Hôn Nhân Ép Buộc Cô Vợ Thần Y Của Đại Tổng Tài
-
Chương 145: Mắt bão
Đã trải qua một đêm thật dài, khi ánh mặt trời đầu tiên ló dạng, một ngày mới đến và nó còn đem theo cả một hiện thực mới đến. Diệp Liên Tuyết nhíu mày, thật chói quá, ánh nắng bên ngoài cửa sổ khiến cho cô phải trở mình rồi tỉnh giấc. Đã là mấy giờ rồi nhỉ? Cô có cảm giác giống như hàng thiên niên kỷ trôi qua rồi và cô đã có thật nhiều giấc mơ kì lạ.
Đau quá. Cô khẽ cựa mình, cả người rã rời giống như từng phần thân thể của cô như tách biệt, chẳng còn nằm trong một khối thống nhất nữa. Bên eo cô nặng trịch một cánh tay rắn chắc, cô mở hé mắt, có chút thoáng xa lạ khi nhìn thấy người đàn ông vẫn đang ngủ say bên cạnh mình.
Chuyện tối qua tuyệt nhiên không phải là một giấc mộng, người đàn ông đang nằm bên cạnh cô hiện tại chính là đại diện cho hiện thực đó. Cô thuộc về hắn rồi.
Diệp Liên Tuyết cứ nằm tần ngần mãi như thế, ngắm nhìn khuôn mặt điển trai của Quách Thừa Tuyên đang được phóng đại ở cự ly gần như thế này. Lãnh địa của cả cô và hắn đều đã được mở rộng cửa chào đón đối phương, bây giờ giữa hai người còn cái gì nữa đâu để trở nên xa cách nữa nhỉ?
Cô khẽ cựa mình, cả người đau nhức, đủ hiểu đêm hôm qua cho dù có cố dịu dàng như thế nào cũng đã có biết bao nhiêu mạnh mẽ. Và cả hai tấm thân không có một chút vải vóc nào đang quấn lấy nhau như thế này nữa. Thật mất tự nhiên!
“Em dậy sớm thế?”
Có lẽ là sau cái cựa mình của Diệp Liên Tuyết, Quách Thừa Tuyên cũng đã bị cô làm cho thức giấc mất rồi. Hắn siết chặt vòng ôm của mình, khẽ chau mày một cái đầy lười nhác rồi vùi đầu vào trong hõm vai của cô, hít thở có chút khó nhọc.
Đây là chuyện thường tình mà mỗi cặp đôi đều phải trải qua sau buổi sáng đầu tiên ngủ cùng nhau nhỉ? Diệp Liên Tuyết không có đến nỗi cảm thấy phiền phức muốn giằng ra khỏi vòng ôm của hắn ngay, chỉ là cả người cô thật sự đau quá, và nó khiến cho cô cảm thấy việc hoan ái nam nữ cùng nhau thực sự là một cơn ác mộng. À, cô cũng không có phủ nhận được rằng bản thân mình cũng cảm thấy khoái cảm đâu.
Quách Thừa Tuyên cũng không có cố tình ngủ tiếp thêm lâu, hắn dậy ngay, có lẽ vì cô đã thức, thế nên ít nhiều hắn cũng không thể ngủ thêm được nữa.
“Em có thấy đau nhức ở đâu không?”
Hắn vẫn nằm trên giường, khá lười biếng, bàn tay to lớn bắt đầu sờ soạng khắp eo cô, sờ cả lên bụng, như có như không lướt ngang lướt dọc khắp cả cơ thể mịn màng.
Diệp Liên Tuyết khẽ nhíu mày. Cái tên này đang quan tâm đến cô hay là đang lợi dụng cơ hội này để chiếm tiện nghi của cô vậy chứ? Thế là Diệp Liên Tuyết chặn lấy tay hắn đang sờ soạng tứ tung dưới chăn, chau mày nhìn hắn đầy kháng nghị.
Quách Thừa Tuyên bật cười. Hóa ra mỗi sáng sớm khi hắn thức dậy đều sẽ như thế này, bộ dạng lười biếng đầy tùy tiện của một người đàn ông ngày thường hô mưa hoán vũ trên thương trường hóa ra lại quyến rũ đến vô cùng cực. Diệp Liên Tuyết nhất thời bị nụ cười của hắn làm cho ngẩn người, hoàn toàn không hề biết được nguy hiểm lại đang kề cận chực chờ ập đến.
Hắn khẽ cựa mình rồi ngay lập tức phủ lên người cô, nhất thời khiến cho Diệp Liên Tuyết phải bất ngờ mở to mắt. Hai tay cô chống lên vòm ngực rắn chắc của hắn, hai mắt mở to nhìn hắn đang ở trên người mình. Cái gì đây? Không phải hắn lại…
“Cảm giác vừa sáng ra đã được thấy em thật là thoải mái quá đi mất!”
Hắn bắt lấy tay cô đang chống trên ngực mình, đưa lên môi rồi đặt lên đó một nụ hôn. Sau đấy hắn lại cúi người, hôn lên trán cô, chóp mũi rồi lại hôn xuống cần cổ đầy vết cắn xanh tím. Tên này nghiện hôn thật đấy! - Cô thầm cảm thán, đón lấy từng cái hôn đầy cháy bỏng của hắn.
Dưới hạ thân cô cảm thấy một nhiệt lượng nóng bỏng đang tỏa ra, Diệp Liên Tuyết giật mình vội dùng chân đạp hắn một cái, đôi đầu mày xinh đẹp khẽ chau lại, trừng lớn mắt nhìn hắn. Cái vật đó… nó lại lớn lến rồi… hắn định sẽ tiếp tục làm chuyện tối qua?
Quách Thừa Tuyên vừa sáng ra đã lãnh trọn cú đá từ người vợ hiền yêu dấu của mình, mặt chảy đầy vạch đen. Hắn nhìn cô đầy phòng bị quấn chặt chăn, không giống như sẽ cho hắn tiếp tục chuyện xảy ra ban tối.
“Haiz… vốn định trêu em một tí vì dù sao sáng nay cũng được nghỉ. Nhưng mà em không cho thì thôi vậy… Tiếc ghê á!”
Buổi sáng thường là thời điểm vàng của sự nhạy cảm của đàn ông, Diệp Liên Tuyết thân là một thần y, cô đương nhiên là biết chuyện này chứ. Nhưng cô cũng không thể cứ chiều theo hắn, dung túng hắn tham muốn vô tội vạ như vậy được. Tối qua hắn đã có biết bao nhiêu cuồng nhiệt rồi, thậm chí bây giờ cả người cô đau nhức tất cả cũng là do hắn. Cô mà còn cho hắn càn quấy thêm vào giờ này mới là lạ đó!
Quách Thừa Tuyên ảo não nằm vật ra bên cạnh. Hắn luyến tiếc ôm bọc lấy thân thể của Diệp Liên Tuyết, qua lớp chăn bông dày dặn, chỉ khẽ thở dài một hơi. Hắn cũng nghĩ là mình đang tham lam vô độ quá rồi, vẫn nên cố tiết chế lại đi thôi! Nhất định không thể nào làm cho cô sợ hãi hắn được, hoan ái là chuyện tuyệt vời đến thế cơ mà, hắn nhất định phải khiến cho cô yêu thích việc này cơ. Nhưng mà tình cảnh của hắn bây giờ cũng thảm thương lắm, Quách Thừa Tuyên chỉ biết khóc ròng trong lòng, khi mà dục vọng của hắn từ nãy đến giờ cứ dựng đứng hết cả lên không có cách nào dập tắt được…
Buổi sáng sau lần đầu ngủ cùng nhau hẳn là một buổi sáng đặc biệt. Quách Thừa Tuyên ngồi trên bàn ăn, ung dung vừa uống cà phê sáng vừa đọc tin tức, Diệp Liên Tuyết từ trong bếp bê ra hai đĩa đồ ăn, một phần trứng ốp la cho hắn và một phần salad trộn cho cô, nhìn kiểu gì cũng nhìn ra được hai chế độ ăn cực kì khác nhau.
“Em có đau ở đâu không thế? Cái này anh hỏi thật đó…” - Hắn đột nhiên cất lời, khiến cho DIệp Liên Tuyết đang chú tâm ăn salad cũng bị hắn làm cho mắc nghẹn.
Đã sáng ra rồi nhưng vẫn thích nhắc về chuyện ban tối, cái tên này thực sự cực kì thiếu đánh mà. Cô uống một ngụm nước cho qua cơn nghẹn, ai oán nhìn hắn.
“Đau thì làm sao?”
Hắn bất ngờ, tờ báo trên tay cũng được thả xuống, ngay lập tức hắn vội ngồi xích lại, bàn tay to lớn khẽ nắm lấy eo cô, xoa nắn.
“Mỏi người lắm không? Sao không nói với anh?”
Cái tình cảnh ám muội thế này cũng thật là… Diệp Liên Tuyết đỏ mặt, eo nhỏ bị hắn nắm lấy, dùng lực đạo mạnh vừa phải khẽ khàng xoa nắn khiến cho cô cảm thấy dễ chịu không thôi. Nhưng mà đang ăn sáng như thế này, hắn thực sự không thể nào làm mọi chuyện mà có báo trước hay sao? Lần nào cũng dọa cho cô giật mình.
“Eo em bé quá này! Bình thường ăn uống cũng ít nữa… Về sau ăn nhiều lên nhé! Em phải có thêm tí thịt nữa thì ôm mới thích hơn.”
Diệp Liên Tuyết trừng mắt nhìn hắn, Quách Thừa Tuyên bắt gặp ánh mắt tóe lửa từ cô cũng chỉ biết cười trừ. Hóa ra cuộc sống hai người hòa hợp lại có thể vui đến mức này. Hắn cũng cảm thấy sau khi chuyện đó xảy ra, dường như Diệp Liên Tuyết cũng không có trốn tránh khỏi sự ân cần đụng chạm của hắn nữa. Như thế này có được tính là đã thành công được một nửa chặng đường cưới vợ về nhà rồi không nhỉ? Quách Thừa Tuyên vui vẻ tận hưởng buổi sáng yên bình bên vợ nhỏ của mình. Cả hai hoàn toàn không hề biết trước được cả hai đang trong mắt bão, sóng gió bão bùng vẫn còn đằng đẵng đón đợi ở phía sau.
Đau quá. Cô khẽ cựa mình, cả người rã rời giống như từng phần thân thể của cô như tách biệt, chẳng còn nằm trong một khối thống nhất nữa. Bên eo cô nặng trịch một cánh tay rắn chắc, cô mở hé mắt, có chút thoáng xa lạ khi nhìn thấy người đàn ông vẫn đang ngủ say bên cạnh mình.
Chuyện tối qua tuyệt nhiên không phải là một giấc mộng, người đàn ông đang nằm bên cạnh cô hiện tại chính là đại diện cho hiện thực đó. Cô thuộc về hắn rồi.
Diệp Liên Tuyết cứ nằm tần ngần mãi như thế, ngắm nhìn khuôn mặt điển trai của Quách Thừa Tuyên đang được phóng đại ở cự ly gần như thế này. Lãnh địa của cả cô và hắn đều đã được mở rộng cửa chào đón đối phương, bây giờ giữa hai người còn cái gì nữa đâu để trở nên xa cách nữa nhỉ?
Cô khẽ cựa mình, cả người đau nhức, đủ hiểu đêm hôm qua cho dù có cố dịu dàng như thế nào cũng đã có biết bao nhiêu mạnh mẽ. Và cả hai tấm thân không có một chút vải vóc nào đang quấn lấy nhau như thế này nữa. Thật mất tự nhiên!
“Em dậy sớm thế?”
Có lẽ là sau cái cựa mình của Diệp Liên Tuyết, Quách Thừa Tuyên cũng đã bị cô làm cho thức giấc mất rồi. Hắn siết chặt vòng ôm của mình, khẽ chau mày một cái đầy lười nhác rồi vùi đầu vào trong hõm vai của cô, hít thở có chút khó nhọc.
Đây là chuyện thường tình mà mỗi cặp đôi đều phải trải qua sau buổi sáng đầu tiên ngủ cùng nhau nhỉ? Diệp Liên Tuyết không có đến nỗi cảm thấy phiền phức muốn giằng ra khỏi vòng ôm của hắn ngay, chỉ là cả người cô thật sự đau quá, và nó khiến cho cô cảm thấy việc hoan ái nam nữ cùng nhau thực sự là một cơn ác mộng. À, cô cũng không có phủ nhận được rằng bản thân mình cũng cảm thấy khoái cảm đâu.
Quách Thừa Tuyên cũng không có cố tình ngủ tiếp thêm lâu, hắn dậy ngay, có lẽ vì cô đã thức, thế nên ít nhiều hắn cũng không thể ngủ thêm được nữa.
“Em có thấy đau nhức ở đâu không?”
Hắn vẫn nằm trên giường, khá lười biếng, bàn tay to lớn bắt đầu sờ soạng khắp eo cô, sờ cả lên bụng, như có như không lướt ngang lướt dọc khắp cả cơ thể mịn màng.
Diệp Liên Tuyết khẽ nhíu mày. Cái tên này đang quan tâm đến cô hay là đang lợi dụng cơ hội này để chiếm tiện nghi của cô vậy chứ? Thế là Diệp Liên Tuyết chặn lấy tay hắn đang sờ soạng tứ tung dưới chăn, chau mày nhìn hắn đầy kháng nghị.
Quách Thừa Tuyên bật cười. Hóa ra mỗi sáng sớm khi hắn thức dậy đều sẽ như thế này, bộ dạng lười biếng đầy tùy tiện của một người đàn ông ngày thường hô mưa hoán vũ trên thương trường hóa ra lại quyến rũ đến vô cùng cực. Diệp Liên Tuyết nhất thời bị nụ cười của hắn làm cho ngẩn người, hoàn toàn không hề biết được nguy hiểm lại đang kề cận chực chờ ập đến.
Hắn khẽ cựa mình rồi ngay lập tức phủ lên người cô, nhất thời khiến cho Diệp Liên Tuyết phải bất ngờ mở to mắt. Hai tay cô chống lên vòm ngực rắn chắc của hắn, hai mắt mở to nhìn hắn đang ở trên người mình. Cái gì đây? Không phải hắn lại…
“Cảm giác vừa sáng ra đã được thấy em thật là thoải mái quá đi mất!”
Hắn bắt lấy tay cô đang chống trên ngực mình, đưa lên môi rồi đặt lên đó một nụ hôn. Sau đấy hắn lại cúi người, hôn lên trán cô, chóp mũi rồi lại hôn xuống cần cổ đầy vết cắn xanh tím. Tên này nghiện hôn thật đấy! - Cô thầm cảm thán, đón lấy từng cái hôn đầy cháy bỏng của hắn.
Dưới hạ thân cô cảm thấy một nhiệt lượng nóng bỏng đang tỏa ra, Diệp Liên Tuyết giật mình vội dùng chân đạp hắn một cái, đôi đầu mày xinh đẹp khẽ chau lại, trừng lớn mắt nhìn hắn. Cái vật đó… nó lại lớn lến rồi… hắn định sẽ tiếp tục làm chuyện tối qua?
Quách Thừa Tuyên vừa sáng ra đã lãnh trọn cú đá từ người vợ hiền yêu dấu của mình, mặt chảy đầy vạch đen. Hắn nhìn cô đầy phòng bị quấn chặt chăn, không giống như sẽ cho hắn tiếp tục chuyện xảy ra ban tối.
“Haiz… vốn định trêu em một tí vì dù sao sáng nay cũng được nghỉ. Nhưng mà em không cho thì thôi vậy… Tiếc ghê á!”
Buổi sáng thường là thời điểm vàng của sự nhạy cảm của đàn ông, Diệp Liên Tuyết thân là một thần y, cô đương nhiên là biết chuyện này chứ. Nhưng cô cũng không thể cứ chiều theo hắn, dung túng hắn tham muốn vô tội vạ như vậy được. Tối qua hắn đã có biết bao nhiêu cuồng nhiệt rồi, thậm chí bây giờ cả người cô đau nhức tất cả cũng là do hắn. Cô mà còn cho hắn càn quấy thêm vào giờ này mới là lạ đó!
Quách Thừa Tuyên ảo não nằm vật ra bên cạnh. Hắn luyến tiếc ôm bọc lấy thân thể của Diệp Liên Tuyết, qua lớp chăn bông dày dặn, chỉ khẽ thở dài một hơi. Hắn cũng nghĩ là mình đang tham lam vô độ quá rồi, vẫn nên cố tiết chế lại đi thôi! Nhất định không thể nào làm cho cô sợ hãi hắn được, hoan ái là chuyện tuyệt vời đến thế cơ mà, hắn nhất định phải khiến cho cô yêu thích việc này cơ. Nhưng mà tình cảnh của hắn bây giờ cũng thảm thương lắm, Quách Thừa Tuyên chỉ biết khóc ròng trong lòng, khi mà dục vọng của hắn từ nãy đến giờ cứ dựng đứng hết cả lên không có cách nào dập tắt được…
Buổi sáng sau lần đầu ngủ cùng nhau hẳn là một buổi sáng đặc biệt. Quách Thừa Tuyên ngồi trên bàn ăn, ung dung vừa uống cà phê sáng vừa đọc tin tức, Diệp Liên Tuyết từ trong bếp bê ra hai đĩa đồ ăn, một phần trứng ốp la cho hắn và một phần salad trộn cho cô, nhìn kiểu gì cũng nhìn ra được hai chế độ ăn cực kì khác nhau.
“Em có đau ở đâu không thế? Cái này anh hỏi thật đó…” - Hắn đột nhiên cất lời, khiến cho DIệp Liên Tuyết đang chú tâm ăn salad cũng bị hắn làm cho mắc nghẹn.
Đã sáng ra rồi nhưng vẫn thích nhắc về chuyện ban tối, cái tên này thực sự cực kì thiếu đánh mà. Cô uống một ngụm nước cho qua cơn nghẹn, ai oán nhìn hắn.
“Đau thì làm sao?”
Hắn bất ngờ, tờ báo trên tay cũng được thả xuống, ngay lập tức hắn vội ngồi xích lại, bàn tay to lớn khẽ nắm lấy eo cô, xoa nắn.
“Mỏi người lắm không? Sao không nói với anh?”
Cái tình cảnh ám muội thế này cũng thật là… Diệp Liên Tuyết đỏ mặt, eo nhỏ bị hắn nắm lấy, dùng lực đạo mạnh vừa phải khẽ khàng xoa nắn khiến cho cô cảm thấy dễ chịu không thôi. Nhưng mà đang ăn sáng như thế này, hắn thực sự không thể nào làm mọi chuyện mà có báo trước hay sao? Lần nào cũng dọa cho cô giật mình.
“Eo em bé quá này! Bình thường ăn uống cũng ít nữa… Về sau ăn nhiều lên nhé! Em phải có thêm tí thịt nữa thì ôm mới thích hơn.”
Diệp Liên Tuyết trừng mắt nhìn hắn, Quách Thừa Tuyên bắt gặp ánh mắt tóe lửa từ cô cũng chỉ biết cười trừ. Hóa ra cuộc sống hai người hòa hợp lại có thể vui đến mức này. Hắn cũng cảm thấy sau khi chuyện đó xảy ra, dường như Diệp Liên Tuyết cũng không có trốn tránh khỏi sự ân cần đụng chạm của hắn nữa. Như thế này có được tính là đã thành công được một nửa chặng đường cưới vợ về nhà rồi không nhỉ? Quách Thừa Tuyên vui vẻ tận hưởng buổi sáng yên bình bên vợ nhỏ của mình. Cả hai hoàn toàn không hề biết trước được cả hai đang trong mắt bão, sóng gió bão bùng vẫn còn đằng đẵng đón đợi ở phía sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook