“Những chuyện sắp tới em đừng lo lắng gì nữa nhé! Anh, A Thiệu và A Thành đã bàn nhau sẽ lo lắng toàn bộ rồi.”
Trong một quán cà phê quen thuộc nọ, Kỷ Thương ngồi đối diện Diệp Liên Tuyết.

Cô vẫn lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa, không biết là nghĩ ngợi điều gì.
“Chuyện đấy có thể xem xét giảm nhẹ được hay không?”
Kỷ Thương thoáng chút bất ngờ, anh nhìn Diệp Liên Tuyết, khuấy ly cà phê đen trước mặt rồi cũng nhìn ra ngoài cửa kính: “Em mềm lòng à? Là người đàn ông kia đã khuyên em làm điều này sao?”
“Không… Tự em muốn như thế thôi.

Anh cũng biết là làm gì có ai khuyên được em đâu chứ.”
Câu trả lời này của Diệp Liên Tuyết đã từng đúng, đối với Kỷ Thương thì như thế.

Anh nhìn cô, thoáng chút lạ lẫm trôi qua trên gương mặt anh.

Dường như cô em gái này của anh đã dần thay đổi rồi, một cách thật kín kẽ chẳng để ai nhận ra.
“Anh nghĩ là có đấy!”
Diệp Liên Tuyết khẽ liếc nhìn Kỷ Thương rồi lại đánh mắt đi chỗ khác.

Lại suy diễn linh tinh rồi!
“Chiều tối nay anh đến Quách gia…” - Anh nói, ngữ khí nhẹ bẫng, giống như là một lời tâm tình hơn là một câu thông báo.
Một nét bất ngờ xen ngang, Diệp Liên Tuyết nhìn anh, cảm thấy giống như anh chẳng nói đùa.


Cô tròn mắt, lại hỏi anh: “Anh đến Quách gia sao? Nhưng vì chuyện gì?”
“Em đừng bất ngờ thế.

Lát nữa Quách lão gia tử cũng sẽ nhắn em đến thôi.

Ông ấy nói rằng muốn gặp mặt anh một lần, vì thân phận hay gì đấy anh cũng chẳng rõ.”
Nếu như bình thường, Diệp Liên Tuyết sẽ ra sức ngăn cản Kỷ Thương đến nơi đấy.

Nhưng hiện tại, người đứng ra liên hệ với anh là Quách lão gia tử, muốn từ chối e là cũng không phải chuyện hay.

Hơn nữa cô cũng tin rằng Kỷ Thương sẽ ứng phó được.
“Em là em gái của anh đấy, bây giờ ai cũng biết rồi, buổi tối nay có cùng anh về đấy không?”
“Nếu như ông nội nói thì em sẽ về.” Nhưng không ngoại lệ trường hợp sẽ có thêm một người nào đấy đi theo.
“Em có nghĩ rằng Quách gia có việc gì quan trọng cần gặp anh hay không? Trải qua một mớ ồn ào như vậy, anh là người gây ra, hẳn là gia đình họ phải không vừa lòng lắm.” - Anh hơi đắn đo suy nghĩ, không biết là Quách lão gia tử đang nghĩ gì.
Diệp Liên Tuyết cũng không nghĩ nổi, lần này lại mời cả Kỷ Thương đến, phải chăng là vì chuyện khác? Quách lão gia tử từ xưa đến nay nổi tiếng là không làm chuyện bao đồng, ngay cả Quách Thừa Tuyên dường như cũng chẳng biết gì đến chuyện này, như vậy ý của ông muốn là gì?
“Anh yên tâm đi, ông nội không phải là người xấu.

Tối nay có em ở đấy, nếu như có chuyện gì em vẫn có thể nói giúp anh.”
Bảo đảm là như thế, Kỷ Thương chợt cười, anh nhìn Diệp Liên Tuyết, đôi mắt toàn là ý vị sâu xa: “Em từ khi nào lại ỷ lại vào nhà đó thế? Hay là thực sự xem họ là người nhà rồi?”
Đương nhiên lời lẽ của Kỷ Thương đúng với ý tứ được đưa lên mặt chữ.


Diệp Liên Tuyết thừa biết anh đang muốn nói gì, chỉ là chuyện này cô sẽ kiên quyết không để cho ai xen vào đâu.

Nhất định là không.
“Em chỉ nói ông nội thôi.

Còn lại thì em không chắc.”
“A Tuyết, đừng quên là gia đình đấy đã đem đến cho em biết bao nhiêu rắc rối, cái người phụ nữ tên Quách Tuệ Lâm kia cũng không phải là chiếc đèn cạn dầu, việc tin tưởng vào gia đình đấy sớm quá không phải là chuyện tốt đâu.”
Lời Kỷ Thương nói không phải là không có lý, Diệp Liên Tuyết đương nhiên cũng luôn giữ quan niệm này trong tâm.

Nhưng cô không thể để cho bất kì ai xen vào chuyện này cho dù đó có là Kỷ Thương, Phong Dã Thiệu hay là Lục Nghị Thành đi chăng nữa.
Càng ít dính dáng đến, về sau nếu có muốn thoát khỏi đấy sẽ càng thuận lợi hơn.

Càng nhúng sâu vào quá nhiều, về sau có khi sẽ càng gây liên luỵ đến những người không liên quan.
Cô đã có một bài học đó chính là Lưu Chỉ Nghi, cô tuyệt đối sẽ không để cho bất kì ai phải chịu ảnh hưởng vì mình nữa.
“Em có biết sự thật đằng sau chuyện người em họ kia của tên họ Quách trúng độc phải phẫu thuật không?” - Anh đột nhiên hỏi, chuyển chủ đề xoành xoạch khiến cho Diệp Liên Tuyết cũng phải bất ngờ.
“Ý của anh là gì? Chuyện đấy còn chuyện đằng sau nữa sao?”
Kỷ Thương gật đầu.

Anh nghĩ chuyện này Diệp Liên Tuyết cần biết: “Thực ra chủ ý hạ độc là chủ ý của cái cô Mộ Di Dung kia.


Bạch Ly chỉ nghe theo và là con tốt chịu trận mà thôi.”
Tin này cũng đúng là đặc sắc thật! Diệp Liên Tuyết nhướng mày nhìn Kỷ Thương, như muốn xác thực lời anh nói là thật hay đùa.
“Anh dù sao cũng chỉ là một giáo sư ngành y thôi, những chuyện truy tìm bằng chứng này cũng không thuộc chuyên môn.

Nhưng anh đã nghe Mộ Di Dung nói ra với mẹ mình ở trong phòng bệnh, cô ta muốn cả em và Bạch Ly đều phải tiêu tùng trong lần này.

Đó cũng là lý do người phụ nữ tên Quách Tuệ Lâm kia nhằm vào em, và rồi bây giờ là Bạch Ly.”
“Đặc sắc thật! Ấy vậy mà Quách Tuệ Lâm lại làm như con gái của mình là người bị hại, lên tiếng chì chiết, miệt thị Bạch Ly.

Hoá ra là không ai vừa ai cả.

Dám đem tính mạng mình ra để bày ra trò này, thật không phải là chuyện ai cũng dám làm.”
Kỷ Thương gật đầu.

Chuyện này anh không định kể ra cho quan toà biết, nhưng anh buộc phải kể cho Diệp Liên Tuyết biết bởi vì dù sao trong tương lai có gần hay xa thì cô vẫn còn phải đối đầu với hai mẹ con họ nhiều.
Bảy giờ tối, Kỷ Thương đến Quách gia, Diệp Liên Tuyết đã ở đó từ trước, tất nhiên là không có Quách Thừa Tuyên đi cùng.

Hắn có công việc bận, dù sao thời gian gần đây hắn chủ yếu lo lắng chuẩn bị cho tiệc mừng thọ, lại gặp chuyện ồn ào vừa rồi, bây giờ buộc hắn phải chạy nước rút cho công việc chất đống ở Quách thị thôi.
Nếu đơn thuần là nói chuyện thôi thì sẽ là chuyện đơn giản.

Cái khiến cho Diệp Liên Tuyết không ngờ đến chính là Quách lão gia tử mời Kỷ Thương đến đây cùng cơm, trên bàn ăn còn có thêm sự xuất hiện của Quách Tuệ Lâm.
“Giáo sư Kỷ, thật sự vinh hạnh khi được gặp cậu ở đây.

Càng vinh hạnh hơn nữa khi cậu lại là anh trai của A Tuyết, về sau chúng ta cứ xem như người một nhà rồi.”

Kỷ Thương rất có thiện cảm với Quách lão gia tử, anh mỉm cười rồi khách khí đáp lời: “Được mời đến đây mới đúng là vinh dự của cháu ạ!” Bây giờ thì anh hiểu vì sao Diệp Liên Tuyết lại cực kì thương ông rồi.
Diệp Liên Tuyết khá bất ngờ khi nhìn thấy thái độ của Quách phu nhân dường như có thay đổi.

Là vì sự xuất hiện của Kỷ Thương đúng chứ? Cô làm gì có cái phúc phận để được bà ta đối xử tốt?
“A Tuyết, chuyện vừa rồi cháu ra cấp cứu kịp thời cho Di Dung ta vẫn chưa cảm ơn cháu đúng nghĩa.

Cả giáo sư Kỷ đây nữa.

Bữa cơm này ta mời hai người đến chính là muốn gửi lời cảm ơn chân thành nhất.”
Diệp Liên Tuyết mỉm cười với ông, lại nhìn thấy Quách Tuệ Lâm khinh thường ra mặt.

Nhớ đến chuyện vừa mới sáng nay Kỷ Thương kể cho cô, không khỏi cười lạnh.

Có lẽ bà ta không ngờ rằng cô và Kỷ Thương sẽ cứu được con gái bà ta đâu.
“Di Dung mặc dù lớn tuổi hơn A Tuyết nhưng vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ, chuyện nó làm hẳn cũng chẳng phải là chuyện gì đúng đắn.

Nếu như có gì không phải, ta thật sự xin lỗi cháu nhé A Tuyết.”
Lùi một bước để tiến ba bước, Diệp Liên Tuyết không muốn làm lớn chuyện này, cũng gật đầu vui vẻ với ông.

Nhưng dường như cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Quách Tuệ Lâm lại nhân cơ hội này xen vào, tất nhiên là lời lẽ của bà ta vẫn chưa từng thôi khó chịu.
“Lỗi lầm gì chứ? Bố đừng bênh cháu dâu mình quá… Di Dung chẳng qua chỉ là miếng đệm mà người khác đem ra lợi dụng để chơi trò trả thù riêng mà thôi.

Hừ! Cứu lấy nó? Thật sự chẳng ai cần các người rủ lòng từ bi làm cái gì.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương