Hôn Nhân Là Ngục Tù
33: Du Lịch Cùng Nhau


Sau khi khỏi bệnh cả hai quyết định đi du lịch cùng nhau bằng chiếc vé máy bay của ba đứa nhóc dùng tiền tiêu vặt mà đặt.

Trên chuyến bay cả hai ở khoan thường Sơn Hạ thắc mắc hỏi.
" Anh biết nhà có máy bay riêng đúng không?
" Đúng rồi "
" Anh cũng biết là thằng bé cố tình mua vé bằng tiền của mình để bắt chúng ta lên máy bay thay vì đi máy bay riêng?"
Quân Vũ đẩy gọng kính của chiếc kính râm lên rồi cười hãnh diện mà nói.
" Thằng bé giống anh nên mới thông minh như vậy đó, nếu thằng bé không làm như vậy thì làm sao chúng ta chịu đi du lịch cùng nhau?"
Sơn Hạ thở dài ngao ngán.
" Thật là hết nói nổi với cha con các người mà."
Trong suốt chuyến bay Sơn Hạ bị sàm sỡ vì Quân Vũ ngồi ở cửa sổ còn cô thì ngồi ở giữa kế bên là một người đàn ông lạ mặt khác.

Người đàn ông đó cứ giả vờ ngủ gật mà tựa đầu vào vai cô tay thì đặt lên đùi cô, cô rất khó chịu nên đã kéo tay áo của Quân Vũ, hắn vừa tỉnh dậy thì khuôn mặt cau có nhìn tên sàm sỡ kia, hắn chụp lấy tay của tên biến thái bóp thật mạnh vào cổ tay của hắn.


Tên biến thái đau đớn nhưng vẫn không dám la lớn sợ kinh động tới mọi người xung quanh, chỉ biết nhỏ giọng xin lỗi và giải thích không ngừng.
" Xin lỗi anh, tôi ngủ quên, tôi không cố ý đâu."
Quân Vũ với ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn rồi nói
" Anh ngủ quên vậy sao anh biết đã làm gì với cô ấy? Với cả câu xin lỗi là nói với cô ấy, nói với tôi được tích sự gì?"
" Tôi xin lỗi cô, tôi không cố ý."
Sơn Hạ cũng không muốn làm lớn chuyện để mọi thấy cô cũng cảm thấy ngượng ngùng nên nắm tay Quân Vũ kêu anh bỏ qua.

Vì máy bay đang chuẩn bị cất cánh nên vẫn chưa được tháo dây an toàn để đổi chỗ với Sơn Hạ, Quân Vũ chỉ có thể ngồi yên choàng tay qua vai cô rồi ôm cô vào lòng mà an ủi.

Tên biến thái vì xấu hổ nên muốn đổi sang hàng ghế khác nhưng vì chuyến bay đã kín chỗ hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải ngồi yên ở đấy.
Sau khi đổi chỗ với Sơn Hạ, Quân Vũ ngồi kế gã biến thái kia mà trong lòng vẫn ôm cục tức không thôi, hắn giả vờ ngủ vừa ngủ vừa vung tay lung tung trúng tên biến thái rất nhiều lần nhưng hắn lại không dám phản kháng chỉ biết lặng lẽ nhẫn nhịn.

Quân Vũ giả vờ nói mớ
" Đụng vào người của ông thì ông đập cho mày chết.

"
Sơn Hạ ngồi kế bên mà không nhịn được cười thấy hắn vừa diễn lố lại vừa buồn cười, đây là lần đầu cô thấy bộ mặt này của hắn.

Sau khi tới Đà Nẵng vừa nhận phòng xong cả hai nhất trí là đi biển nhưng không may trời lại đổ cơn mưa kế hoạch cũng có chút thay đổi.
" Quân Vũ mình xem phim đi?"
" Xem phim? Ở đây?"
" Ừm, anh xem phòng này có cả máy chiếu phim nè."
Cả hai cùng nhau ngồi xuống trên sofa mà kiếm phim xem, Sơn Hạ hỏi.

" Anh muốn xem thể loại gì?"
Quân Vũ nhìn cô cười cười nói.
" Phim gì miễn có em là được."
Câu thả thính sến súa gì đây? Cả hai cuối cùng là quyết định xem phim tình cảm.

Không khí cũng bắt đầu lạnh thêm vì trời đang mưa khá là lớn hai người cũng từ từ xích gần lại cho đến khi không còn khoảng cách nào nữa.
" Sơn Hạ em lạnh không?"
" Có, anh thì sao?"
" Anh cũng vậy."
Nói xong Sơn Hạ luồn bàn tay lạnh lẽo vào trong áo của Quân Vũ, hắn rùng mình vì lạnh, hắn giãy dụa dùng tay chạm vào eo cô cả hai vật nhau tới mức rớt xuống ghế.
" Sơn Hạ em không sao chứ?"
" Em không sao."
Cô vừa dứt câu thì hắn dùng hai tay mà ma sát lên bàn tay cô để sưởi ấm, lúc này trên màn hình đang chiếu cảnh nam nữ chính trao cho nhau nụ hôn nồng cháy, cả hai đỏ mặt mà nhìn nhau.

Quân Vũ đặt tay lên cổ Sơn Hạ rồi hôn thật mạnh đến nỗi không cho cô một phút để thở.

Bàn tay còn lại của hắn sờ soạn eo cô cảm giác ấm áp không còn lạnh lẽo như lúc nãy nữa.
Quân Vũ nhẹ nhàng bế cô lên giường Sơn Hạ xin tha nhưng hắn kiên quyết không chịu buông tha cho cô, lần trước không thể thắng được cô thì lần này thì hắn quyết tâm phải phục thù.


Sơn Hạ ngoan ngoãn nghe lời hắn bảo cô làm gì thì cô làm đó không chút phản kháng.

Hắn gian xảo cười nửa miệng trêu ghẹo cô.
" Sao bình thường em không ngoan ngoãn như những lúc trên giường nhỉ? Quyến rũ chết mất "
Nói dứt câu hắn lao đến hôn môi cô như một tên lửa, hai người như đang hoà làm một, ăn ý tương thông.

Cảm giác bình yên chỉ có hai người như thế này lâu lắm rồi cô chưa từng trải, bình thường ở nhà phải nghe những tiếng khóc, tiếng cười ồn ào từ đám nhóc khiến cả hai vô cùng mệt mỏi.

Lâu lâu mới có cảm giác yên tĩnh như thế này, tiếng mưa rơi, tiếng thở dốc tất cả điều rất yên bình.

Không cần lo lắng về tiền bạc hay ồn ào đây đúng là chuyến du lịch tuyệt vời..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương