Trong lòng Tần Du tràn đầy đau lòng cùng phẫn nộ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Từ Trác Dư, cậu đây làm làm sao!” Tần Du khóc hỏi.

“Anh, anh sao thế này?” Từ Kính Đình cũng xót xa.

“Hai người…. Sao lại tới đây?” Sau một lúc Từ Trác Dư mới nhận ra người đến là ai.

” Nếu bọn tôi không đến, cậu muốn bị sốt đến hỏng đầu óc sao?” Tần Du vừa khóc vừa mắng.

“Chị bình tĩnh đã, trước tiên xử lí qua cho anh em. Em giúp anh ấy mặc đồ ngủ vào.” Kính Đình khuyên.

“Ừ. Chị đi nấu nước.” Lúc này Tần Du mới lau nước mắt, đi tới nhà bếp.

Một lát sau, Tần Du cầm một chén nước ấm vào, cho Từ Trác Dư uống thuốc.

Trên trán để khăn mặt lạnh, Từ Trác Dư hơi mở to mắt nhìn về phía hai người.

“Anh, anh muốn ăn gì?” Trong mắt Từ Kính Đình đầy đau thương nhìn anh.

Lúc nhỏ hắn cái gì cũng không hiểu, đặc biệt bám lấy anh.

Khi lớn dần lên, hắn cũng từ từ ý thức được rằng anh cùng mình không phải cùng một mẹ sinh ra.

Mẹ thoạt nhìn có vẻ rất quan tâm anh, thế nhưng hắn biết, mẹ rất bất công.

Nhưng hắn không giống với mẹ, từ nhỏ anh đối với hắn rất tốt, hắn vẫn luôn xem Từ Trác Dư như người anh ruột thịt, luôn tôn trọng và bảo vệ.

” Chút nữa anh sẽ ăn.” Từ Trác Dư có chút mơ màng.

“Vậy cậu ngủ một chút đi, một lát nữa mình sẽ gọi cậu dậy.” Tần Du nói rồi đưa tay xoa đầu Từ Trác Dư.

“Kính Đình, bây giờ cũng muộn rồi, em nếu không trở về nhà mẹ em sẽ lo lắng.”

“Nhưng còn anh em…” Từ Kính Đình nói.

“Không sao, có chị ở đây rồi, cậu ấy chỉ là mệt nhọc quá thôi. Em lo lắng thì ngày mai tan học có thể ghé qua.”

“…Vậy em về trước.”

“Ừ.”

Sau khi Kính Đình về, Tần Du lại kiểm tra cho Từ Trác Dư. Rồi Từ Trác Dư dần an tĩnh nhắm hai mắt lại.

Tần Du thở dài một hơi, xuống phòng bếp chuẩn bị cháo cho Từ Trác Dư ăn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương