Hôn nhân không tình yêu
-
Chương 29
Cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ kết thúc, nằm trên giường ngủ một giấc thật say đến khi mặt trời chiếu sáng khắp nơi là niềm mong mỏi lớn nhất trong cuộc đời tôi. Nhưng đêm hôm đó, niềm mong mỏi của tôi bị một người đàn ông phá vỡ ba lần liền.
Lần đầu tiên, tôi vừa chìm vào giấc ngủ, đột nhiên tỉnh giấc vì cơ thể lạnh toát. Tôi mở mắt, thấy Cảnh Mạc Vũ đang cởi váy ngủ của tôi. Tôi mơ màng nhìn sắc trời vẫn tối mờ mờ. “Anh làm gì vào lúc nửa đêm gà gáy vậy?”
“Lớp vải ren trên váy ngủ của em cọ vào da rất khó chịu, anh cởi giúp em.”
“Ờ.” Tôi phối hợp giơ chân giơ tay để anh toại nguyện làm nốt việc muốn làm.
Lại ngủ thêm một lát, đột nhiên tôi cảm thấy ngực bị chà xát, vừa buồn buồn vừa tê tê, luồng khí nóng từ nơi sâu thẳm trong cơ thể dâng trào. Tôi hé mắt nhìn, thấy tay không phải của tôi đang đặt trên ngực tôi, đầu ngón tay nghịch ngợm. Tôi lại mơ màng hỏi Cảnh Mạc Vũ: “Anh lại làm gì thế?”
“Chạm vào rất thú vị.”
“Ờ.” Thú vị cũng không nên sờ soạng lung tung mới phải. Tôi đổi tư thế nằm nghiêng để tránh bàn tay anh, tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Đang trong mộng đẹp, cơ thể tôi đột nhiên nặng trĩu, tôi lại giật mình tỉnh giấc. Quay đầu nhìn, tôi phát hiện Cảnh Mạc Vũ đang ôm vai tôi từ đằng sau, bàn tay anh thò ra trước ngực tôi, nhẹ nhàng di chuyển... Bị quấy nhiễu ba lần liền, dù tôi có hiền đến mấy cũng không thể nhẫn nhịn. Thế là tôi quyết định chuyển từ phòng thủ sang tấn công, quay đầu lao vào lòng anh, mặt tôi áp vào ngực anh, ôm chặt thắt lưng anh. “Anh mau ngủ đi, không được sờ soạng lung tung!”
Giữa hai cơ thể không một kẽ hở, Cảnh Mạc Vũ không thể ra tay, đành yên phận ôm tôi đi ngủ...
Không biết bao lâu sau, chúng tôi đang ngủ say, chuông điện thoại bất chợt vang lên, ồn ào đến mức đầu óc tôi kêu ù ù.
“Ai mà mới sáng sớm đã gọi điện thoại thế không biết?” Tôi bịt tai oán trách.
Cảnh Mạc Vũ đưa tay mò điện thoại di động bên gối. Anh liếc nhìn màn hình rồi lập tức tắt máy, tiếp tục ôm tôi ngủ.
Thế giới mới yên tĩnh vài giây, điện thoại lại đổ chuông. Thấy anh tắt điện thoại mà chẳng thèm kiểm tra số điện thoại gọi đến, tôi liền tỉnh ngủ chớp mắt nhìn đôi lông mày hơi nhíu lại của anh.
“Sao anh không nghe máy?” Tôi hỏi. Đó là số điện thoại cá nhân của Cảnh Mạc Vũ, chỉ những người quan trọng với anh mới biết số điện thoại này. “Ai gọi vậy?”
“... Không có gì, chúng ta ngủ đi!”
Chuông điện thoại vang lên lần thứ ba. Thấy anh chuẩn bị tắt máy, tôi giật điện thoại trong tay anh, bấm phím kết nối. “A lô! Xin chào!”
Đầu máy bên kia trầm mặc một lát, sau đó truyền đến giọng phụ nữ rất nhỏ nhẹ, có hóa thành tro bụi tôi cũng nhận ra. “... Xin chào!”
Tôi thở hắt ra một hơi để ngăn chặn cơn đau nhói trong tim. Tôi tự nhận dựa vào thân phận và vị trí của tôi trong tim anh, tôi có tư cách để nói điều gì đó, thế là tôi hỏi: “Tôi là vợ của Cảnh Mạc Vũ, xin hỏi cô là...?”
“Tôi... tôi họ Hứa, tôi có chút việc muốn tìm anh ấy, không biết anh ấy có tiện nghe điện thoại không?”
Tôi đưa mắt về phía Cảnh Mạc Vũ lúc này đang ngồi tựa vào đầu giường, bình tĩnh nhìn tôi. Thấy anh không định nghe điện thoại, tôi đành nói: “Hứa tiểu thư, anh ấy đã từ chối cuộc gọi của cô hai lần, cô còn không đoán ra anh ấy có tiện hay không?”
Thật ra tôi muốn nói: “Anh ấy đang ngủ với tôi, cô thử nói xem có tiện không?” Nhưng nghĩ đến sức khỏe ốm yếu và trái tim yếu ớt của Hứa Tiểu Nặc, tôi nhẫn nhịn không nói ra.
Đầu máy bên kia vọng tới hơi thở không ổn định. Thấy người tình nhỏ bé của Cảnh Mạc Vũ đến một chút đả kích cũng không chịu đựng nổi, đáy lòng tôi lại nổi lên chút thương hại, giọng tôi bất giác mềm hẳn: “Hứa tiểu thư, như vậy giờ anh ấy thật sự không tiện nghe điện thoại của cô, nếu cô có gì muốn nói với anh ấy, tôi có thể chuyển lời giúp cô.”
“... Được ạ!” Hứa Tiểu Nặc cất giọng yếu ớt. “Vậy phiền cô giúp tôi chuyển lời tới anh ấy, tôi đã quyết định đi Mỹ. Tôi muốn gặp mặt anh ấy trước khi lên đường.”
Gặp mặt? Nghĩ đến cảnh hai người bọn họ lặng lẽ đối diện nhau trong bệnh viện, bàn tay cầm điện thoại của tôi siết chặt, bởi tôi sợ nếu không kiềm chế nổi, tôi sẽ ném điện thoại vào mặt Cảnh Mạc Vũ.
Với tư cách là Cảnh phu nhân, dù thế nào tôi cũng không thể thất lễ. Tôi cố gắng kìm nén ngọn lửa giận dữ trong lồng ngực, giữ sự điềm tĩnh của một người vợ hợp pháp, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Hứa tiểu thư, tôi sẽ nói với anh ấy về quyết định đi Mỹ của cô, còn về chuyện gặp mặt, tôi nghĩ cũng không cần thiết. Nếu anh ấy thật sự muốn gặp cô, chẳng cần cô gọi điện, anh ấy tự khắc sẽ đi gặp, việc gì cô phải bắt ép người khác như thế?”
“Cảnh phu nhân...” Hứa Tiểu Nặc nghẹn ngào, giọng mềm như nước. “Tôi biết, tôi không đủ tư cách để đưa ra yêu cầu đó, nhưng... tôi thật sự muốn gặp anh ấy lần cuối, muốn nói với anh ấy một lời... Tôi không có ý đồ gì khác, tôi chỉ muốn biết anh ấy sống có tốt không?”
Thật ra, tôi muốn nói với Hứa Tiểu Nặc, cô đã biết không có tư cách yêu cầu thì đừng đề xuất. Gặp mặt rồi thì thế nào? Sống không tốt thì thế nào? Suy cho cùng anh ấy vẫn là chồng của người khác, đâu có liên quan đến cô. Nhưng tôi cũng từng yêu, từng trải qua cảm giác tuyệt vọng khi đối mặt với cái chết. Trong đêm mưa gió ở công viên, tôi cũng muốn gặp anh lần cuối, nói với anh câu cuối cùng hơn lúc nào hết.
Niềm mong mỏi của một người sắp chết, dù quá đáng đến mức nào cũng đáng được tôn trọng. Tôi lên tiếng: “Được thôi, tôi sẽ chuyển lời giúp cô.”
“Cám ơn cô!”
“Đừng khách sáo!”
Sau khi cúp điện thoại, tôi ném di động cho Cảnh Mạc Vũ. “Cô ấy nói muốn gặp anh lần cuối, anh đi đi, đi gặp cô ấy đi!”
“Anh sẽ không đi gặp cô ấy.” Cảnh Mạc Vũ dứt khoát từ chối.
“Anh tưởng anh không gặp thì cô ấy sẽ bỏ cuộc sao? Cô ấy sẽ gọi điện tìm anh hết lần này đến lần khác, sẽ nghĩ mọi cách để gặp anh...” Tôi không muốn tức giận nhưng không thể kiềm chế nộ khí. Tôi không muốn hét to với anh nhưng vẫn bất giác cao giọng. “Cảnh Mạc Vũ, nếu anh thật sự không có gì với cô ấy thì bây giờ anh hãy đi nói rõ ràng với cô ấy, cắt đứt mọi quan hệ cho em. Từ nay về sau, em không muốn nhìn thấy, cũng không muốn nghe thấy bất cứ điều gì liên quan đến Hứa Tiểu Nặc. Một từ cũng không muốn nghe. Dù cô ấy chết, anh cũng không được đi nhặt xác.”
Cảnh Mạc Vũ do dự một lát, sắc mặt anh lộ vẻ khó xử. “Ngôn Ngôn...”
Lồng ngực vốn đang đau âm ỉ của tôi như bị kim đâm thật mạnh, đau buốt. Cảnh Mạc Vũ luôn miệng nói không có quan hệ gì, nhưng thật ra, anh vẫn không làm được, vẫn không từ bỏ Hứa Tiểu Nặc.
“Anh vẫn không thể từ bỏ cô ây?”
“Không phải.” Cảnh Mạc Vũ kéo tay tôi, muốn giải thích nhưng bị tôi hất tay ra.
“Em không muốn nghe những lời thừa thãi. Anh chỉ cần trả lời em một câu: có thể hay không thể?”
“Ngôn Ngôn, em không hiểu Hứa Tiểu Nặc đâu. Cô ấy thích đi theo con đường cực đoan, anh không thể đoán được cô ấy sẽ gây ra những chuyện gì...”
Tôi không hiểu Hứa Tiểu Nặc nhưng tôi tin, nếu một người đàn ông thật sự đoạn tuyệt tình nghĩa với một người phụ nữ thì làm sao không thể đá bay cô ta? Tất cả chỉ là cái cớ mà thôi.
“Ý anh là... anh không làm được?” Tôi không nói thêm gì nữa, đưa tay lấy quần áo mặc rồi xuống giường. Cảnh Mạc Vũ muốn ôm tôi từ phía sau nhưng tôi né tránh.
Anh nhoài người túm tay tôi, dùng sức kéo mạnh khiến tôi ngã vào lòng anh. Anh ôm chặt lấy tôi: “Ngôn Ngôn, em đừng bướng bỉnh như vậy có được không?”
“Bướng bỉnh? Em đề nghị chồng mình cắt đứt quan hệ với người tình cũ cũng gọi là bướng bỉnh sao?” Tôi hỏi lại. “Vậy tại sao tối qua anh phải giả vờ gần gũi, tình cảm, ân ái với em trước mặt Tề Lâm? Lẽ nào anh cũng không vì mục đích khiến Tề Lâm hết hy vọng, đừng dây dưa với em nữa?”
“Ngôn Ngôn, hai chuyện này không giống nhau, Hứa Tiểu Nặc và Tề Lâm khác nhau.”
“Có gì khác? Hay là khác ở vị trí trong trái tim anh?”
“Không phải! Hứa Tiểu Nặc từng giúp anh, vì vậy anh đã hứa với cô ấy, anh sẽ chăm sóc cô ấy, bảo vệ cô ấy, ở bên... cho đến khi cô ấy qua đời…”
“Anh hứa với cô ấy đến mức đó sao?” Tôi và Cảnh Mạc Vũ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tôi biết anh là người luôn giữ lời hứa, đã nói ra thì chắc chắn sẽ thực hiện.Vì vậy, anh tuyệt đối không dễ dàng hứa hẹn với bất cứ ai. Đối với anh, lời hứa là một gánh nặng.
“Đúng vậy. Lúc đó anh không nghĩ sẽ cùng em có ngày hôm nay, bằng không, anh nhất định không nhận lời cô ấy.”
“Theo em thấy, anh đang hối hận vì đã không sớm cưới Hứa Tiểu Nặc, nếu vậy, anh đã không bị ép phải cưới em.”
Cảnh Mạc Vũ bị câu nói của tôi chặn họng đến mức mãi không thốt ra lời. Cuối cùng, anh thở dài. “Ngôn Ngôn, em có thể nói lý lẽ không?”
“Anh muốn nghe lý lẽ phải không? Được, em sẽ nói lý lẽ với anh.” Tôi vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Cảnh Mạc Vũ, quay người đối diện anh. “Quá khứ của anh và Hứa Tiểu Nặc thế nào, em sẽ không truy cứu. Anh nói hai người chẳng có gì, em cũng có thể tin. Nhưng cô ta động một tí là gọi điện thoại, động một tí là khóc lóc đòi gặp anh... Anh bảo em phải ngoảnh mặt làm ngơ thế nào? Cảnh Mạc Vũ, nếu anh cảm thấy chuyện này có thể khoan dung, em không có ý kiến. Bây giờ em sẽ bay sang Ý tìm Tề Lâm tâm sự về lý tưởng và cuộc đời. Nếu tiện, bọn em có thể bàn đến vấn đề đánh cược lần trước...”
“Em...” Cảnh Mạc Vũ thật sự không biết nói gì. Thấy tôi chuẩn bị bỏ đi, anh vội vàng kéo tay tôi.
Tôi ra sức giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi anh. “Bỏ em ra, em phải đi gọi điện cho Tề Lâm, không biết chừng giờ này anh ấy vẫn chưa lên đường, em có thể bay cùng chuyến bay với anh ấy.”
“Được rồi, anh hứa với em.” Cảnh Mạc Vũ ôm chặt lấy tôi, cứ như anh buông tay là tôi sẽ lập tức biến mất. “Anh sẽ không để em nhìn thấy hoặc nghe thấy bất cứ điều gì về anh và Hứa Tiểu Nặc. Dù cô ấy qua đời anh cũng không đi nhặt xác, được chưa nào?”
Người tôi cứng đờ, nhìn anh bằng ánh mắt khó tin. “Anh chắc chắn có thể làm được?”
“Có thể!”
“Không làm được cũng đừng miễn cưỡng, em không muốn ép anh...”
“Em không muốn ép anh?” Cảnh Mạc Vũ nghiến răng, cắn mạnh vai tôi.
Tuy không đau nhưng tôi vẫn hét thật to bằng tất cả sự phẫn nộ và bất mãn trong lòng, nghe vô cùng thê thảm. “A... Cảnh Mạc Vũ, anh bỏ em ra... A...”
Tôi quên mất, trong ngôi nhà này không chỉ có hai vợ chồng chúng tôi mà còn có người cha yêu thương tôi nhất trên đời. Vì vậy, khi ba tôi tức tốc chạy lên gác, đẩy cửa phòng ngủ, ông liền nhìn thấy Cảnh Mạc Vũ vẫn còn khỏa thân bột phát thú tính, đè tôi xuống giường, cắn vào vai tôi. Cảnh tượng đó quả thật không mấy hài hòa.
Lần đầu tiên, tôi vừa chìm vào giấc ngủ, đột nhiên tỉnh giấc vì cơ thể lạnh toát. Tôi mở mắt, thấy Cảnh Mạc Vũ đang cởi váy ngủ của tôi. Tôi mơ màng nhìn sắc trời vẫn tối mờ mờ. “Anh làm gì vào lúc nửa đêm gà gáy vậy?”
“Lớp vải ren trên váy ngủ của em cọ vào da rất khó chịu, anh cởi giúp em.”
“Ờ.” Tôi phối hợp giơ chân giơ tay để anh toại nguyện làm nốt việc muốn làm.
Lại ngủ thêm một lát, đột nhiên tôi cảm thấy ngực bị chà xát, vừa buồn buồn vừa tê tê, luồng khí nóng từ nơi sâu thẳm trong cơ thể dâng trào. Tôi hé mắt nhìn, thấy tay không phải của tôi đang đặt trên ngực tôi, đầu ngón tay nghịch ngợm. Tôi lại mơ màng hỏi Cảnh Mạc Vũ: “Anh lại làm gì thế?”
“Chạm vào rất thú vị.”
“Ờ.” Thú vị cũng không nên sờ soạng lung tung mới phải. Tôi đổi tư thế nằm nghiêng để tránh bàn tay anh, tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Đang trong mộng đẹp, cơ thể tôi đột nhiên nặng trĩu, tôi lại giật mình tỉnh giấc. Quay đầu nhìn, tôi phát hiện Cảnh Mạc Vũ đang ôm vai tôi từ đằng sau, bàn tay anh thò ra trước ngực tôi, nhẹ nhàng di chuyển... Bị quấy nhiễu ba lần liền, dù tôi có hiền đến mấy cũng không thể nhẫn nhịn. Thế là tôi quyết định chuyển từ phòng thủ sang tấn công, quay đầu lao vào lòng anh, mặt tôi áp vào ngực anh, ôm chặt thắt lưng anh. “Anh mau ngủ đi, không được sờ soạng lung tung!”
Giữa hai cơ thể không một kẽ hở, Cảnh Mạc Vũ không thể ra tay, đành yên phận ôm tôi đi ngủ...
Không biết bao lâu sau, chúng tôi đang ngủ say, chuông điện thoại bất chợt vang lên, ồn ào đến mức đầu óc tôi kêu ù ù.
“Ai mà mới sáng sớm đã gọi điện thoại thế không biết?” Tôi bịt tai oán trách.
Cảnh Mạc Vũ đưa tay mò điện thoại di động bên gối. Anh liếc nhìn màn hình rồi lập tức tắt máy, tiếp tục ôm tôi ngủ.
Thế giới mới yên tĩnh vài giây, điện thoại lại đổ chuông. Thấy anh tắt điện thoại mà chẳng thèm kiểm tra số điện thoại gọi đến, tôi liền tỉnh ngủ chớp mắt nhìn đôi lông mày hơi nhíu lại của anh.
“Sao anh không nghe máy?” Tôi hỏi. Đó là số điện thoại cá nhân của Cảnh Mạc Vũ, chỉ những người quan trọng với anh mới biết số điện thoại này. “Ai gọi vậy?”
“... Không có gì, chúng ta ngủ đi!”
Chuông điện thoại vang lên lần thứ ba. Thấy anh chuẩn bị tắt máy, tôi giật điện thoại trong tay anh, bấm phím kết nối. “A lô! Xin chào!”
Đầu máy bên kia trầm mặc một lát, sau đó truyền đến giọng phụ nữ rất nhỏ nhẹ, có hóa thành tro bụi tôi cũng nhận ra. “... Xin chào!”
Tôi thở hắt ra một hơi để ngăn chặn cơn đau nhói trong tim. Tôi tự nhận dựa vào thân phận và vị trí của tôi trong tim anh, tôi có tư cách để nói điều gì đó, thế là tôi hỏi: “Tôi là vợ của Cảnh Mạc Vũ, xin hỏi cô là...?”
“Tôi... tôi họ Hứa, tôi có chút việc muốn tìm anh ấy, không biết anh ấy có tiện nghe điện thoại không?”
Tôi đưa mắt về phía Cảnh Mạc Vũ lúc này đang ngồi tựa vào đầu giường, bình tĩnh nhìn tôi. Thấy anh không định nghe điện thoại, tôi đành nói: “Hứa tiểu thư, anh ấy đã từ chối cuộc gọi của cô hai lần, cô còn không đoán ra anh ấy có tiện hay không?”
Thật ra tôi muốn nói: “Anh ấy đang ngủ với tôi, cô thử nói xem có tiện không?” Nhưng nghĩ đến sức khỏe ốm yếu và trái tim yếu ớt của Hứa Tiểu Nặc, tôi nhẫn nhịn không nói ra.
Đầu máy bên kia vọng tới hơi thở không ổn định. Thấy người tình nhỏ bé của Cảnh Mạc Vũ đến một chút đả kích cũng không chịu đựng nổi, đáy lòng tôi lại nổi lên chút thương hại, giọng tôi bất giác mềm hẳn: “Hứa tiểu thư, như vậy giờ anh ấy thật sự không tiện nghe điện thoại của cô, nếu cô có gì muốn nói với anh ấy, tôi có thể chuyển lời giúp cô.”
“... Được ạ!” Hứa Tiểu Nặc cất giọng yếu ớt. “Vậy phiền cô giúp tôi chuyển lời tới anh ấy, tôi đã quyết định đi Mỹ. Tôi muốn gặp mặt anh ấy trước khi lên đường.”
Gặp mặt? Nghĩ đến cảnh hai người bọn họ lặng lẽ đối diện nhau trong bệnh viện, bàn tay cầm điện thoại của tôi siết chặt, bởi tôi sợ nếu không kiềm chế nổi, tôi sẽ ném điện thoại vào mặt Cảnh Mạc Vũ.
Với tư cách là Cảnh phu nhân, dù thế nào tôi cũng không thể thất lễ. Tôi cố gắng kìm nén ngọn lửa giận dữ trong lồng ngực, giữ sự điềm tĩnh của một người vợ hợp pháp, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Hứa tiểu thư, tôi sẽ nói với anh ấy về quyết định đi Mỹ của cô, còn về chuyện gặp mặt, tôi nghĩ cũng không cần thiết. Nếu anh ấy thật sự muốn gặp cô, chẳng cần cô gọi điện, anh ấy tự khắc sẽ đi gặp, việc gì cô phải bắt ép người khác như thế?”
“Cảnh phu nhân...” Hứa Tiểu Nặc nghẹn ngào, giọng mềm như nước. “Tôi biết, tôi không đủ tư cách để đưa ra yêu cầu đó, nhưng... tôi thật sự muốn gặp anh ấy lần cuối, muốn nói với anh ấy một lời... Tôi không có ý đồ gì khác, tôi chỉ muốn biết anh ấy sống có tốt không?”
Thật ra, tôi muốn nói với Hứa Tiểu Nặc, cô đã biết không có tư cách yêu cầu thì đừng đề xuất. Gặp mặt rồi thì thế nào? Sống không tốt thì thế nào? Suy cho cùng anh ấy vẫn là chồng của người khác, đâu có liên quan đến cô. Nhưng tôi cũng từng yêu, từng trải qua cảm giác tuyệt vọng khi đối mặt với cái chết. Trong đêm mưa gió ở công viên, tôi cũng muốn gặp anh lần cuối, nói với anh câu cuối cùng hơn lúc nào hết.
Niềm mong mỏi của một người sắp chết, dù quá đáng đến mức nào cũng đáng được tôn trọng. Tôi lên tiếng: “Được thôi, tôi sẽ chuyển lời giúp cô.”
“Cám ơn cô!”
“Đừng khách sáo!”
Sau khi cúp điện thoại, tôi ném di động cho Cảnh Mạc Vũ. “Cô ấy nói muốn gặp anh lần cuối, anh đi đi, đi gặp cô ấy đi!”
“Anh sẽ không đi gặp cô ấy.” Cảnh Mạc Vũ dứt khoát từ chối.
“Anh tưởng anh không gặp thì cô ấy sẽ bỏ cuộc sao? Cô ấy sẽ gọi điện tìm anh hết lần này đến lần khác, sẽ nghĩ mọi cách để gặp anh...” Tôi không muốn tức giận nhưng không thể kiềm chế nộ khí. Tôi không muốn hét to với anh nhưng vẫn bất giác cao giọng. “Cảnh Mạc Vũ, nếu anh thật sự không có gì với cô ấy thì bây giờ anh hãy đi nói rõ ràng với cô ấy, cắt đứt mọi quan hệ cho em. Từ nay về sau, em không muốn nhìn thấy, cũng không muốn nghe thấy bất cứ điều gì liên quan đến Hứa Tiểu Nặc. Một từ cũng không muốn nghe. Dù cô ấy chết, anh cũng không được đi nhặt xác.”
Cảnh Mạc Vũ do dự một lát, sắc mặt anh lộ vẻ khó xử. “Ngôn Ngôn...”
Lồng ngực vốn đang đau âm ỉ của tôi như bị kim đâm thật mạnh, đau buốt. Cảnh Mạc Vũ luôn miệng nói không có quan hệ gì, nhưng thật ra, anh vẫn không làm được, vẫn không từ bỏ Hứa Tiểu Nặc.
“Anh vẫn không thể từ bỏ cô ây?”
“Không phải.” Cảnh Mạc Vũ kéo tay tôi, muốn giải thích nhưng bị tôi hất tay ra.
“Em không muốn nghe những lời thừa thãi. Anh chỉ cần trả lời em một câu: có thể hay không thể?”
“Ngôn Ngôn, em không hiểu Hứa Tiểu Nặc đâu. Cô ấy thích đi theo con đường cực đoan, anh không thể đoán được cô ấy sẽ gây ra những chuyện gì...”
Tôi không hiểu Hứa Tiểu Nặc nhưng tôi tin, nếu một người đàn ông thật sự đoạn tuyệt tình nghĩa với một người phụ nữ thì làm sao không thể đá bay cô ta? Tất cả chỉ là cái cớ mà thôi.
“Ý anh là... anh không làm được?” Tôi không nói thêm gì nữa, đưa tay lấy quần áo mặc rồi xuống giường. Cảnh Mạc Vũ muốn ôm tôi từ phía sau nhưng tôi né tránh.
Anh nhoài người túm tay tôi, dùng sức kéo mạnh khiến tôi ngã vào lòng anh. Anh ôm chặt lấy tôi: “Ngôn Ngôn, em đừng bướng bỉnh như vậy có được không?”
“Bướng bỉnh? Em đề nghị chồng mình cắt đứt quan hệ với người tình cũ cũng gọi là bướng bỉnh sao?” Tôi hỏi lại. “Vậy tại sao tối qua anh phải giả vờ gần gũi, tình cảm, ân ái với em trước mặt Tề Lâm? Lẽ nào anh cũng không vì mục đích khiến Tề Lâm hết hy vọng, đừng dây dưa với em nữa?”
“Ngôn Ngôn, hai chuyện này không giống nhau, Hứa Tiểu Nặc và Tề Lâm khác nhau.”
“Có gì khác? Hay là khác ở vị trí trong trái tim anh?”
“Không phải! Hứa Tiểu Nặc từng giúp anh, vì vậy anh đã hứa với cô ấy, anh sẽ chăm sóc cô ấy, bảo vệ cô ấy, ở bên... cho đến khi cô ấy qua đời…”
“Anh hứa với cô ấy đến mức đó sao?” Tôi và Cảnh Mạc Vũ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tôi biết anh là người luôn giữ lời hứa, đã nói ra thì chắc chắn sẽ thực hiện.Vì vậy, anh tuyệt đối không dễ dàng hứa hẹn với bất cứ ai. Đối với anh, lời hứa là một gánh nặng.
“Đúng vậy. Lúc đó anh không nghĩ sẽ cùng em có ngày hôm nay, bằng không, anh nhất định không nhận lời cô ấy.”
“Theo em thấy, anh đang hối hận vì đã không sớm cưới Hứa Tiểu Nặc, nếu vậy, anh đã không bị ép phải cưới em.”
Cảnh Mạc Vũ bị câu nói của tôi chặn họng đến mức mãi không thốt ra lời. Cuối cùng, anh thở dài. “Ngôn Ngôn, em có thể nói lý lẽ không?”
“Anh muốn nghe lý lẽ phải không? Được, em sẽ nói lý lẽ với anh.” Tôi vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Cảnh Mạc Vũ, quay người đối diện anh. “Quá khứ của anh và Hứa Tiểu Nặc thế nào, em sẽ không truy cứu. Anh nói hai người chẳng có gì, em cũng có thể tin. Nhưng cô ta động một tí là gọi điện thoại, động một tí là khóc lóc đòi gặp anh... Anh bảo em phải ngoảnh mặt làm ngơ thế nào? Cảnh Mạc Vũ, nếu anh cảm thấy chuyện này có thể khoan dung, em không có ý kiến. Bây giờ em sẽ bay sang Ý tìm Tề Lâm tâm sự về lý tưởng và cuộc đời. Nếu tiện, bọn em có thể bàn đến vấn đề đánh cược lần trước...”
“Em...” Cảnh Mạc Vũ thật sự không biết nói gì. Thấy tôi chuẩn bị bỏ đi, anh vội vàng kéo tay tôi.
Tôi ra sức giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi anh. “Bỏ em ra, em phải đi gọi điện cho Tề Lâm, không biết chừng giờ này anh ấy vẫn chưa lên đường, em có thể bay cùng chuyến bay với anh ấy.”
“Được rồi, anh hứa với em.” Cảnh Mạc Vũ ôm chặt lấy tôi, cứ như anh buông tay là tôi sẽ lập tức biến mất. “Anh sẽ không để em nhìn thấy hoặc nghe thấy bất cứ điều gì về anh và Hứa Tiểu Nặc. Dù cô ấy qua đời anh cũng không đi nhặt xác, được chưa nào?”
Người tôi cứng đờ, nhìn anh bằng ánh mắt khó tin. “Anh chắc chắn có thể làm được?”
“Có thể!”
“Không làm được cũng đừng miễn cưỡng, em không muốn ép anh...”
“Em không muốn ép anh?” Cảnh Mạc Vũ nghiến răng, cắn mạnh vai tôi.
Tuy không đau nhưng tôi vẫn hét thật to bằng tất cả sự phẫn nộ và bất mãn trong lòng, nghe vô cùng thê thảm. “A... Cảnh Mạc Vũ, anh bỏ em ra... A...”
Tôi quên mất, trong ngôi nhà này không chỉ có hai vợ chồng chúng tôi mà còn có người cha yêu thương tôi nhất trên đời. Vì vậy, khi ba tôi tức tốc chạy lên gác, đẩy cửa phòng ngủ, ông liền nhìn thấy Cảnh Mạc Vũ vẫn còn khỏa thân bột phát thú tính, đè tôi xuống giường, cắn vào vai tôi. Cảnh tượng đó quả thật không mấy hài hòa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook