Tại quán cà phê ven đường.

Một người đàn ông đang ngồi nghe điện thoại, đối diện là trợ lý đang làm việc riêng.

"Mẹ à, chuyện này quá sớm rồi đó!"

Cao Anh Quân nhíu mày nghe người bên kia nói chuyện, giọng nói không cao cũng không trầm, anh khó chịu trước những lời người đầu dây bên kia nói.

"Sớm gì mà sớm! Con giờ đã 32 tuổi rồi chứ đâu còn nhỏ nữa. Mau mau kiếm một đứa con gái rồi kết hôn cho ta đi!"

"Mẹ à.."

"Mẹ cái gì mà mẹ, con có chịu kiếm một cô người yêu về ra mắt cho ta không hả? Con đó, dám trốn ta đi ra nước ngoài tận 5 năm, kia nào mới chịu lết xác về đây?"

Người phụ nữ được Cao Anh Quân gọi mẹ vẫn không ngừng nói, bà luôn nôn nóng có một đứa con dâu đảm đang giỏi việc bếp núc nhưng đứa con trai trưởng lại chưa từng làm tốt chuyện này khiến bà rất bực mình, năm nào cũng gọi về hối thúc anh.

Cao Anh Quân cũng biết tuổi anh ai cũng đã có vợ, có con, nhưng anh một lòng chỉ muốn làm tốt công việc chứ không muốn yêu đương vì anh thấy điều đó là chưa cần thiết.

Nhưng dù anh có phản đối kịch liệt ra sao, từ chối nhiều lần đến thế nào thì bà vẫn ngày ngày gọi đến. Hôm nay, vẫn như thường ngày, trong lúc đang bàn bạc công việc với trợ lý thì bà lại gọi đến.

Quá bất lực và khó chịu, anh liền nói một câu mà không hề suy nghĩ nhưng ngay sau đó, anh đã phải hối hận.

"Được rồi, được rồi, con sẽ dẫn con dâu về cho mẹ, được chưa?"

"Cái gì?"

Chỉ một câu nói của anh khiến hai người ngạc nhiên, cậu trai trợ lý cũng phải trợn mắt lên nhìn anh, người đầu dây bên cười vui sướng tột cùng, bà hào hứng nói.

"Tốt lắm, như vậy phải tốt hơn không! Khi nào thì con mới đưa con dâu về vậy?"

Cao Anh Quân thở dài, mẹ anh thay đổi thái độ nhanh đến mức anh không thể ứng phó kịp, nhưng lời cũng đã nói ra thì không có rút lại được, anh chỉ đành bước thêm một bước.

"Tháng sau, tháng sau tụi con sẽ về!"

"Quá lâu! Nhanh nhất là tuần sau, ta nôn nóng muốn gặp mặt con dâu lắm rồi!"

"Trước mắt thì để con hỏi lại với cô ấy đã, có gì con sẽ nói với mẹ sau. Thôi, con tắt máy đây, con đang họp!"

"Ừ!"

Điện thoại vừa tắt, Cao Anh Quân ngã người ra sau thở dài, cậu trai trợ lý nhìn anh không chớp máy, tâm trạng lúc này đang rối bời vì lỡ miệng nói chuyện không làm được.

Bây giờ anh biết tìm đâu một cô con dâu cho mẹ đây?

Trên đường về nhà, ngồi trên chiếc xe đắt tiền mà lòng anh không khỏi lo lắng, trợ lý nhìn thấy anh tâm trạng không được vui thì liền hỏi.

"Anh vẫn ổn chứ?"

"Ổn gì chứ, đang sầu chết đây!"



Anh không nhanh không chậm trả lời.

"Cũng tại anh cả, không được mà còn hứa."

"Này! Cậu còn muốn đổ tội cho tôi nữa sao?"

Anh ngẩng đầu nhìn cậu, nhíu mày.

"Tôi không có ý đó!"

Hai người đang nói chuyện thì phía trước vang lên tiếng còi xe, cậu trợ lý cố gắng đạp thắng xe nhưng không thành, chiếc xe đối diện đâm thẳng vào đầu xe anh khiến cả hai bị đập ra phía sau.

Người trên xe nhanh chóng bước xuống, Nguyệt Hương Lan lo lắng rời khỏi xe nhìn hai người đàn ông đang bước xuống, trong lòng không khỏi lo lắng vì cô nhận ra chiếc xe này rất đắt tiền, đôi mi cụt xuống, hai tay nắm chặt nhau chờ tiếng chửi mắng từ đối phương.

"Cô kia, cô lái xe kiểu gì mà đâm vào xe chúng tôi vậy?"

Cậu trợ lý lên tiếng, nhìn thấy cô có vẻ sợ hãi thì liền hạ giọng, ánh mắt chuyển sang nhìn Cao Anh Quân.

"Tôi xin lỗi, do tôi điều khiển không được tốt nên mới đụng trúng.. tôi.."

"Này cô kia, đền đi!"

Cao Anh Quân lên tiếng cắt ngang lời đang nói của Nguyệt Hương Lan khiến cô bối rối, tiền cô không có đủ để đưa, trong túi giờ chẳng còn đồng nào.

"Sao? Cô không đền được à?"

"Chuyện này, hiện tại thì trong túi tôi không có tiền. Anh có thể cho tôi trả dần được không?"

Cô e dè hỏi.

Cao Anh Quân im lặng nhìn cô, dáng người bình thường không có điểm gì đặc biệt, chiều cao trung bình, cách ăn mặc giản dị không nổi bật, điệu bộ nhút nhát dễ hù dọa, anh suy nghĩ gì đó liền đi đến chỗ cô.

"Muốn trả dần sao?"

Nguyệt Hương Lan lo lắng, gật đầu.

"Chiếc xe này là hàng được làm riêng, độc quyền, vậy nên giá cả cũng không rẻ. Giá trung bình là 23 tỷ, cô trả nổi không?"

"Cái gì? 23 tỷ?"

Tai cô như bị ù đi không nghe rõ, cô không dám tin chiếc xe này lại có giá trị đắt đỏ đến như vậy, nếu làm cả chục năm cô cũng không có số tiền lớn như vậy.

Cao Anh Quân nhìn sắc mặt cô đã tái đi thì hài lòng, anh nhếch mép cười nói thêm.

"Nếu trả bằng tiền không được thì tôi cho cô sự lựa chọn khác, cô làm vợ hợp đồng của tôi đi!"

"Hả?"



Nguyệt Hương Lan và trợ lý cùng lúc đồng thanh, anh không nhanh không chậm nói.

"Hôn nhân hợp đồng, cô làm vợ tôi trong 3 năm thì tôi sẽ xóa bỏ khoản nợ này và không truy cứu nữa. Còn nếu cô không chọn ký hợp đồng thì trả tiền mặt.."

"NGAY LẬP TỨC!"

Cao Anh Quân nhấn mạnh ba chữ cuối, anh biết cô không có một xu dính túi thì nói gì đến việc trả tiền mặt nhưng vì không muốn làm cô bối rối, anh mới ngỏ ý nhẹ nhàng như vậy.

Nhưng đối với Nguyệt Hương Lan lại không nhẹ nhàng đến như vậy, cô chưa từng có người yêu cũng chưa từng làm dâu ai lần nào, giờ đây lại gặp người đàn ông xa lạ ngỏ ý làm vợ chồng hợp đồng khiến cô có chút không quen.

Khuôn mặt ngờ nghệch suy nghĩ, điều này liên quan đến cuộc sống của cô nên phải suy nghĩ thật kỹ, đúng là tiền cô không có nhưng cuộc sống của cô cũng là một phần. Cao Anh Quân nhìn cô đứng im bất động mà cười thầm.

Một lúc sau, Nguyệt Hương Lan cũng lên tiếng hồi đáp, cô đã suy nghĩ kỹ rồi, chỉ 3 năm thôi rồi mọi thứ sẽ kết thúc.

"Tôi đồng ý, nhưng chắc chắn tôi sẽ không phải trả tiền chiếc xe này chứ?"

"Tôi có bản hợp đồng, chúng ta sẽ bàn bạc tiếp về chuyện này ở một nơi tốt hơn."

"Được!"

Nguyệt Hương Lan cùng Cao Anh Quân bắt taxi đi đến một khu chung cư cao tầng, cậu trợ lý dẫn hai người đi vào căn phòng số 520, bên trong nội thất đơn giản, những đồ vật bên trong đa số đều là những bức tranh trừu tượng, đa dạng, tuy nội thất nhìn chung rất đơn giản nhưng giá tiền lại không hề rẻ, theo như cô biết thì tất cả chúng đều có giá trên chục triệu.

Trợ lý mang nước đến cho cả hai rồi đi đến bàn gỗ ngồi viết gì đó để hai người ngồi tại sofa. Khi trợ lý đã đi, Cao Anh Quân mới lên tiếng nói ra hết tất cả những thứ liên quan đến hợp đồng hôn nhân mà cô và anh sẽ phải làm trong suốt quá trình chung sống như một cặp vợ chồng thật sự.

"Hôn nhân hợp đồng là tôi và cô sẽ trở thành vợ chồng với nhau trong suốt thời gian ký hợp đồng, thời gian ràng buộc là 3 năm, tôi và cô phải hành xử và nói chuyện như một cặp vợ chồng. Cô cũng đừng lo việc ngủ nghỉ, tôi và cô trên danh nghĩa là vợ chồng nên khi ngủ, tôi sẽ không đụng đến cô và cô cũng phải như vậy, mọi điều khoản và những gì phải tuân theo điều có trong bản hợp đồng này, cô cứ đọc từ từ và ghi nhớ nó!"

Cậu trợ lý mang đến, cậu đã phải dùng đến tốc độ của mình đã viết ra một bản hợp đồng cho cô xem, tiếp sau đó lại phải quay về chỗ ngồi làm việc.

"Còn nữa, mỗi tháng tôi sẽ đưa cho cô 30 triệu xem như là tiền lương cũng như tiền tiêu xài, sau khi cô kí tên lên tờ giấy này thì chính thức chúng ta là vợ chồng với nhau. Vì vậy, trước khi đưa cô về nhà gặp gia đình tôi thì cô phải học thuộc tất cả những gì có trong đây, tôi cho cô thời hạn là 1 tuần!"

"Anh điên rồi sao? Nhiều lắm đó, hơn 10 quy định đó!!"

Nguyệt Hương Lan đọc mà cảm thán, người đàn ông này cũng quá ác độc rồi, ép buộc trợ lý chiếc một bản hợp đồng dài đằng đẵng lại còn muốn cô học thuộc nó trong 1 tuần thì sao cô nhớ được.

Cao Anh Quân nhìn khuôn mặt bất mãn muốn phản đối của cô mà ngó lơ, anh tiếp tục nói.

"Cứ học đi, tôi đi ra ngoài một lát, nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi Phong Minh, cậu ta sẽ giải thích cho cô hiểu."

"Ừ, tôi biết rồi."

Cô gật đầu coi như đã hiểu, bàn tay nắm chặt bản hợp đồng rồi ký tên vào đó, chữ ký hai bên đã rõ ràng, bản hợp đồng có hiệu nghiệm. Chính thức họ đã là vợ chồng với nhau.

"À đúng rồi, cô tên gì?"

Đi được vài bước, anh chợt nhớ ra mình vẫn chưa biết tên cô là gì thì liền quay người lại hỏi.

"Tôi tên Nguyệt Hương Lan."

"Ừ, Hương Lan!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương