Hai đứa nhóc thấy Sơn Hạ vẫn bình an nên vội chạy lại ôm chầm lấy cô mà khóc. Cô cũng không kiềm được mà khóc theo. Sơn Hạ không rõ là do người đó cố ý hay vô tình làm vậy nhưng trong lòng Sơn Hạ có một cảm giác bất an chưa từng có. Sơn Hạ hỏi

" Người đàn ông đó sao rồi? "

Quân Vũ thở dài rồi nói.

" Tính mạng của cô chưa xong mà còn lo cho tính mạng của người gây tai nạn à?"

" Thì tôi muốn biết anh kể đi."

Quân Vũ đang định nói thì cảnh sát gõ cửa rồi bước vào. Họ muốn lấy lời khai từ Sơn Hạ, sau một tiếng tường trình hết tất cả Sơn Hạ cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, cô nằm dài trên giường bệnh thoải mái mà ngủ cùng với hai đứa trẻ nằm ở hai bên tay của cô. Quân Vũ nhìn ba người hạnh phúc bên nhau trong lòng hắn cũng có chút gì đó gọi là rung động.

Miếng băng cá nhân trên trán Sơn Hạ nửa dính nửa không nên hắn muốn giúp cô dán lại. Khi hắn vừa chạm vào trán của Sơn Hạ thì đột nhiên cô mở mắt ra, cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau cô thẹn thùng hỏi.

" Anh làm cái gì vậy?"

Quân Vũ vội rút tay lại hắn trả lời.

" Giúp cô dán lại miếng băng trên trán thôi."

Sơn Hạ cảm ơn hắn rồi nói.

" Anh về làm việc đi, tôi biết anh bận lắm mà, đừng lo cho Mẫn Nhi, đã có tôi trông trừng rồi."



Quân Vũ muốn ở lại nhưng cũng chẳng có lý do gì nên đành rời khỏi. Vì vết thương không nặng chỉ là trầy ngoài da và trật khớp chân. nên sau một tuần Sơn Hạ được xuất viện. Quân Vũ muốn đưa cô về nhưng cô kiên quyết từ chối vậy nên hắn nhờ thư ký Minh đưa cô về. Thư ký Minh lúc này đang chơi với đám trẻ bên ngoài, Sơn Hạ nhìn anh không rời Quân Vũ đứng kế bên nghi hoặc hỏi.

" Thằng nhóc đó là con của anh ta à?"

Sơn Hạ giựt mình quay sang nhìn Quân Vũ, cô dùng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn hắn nhưng cô lại nói đùa rằng.

" Phải thì sao? mà không phải thì sao? quản tôi à?"

Câu trả lời của Sơn Hạ khiến Quân Vũ bâng khuâng không biết rằng điều đó có đúng sự thật hay không. Quân Vũ không yên tâm nên hắn cho người lấy mẫu máu của Hạ Vũ trong bệnh viện. Tối hôm đó khi thư ký Minh vừa trở về sau khi đưa mẹ con Sơn Hạ về nhà, Quân Vũ cầm ly rượu trong tay ném thẳng vào mu bàn tay của thư ký Minh. Máu chảy không ngừng, từng giọt, từng giọt. Quân Vũ lớn tiếng trách mắng anh.

" Anh Minh anh theo tôi bao lâu rồi? sao có chuyện bảo vệ Sơn Hạ và con gái tôi anh cũng làm không xong vậy? sao lại vô dụng vậy? "

Mặc dù những câu nói của Quân Vũ điều rất vô lý nhưng thư ký Minh vẫn một mực nhận hết lỗi về mình. Quân Vũ cũng biết những câu hắn nói rất vô lý nhưng hắn không còn cách nào khác, để thể hiện được sự tức giận hắn phải dùng lời nói kèm theo hành động, chỉ cần hắn lấy được mẫu máu để xét nghiệm hắn mới được an lòng.

Hắn đuổi thư ký Minh ra khỏi phòng, một mình thu lại mảnh vỡ còn dính máu của anh chạy thẳng tới bệnh viện để làm xét nghiệm. Trong lúc chạy xe hắn vẫn không hiểu có thứ gì khiến hắn ghét thư ký Minh đến như vậy? những cơn tức giận bùng nổ những cảm xúc lạ thường. Có lẽ hắn vẫn không nhận ra bản thân mình đang ghen, ghen với một thư ký nhỏ nhoi.

Quân Vũ gọi cho thư ký Minh hỏi anh về địa chỉ nhà của Sơn Hạ. Sau khi rời khỏi bệnh viện hắn lao tới nhà cô thật nhanh, nhưng lại không dám bước vào quấy rầy lúc cô đang nghỉ ngơi, hắn thở dài rồi tự nhủ " thôi vậy."

Từ đó về sau Quân Vũ hay nhờ tài xế đưa Thiên Kim tới chơi với Sơn Hạ nhiều hơn nhưng Sơn Hạ vẫn chưa nhận ra đó là con gái của mình. Vài ngày sau khi được xuất viện Sơn Hạ đã mở quán và bán bánh như bình thường, quán cô còn có hai nhân viên nữa nên mọi việc cũng khá là xuông xẻ. Hạ Vũ vừa đi học về khoe với mẹ rằng.

" Mẹ ơi có con bạn mới rồi á, con thấy bạn ấy có một mình nên đem bánh cho bạn ăn, bạn khen bánh mẹ làm rất ngon. Hôm nào con dẫn bạn ấy qua ăn nha mẹ?"

" Được chứ, Con trai ngoan của mẹ giỏi vậy sao? có cả bạn mới rồi à? vậy nói với bạn là mẹ cảm ơn vì đã khen nha, sau này mẹ sẽ đem nhiều bánh cho hai đứa cùng ăn."



" Dạ con cảm ơn mẹ."

" Thế bạn ấy tên gì?"

" Con quên hỏi rồi ạ."

" Thằng nhóc này có bạn xong là quên hết à."

Ngày hôm sau Hạ Vũ dẫn Mẫn Nhi bước vào tiệm.

" Đây là bạn mà con nói với mẹ hôm qua đấy ạ"

nhưng Sơn Hạ vẫn chưa hay biết rằng con bé đó mới là Mẫn Nhi thật sự. Sơn Hạ hỏi

" Ai đưa hai đứa về đó? mẹ chưa nhờ ai đi đón con mà?"

Mẫn Nhi vội chỉ tay ra cửa

" Cháu đi với chú Minh ạ."

Lúc này từ bên ngoài thư ký Minh bước vào dưới sự ngỡ ngàng của Sơn Hạ cô không hiểu sao thư ký Minh lại đi cùng cô bé đó lúc sau thì cô mới lờ mờ đoán ra được đó là Thiên Kim. Nhưng thư ký Minh lại nói một câu khiến Sơn Hạ đứng hình.

" Con bé này mới là Mẫn Nhi thật sự."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương