Đông Phương Mặc đang mở cửa bằng chìa khóa ngoài cửa, giọng Tiểu Mao Vũ theo bản năng run lên, "Có phải ba không?" Làm cho tim anh căng thẳng trong chốc lát, một loại buồn bực dâng trào trong lòng.

Tiểu Mao Vũ bị bắt cóc, nhưng người đầu tiên con bé nghĩ đến là ba của mình, mà ba của bé là Đạo Kỳ Huyền, không phải Đông Phương Mặc, chuyện này khiến trái tim anh đau đớn.

“Ông chủ, tăng tốc độ!” A Hạo vừa nhìn thấy anh dừng lại, thì nhỏ giọng thúc giục: “Nếu không có người tới sẽ rất phiền phức.

Đông Phương Mặc gật đầu, nhanh chóng vặn khóa cửa, tuy nói là chìa khóa chính, nhưng thật ra mở cửa bằng chìa khóa chính không dễ dàng như vậy.

May mắn thay, không mất nhiều thời gian để vặn ổ khóa, anh cố gắng hơn một chút thì ổ khóa đã mở ra, Đông Phương Mặc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Tiểu Mao Vũ sau cánh cửa nhanh chóng lùi ra.

Tia sáng sau khi cánh cửa được đẩy ra, Tiểu Mao Vũ đột nhiên nhìn thấy Đông Phương Mặc, bé sửng sốt một chút, sau đó lao về phía trước, vui vẻ hét lên: "Ba ba!"

Đông Phương Mặc cảm thấy vui mừng mà ôm chặt lấy Tiểu Mao Vũ, sau đó dùng tay vỗ nhẹ lên lưng bé, nhỏ giọng an ủi bé: "Đừng sợ, có ba ba, đừng sợ, ba ba lập tức đưa Vũ Vũ đi ngay đây."

“Được ạ,” Tiểu Mao Vũ đáp lại bằng một giọng mũi trầm, sau đó nhanh chóng tuột khỏi người Đông Phương Mặc, đưa tay về phía những chiếc lồng sắt kia nói: “Ba ơi, những đứa trẻ này cũng giống như con, tất cả đều bị trói đưa đến đây, ba có thể nhanh chóng tìm cách cứu họ, nếu không tất cả sẽ bị tên bán nam bán nữ BT kia bán đi mất."

Đông Phương Mặc gật đầu, sau đó nháy mắt với A Hạo, ra hiệu cho anh ta nhanh chóng gọi cảnh sát, anh ta nhanh chóng lấy máy cắt ra để cắt những cây sắt của những chiếc lồng sắt kia.



Lúc này, Đạo Kỳ Huyền và Park Jisun đã nhanh chóng bước vào cái gọi là hộp đêm, dĩ nhiên cũng là căn phòng mà họ nhìn thấy vừa rồi.

Park Jisun tràn đầy tức giận, nhanh chóng chạm vào công tắc chính của hộp đêm, thân thể khẽ nhảy lên, dừng máy cắt dây thô bạo cắt một đường trêи cầu dao, sau ba lần chớp liên tiếp đèn trong hộp đêm liền tắt.

Tên bán nam bán nữ trong phòng đang cùng ông chủ huấn luyện hơi sửng sốt, nhanh chóng hỏi có chuyện gì, sau đó mạnh bạo mở cửa, muốn tìm người hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng đáng tiếc khi bà ta vừa mở cửa chưa kịp bước ra, đã bị Đạo Kỳ Huyền nhanh chóng khống chế, dùng một chân đạp mạnh vào cửa, sau đó hét vào mặt mấy cô gái nhỏ trong phòng: "Mau trốn đi, dùng tốc độ nhanh nhất, "

Mấy cô gái nhỏ hoảng sợ bỏ chạy, người đàn ông kia vô cùng tức giận lao về phía Đạo Kỳ Huyền, trêи tay cầm một con dao găm sáng lóa.

Nhưng trong mắt Đạo Kỳ Huyền thì hành đồng của hắn ta cũng giống như trẻ con chơi đồ hàng, thân thể của anh ta nằm cạnh chân Đạo Kỳ Huyền, con dao găm còn chưa chạm đến quần áo của Đạo Kỳ Huyền đã bị anh dể dàng khống chế."

"Mau đưa tao đến nơi giam giữ mấy đứa bé? Nếu không, tao lập tức cho mày đi gặp Diêm Vương." Đạo Kỳ Huyền khống chế hắn, trực tiếp đá một cái cho hắn bất tỉnh, sau đó dí sát lưỡi dao vào lưng tên bán nam bán nữ, giọng anh trầm mang theo tức giận.

Tên bán nam bán nữ bị đau không dám vòng vo thêm nữa, ngay lập tức đưa Đạo Kỳ Huyền và Park Jisun đến nơi bé bị giam giữ, nhưng lại phát hiện ra cửa của nơi này đang mở, các cô gái nhỏ đã biến mất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương