Hôn Nhân Chớp Nhoáng Quấn Quýt Chồng Yêu
-
23: Cảm Thấy Hứng Thú Với Anh Rể Của Mình Vậy
“Lục Cẩn Ngôn, anh là con nhà giàu, vừa cao ráo đẹp trai vừa thành công, chẳng phải anh khá thích làm từ thiện sao? Tôi chính là người nghèo, những bộ quần áo kia của anh xem như bố thí cho kẻ nghèo nàn như tôi không được sao?”
“Em đang chê tiền tiêu vặt mà nhà họ Lục cho em quá ít à?” Anh vừa lạnh lùng vừa châm chọc mà nhìn cô từ đầu đến chân, sự phê bình ở trong ánh mắt như hai mũi tiên sắc bén.
“Không phải, tiền tiêu vặt mà các người cho tôi trong một tháng còn nhiều hơn tiền làm công một năm trong lúc học đại học của tôi đấy.
Nhưng mà người nào lại không chê tiền ít chứ, tôi chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn mà thôi.” Cô lắc đầu, thản nhiên nói.
“Lòng tham vô đáy.” Anh lạnh lùng hậm hừ một tiếng.
“Người chết vì tiền, chim chết vì ăn.
Mặc dù tiền tài không là tất cả, nhưng mà không có tiền thì không thể làm gì được, đặc biệt trong một xã hội tham tiền và coi trọng vật chất này, tôi chẳng qua chỉ là thấy sao làm vậy mà thôi.” Cô nhún vai, lộ ra vẻ mặt chơi xấu.
Sự chua xót và bất lực bị giấu đằng sau vẻ mặt ấy chỉ có bản thân cô mới có thể hiểu được.
Con người có thể không có tiền mua xe và cũng có thể không có tiền mua nhà, nhưng tuyệt đối không thể không có tiền khám bệnh.
Vì để cứu chữa cho Tiểu Phong mà bọn họ đã tán gia bại sản, thậm chí bán cả ngôi nhà, cả gia đình phải chen chúc trong một tầng hầm.
Sự khổ sở của người nghèo cũng giống như một cậu chủ được sống trong nhung lụa như anh, đều không thể hiểu được.
Lục Cẩn Ngôn không hề hiểu rõ hoàn cảnh gia đình của cô và cũng chưa từng điều tra, lúc này trong lòng anh chỉ cảm thấy khinh thường và chán ghét: “Có phải cô nghĩ rằng sau khi được gả vào nhà họ Lục thì tiền vào như nước không?”
“Tôi không nghĩ vậy, nên mới phải cố gắng kiếm thêm chút tiền.” Cô bĩu môi nói.
Nếu như muốn đưa Tiểu Phong đến Mỹ điều trị thì số tiền trong tay vĩnh viễn không đủ, cô phải nắm bắt mọi cơ hội kiếm tiền.
“Được lắm, hoặc là chia ba bảy, hoặc là đóng cửa tiệm, em tự chọn đi.” Anh khôi phục vẻ mặt ngang ngược của mình và ra lệnh như một người tướng quân, chỉ được tuân theo, không cho phép chống đối.
Cô vừa tức giận vừa bất lực, hai bên quai hàm phồng lên: “Ba bảy thì ba bảy, đồ hút máu, nhà tư bản đê tiện!”
Rõ ràng giàu như Thạch Sùng, giàu nứt đố đổ vách mà còn muốn liều mạng hút cạn mồ hôi và máu của cô, đúng là thể hiện bản tính cướp bóc của nhà tư bản một cách triệt để.
Anh dựng ngược đôi lông mày rậm lên, đôi mắt trở nên rét lạnh, dù không tức giận cũng khiến người khác sợ hãi: “Có giỏi thì nói thêm lần nữa xem.”
“Tôi không có lá gan đó, ngủ đây.” Cô kéo chăn đắp kín đầu mình, kẻ địch mạnh mà mình lại yếu, không thể lấy trứng chọi đá.
Khóe miệng của Lục Cẩn Ngôn nở ra một nụ cười lạnh lùng như có như không, cách tốt nhất để trừng phạt một đứa tham tiền và xem tiền như mạng chính là để cho cô bỏ ra số tiền lớn.
Vào buổi trưa ngày hôm sau, khi Hoa Hiểu Bồng đang định đi đến phòng ăn thì điện thoại vang lên, là Hứa Nhược Thần gọi đến.
Anh ta vừa đúng lúc đi ngang qua và hỏi cô có rảnh đi ăn trưa với anh ta không.
Cô đã giặt sạch chiếc khăn tay lần trước rồi, cô đang suy nghĩ nên trả cho anh ta bằng cách nào thì không ngờ anh ta đã gọi trước rồi.
Dưới lầu, Hứa Nhược Thần mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc và quần âu màu kaki trông vừa thoải mái vừa đẹp trai.
Bọn họ cùng nhau đi đến nhà hàng bít tết cách tòa nhà không xa.
“Anh Hứa, trước khi ăn chúng ta phải nói rõ ràng trước, lát nữa ai ăn người nấy trả.” Cô nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Cô muốn tôi phá vỡ nguyên tắc à, từ trước đến giờ tôi chưa từng để cho con gái trả tiền.” Hứa Nhược Thần buông tay, hơi bất lực nói.
“Anh đã từng nói mọi người đều bình đẳng mà.” Cô cười lên và để lộ hàm răng trắng tinh của mình.
“Được thôi, tôi đã tự lấy đá đập chân mình rồi.” Anh ta trêu đùa cười lên, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của cô.
Cô không hề trang điểm và để mặt mộc ra ngoài, đây là vẻ đẹp tự nhiên và thuần khiết nhất.
Đôi mắt to đen láy, sáng ngời và trong veo, không nhiễm bụi trần, giống như dòng nước trong vắt chầm chậm chảy vào trong trái tim của anh ta, khiến anh ta cảm thấy không khí xung quanh đều được tẩy rửa.
Nhân viên phục vụ bưng rượu và món khai vị đến.
Là gan ngỗng.
Hứa Nhược Thần ăn một miếng nhỏ và nói: “Cô đã đến Long Thành bao lâu rồi?”
“Mới đến một tuần trước.” Cô nhấp một ngụm rượu ngọt.
“Có người thân hoặc là bạn bè nào ở Long Thành không?” Hứa Nhược Thần hỏi với giọng điệu thờ ơ như chỉ thuận miệng hỏi một câu.
“Không có người thân, nhưng mà vừa kết được một người bạn.” Cô giơ ngón trỏ lên và mỉm cười nói.
Cô vẫn chưa hòa nhập với thành phố hoàn toàn xa lạ này, điều may mắn là cô có thể kết được một người bạn tốt như Quách Lộ Lộ ở công ty.
“Ở nhà dựa vào bố mẹ, ra ngoài nhờ vào bạn bè, cô nên kết thêm vài người bạn tốt và đáng tin cậy mới được.” Khóe miệng của anh ta khẽ cong lên và bày ra vẻ mặt ranh mãnh.
“Ngày nay lòng người gian xảo, muốn tìm một người bạn thật lòng thật dạ không phải là chuyện dễ dàng.” Cô khẽ thở dài nói.
“Quả thật là vậy, phải mở to mắt ra nhìn người, nhưng mà những người giống tôi thì lại khác, cô có thể cân nhắc một chút.” Trên mặt anh ta hiện lên vài nét trêu đùa như đang nói giỡn nhưng cũng giống như không phải vậy.
“Anh biết mối quan hệ giữa tôi và Lục Cẩn Ngôn, nếu đến gần tôi quá thì sẽ liên lụy đến anh đấy.” Vài nét ảm đạm hiện lên trong đôi mắt của cô.
Một người đàn ông thân thiết quá mức với một người phụ nữ sẽ luôn gây nên những hiểu lầm và chỉ trích không đáng có.
Cô ở nhà họ Lục luôn nguy hiểm như bước trên lớp băng mỏng, không thể sơ sót bị người khác đặt điều được.
“Chỉ là làm bạn mà thôi, cũng đâu phải làm bạn gái, tục ngữ có câu cây ngay không sợ chết đứng, chỉ cần không thẹn với lòng thì dĩ nhiên những lời nói không căn cứ sẽ chưa đánh đã tan.” Anh ta giang tay lên, luôn nói với dáng vẻ thản nhiên như không hề quan tâm đến bất cứ chuyện gì.
Hoa Hiểu Bồng yếu ớt mỉm cười và không nói lời nào.
Đều là cậu chủ nhà giàu nhưng anh ta lại giống như một người dễ gần, dịu dàng và dí dỏm, còn Lục Cẩn Ngôn lại lạnh lùng đáng sợ, ngang ngược hung tợn, đúng là khác nhau một trời một vực.
Cả bàn ăn trở nên im lặng.
Một lúc sau, cô nghĩ đến một số chuyện thì bèn buông nĩa xuống và nói: “Anh Hứa, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Chuyện gì vậy?” Hứa Nhược Thần ngẩng đầu lên và nhìn vào cô.
“Anh nói xem trên thế giới này sẽ có hai người giống hệt nhau hay không?” Cô nhỏ tiếng nói giống như đang bàn về một bí mật nhỏ nào đó không thể cho người khác biết.
“Có chứ, những cặp song sinh.” Hứa Nhược Thần mỉm cười nói.
“Không có quan hệ huyết thống cũng có thể trông giống nhau sao?”
Đôi mày xinh đẹp của cô khẽ nhướng lên, trường hợp này thường xuất hiện trên phim điện ảnh và tiểu thuyết, ngoài đời thực quả thật cũng có những người trông rất giống nhau, thế nhưng giống đến mức như một cặp song sinh thì chắc hẳn vô cùng hiếm thấy nhỉ?
“Xác suất giống nhau cũng có, nhưng mà khả năng trông giống hệt như nhau không quá lớn, trừ khi phẫu thuật thẩm mỹ.” Hứa Nhược Thần sờ cằm nói: “Đừng nói là cô đã gặp được người trông giống y hệt cô đấy?”
“Không phải, hôm qua tôi xem một bộ tiểu thuyết, đột nhiên có ý tưởng kỳ lạ nên thuận miệng hỏi một chút thôi.” Cô nhún vai và tùy tiện tìm một cái cớ lấp liếm.
Hứa Nhược Thần bật cười và không hề nghi ngờ cô.
Sau khi ăn xong, nhân viên phục vụ bưng trái cây đến.
Cô đưa một miếng dưa hấu cho Hứa Nhược Thần: “Đúng rồi, anh có biết chồng chưa cưới của Lục Cẩm San, Tần Như Thâm không?”
“Cậu chủ của tập đoàn Tần Thị ở Dương Thành, có biết một chút.” Hứa Nhược Thần nói một cách qua loa.
“Anh ta có anh trai hoặc em trai không?” Cô cố tình hỏi với giọng điệu thờ ơ.
“Không có, anh ta là con một.” Đáy mắt của Hứa Nhược Thâm lóe lên một tia âm trầm: “Sao cô đột nhiên cảm thấy hứng thú với anh rể tương lai của mình vậy?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook