"Ưm...."
Tiêu Nhã từ từ mở mắt.

Cô nhìn xung quanh một lượt, khung cảnh này....thật lạ.

Mùi sát trùng từ đâu lại xốc vào mũi.

Cô đang ở đâu? Tiêu Nhã cố gắng nhìn kĩ hơn, hóa ra là bệnh viện...
"Tỉnh rồi đấy à?"
Giọng nói này....không phải chứ.....là hắn!
"...."
Hắn bước đến gần giường bệnh.

Hắn cười, một nụ cười dường như chế nhạo cô, một nụ cười dường như đắc ý, từng ngón tay của hắn mân mê khuôn mặt cô rồi bỗng lại bóp chặt thật mạnh.

Trong ánh mắt của hắn chứa chấp một con quỷ dữ đang hung hăng nhìn cô như muốn nuốt sống.
"Dám chạy trốn theo người đàn ông khác, em giỏi lắm Tiêu Nhã!"
Cô vừa muốn nói nhưng nỗi sợ lại khiến cô không thể thốt nên lời.

Làm thế nào....làm thế nào mà hắn có thể tìm đến cô? Cô đã trốn sang nước ngoài rồi cơ mà......hắn.....làm sao có thể???
Hắn lại càng bóp chặt khuôn mặt của cô hơn, từng dấu tay của hắn in hằn trên mặt cô...thật đau đớn.

Cố Tư Dật ngắm nhìn thật kĩ, từ khuôn mặt tái nhợt, đôi môi không ngừng run rẩy đến đôi mắt tràn ngập sợ hãi? Thật thú vị...

"Em đang sợ ư? Vì tôi sao? Đừng sợ tôi chỉ phạt những kẻ không biết thân biết phận mà thôi..."
Nói đến đây, hắn nham hiểm nhìn sang giường bên cạnh.

Tay hắn bóp khuôn mặt cô, vặn sang một bên.

Tiêu Nhã sững sốt nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh bên cạnh.

Người đàn ông đó.....ông tài xế đó....hắn....hắn điên thật rồi!!!
Tiêu Nhã giật người, sợ hãi nhìn hắn.

Đôi mắt sáng như ngọc thạch bây giờ lại rưng rưng nước mắt.
"Tại sao...tại sao anh lại làm như vậy? Tại sao phải hại người vô tội!"
Cô hét lên trong vô vọng.

Tiêu Nhã không dám nhìn người đàn ông trước mặt chỉ có thể nhắm mắt lại rồi quay đầu đi.
*Xoảng
Tiếng thủy tinh vỡ của cốc nước vang lên trong phòng.

Hắn tức giận đập vỡ mọi đồ đạc.

Hắn có quyền có thế, hắn càn quẫy, làm gì cũng không ai cản.

Cô thật sự mệt mỏi rồi, tại sao cứ phải là cô.


Tại sao cô phải chịu đựng những điều này cơ chứ!
"Đừng khóc, khóc xấu lắm Cố phu nhân"
Giọng điệu của hắn vừa có chút an ủi lại vừa có chút mỉa mai.

Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô, Tiêu Nhã tránh né.

"Tạ Đô, canh chừng phu nhân cho cẩn thận, phu nhân mà còn khóc ta chặt đứt một ngón tay của ngươi, hiểu chứ?"
Tạ Đô gật đầu tuân lệnh.

Hắn nhanh chân bước ra ngoài cửa.

Tiêu Nhã cắn răng không nhìn.

Thật đáng hận!
Hắn đã rời khỏi đó, các bác sĩ y tá đều thở phào nhẹ nhõm, họ tiến hành kiểm tra lại sức khỏe cho cô.
Kiểm tra xong, bọn họ cũng rời đi, hai người đàn ông kia cũng được điều sang phòng khác.

Căn phòng rộng lớn bỗng chốc chỉ còn một mình cô.

Tạ Đô bước vào, ánh mắt của cậu là sự thương hại sao?
"Phu nhân, tại sao người lại cố chấp như vậy?"
Tiêu Nhã lờ đờ cả người, miệng mệt mỏi không muốn trả lời.

Tạ Đô nhìn thấy thế cũng chỉ khuyên một câu.
"Cô hãy thử tiếp nhận ngài ấy, ngài ấy....thật sự là người tốt"
Nói rồi cậu cũng rời đi.
Cái gì mà người tốt cơ chứ? Cậu ta nói hắn ư? Có phải gần đây áp lực nặng nề quá nên đầu óc của cậu ta hỏng rồi? Một người vừa ngoại tình vừa khiến vợ mình sống không bằng chết thế này thì là tra nam! Tiêu Nhã cười lạnh nhạt rồi nhìn sang phía cửa sổ.
Có lẽ....chết mới sớm kết thúc cuộc sống này!
Còn.........

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương