Sau những ngày đầy hạnh phúc và bận rộn với công việc mới, Tử Tịch và Vũ Thiên đã cảm thấy hài lòng với những kế hoạch của mình. Gia đình nhỏ của họ tràn ngập tiếng cười và niềm vui từ cậu bé Gia Huy, một nguồn ánh sáng mang lại niềm vui và hy vọng mỗi ngày.

Một buổi sáng, khi Tử Tịch đang chuẩn bị bữa sáng, Vũ Thiên bế Gia Huy ra sân chơi. Cậu bé cười khúc khích, đôi mắt sáng lấp lánh khi nhìn thấy những cánh chim bay trên trời.

“Con yêu của bố, con thích chơi ngoài này phải không?” Vũ Thiên mỉm cười nhìn con, cảm thấy lòng mình tràn đầy niềm hạnh phúc.

“Gia Huy yêu chim chóc và cây cối, phải không con?” Tử Tịch nói, ánh mắt trìu mến nhìn con trai và chồng.

Cuộc sống bình yên dường như sẽ mãi kéo dài nếu không có một biến cố xảy ra làm thay đổi mọi thứ.

Buổi chiều hôm đó, khi Tử Tịch và Vũ Thiên đang dạo bước cùng Gia Huy trong công viên, một sự việc bất ngờ xảy ra. Trong lúc Tử Tịch mải nói chuyện với Vũ Thiên, một người lạ mặt tiến lại gần, giả vờ hỏi đường và tiếp cận Gia Huy.

“Xin lỗi, cho tôi hỏi đường đến trung tâm thương mại gần đây nhất là ở đâu?” người lạ mặt hỏi với vẻ mặt đầy thiện cảm.


Tử Tịch và Vũ Thiên bận trả lời người lạ, không hề nhận ra người này đang âm thầm đưa tay ra để bắt cóc Gia Huy.

Chỉ trong tích tắc, người lạ mặt nắm lấy Gia Huy và bỏ chạy. Tử Tịch hét lên trong hoảng loạn: “Gia Huy! Ai đó giúp tôi! Bắt kẻ đó lại!”

Vũ Thiên lập tức lao theo kẻ bắt cóc, nhưng tên này đã nhanh chóng chạy lên một chiếc xe đợi sẵn và biến mất trong dòng xe cộ đông đúc.

Tử Tịch gục xuống đất, nức nở và hoảng loạn. “Con trai của chúng ta! Họ đã bắt cóc Gia Huy rồi!”

Vũ Thiên cũng không kìm được sự tuyệt vọng và tức giận. “Tử Tịch, bình tĩnh! Chúng ta phải gọi cảnh sát ngay!”

Cảnh sát nhanh chóng có mặt tại hiện trường và bắt đầu điều tra. Họ thu thập các chứng cứ, hỏi thăm những người có mặt xung quanh và tìm kiếm manh mối. Tử Tịch và Vũ Thiên được đưa về đồn cảnh sát để lấy lời khai.

“Chúng tôi sẽ làm mọi cách để tìm ra con của anh chị. Anh chị hãy cung cấp cho chúng tôi mọi thông tin liên quan và giữ bình tĩnh,” viên cảnh sát nói, giọng đầy sự thông cảm.

Tử Tịch gật đầu, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. “Xin hãy cứu con trai của chúng tôi! Gia Huy mới chỉ là một đứa bé, xin hãy đưa con về an toàn.”

“Chúng tôi sẽ làm mọi cách có thể. Chúng tôi cần anh chị cung cấp mọi thông tin có thể về kẻ bắt cóc và những ai có thể có động cơ làm điều này,” viên cảnh sát trấn an.

Vũ Thiên và Tử Tịch trở về nhà trong sự tuyệt vọng và lo lắng. Họ không thể nào ngủ được khi nghĩ đến sự an nguy của Gia Huy. Họ luôn nghĩ về những giây phút hạnh phúc bên con và không ngừng cầu nguyện cho sự an toàn của Gia Huy.

Một buổi sáng, Vũ Thiên nhận được một cuộc gọi lạ. “Anh là Hàn Vũ Thiên đúng không? Con trai của anh đang ở trong tay chúng tôi. Nếu muốn con an toàn, hãy làm theo yêu cầu của chúng tôi.”


Giọng nói lạnh lùng và vô cảm từ phía đầu dây kia khiến Vũ Thiên rùng mình. “Anh muốn gì? Tiền sao? Tôi sẽ đưa tiền, chỉ cần các anh trả lại con tôi an toàn.”

“Đúng vậy, chúng tôi muốn 5 triệu đô la Mỹ. Chuẩn bị tiền mặt và không được báo cảnh sát. Chúng tôi sẽ liên lạc lại để chỉ dẫn nơi giao tiền. Nếu anh làm trái, con trai anh sẽ không bao giờ trở về.”

Tử Tịch và Vũ Thiên nhanh chóng chuẩn bị số tiền theo yêu cầu của kẻ bắt cóc. Họ biết rằng việc báo cảnh sát có thể làm nguy hiểm đến tính mạng của Gia Huy, nên đành phải tuân theo yêu cầu của bọn chúng.

Một buổi chiều, điện thoại của Vũ Thiên reo lên. “Mang tiền đến địa chỉ này và đừng mang theo ai khác. Nếu chúng tôi thấy cảnh sát, đứa bé sẽ bị hại.”

Vũ Thiên và Tử Tịch quyết định tự mình đi giao tiền. Họ mang theo số tiền và đến địa điểm mà bọn bắt cóc chỉ định, một khu nhà hoang ở ngoại ô thành phố.

Khi họ đến nơi, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện. “Đưa tiền đây và đừng có giở trò gì.”

Vũ Thiên đặt chiếc vali chứa đầy tiền mặt xuống đất. “Đây là số tiền các anh yêu cầu. Bây giờ, hãy trả lại con trai tôi.”

Người đàn ông kiểm tra tiền và gật đầu ra hiệu. “Con của anh ở trong căn nhà phía sau. Đến đó và các anh sẽ tìm thấy nó.”


Tử Tịch và Vũ Thiên chạy nhanh đến căn nhà mà người đàn ông chỉ. Họ lo lắng và sợ hãi khi nghĩ đến tình trạng của Gia Huy.

Khi họ mở cửa, Tử Tịch không thể kìm được nước mắt khi nhìn thấy Gia Huy đang ngồi khóc, sợ hãi và bị trói. “Gia Huy, mẹ đây rồi! Con không sao rồi!”

Cả hai ôm chặt lấy Gia Huy, cảm thấy lòng nhẹ nhõm và hạnh phúc khi thấy con an toàn. Họ nhanh chóng giải cứu con và đưa Gia Huy về nhà.

Gia Huy đã trở về an toàn, nhưng Tử Tịch và Vũ Thiên biết rằng họ cần phải làm nhiều hơn để bảo vệ gia đình mình. Họ quyết định tăng cường an ninh và cẩn thận hơn trong cuộc sống hàng ngày.

“Chúng ta đã may mắn khi Gia Huy trở về an toàn. Anh nghĩ rằng chúng ta cần phải cẩn thận hơn và luôn giữ con trong tầm mắt,” Vũ Thiên nói, ánh mắt hiện lên sự quyết tâm.

“Đúng vậy, chúng ta sẽ làm mọi cách để bảo vệ Gia Huy và gia đình mình. Em không muốn trải qua cảm giác mất con thêm một lần nào nữa,” Tử Tịch đáp lại, giọng đầy sự quyết tâm.

Họ biết rằng cuộc sống vẫn còn nhiều thử thách phía trước, nhưng với tình yêu và niềm tin, họ sẽ luôn cùng nhau vượt qua và bảo vệ gia đình mình an toàn và hạnh phúc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương