất đống nhưng tình cảm không có một phần, hào nhoáng bên ngoài chính là để che giấu mục nát bên trong. Thương trường như chiến trường, muốn có chỗ đứng, phải bất chấp thủ đoạn; một chiến trường vô hình nhưng so với đổ máu còn khiến cho lòng người chấn kinh hơn.
Nghiêm Duệ luôn tự nhắc nhở bản thân mình phải biết nhẫn nhịn. Y muốn một ngày nào đó sẽ có được hạnh phúc thuộc về riêng mình, cho nên y muốn thoát khỏi cái lồng giam "Nghiêm thị" này hơn bất kì ai khác.
Chỉ là những điều này, mẹ Nghiêm không quan tâm, cũng không hiểu. Trong mắt bà, Nghiêm Duệ luôn là một mối nguy hiểm tiềm ẩn cho nhà họ Nghiêm.
Nghiêm Duệ ảo não về phòng. Nằm trên giường lăn qua lăn lại cũng ngủ không được, nhàm chán lấy điện thoại trên đầu giường ra xem, nhìn chăm chăm vào cái tên Tô Trạm thật lâu. Từ mấy ngày trước Tô Trạm nói đi công tác với Tần Tiêu, hai người cũng không có liên lạc, cũng không biết hắn đã đi về chưa.
Đang lúc Nghiêm Duệ cân nhắc có nên gọi cho hắn không, tin nhắn của Tô Trạm đột nhiên lại gửi đến. Chỉ có 3 chữ đơn giản nhưng đầy ấm áp.
Ngón tay run run nhập tin nhắn trên màn hình, Nghiêm Duệ xoá đi đánh lại hai chữ trong tin nhắn trả lời hết mấy lần do dự một hồi mới gửi đi.
<Chưa ngủ.>
Không biết có phải Tô Trạm bận hay không, tin nhắn thứ hai phải ba mươi phút sau mới thấy trả lời.
<Mới tắm xong. Em còn thức không vậy?>
Nghiêm Duệ dường như là trả lời ngay trong một giây: <Còn đang thức.>
Tô Trạm sợ tin nhắn của mình nghiêm túc quá, cuối dòng cộng thêm vào biểu tượng không hiểu vào, nghe nói bây giờ rất chuộng nhắn tin thêm biểu tượng.
<Tiểu Dật bị sốt, tôi mới đi thăm nó xong.> Nhắc đến Nghiêm Dật, sự mệt mỏi liền hiện lên trên mặt Nghiêm Duệ.
<Thằng nhóc đó sức khoẻ kém vậy à?> Tô Trạm nửa đùa trả lời lại.
<Hôm trước có mưa lớn nó dầm mưa mấy tiếng đồng hồ.>
<Quay phim hử?>
Nghiêm Duệ thầm nghĩ, chuyện này cũng đúng là như phim. Chỉ là y cũng không muốn tiếp tục nói đến chuyện của tiểu Dật nữa, chuyển qua hỏi:
<Đang muốn nói với em đây, tôi đang ở nhà rồi. Hôm nay vừa về tới.>
<Vậy à?> Tô Trạm quay về nhưng không nói cho y biết, trong lòng Nghiêm Duệ cũng có ít nhiều thất vọng.
<Ừ> Tô Trạm thấy không còn sớm nữa, ngày mai Nghiêm Duệ vẫn phải đi làm, nên hắn kết thúc trước: <Đã muộn rồi, em ngủ sớm đi. Ngày mai còn phải đi làm đúng không?>
Nghiêm Duệ do dự một chút hỏi: <Ngày mai sau khi tan ca tôi có thể đi tìm anh không?>
<Được chứ, không phải tôi đã đưa em chìa nhà rồi sao,. Nếu tôi chưa về thì em cứ vào nhà đi.> Tô Trạm đắc ý hỏi: <Nhớ tôi à?>
<Ừ.>
<Đúng là bé ngoan.>
Tô Trạm không ghét qua lại với Nghiêm Duệ. Ít nhất là đến bây giờ hắn cũng không thấy Nghiêm Duệ có bất kì khuyết điểm nào làm hắn khó chịu. Người này nghe lời hắn hoàn toàn, nhưng lại không hề làm phiền cuộc sống riêng của hắn, tất cả mọi điều của người này đều khiến hắn hài lòng. Có lúc vì Nghiêm Duệ nghe lời quá, Tô Trạm chợt nghĩ phải chăng y thích hắn. Nhưng khi Nghiêm Duệ nhìn hắn, bộ dáng đều rất vui vẻ không hề giả vờ. Sống đến tuổi này, hắn mà không biết người ta có thích mình hay không thì e là hắn cơm gạo bao năm chính là uổng phí, thà quay về trong bụng mẹ rồi đầu thai lại còn tốt hơn.
Ngụy Thất mảy may không chủ ý đến tin nhắn của Nghiêm Dật, cho đến ngày hôm sau cậu ngủ dậy, lúc tắm rửa mới có thời gian xem điện thoại. Nghiêm Dật gửi cho cậu hai mươi mấy tin và gọi mười chín cuộc. Nội dung tin nhắn đều giống như nhau, đều là hy vọng Ngụy Thất có thể đến sinh nhật y; sau đó nói là sẽ đợi cậu gì gì đó, nhắn loạn cả lên khiến người xem đầy phiền não. Quả nhiên ngay từ đầu không nên quan tâm Nghiêm Dật như vậy, nếu không phải nể mặt cha Diệp, cậu cũng sẽ không nhận dẫn dắt sinh viên thực tập. Dù sao thì công việc của cậu cũng đã bận đến sứt đầu mẻ trán rồi.
"Xem gì vậy?" Tần Tiêu bưng một ly sữa vừa được hâm nóng vào phòng, phát hiện Ngụy Thất đang nhăn trán nhìn điện thoại.
Ngụy Thất để điện thoại qua một bên, nhận lấy ly sữa Tần Tiêu đưa qua: "Không có gì hết."
"Không có gì mà em trông như muốn ăn thịt người vậy?" Tần Tiêu nhẹ nhàng ôm eo Ngụy Thất, dịu dàng hôn lên trán cậu: "Có phải ai đó chọc giận em không?"
"Là Nghiêm Dật." Ngụy Thất cũng không giấu Tần Tiêu: "Nói cái gì mà hôm qua là sinh nhật cậu ta, muốn em đến cùng đến đón sinh nhật. Còn nói sẽ chờ đến khi em đến, gửi cho em hai mươi mấy tin nhắn, gọi mười mấy cuộc gọi. Trong khi em đã nói từ đầu em sẽ không đi."
Sự thật trước mặt, ai là chân ái, chỉ cần nhìn là rõ.
Vị trí của Nghiêm Dật trong lòng Ngụy Thất cũng giống như Ngụy Thất trong lòng Diệp Dung Sâm, đều là không quan trọng. Cho nên dù cho người kia có tổn thương hay không, đều không liên quan gì đến cậu cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook