Hôm nay, vì sư phụ đi công tác, Từ Trác Dư một mình đến phòng bệnh VIP của Kỷ Hòa kiểm tra phòng.

Kỷ Hòa đang nghe nhạc, thấy Từ Trác Dư tới liền nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, bộ dáng cười khẽ đáng yêu.

” A? Hôm nay Phàn sư phụ không đến sao?” Thiếu niên thấy chỉ có mình Từ Trác Dư vào đây, liền cất tiếng hỏi.

” Ân, sư phụ đi công tác rồi, vậy nên mấy ngày nay tạm thời tôi sẽ phụ trách bệnh tình của cậu.”

Thiếu niên chăm chú nhìn Từ Trác Dư, trên mặt hiện lên chút phiền não, hình như muốn nói điều gì nhưng lại ngập ngừng không biết mở miệng nói như thế nào.

Mà Từ Trác Dư đang nghiêm túc ghi chép bệnh tình, cũng không nhìn đến.

Một lát sau, thiếu niên mở miệng nói “Từ bác sĩ, anh là Từ Trác Dư đúng không?”

” Đúng vậy.”

” Anh chính là vợ anh Viễn Trình?”

Từ Trác Dư ngạc nhiên, không biết tại sao thiếu niên lại biết việc này, ” Cậu…”

” Là y tá nói cho em biết, có lần trùng hợp nghe được các nàng đang bàn tán. Anh Viễn Trình nói cho em biết đã kết hôn rồi nhưng cũng không nói đối tượng là ai.” Thiếu niên cười nói, tuy là siêu sao, nhưng vẫn có chút ngây thơ thuần khiết.

“… Nhất định là vì anh ấy biết nếu như nói cho em biết, em sẽ chạy đi gặp anh, cũng có thể la hét đòi làm phù rể, ở hôn lễ náo nhiệt một chút.”

“.. Tuy nói em bị bệnh đến dự hôn lễ có vẻ không may mắn, thế nhưng sau khi kết hôn mới nói cho em biết cũng không đáng là bằng hữu thân tình, em rất giận anh ấy.” Bộ dạng thiếu niên tựa hồ rất tức giận.

” Không phải như thế, anh ấy chỉ là lo cho thân thể của cậu mà thôi.” Từ Trác Dư cũng không biết vì sao mình lại vì Tiếu Viễn Trình mà giải thích.

” Phốc….” Thiếu niên nhìn bộ dạng của Từ Trác Dư bị hù dọa, vội vàng nói ” Từ bác sĩ, em chỉ đùa giỡn một chút thôi! ~”

“… Tuy rằng không biết tại sao anh Viễn Trình phải gạt em, nhưng em tin tưởng anh ấy làm tất cả đều là suy nghĩ cho em.”

“…Anh Viễn Trình là một người tốt, nên Từ bác sĩ phải quý trọng anh ấy nha. Anh ấy rất chung tình, đôi khi lại để ý vài chuyện vụn vặt, anh cứ kiên nhẫn, kiên nhẫn chờ anh ấy suy nghĩ cẩn thận, không nên buông tha.” Thiếu niên nhìn Từ Trác Dư bằng ánh mắt chân thành, tha thiết mà nói.

Từ Trác Dư không biết Kỷ Hòa có bao nhiêu biết chuyện tình, nên không thể làm gì khác hơn ngoài “Ừ” một tiếng trả lời.

“Còn có, nếu như em ở chỗ này làm anh thấy khó khăn, em trước xin lỗi anh một chút ~”, Thiếu niên như con mèo nhỏ như là nghe đến lời đồn đại không tốt về Tiếu Viễn Trình và Từ Trác Dư, ngượng ngùng cười nói.

Từ Trác Dư hướng tới Kỷ Hòa nở nụ cười nhàn nhạt.

Cậu hiện tại biết tại sao Tiếu Viễn Trình sẽ chung tình với người này. Một người bề ngoài nhu thuận, khả ái,nội tâm lại hết sức săn sóc ôn nhu, cho dù là cậu cũng có chút thích thiếu niên này.

Chập tối, Tiếu Viễn Trình tan tầm liền mang cơm tối đến phòng bệnh của Kỷ Hòa.

” Anh Viễn Trình, hôm nay em cùng Từ bác sĩ nói chuyện với nhau ~ anh ấy rất tốt a ~~.” Thiếu niên vui sướng nói.

Tiếu Viễn Trình nghe vậy nét mặt cứng đờ. Anh vốn không hy vọng hai người này tiếp xúc nhiều.

Kỷ Hòa nhìn vẻ mặt anh có chút không đúng, có chút hốt hoảng, cho là mình và Từ Trác Dư lén vui đùa khiến anh mất hứng, “Anh Viễn Trình? Xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có việc gì,” Tiếu Viễn Trình phục hồi tinh thần, ” Cậu ấy có cùng em nói chuyện gì không?”

“Không có a, đơn giản chỉ là tâm sự mà thôi ~ thế nhưng em rất thích anh ấy.”

“Nga, như vậy.” Anh tin tưởng cách xử sự và thái độ làm người của Từ Trác Dư, cậu sẽ không vì điều này mà nói toàn bộ chân tướng cho Kỷ Hòa biết.

Anh vẫn toàn lực giấu diếm chuyện hôn nhân với Kỷ Hoà, bởi vì nếu Kỷ Hòa biết anh vì cứu cậu mà hy sinh hạnh phúc của một người vô tội, cậu tình nguyện chết cũng không chữa bệnh…

“Từ bác sĩ là người tốt, điều kiện cũng tốt, anh Viễn Trình phải quý trọng gia đình, không nên phụ bạc anh ấy a~” Thiếu niên nhận lấy bát canh từ tay Tiếu Viễn Trình, cũng không sợ nóng, dùng thìa ăn từng miếng lại còn hát lên.

“Đều đã nói, sao anh lại keo kiệt như vậy, cưới lão bà còn không nói cho em biết, anh không coi em là bằng hữu sao?!” Thiếu niên đột nhiên nhớ tới chuyện này, không khỏi tức giận nói.

Tiếu Viễn Trình chỉ cười cười, lấy tay sờ đầu thiếu niên coi như câu trả lời.

Nam nhân bàn tay to khô ráo mà ấm áp, xoa đầu làm cậu có chút cảm giác được sủng ái, làm cho thiếu niên rất hưởng thụ.

“Anh Viễn Trình, lúc em nằm bệnh viện này, hình như mang đến nhiều phiền toái cho Từ bác sĩ đi, người trong bệnh viện nói xấu anh ấy, sẽ làm anh ấy không dễ chịu…” Thiếu niên lầm bầm nói.

“Nếu không, anh sau này không cần lúc nào cũng đến thăm em, có y tá ở bệnh viện trông nom, em có thể một mình.” Kỷ Hòa buông bát canh xuống, nhìn thẳng về phía Tiếu Viễn Trình.

Kỷ Hòa ở đây không có người nhà, chính là một mình trong viện, lại vì cảm nhận người khác mà đối với bằng hữu thân cận nhất nói một lời ” Sau này ít đến thăm”  như vậy….

Tiếu Viễn Trình nhìn người trên giường dù đang mang bệnh, vẫn còn săn sóc vì cảm nhận của người khác mà suy nghĩ, ngực không khỏi có chút đau đớn. Anh ôm cổ Kỷ Hòa, muốn nhét cậu vào lồng ngực, “Em vì mình mà suy nghĩ một chút đi….”

Tại sao ông trời lại muốn một người ôn nhu như vậy chịu đủ dằn vặt, Tiều Viễn Trình bất lực nghĩ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương