Hôn Nhân Chớp Nhoáng Quấn Quýt Chồng Yêu
26: Có Chết Cũng Sẽ Không Tha Cho Anh


Cô vô cùng sợ hãi và cố gắng tự nhắc nhở bản thân không được hoảng loạn.

Một khi hoảng lên thì thật sự tiêu đời.

Ngay vào lúc cơ thể to béo của anh Lang đè lên cô thì cô lớn tiếng hét lên: “Khoan đã!”
Anh Lang thở hổn hển nói: “Cô còn muốn đợi cái gì nữa?”
Cô nở một nụ cười quyến rũ và nói: “Anh Lang, dù sao tôi cũng chạy không thoát, không bằng anh bảo bọn họ đều ra ngoài hết rồi tôi từ từ chơi với anh.

Anh nói xem hai người chúng ta chơi đùa suиɠ sướиɠ với nhau, bên cạnh lại có một đống người đứng xem giống như đang xem phim JAV thì thật nhàm chán đúng không?”
Đôi mắt chuột của anh Lang hớn hở híp thành một đường thẳng: “Nói cũng có lý, cô cũng khá biết điều đấy.


Cơ thể của phụ nữ quá khô khan, nếu cứ cứng nhắc tiến vào cũng không thú vị, trơn ướt mới thoải mái.

“Đại ca, đừng nghe lời đàn bà này, mau lên đi.

” Tên đầu trọc đã không đợi được nữa, gã ta chỉ đợi đại ca thoải mái xong rồi gã ta cũng mau chóng làm một trận.

Anh Lang tát gã ta một cái: “Con bà mày, gấp cái gì, đợi ông đây chơi đủ rồi thì dĩ nhiên đến lượt mày, mau cút ra cho ông đây.


Mấy tên đàn em không cam lòng đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Hoa Hiểu Bồng rót một ly nước trái cây mát lạnh và đưa cho anh Lang: “Anh Lang, giọng nói của anh thật dễ nghe, nếu như vào giới ca sĩ chắc chắn sẽ là ca thần, tôi thích những người đàn ông có giọng nói dễ nghe nhất.

Anh hát một bài cho tôi nghe đi.



“Ai da, mau trực tiếp làm chuyện chính đi, hát hò cái gì.

” Anh Lang mất kiên nhẫn vò quần.

“Anh vừa hát tôi vừa mát xa cho anh, tôi mát xa rất giỏi đấy, đợi sau khi tôi làm xong thì anh sẽ khỏe mạnh như voi.

” Hoa Hiểu Bồng cười rộ lên.

“Cái này thì được, để tôi xem thử bản lĩnh của cô.

” Anh Lang cười một cách nham hiểm và dâm tà, những khối thịt mỡ trên mặt đều run lên.

Hoa Hiểu Bồng chọn một bài cho gã ta, gã ta cầm lấy micro và bắt đầu hát, Hoa Hiểu Bồng một tay vừa mát xa cho gã ta, tay còn lại lén lút lấy điện thoại ra nhắn tin cầu cứu.

Trong lòng cô chỉ nghĩ đến hai người, một người là Hứa Nhược Thần, một người là Lục Cẩn Ngôn.

Cô do dự một giây và vẫn gửi cho Lục Cẩn Ngôn: Tôi đang ở quán KTV cao cấp Minh Châu, cứu tôi.

Sau khi gửi xong thì cô lại gọi đến anh.

Lúc này Lục Cẩn Ngôn đang ở trên xe, bên cạnh anh còn có Finn.

Anh hơi bất ngờ khi nhìn thấy hiển thị trên màn hình.

Đây là lần đầu tiên người phụ nữ ngu ngốc kia gọi cho anh: “Chuyện gì?”
Người trong đó không hề trả lời mà chỉ có giọng nói của một người đàn ông: “Người đẹp, đợi lát nữa tôi nhất định sẽ chơi lớn mười hai trận với cô, khiến cô suиɠ sướиɠ đến chết……”
Một tia tàn ác và khát máu hiện lên trên gương mặt của anh: “Đến quán KTV cao cấp Minh Châu trong vòng năm phút!”

Tài xế đột nhiên quay đầu xe, chiếc xe chạy nhanh như chớp.

Nơi này cách quán KTV không xa, hoàn toàn có thể đến kịp trong vòng năm phút.

Anh Lang được Hoa Hiểu Bồng mát xa đến các mạch máu đều giãn nở, gã ta trực tiếp ném micro đi và nhào tới: “Được rồi, người đẹp, đến đi.


Hoa Hiểu Bồng lấy bình xịt hơi cay giấu ở sau lưng ra và dùng sức phun vào cặp mắt của gã ta, gã ta đau đến mức la hét thảm thiết.

“Anh đi chết đi!” Hoa Hiểu Bồng lại hung hăng đá vào bên dưới hông của gã ta, gã ta ôm lấy của quý của mình và ai da một tiếng ngã xuống đất.

Âm thanh của nhạc rất lớn nên những người ở ngoài cửa căn bản không nghe thấy âm thanh ở bên trong.

Thế nhưng Hoa Hiểu Bồng phải xông ra ngoài mới được.

Cô đổi thành chiếc đèn pin chiếu sáng mạnh.

Ngoài cửa chỉ có hai người, ngay vào lúc cánh cửa bị kéo ra thì ánh sáng chói mắt chiếu tới, đôi mắt của hai người lập tức bị mù tạm thời.

Cô nhân cơ hội chạy ra ngoài.

Hai người còn lại đang ngồi xổm hút thuốc ở cầu thang tầng dưới, nếu như cô đi xuống chắc chắn sẽ bị bọn họ chặn lại, cô chỉ có thể chạy lên trên, chắc hẳn trên sân thượng sẽ có lối thoát khác.

Tiếng la hét ở hành lang đã nhanh chóng thu hút hai người này.

Thế nhưng khi cô chạy đến sân thượng thì bọn họ đã đuổi đến.


Trên sân thượng không hề có lối thoát khác.

Cô liều mạng chạy đi, cô mãi chạy đến đường cùng và không còn đường nào có thể chạy trốn nữa!
Anh Lang được đàn em đỡ lấy và khập khiễng bước tới.

Gã ta nổi cơn tam bành, khối thịt trên mặt không ngừng run rẩy.

“Con nhỏ hèn hạ này, xem mày còn có thể chạy đi đâu, bây giờ ông đây sẽ làm chết mày!”
Hoa Hiểu Bồng bò lên trên lan can: “Các người đừng có bước qua đây, nếu bước tiếp thì tôi sẽ nhảy xuống đấy!”
“Mày nhảy đi, nếu mày nhảy xuống thì ông đây vác mày lên hiếp xác!” Anh Lang tức giận gào thét.

Cô nhìn xuống màn đêm đen như mực ở bên dưới, một giọt nước mắt rơi xuống.

Nếu như cô nhảy xuống thì Tiểu Phong phải làm sao đây? Bố mẹ phải làm sao đây?
Nếu như cô không nhảy thì cô sẽ lần lượt bị bọn họ chà đạp, sống không bằng chết.

Vốn dĩ Lục Cẩn Ngôn đã chê cô dơ bẩn, nếu như cô bị xâm phạm tập thể thì đồng nghĩa với việc làm mất hết mặt mũi của anh, chắc chắn sẽ ném cô vào sọt rác như vứt rác vậy.

Cô cũng không thể cứu Tiểu Phong.

Tiếng cười nham hiểm của đám đàn em vang vọng trong không khí khiến cô cảm thấy vô cùng ghê tởm, cho dù chết cô cũng nhất quyết không để cho những tên khốn nạn này chạm vào cô.

“Đám khốn kiếp các người, bà đây chết rồi thì cũng trở thành quỷ dữ đến tìm các người đòi mạng!” Cô hạ quyết tâm và xoay người lại.

Ngay vào khoảnh khắc cô vừa nhắm mắt và chuẩn bị nghiêng người nhảy xuống thì một cánh tay rắn chắc vươn tới, như sét đánh vươn tay ôm lấy cơ thể của cô.

Anh dùng sức kéo lấy cô, bởi vì sức lực quá lớn nên cả hai người đều ngã xuống đất.

Cô nghĩ rằng người đó là tên đàn em kia nên liều mạng giãy dụa, đấm đá một cách điên cuồng: “Buông tôi ra, tên khốn kiếp, tôi có chết cũng sẽ không để cho các anh chạm vào tôi đâu!”
“Đứa ngu ngốc, là tôi!” Một giọng nói trầm thấp và quen thuộc truyền đến, bình thường giọng nói vô cùng lạnh lùng này khiến cô không khỏi rùng mình, thế nhưng lúc này nó lại như tiếng sáo của thiên thần từ trên trời giáng xuống.


Cô giật bắn người lên và đột nhiên quay đầu lại, khi nhìn thấy gương mặt vô cùng điển trai kia thì hai hàng nước mắt không nhịn được rơi ra khỏi hốc mắt.

Một sợi dây thần kinh trong trái tim của Lục Cẩn Ngôn bỗng nhiên rung động: “Em dám nhảy thật à!”
“Không nhảy thì phải làm sao đây?” Cô nức nở một tiếng, dùng sức lắc đầu, cô hất nước mắt ra khỏi gương mặt mình như muốn che đậy sự yếu ớt của bản thân.

“Không sợ chết à?” Anh khẽ nhướng mày, giọng nói lạnh nhạt đã giấu hết tất cả mọi cảm xúc.

“Sợ, nhưng tôi càng sợ bị chà đạp hơn.

” Gương mặt của cô vẫn tái nhợt như tờ giấy trắng, ánh mắt nhìn thẳng vào anh như trở nên trong suốt.

Khóe miệng lạnh lùng của anh khẽ run lên như bị làm tan chảy: “Đợi ở đây không được nhúc nhích.


Anh buông cô ra và đứng dậy.

Trong bóng tối, anh Lang và những tên đàn em đã bị Finn đánh đến bò lăn ra đất.

“Tôi không biết đây là người phụ nữ của cậu Lục, tôi sai rồi, sau này tôi cũng không dám nữa!” Anh Lang đã bị Finn đánh đến rụng hết cả răng và mơ màng cầu xin với phần nướu của mình.

Khi gã ta đang ăn bữa tối thì nhận được một cuộc gọi bí ẩn bảo rằng phòng riêng 201 của quán KTV Minh Châu sẽ có một người đẹp, gã ta tưởng là thật nên đã nhanh chóng dẫn người chạy qua đó.

Gã ta là tên côn đồ đứng đầu của khu vực này, vô cùng háo sắc và đã cưỡиɠ ɦϊếp rất nhiều phụ nữ, chỉ cần là người bị gã ta nhìn trúng thì sẽ không thể thoát khỏi bàn tay ác quỷ của gã ta.

Gã ta còn sử dụng đủ loại thủ đoạn kinh khủng để đe dọa đối phương và khiến cho đối phương không dám báo cảnh sát.

Gã ta dù có nghĩ như thế cũng không ngờ rằng lần này bản thân đã làm bậy rồi.

Một tia sát khí ác liệt và khát máu lóe lên trong đôi mắt lạnh lùng của Lục Cẩn Ngôn trông vô cùng hung tợn.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương