Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
-
Chương 592: Lựa Chọn Khó Khăn 7
Đông Phương Mặc xuống lầu, Nhan Như tiếp tục ở trong phòng, nhưng cô lại không thể ngủ được.
Đông Phương Mặc vừa hỏi Tiểu Mao Vũ có phải con của anh không, cô thở dài nhìn đứa nhỏ đang ngủ say trêи giường, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Đạo Kỳ Huyền đi rồi, không biết anh có tìm cách đưa cô và Tiểu Mao Vũ ra ngoài không, hơn nữa ở nơi ma quái như Nhất Thốn Mặc này, hầu như người từ bên ngoài khó có thể vào được, đêm đó Đạo Kỳ Huyền có thể vào tất cả đều là nhờ vào việc giả danh thành Đông Phương Mặc.
Anh ấy chỉ có thể làm chuyện đó một lần, chắc chắn sau này sẽ không có cơ hội như vậy lần thứ hai.
Nếu Đạo Kỳ Huyền không vào được, thì cô chỉ có thể cùng Tiểu Mao Vũ tìm cách trốn thoát, nhưng Nhất Thốn Mặc này được canh phòng cẩn mật, sau sự việc Tiểu Mao Vũ biến mất lần trước, cô nghĩ cô sẽ không dể dàng gì thoát ra.
Làm thế nào cô mới có thể thoát khỏi Đông Phương Mặc lần nữa? Cô có thể đi đâu để không bị Đông Phương Mặc tìm thấy?
Đây quả thật là một câu hỏi khó, cô vắt óc suy nghĩ cả buổi chiều thì có tiếng gõ cửa, A Mẫn gọi cô xuống nhà ăn tối.
Tiếng gõ cửa kéo lại dòng suy nghĩ của Nhan Như, cũng đánh thức giấc ngủ của Tiểu Mao Vũ, khi cô quay đầu lại, đã thấy Tiểu Mao Vũ đã trở mình bước xuống giường.
“Vũ Vũ, con ngủ đủ chưa?” Nhan Như vội vàng đi tới, ôm thân thể nhỏ bé của con gái vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay con thế nào? Con có muốn đi dạo xung quanh Nhất Thốn Mặc không? "
"Được ạ," Tiểu Mao Vũ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Mẹ ơi, mẹ đã từng gặp kẻ nói dối rồi à?"
Nhan Như sửng sốt, cô cảm thấy có chút hối hận; cô thực sự rất muốn nói không, trước đây cô chưa bao giờ gặp Đông Phương Mặc, cô cũng không biết anh ta là ai.
Nghĩ đến việc xác định ADN mà Đông Phương Mặc nhắc đến, cô lại thấy chấn động, bởi vì một khi xác định ADN xong, chuyện Tiểu Mao Vũ là con của Đông Phương Mặc sẽ không thể che giấu được nữa, như vậy Tiểu Mao Vũ sớm muộn gì cũng biết con bé là con của Đông Phương Mặc.
Cô khẽ thở dài, sau đó gật đầu nói: "Đúng vậy, sáu năm trước mẹ và chú ấy có gặp nhau, lúc đó"
“Lúc đó em gái của mẹ gả cho chú ấy, sau đó mẹ đến nhà chú ấy chơi?” Tiểu Mai Vũ cướp lời của Nhan Như, bé thấy Nhan Như sững sốt liền thận trọng nói thêm: “Là người phụ nữ giống hệt mẹ đã nói cho con."
Nhan Như không ngờ Tịch Mộ Như giả cũng là Tịch Mộ Tuyết thật lại nói với Tiểu Mao Vũ như thế, Tiểu Mao Vũ cũng nói với cô về việc hai ngày đó cô ta tìm cách cho Tiểu Mao Vũ trốn khỏi đây.
Cô vẫn không thể đoán được Tịch Mộ Tuýet đã làm gì để giúp Tiểu Mao Vũ trốn khỏi Nhất Thốn Mặc, nhưng nghĩ đến việc Tiểu Mao Vũ trốn thoát rồi lại bị bắt cóc, điều đó khiến cô cảm thấy nghi ngờ Tịch Mộ Tuyết.
“Vũ Vũ, chuyện giữa mẹ và Đông Phương Mặc sáu năm trước có chút phức tạp, bất chợt mẹ không thể nói cho con biết được, con cũng không cần phải biết.” Nhan Như ôm bez từ trêи giường xuống, vừa đi giày cho bé vừa nói: "Đến khi con lớn mẹ sẽ từ từ kể nhé, bây giờ mẹ sẽ nói với con một điều nữa"
Đông Phương Mặc vừa hỏi Tiểu Mao Vũ có phải con của anh không, cô thở dài nhìn đứa nhỏ đang ngủ say trêи giường, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Đạo Kỳ Huyền đi rồi, không biết anh có tìm cách đưa cô và Tiểu Mao Vũ ra ngoài không, hơn nữa ở nơi ma quái như Nhất Thốn Mặc này, hầu như người từ bên ngoài khó có thể vào được, đêm đó Đạo Kỳ Huyền có thể vào tất cả đều là nhờ vào việc giả danh thành Đông Phương Mặc.
Anh ấy chỉ có thể làm chuyện đó một lần, chắc chắn sau này sẽ không có cơ hội như vậy lần thứ hai.
Nếu Đạo Kỳ Huyền không vào được, thì cô chỉ có thể cùng Tiểu Mao Vũ tìm cách trốn thoát, nhưng Nhất Thốn Mặc này được canh phòng cẩn mật, sau sự việc Tiểu Mao Vũ biến mất lần trước, cô nghĩ cô sẽ không dể dàng gì thoát ra.
Làm thế nào cô mới có thể thoát khỏi Đông Phương Mặc lần nữa? Cô có thể đi đâu để không bị Đông Phương Mặc tìm thấy?
Đây quả thật là một câu hỏi khó, cô vắt óc suy nghĩ cả buổi chiều thì có tiếng gõ cửa, A Mẫn gọi cô xuống nhà ăn tối.
Tiếng gõ cửa kéo lại dòng suy nghĩ của Nhan Như, cũng đánh thức giấc ngủ của Tiểu Mao Vũ, khi cô quay đầu lại, đã thấy Tiểu Mao Vũ đã trở mình bước xuống giường.
“Vũ Vũ, con ngủ đủ chưa?” Nhan Như vội vàng đi tới, ôm thân thể nhỏ bé của con gái vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay con thế nào? Con có muốn đi dạo xung quanh Nhất Thốn Mặc không? "
"Được ạ," Tiểu Mao Vũ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Mẹ ơi, mẹ đã từng gặp kẻ nói dối rồi à?"
Nhan Như sửng sốt, cô cảm thấy có chút hối hận; cô thực sự rất muốn nói không, trước đây cô chưa bao giờ gặp Đông Phương Mặc, cô cũng không biết anh ta là ai.
Nghĩ đến việc xác định ADN mà Đông Phương Mặc nhắc đến, cô lại thấy chấn động, bởi vì một khi xác định ADN xong, chuyện Tiểu Mao Vũ là con của Đông Phương Mặc sẽ không thể che giấu được nữa, như vậy Tiểu Mao Vũ sớm muộn gì cũng biết con bé là con của Đông Phương Mặc.
Cô khẽ thở dài, sau đó gật đầu nói: "Đúng vậy, sáu năm trước mẹ và chú ấy có gặp nhau, lúc đó"
“Lúc đó em gái của mẹ gả cho chú ấy, sau đó mẹ đến nhà chú ấy chơi?” Tiểu Mai Vũ cướp lời của Nhan Như, bé thấy Nhan Như sững sốt liền thận trọng nói thêm: “Là người phụ nữ giống hệt mẹ đã nói cho con."
Nhan Như không ngờ Tịch Mộ Như giả cũng là Tịch Mộ Tuyết thật lại nói với Tiểu Mao Vũ như thế, Tiểu Mao Vũ cũng nói với cô về việc hai ngày đó cô ta tìm cách cho Tiểu Mao Vũ trốn khỏi đây.
Cô vẫn không thể đoán được Tịch Mộ Tuýet đã làm gì để giúp Tiểu Mao Vũ trốn khỏi Nhất Thốn Mặc, nhưng nghĩ đến việc Tiểu Mao Vũ trốn thoát rồi lại bị bắt cóc, điều đó khiến cô cảm thấy nghi ngờ Tịch Mộ Tuyết.
“Vũ Vũ, chuyện giữa mẹ và Đông Phương Mặc sáu năm trước có chút phức tạp, bất chợt mẹ không thể nói cho con biết được, con cũng không cần phải biết.” Nhan Như ôm bez từ trêи giường xuống, vừa đi giày cho bé vừa nói: "Đến khi con lớn mẹ sẽ từ từ kể nhé, bây giờ mẹ sẽ nói với con một điều nữa"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook