Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
-
Chương 588: Lựa Chọn Khó Khăn 3
Nhan Như và Tiểu Mao Vũ bị Đông Phương Mặc cưỡng bức ở lại Nhất Thốn Mặc, họ bị giám sát như tù nhân, mỗi ngày đều lhoong thể rời khỏi Nhất Thốn Mặc.
Mỗi ngày nhìn thấy Đông Phương Mặc, Tiểu Mao Vũ điều hét lên, con gọi anh là một kẻ nói dối, gọi anh ta là tên siêu nói dối, một tên ác ma.
Đông Phương Mặc giống như bị điếc, anh hoàn toàn không để tâm đến những biệt danh mà Tiểu Mao Vũ đặt cho anh, hơn nữa hai ngày qua anh có rất ít thời gian ở Nhất Thốn Mặc, vì vậy anh trực tiếp thừa nhận hành động phản kháng của Tiểu Mao Vũ.
Nhan Như là một người chín chắn, cô không cáu gắt như Tiểu Mao Vũ, chỉ là cô không thể hiểu được người đàn ông Đông Phương Mặc, tại sao anh lại nhất quyết giam cầm cô và Tiểu Mao Vũ bên cạnh anh?
Rõ ràng bây giờ Tịch Mộ Tuyết đang ở bên cạnh anh, anh cũng biết đó là người phụ nữ mà anh đã đính hôn, chưa kể anh và Tịch Mộ Tuyết cũng đã kết hôn.
Nghĩ đến sáu năm trước, cô và Tịch Mộ Tuyết đều gả vào Nhất Thốn Mặc, lúc đó cô kết hôn với Đông Phương Mặc, Tịch Mộ Tuyết kết hôn với Đông Phương Vũ, cô và cô ta cũng không nhận ra hai anh em họ rất giống nhau.
Cô cũng nhớ những gì Đạo Kỳ Huyền đã nói, sáu năm trước, Đông Phương Vũ ở Nhất Thốn Mặc là Đông Phương Mặc, Đông Phương Mặc không thể nhận ra đó không nhất thiết là Đông Phương Mặc, bởi vì chỉ cần tìm một người là có thể hóa trang thành anh.
Nghĩ đến đây cô cảm thấy rất khó chịu, theo lời Đạo Kỳ Huyền, ác ma trong đêm tân hôn của cô có thể là Đông Phương Mặc, nhưng sau khi Đông Phương Vũ và Tịch Mộ Tuyết kết hôn, Đông Phương Mặc trong phòng cô không hẳn là Đông Phương Mặc.
Kỳ thật những chuyện này cô nghĩ không ra, nếu nghĩ kỹ sẽ thấy Đông Phương Mặc hiện tại thực sự rất căng thẳng, anh đã từng làm tổn thương cô như vậy, cũng từng yêu cầu ai đó đóng vai anh để cùng với cô.
Tuy tiếp xúc thân thể chỉ sử dụng đồ giả, nhưng cũng rất ghê tởm, anh không biết dù cô có xấu xí thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là vợ của anh sao?
Đúng vậy, lúc đó Đông Phương Vũ và Tịch Mộ Tuyết đã kết hôn, có lẽ trong lòng anh, Tịch Mộ Tuyết mới là vợ của anh, còn Tịch Mộ Như chỉ là một đứa xấu xí, nên dù sao cũng có thể sỉ nhục cô.
"Em nghĩ gì thế? Tôi không biết làm thế nào để có thể ngủ trưa?" Đông Phương Mặc bước vào phòng, thấy người phụ nữ đang ngẩn người ngồi trêи giường, còn Tiểu Mao Vũ bên cạnh thì đã ngủ.
“Tôi đang nghĩ, anh là người như thế nào?” Nhan Như ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó thì thào nói: “Loại người ác độc như thế nào mới có thể ân ái với người vợ thứ hai, rồi tìm một người đàn ông để giả làm mình chơi đùa với người vợ đầu tiến, khiến cô ấy làm mình bẽ mặt?"
Đông Phương Mặc hoàn toàn sững sờ khi nghe lời của Nhan Như nói, nhất thời không phục, anh đã làm nhục cô một lần rồi, nhưng anh không tìm ai để giả làm mình, anh vẫn luôn đối mặt với cô, phải không?
“Em nói vậy là có ý gì?” Đông Phương Mặc cau mày, trầm giọng hỏi.
“Đông Phương thiếu gia, anh là thái tử quên một chuyện hay là làm nhiều chuyện xấu nữa thì cũng là chuyện nhỏ, cho nên anh không nhớ ra được cũng phải thôi?” Khuôn mặt Nhan Như nhanh chóng mang theo vẻ châm chọc, anh hỏi cô với giọng điệu mỉa mai.
“Nhan Như, em đang nói cái gì vậy?” Đông Phương Mặc thật sự không biết cô đang ám chỉ cái gì, khiến anh không khỏi phát cáu, liền xua tay: “Thôi, tôi không có tâm trạng đâu để nhớ về quá khứ, tôi còn rất nhiều việc, vài ngày nữa tôi phải sang Mỹ, bây giờ tôi xin hỏi các em một điều cuối cùng, Tiểu Mao Vũ có phải là con của tôi không?"
Mỗi ngày nhìn thấy Đông Phương Mặc, Tiểu Mao Vũ điều hét lên, con gọi anh là một kẻ nói dối, gọi anh ta là tên siêu nói dối, một tên ác ma.
Đông Phương Mặc giống như bị điếc, anh hoàn toàn không để tâm đến những biệt danh mà Tiểu Mao Vũ đặt cho anh, hơn nữa hai ngày qua anh có rất ít thời gian ở Nhất Thốn Mặc, vì vậy anh trực tiếp thừa nhận hành động phản kháng của Tiểu Mao Vũ.
Nhan Như là một người chín chắn, cô không cáu gắt như Tiểu Mao Vũ, chỉ là cô không thể hiểu được người đàn ông Đông Phương Mặc, tại sao anh lại nhất quyết giam cầm cô và Tiểu Mao Vũ bên cạnh anh?
Rõ ràng bây giờ Tịch Mộ Tuyết đang ở bên cạnh anh, anh cũng biết đó là người phụ nữ mà anh đã đính hôn, chưa kể anh và Tịch Mộ Tuyết cũng đã kết hôn.
Nghĩ đến sáu năm trước, cô và Tịch Mộ Tuyết đều gả vào Nhất Thốn Mặc, lúc đó cô kết hôn với Đông Phương Mặc, Tịch Mộ Tuyết kết hôn với Đông Phương Vũ, cô và cô ta cũng không nhận ra hai anh em họ rất giống nhau.
Cô cũng nhớ những gì Đạo Kỳ Huyền đã nói, sáu năm trước, Đông Phương Vũ ở Nhất Thốn Mặc là Đông Phương Mặc, Đông Phương Mặc không thể nhận ra đó không nhất thiết là Đông Phương Mặc, bởi vì chỉ cần tìm một người là có thể hóa trang thành anh.
Nghĩ đến đây cô cảm thấy rất khó chịu, theo lời Đạo Kỳ Huyền, ác ma trong đêm tân hôn của cô có thể là Đông Phương Mặc, nhưng sau khi Đông Phương Vũ và Tịch Mộ Tuyết kết hôn, Đông Phương Mặc trong phòng cô không hẳn là Đông Phương Mặc.
Kỳ thật những chuyện này cô nghĩ không ra, nếu nghĩ kỹ sẽ thấy Đông Phương Mặc hiện tại thực sự rất căng thẳng, anh đã từng làm tổn thương cô như vậy, cũng từng yêu cầu ai đó đóng vai anh để cùng với cô.
Tuy tiếp xúc thân thể chỉ sử dụng đồ giả, nhưng cũng rất ghê tởm, anh không biết dù cô có xấu xí thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là vợ của anh sao?
Đúng vậy, lúc đó Đông Phương Vũ và Tịch Mộ Tuyết đã kết hôn, có lẽ trong lòng anh, Tịch Mộ Tuyết mới là vợ của anh, còn Tịch Mộ Như chỉ là một đứa xấu xí, nên dù sao cũng có thể sỉ nhục cô.
"Em nghĩ gì thế? Tôi không biết làm thế nào để có thể ngủ trưa?" Đông Phương Mặc bước vào phòng, thấy người phụ nữ đang ngẩn người ngồi trêи giường, còn Tiểu Mao Vũ bên cạnh thì đã ngủ.
“Tôi đang nghĩ, anh là người như thế nào?” Nhan Như ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó thì thào nói: “Loại người ác độc như thế nào mới có thể ân ái với người vợ thứ hai, rồi tìm một người đàn ông để giả làm mình chơi đùa với người vợ đầu tiến, khiến cô ấy làm mình bẽ mặt?"
Đông Phương Mặc hoàn toàn sững sờ khi nghe lời của Nhan Như nói, nhất thời không phục, anh đã làm nhục cô một lần rồi, nhưng anh không tìm ai để giả làm mình, anh vẫn luôn đối mặt với cô, phải không?
“Em nói vậy là có ý gì?” Đông Phương Mặc cau mày, trầm giọng hỏi.
“Đông Phương thiếu gia, anh là thái tử quên một chuyện hay là làm nhiều chuyện xấu nữa thì cũng là chuyện nhỏ, cho nên anh không nhớ ra được cũng phải thôi?” Khuôn mặt Nhan Như nhanh chóng mang theo vẻ châm chọc, anh hỏi cô với giọng điệu mỉa mai.
“Nhan Như, em đang nói cái gì vậy?” Đông Phương Mặc thật sự không biết cô đang ám chỉ cái gì, khiến anh không khỏi phát cáu, liền xua tay: “Thôi, tôi không có tâm trạng đâu để nhớ về quá khứ, tôi còn rất nhiều việc, vài ngày nữa tôi phải sang Mỹ, bây giờ tôi xin hỏi các em một điều cuối cùng, Tiểu Mao Vũ có phải là con của tôi không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook