Hôn Nhân Định Mệnh
-
Chương 6: Lạnh lùng cô đơn
CHƯƠNG 6 Lạnh lùng cô đơn
Về tới nơi cô thấy không khí hôm nay rất khác hôm qua , dường như càng lạnh lẽo hơn. Bước vào sân cô lập tức hiểu ra , 2 bên lối đi là 2 hàng người mặc đồ đen đang cung kính cúi chào cô . Cứ thế này chắc cô tổn thọ mất.Nhìn thấy cô , bác Trương chào :
_Tiểu thư , cô đã về , ông chủ và thiếu gia đang đợi trong phòng khách.
Cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng đi theo bác vào phòng khách. Cô nhanh chóng nhìn thấy ông Dương Phong ngồi trên ghế , đối diện là anh . Không khí có điểm kỳ quái.
_Con chào bác , con mới đi học về.
Nhìn thấy cô , ông nở 1 nụ cười rất hiền hậu :
_Ngồi xuống đi con.
Liếc anh 1 cái cực nhanh cô ngồi xuống đầu kia của chiếc ghế dài.Vẻ mặt của anh như muốn giết người. Bỗng nhiên cô nổi cả da gà.
_Xin lỗi con vì hôm qua đã không đón con về nhà , con ở đây có gì không thoải mái thì cứ nói ra đừng ngại gì cả.
_Dạ , không sao đâu ạ . Con ở đây rất tốt , bác không cần lo lắng quá cho con.
Cô thấy ở đây cũng không tệ , tệ nhất là kẻ đang ung dung ngắm trần nhà kia thôi.
_Thế thì tốt rồi, Hôm nay ta có chuyện khác muốn nói với con.
Cô chăm chú lắng nghe lời ông nói , bỗng cảm thấy hồi hộp.
_Chắc con đã biết công việc cũng như thân phận thật sự của ta cũng như Khánh.
Đợi 1 cái gật đầu nhẹ nơi cô ông mới nói tiếp :
_Công việc này thật sự nguy hiểm nhưng con yên tâm , chúng ta sẽ bảo vệ con thật an toàn.Chức vụ thiếu phu nhân này đôi khi làm con thấy mệt
mỏi nên ta mong con có thể từ từ thích ứng.
_Con hiểu , con sẽ cố gắng.
Ông muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi , có lẽ cũng không cần thiết nữa , ông nhìn sang dáng vẻ an nhàn của con trai mà không khỏi thở dài :
_Khánh , My giờ đã là vợ chưa cưới của con , con nên chăm sóc con bé chu đáo.
Anh nhìn ông trong 1 thoáng ngắn ngủi rối đứng lên bước qua cô đi thẳng lên lầu chỉ để lại 1 câu :
_Nếu đó là những gì ông muốn nói thì tôi thấy quá không cần thiết.
Cô nhìn anh , thái độ của anh với ba mình làm cô thấy ngạc nhiên.Ông Phong khẽ thở dài :
_Con lên nghỉ ngơi đi , nó hiểu lầm ta chút chuyện nên thế thôi.
Cô chào ông rồi lên phòng mình mà không biết có 1 ánh mắt nhìn mình đầy trăn trở. Thấy cô đã lên phòng, ông mới quay sang quản gia khẽ hỏi :
_Ta làm thế có sai không? Con bé là 1 đứa trẻ tốt , ta thấy hối hận vì đã đẩy con bé vào cuộc sống này.
_Ông chủ , tôi thấy tiểu thư rất kiên cường , có lẽ cô ấy là người mà chúng ta đang tìm kiếm.
_Ta cũng mong là thế.
Ăn xong bữa tối cô thấy nhẹ cả người. Không khí u ám này làm cô không nuốt nổi. Cô xin phép ông Phong rồi bước nhanh ra khu vườn sau nhà.Từng cơn gió lùa vào tóc cô thổi bay đi những mệt mỏi và 1 chút âu lo. Cô nhắm mắt hòa mình vào cùng thiên nhiên. Cảm nhận có người nhìn mình cô mở mắt , tim muốn nhảy ra ngoài , hết cả hồn. Anh đang đứng nhìn xuống cô.Cô vội vàng ngồi dậy , tay vô thức vuốt lại tóc.Cả 2 im lặng hồi lâu ,cô đang muốn đứng dậy về phòng thì anh cất tiếng :
_Hình như cô rất muốn làm thiếu phu nhân thì phải?
Cô nhận ra trong giọng nói của anh đầy sự mỉa mai.
_Anh nói gì tôi không hiểu ?
_Hừ , đừng giả ngốc với tôi. Cô và cái âm mưu của ông ta thật đáng khinh.
Cô ngu ngốc nhìn anh , không hiểu người này đang lảm nhảm cái gì :
_Âm mưu gì ? Tôi không biết , ý anh là gì?
_Cô diễn kịch rất tuyệt , đáng lẽ làm diễn viên mới là nghề của cô.
_Xin anh nói thẳng ra đừng có úp úp mở mở.
Cô cảm thấy bực mình với giọng nói mỉa mai của anh.
_Cô phải tự hiểu chứ.
Nói rồi anh cúi xuống , những ngón tay dài khẽ nâng cằm cô lên . Anh nhìn đôi mắt vừa có bực tức vừa run rẩy của cô gằn từng tiếng :
_ Cố sống mà giữ lấy cái chức thiếu phu nhân của cô.
Cô gạt tay anh ra , nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng :
_Anh bị điên à ? Tôi không thèm cái chức danh ấy . Nếu không vì ba tôi cũng không thèm làm vợ anh.
_Ồ , cô làm tôi ngạc nhiên đấy. Đúng là 1 đứa con hiếu thảo.
Nói xong anh bước đi thẳng , cô nhìn theo anh nước mắt trào ra :
_Tôi đã đắc tội gì với anh chứ? Sao lại đối xử với tôi như vậy?
Nước mắt vẫn không ngừng rơi , đó là giọt nước tủi thân , ấm ức , nhưng cũng là giọt nước mắt của người con gái đang yêu.
1 đêm không ngon giấc làm đô mắt cô như gấu trúc . Hôm nay cô lại ưu ái nhận được sự quan tâm của cả trường với dàn xe đen đắt tiền cùng mấy
vị áo đen hộ tống. Để tránh ánh mắt soi mói của mọi người cô chỉ kịp cúi chào họ rồi chạy nhanh về lớp. Nhìn thấy Q.Anh cô cảm thấy nhẹ nhõm đi
rất nhiều. Q.Anh nhìn cô 1 lượt rồi phán :
_Nhìn cậu không ổn chút nào. Có chuyện gì sao?
Đúng là không có gì che được cô bạn này . cô nói dối trắng trợn :
_Tại hôm qua mình lạ nhà không ngủ được thôi.
_Hôm trước đâu có thế?
_Hôm trước mệt nên ngủ ngon hôm qua nhớ nhà , mình không ngủ được.
_Ừm tạm tin. Thế 2 người đã có tiến triển gì chưa?
_1 chút.
Q.Anh nhìn cô cười 1 kiểu rất gian tà , cô thở dài . đúng là có tiến triển 1 chút , ít ra cũng cãi lại anh ta vài câu mà. Nhưng cô sẽ lạc quan mà sống
chứ ôm hận anh ta chỉ thiệt thân. Cô suy nghĩ thấu đáo rồi , ngôi nhà đó ngoài anh ta ra ai cũng tốt với cô. Không thể vì mấy lời nói của anh ta làm cô đau lòng thêm nữa.
------------------------------------
Về tới nơi cô thấy không khí hôm nay rất khác hôm qua , dường như càng lạnh lẽo hơn. Bước vào sân cô lập tức hiểu ra , 2 bên lối đi là 2 hàng người mặc đồ đen đang cung kính cúi chào cô . Cứ thế này chắc cô tổn thọ mất.Nhìn thấy cô , bác Trương chào :
_Tiểu thư , cô đã về , ông chủ và thiếu gia đang đợi trong phòng khách.
Cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng đi theo bác vào phòng khách. Cô nhanh chóng nhìn thấy ông Dương Phong ngồi trên ghế , đối diện là anh . Không khí có điểm kỳ quái.
_Con chào bác , con mới đi học về.
Nhìn thấy cô , ông nở 1 nụ cười rất hiền hậu :
_Ngồi xuống đi con.
Liếc anh 1 cái cực nhanh cô ngồi xuống đầu kia của chiếc ghế dài.Vẻ mặt của anh như muốn giết người. Bỗng nhiên cô nổi cả da gà.
_Xin lỗi con vì hôm qua đã không đón con về nhà , con ở đây có gì không thoải mái thì cứ nói ra đừng ngại gì cả.
_Dạ , không sao đâu ạ . Con ở đây rất tốt , bác không cần lo lắng quá cho con.
Cô thấy ở đây cũng không tệ , tệ nhất là kẻ đang ung dung ngắm trần nhà kia thôi.
_Thế thì tốt rồi, Hôm nay ta có chuyện khác muốn nói với con.
Cô chăm chú lắng nghe lời ông nói , bỗng cảm thấy hồi hộp.
_Chắc con đã biết công việc cũng như thân phận thật sự của ta cũng như Khánh.
Đợi 1 cái gật đầu nhẹ nơi cô ông mới nói tiếp :
_Công việc này thật sự nguy hiểm nhưng con yên tâm , chúng ta sẽ bảo vệ con thật an toàn.Chức vụ thiếu phu nhân này đôi khi làm con thấy mệt
mỏi nên ta mong con có thể từ từ thích ứng.
_Con hiểu , con sẽ cố gắng.
Ông muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi , có lẽ cũng không cần thiết nữa , ông nhìn sang dáng vẻ an nhàn của con trai mà không khỏi thở dài :
_Khánh , My giờ đã là vợ chưa cưới của con , con nên chăm sóc con bé chu đáo.
Anh nhìn ông trong 1 thoáng ngắn ngủi rối đứng lên bước qua cô đi thẳng lên lầu chỉ để lại 1 câu :
_Nếu đó là những gì ông muốn nói thì tôi thấy quá không cần thiết.
Cô nhìn anh , thái độ của anh với ba mình làm cô thấy ngạc nhiên.Ông Phong khẽ thở dài :
_Con lên nghỉ ngơi đi , nó hiểu lầm ta chút chuyện nên thế thôi.
Cô chào ông rồi lên phòng mình mà không biết có 1 ánh mắt nhìn mình đầy trăn trở. Thấy cô đã lên phòng, ông mới quay sang quản gia khẽ hỏi :
_Ta làm thế có sai không? Con bé là 1 đứa trẻ tốt , ta thấy hối hận vì đã đẩy con bé vào cuộc sống này.
_Ông chủ , tôi thấy tiểu thư rất kiên cường , có lẽ cô ấy là người mà chúng ta đang tìm kiếm.
_Ta cũng mong là thế.
Ăn xong bữa tối cô thấy nhẹ cả người. Không khí u ám này làm cô không nuốt nổi. Cô xin phép ông Phong rồi bước nhanh ra khu vườn sau nhà.Từng cơn gió lùa vào tóc cô thổi bay đi những mệt mỏi và 1 chút âu lo. Cô nhắm mắt hòa mình vào cùng thiên nhiên. Cảm nhận có người nhìn mình cô mở mắt , tim muốn nhảy ra ngoài , hết cả hồn. Anh đang đứng nhìn xuống cô.Cô vội vàng ngồi dậy , tay vô thức vuốt lại tóc.Cả 2 im lặng hồi lâu ,cô đang muốn đứng dậy về phòng thì anh cất tiếng :
_Hình như cô rất muốn làm thiếu phu nhân thì phải?
Cô nhận ra trong giọng nói của anh đầy sự mỉa mai.
_Anh nói gì tôi không hiểu ?
_Hừ , đừng giả ngốc với tôi. Cô và cái âm mưu của ông ta thật đáng khinh.
Cô ngu ngốc nhìn anh , không hiểu người này đang lảm nhảm cái gì :
_Âm mưu gì ? Tôi không biết , ý anh là gì?
_Cô diễn kịch rất tuyệt , đáng lẽ làm diễn viên mới là nghề của cô.
_Xin anh nói thẳng ra đừng có úp úp mở mở.
Cô cảm thấy bực mình với giọng nói mỉa mai của anh.
_Cô phải tự hiểu chứ.
Nói rồi anh cúi xuống , những ngón tay dài khẽ nâng cằm cô lên . Anh nhìn đôi mắt vừa có bực tức vừa run rẩy của cô gằn từng tiếng :
_ Cố sống mà giữ lấy cái chức thiếu phu nhân của cô.
Cô gạt tay anh ra , nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng :
_Anh bị điên à ? Tôi không thèm cái chức danh ấy . Nếu không vì ba tôi cũng không thèm làm vợ anh.
_Ồ , cô làm tôi ngạc nhiên đấy. Đúng là 1 đứa con hiếu thảo.
Nói xong anh bước đi thẳng , cô nhìn theo anh nước mắt trào ra :
_Tôi đã đắc tội gì với anh chứ? Sao lại đối xử với tôi như vậy?
Nước mắt vẫn không ngừng rơi , đó là giọt nước tủi thân , ấm ức , nhưng cũng là giọt nước mắt của người con gái đang yêu.
1 đêm không ngon giấc làm đô mắt cô như gấu trúc . Hôm nay cô lại ưu ái nhận được sự quan tâm của cả trường với dàn xe đen đắt tiền cùng mấy
vị áo đen hộ tống. Để tránh ánh mắt soi mói của mọi người cô chỉ kịp cúi chào họ rồi chạy nhanh về lớp. Nhìn thấy Q.Anh cô cảm thấy nhẹ nhõm đi
rất nhiều. Q.Anh nhìn cô 1 lượt rồi phán :
_Nhìn cậu không ổn chút nào. Có chuyện gì sao?
Đúng là không có gì che được cô bạn này . cô nói dối trắng trợn :
_Tại hôm qua mình lạ nhà không ngủ được thôi.
_Hôm trước đâu có thế?
_Hôm trước mệt nên ngủ ngon hôm qua nhớ nhà , mình không ngủ được.
_Ừm tạm tin. Thế 2 người đã có tiến triển gì chưa?
_1 chút.
Q.Anh nhìn cô cười 1 kiểu rất gian tà , cô thở dài . đúng là có tiến triển 1 chút , ít ra cũng cãi lại anh ta vài câu mà. Nhưng cô sẽ lạc quan mà sống
chứ ôm hận anh ta chỉ thiệt thân. Cô suy nghĩ thấu đáo rồi , ngôi nhà đó ngoài anh ta ra ai cũng tốt với cô. Không thể vì mấy lời nói của anh ta làm cô đau lòng thêm nữa.
------------------------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook