Vẻ mặt của cô trở nên tái nhợt, cô hoảng lạng cầm lấy áo khoác che lại cơ thể, vừa lúng túng vừa tức giận nói: “Giặt sạch còn mặc lại được đấy.”
“Vứt hết tất cả những thứ rác rưởi này cho tôi, đừng để cho tôi nhìn thấy lần nữa.” Một ngọn lửa bùng lên trong đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của anh, không biết là do tức giận hay là bởi vì nhìn thấy cơ thể của cô nên đã có phản ứng sinh lý.
Cô vô cùng hoảng sợ, cô sợ thú tính của anh lại bộc phát nên nhanh chóng trốn vào trong phòng để quần áo và khóa cửa lại.
Cô sẽ không bỏ quần áo cũ đi đâu, nếu như ném đi thì phải mua bộ mới, cô không thể tiêu xài lung tung được, cô phải để dành tiền chữa bệnh cho Tiểu Phong.
Cô nhìn vào chiếc áo khoác trong tay, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng gian trá.
Phiên bản đặt may giới hạn của Armani, cả thế giới chỉ có một bộ, nếu như cô bán lên trên Taobao thì không chừng có thể bán được với giá tốt.
Những tên tầm thường muốn làm ra vẻ để chọc ghẹo các cô gái thì mua những mặt hàng xa xỉ nhưng rẻ tiền này là có lợi nhất.
Ngày hôm sau khi cô đến công ty thì Tiêu Diệc Mẫn cũng đã đến.

Bởi vì vết thương ở chân nên cô ta đã xin nghỉ vài ngày.
Trương Yên cũng đã đến nhưng cô ta đến để thu dọn đồ đạc.
Ngay trong buổi chiều của ngày tạt nước sôi, cô ta đã nhận được thông báo của bộ phận nhân sự và bị sa thải.
Cô ta vô cùng phiền muộn và mượn cớ mình còn bị thương nên vẫn không đến làm thủ tục.
Tổng giám đốc đã xử lý và không cho tin tức này bị truyền ra ngoài, vì vậy ngoại trừ giám đốc và chủ quản của bộ phận nhân sự thì không có người nào biết được chuyện này.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng người sắp bị out là Hoa Hiểu Bồng, không ngờ lại là Trương Yên nên bọn họ cảm thấy vô cùng bất ngờ.

“Chẳng phải nên sa thải Hoa Hiểu Bồng sao, tại sao lại là Trương Yên chứ?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Rõ ràng tổng giám đốc đã gọi Hoa Hiểu Bồng đến để tra hỏi rồi mà, sao thay vào đó người bị sa thải là Trương Yên chứ?”
“Anh nghĩ sai hết rồi, tổng giám đốc việc công việc tư rõ ràng nên sẽ không bởi vì ân oán cá nhân của Tiêu Diệc Mẫn mà sa thải nhân viên mới đâu.

Lần này Trương Yên đã ôm nhầm đùi rồi.”
“Các anh không cảm thấy Hoa Hiểu Bồng cũng khá may mắn à? Vừa mới đến đây đã có thể bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, ngay cả Tiêu Diệc Mẫn cũng chưa từng bước vào nơi đó lần nào đấy?”
…...
Tất cả mọi người đều đang bàn tán xôn xao trong nhóm Wechat.
Hoa Hiểu Bồng thì vùi đầu làm việc và không muốn để ý đến lời bàn tán của những người kia, thế nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt của bọn họ đã khác đi, khi có người nhìn thấy cô đều sẽ mỉm cười chào hỏi với cô.
Cô được rửa oan rồi à?
Vào giờ cơm trưa, cô vẫn ăn cùng với Quách Lộ Lộ như mọi ngày.
Trong mắt cô, Quách Lộ Lộ trung thực và ngay thẳng hơn những người kia.
“Hôm nay toàn bộ công ty đều bàn tán về vụ việc của Trương Yên, rất nhiều người đều đoán rằng Tiêu Diệc Mẫn đã không còn được yêu thương chiều chuộng nữa..”
Khóe miệng của Hoa Hiểu Bồng nở ra một nụ cười lạnh lùng và vô cùng châm chọc.
Không được ưu ái ư? Từ trước đến giờ cô ta chưa từng được ưu ái thì sao lại mất đi được?
Lục Cẩn Ngôn thích đàn ông, cho dù cô ta cố gắng đến mức nào thì cũng không có được trái tim của anh đâu!

“Cô có biết trợ lý đặc biệt Finn đã đi theo tổng giám đốc bao lâu rồi không?”
“Nghe nói anh ta là một trong những nhân viên lâu đời của tập đoàn, từ khi tập đoàn vừa mới thành lập tức anh ta đã đi theo tổng giám đốc rồi.” Quách Lộ Lộ nói với vẻ mặt mê trai: “Finn quá đẹp trai rồi, ngoại trừ tổng giám đốc thì chỉ có anh ta là người đẹp trai nhất.

Tôi nghe nói trong tay tổng giám đốc có một đội quân trợ lý đặc biệt, trong đó toàn là những anh siêu đẹp trai.”
Hoa Hiểu Bồng bị nghẹn một cái, trong đầu lập tức xuất hiện cảnh tượng nóng bỏng của Lục Cận Ngôn bị vây quanh bởi những nam sủng.
Cô vô cùng nghi ngờ thứ được gọi là đoàn đội trợ lý đặc biệt chính là hậu cung nam sủng của anh.
Finn chính là hoàng hậu cai quản hậu cung!
Ở một góc của nhà ăn, có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ một cách hung ác, cô ta uống một ngụm nước ép, dưới đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh lùng xảo quyệt.
Sau khi ăn trưa xong thì Quách Lộ Lộ đi vào nhà vệ sinh, cô ta lén lút đi theo ở phía sau và đóng cửa lại.
“Quách Lộ Lộ, chúng ta nói chuyện một chút đi!”
Quách Lộ Lộ nhìn thấy cô ta thì vẻ mặt bị dọa đến trở nên trắng bệch……
Hoa Hiểu Bồng trở về phòng làm việc và gọi điện thoại cho tài xế Tiểu Lưu nhờ anh ta mua một ít giấy tiền vàng bạc.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng buổi tối Lục Cẩn Ngôn sẽ không về nhà nhưng không ngờ anh lại trở về.
Bình thường khi bà Lục ăn xong bữa tối sẽ một mình đi dạo ở vườn hoa, sau khi trở lại thì lên thẳng tầng hai, thậm chí không nói thêm câu nào với cô mà chỉ xem cô như không khí và không thèm đếm xỉa đến cô.
Thế nhưng cô vẫn ngoan ngoãn chờ đợi ở trong sảnh lớn, sau khi kính cẩn tiễn mẹ chồng lên lầu thì cô mới dám rời đi.

Lục Cẩn Ngôn không có ở nơi này, cả tầng ba chỉ có một mình cô vô cùng tự do, cô muốn làm gì làm.
Đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong ngày của cô.
Thế nhưng khi anh trở về thì lại khác.
Bầu không khí trở nên vô cùng đè nén khiến cô luôn cảm thấy khó thở và có thể bị nghẹt thở bất cứ lúc nào.
Sự ấm áp và độ ấm cũng giảm xuống nhiệt độ đóng băng bởi vì sự lạnh lẽo mà anh không ngừng toát ra.
Cho dù bây giờ đang là mùa hè nóng bức cũng không cần phải mở điều hòa.
Cô có thể cảm nhận được Lục Cẩn Ngôn cũng không muốn ở chung một chỗ với cô, bởi vì phần lớn thời gian anh đều nhốt mình ở trong phòng sách đến giữa khuya mới ra ngoài.
Cô ngồi ở trên ghế sô pha và luôn nhìn ra bên ngoài, màn đêm đen tối đã nuốt chửng cả thế giới.
Tiểu Lưu nói rằng nếu như đốt tiền giấy vào rằm tháng bảy thì phải đợi đến nửa đêm, như vậy hồn ma mới dám ra ngoài nhận tiền.
Thế nhưng không thể quá muộn mà bắt buộc phải làm trước giờ Tý, khi đến giờ Tý thì quỷ môn quan sẽ đóng lại.
Khi bà Lục và Lục Cẩn Ngôn lần lượt lên lầu thì cô mới lén lút ra ngoài.
Cô không biết Lục Cẩn Ngôn đang đứng ở trên ban công, cô vừa ra ngoài thì đã bị anh nhìn thấy.
Đôi mắt hoa đào quyến rũ của anh híp thành một đường thẳng, con ngươi đen láy lạnh lùng lóe lên một tia sáng u ám.
Nửa đêm nửa hôm mà vội vàng lén lút như vậy, muốn làm gì hả?
Anh lao ra như một cơn gió lốc và đi theo ở phía sau cô dưới sự bao phủ của màn đêm.
Cô hoàn toàn không hề phát hiện ra anh mà lén lút chạy đến bên hồ.
Khi cô về nhà đã giấu tiền giấy và thùng đốt giấy ở đằng sau cái cây to bên cạnh hồ.
Cô lấy thùng đốt giấy ra và đốt ba nén nhang, cô cắm vào trong đất rồi sau đó đốt một xấp tiền giấy bỏ vào trong thùng.

“A Thông, xin lỗi cậu, cậu đã đi lâu như vậy mà tớ vẫn chưa từng đốt tiền giấy cho cậu.

Có phải cậu ở bên kia không có tiền tiêu không? Hôm nay tớ đã mua rất nhiều đồ cho cậu, quần áo, vàng thỏi, biệt thự, xe hơi,…… còn có rất nhiều rất nhiều tiền, tớ sẽ giúp cậu trở thành một người giàu có ở trên thiên đường!”
Cách đó không xa, ở một góc tối nhất, Lục Cẩn Ngôn mặc bộ đồ đen gần như hòa làm một với màn đêm.
Thì ra người phụ nữ ngu ngốc kia đang đốt tiền giấy.
Đang đốt cho “con ma” nhìn thấy vào ngày hôm đó à?
Đứa ngu ngốc, vậy mà thật sự tin vào chuyện ma vào rằm tháng bảy!
“A Thông.” Giọng nói của Hoa Hiểu Bồng lại truyền đến: “Có phải ngày hôm qua cậu đến thăm tớ không? Có phải cậu rất tức giận khi tớ đã kết hôn với người khác nên mới không chịu ra nhìn tớ không? Xin lỗi cậu, A Thông, xin lỗi!”
Nước mặt rơi xuống từ trong mắt cô: “Nếu như không có vụ tai nạn xe kia thì tốt biết mấy, bây giờ chắc chắn chúng ta đã kết hôn rồi.

Chúng ta cùng nhau đi du học ở Pháp, cùng sống trong một ngôi nhà tràn ngập hoa oải hương hướng về mặt biển, xuân về hoa nở.

Cậu ở trong sân thổi Ocarina, tớ vẽ tranh ở bên cạnh cậu……”
Giọng nói của cô vừa bi thương vừa ảm đạm, nhưng khi truyền vào trong tai của Lục Cẩn Ngôn lại trở thành một cơn sóng to gió lớn.
Hai hàng lông mày rậm tuyệt đẹp của anh nhíu chặt lại, gân xanh trên trán điên cuồng giật nảy lên trong cơn tức giận tột độ của anh.
Người phụ nữ quỷ quyệt chết tiệt này, ngày hôm qua cô đã nói dối.
Rõ ràng đó là con trai, là người yêu cũ của cô, vậy mà lại dám gạt anh và bảo là con gái ư!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương