Hôn Nhân Chớp Nhoáng Quấn Quýt Chồng Yêu
-
17: Đừng Sợ Tôi Bảo Vệ Cô
Bọn họ không muốn ở bên cạnh cô thì cô cần gì phải tự dát vàng lên mặt mình mà giải thích rõ ràng bản thân thật sự là người nhà họ Lục chứ.
“Bây giờ cô là bạn gái của tôi, không hề liên quan đến nhà họ Lục.
” Hứa Nhược Thần ngăn cản ở trước mặt cô và hoàn toàn đưa cô vào phạm vi cá nhân của riêng anh ta.
“Cậu Hứa đúng là biết thương hoa tiếc ngọc đấy, nếu như anh bỏ ra thêm chút tiền thì chắc chắn cô ta sẽ chịu ngủ chung với anh một đêm đấy.
” Vương Viên Viên chế nhạo cười lên một tiếng.
“Vị tiểu thư này, xin cô hãy biết tự biết xét mình một chút, tại sao miệng lưỡi luôn nói những lời lẽ bẩn thỉu như những người đàn bà chanh chua ở dưới quê vậy?” Hoa Hiểu Bồng châm chọc đáp trả.
“Cô im miệng cho tôi, thứ nhà quê.
” Vương Viên Viên tức đến thở hổn hển nói.
“Cái miệng sạch sẽ một chút, cô nên biết rằng từ trước đến giờ tôi chưa từng ngại đánh mấy người phụ nữ hèn hạ đâu.
” Nụ cười trên mặt Hứa Nhược Thần rất sâu, sát khí cũng vô cùng nặng.
Vương Viên Viên cảm nhận được liền rùng mình một cái và không khỏi lùi vài bước về phía sau.
Ngay vào lúc này, một giọng nói truyền đến ở trong câu lạc bộ: “Cậu Lục đến rồi, cậu Lục đến rồi.
”
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt qua đó, trong đôi mắt của những cô gái ở đó còn lóe lên ánh sáng của sự phấn khích và kích động.
Lục Cẩn Ngôn bước xuống từng bước một cách chậm rãi giống như một vị thần giáng xuống từ cung điện Cửu Thiên, cả người toát ra khí chất của một vị vua chấn động cả thiên hạ.
Thân hình cao lớn của anh trông vô cùng cao quý và mạnh mẽ dưới sự nổi bật của bộ đồ dự tiệc màu xanh đen.
Gương mặt tinh xảo giống như khuôn mẫu tự nhiên được chạm trổ một cách tinh vi, 360 độ không góc chết, hoàn hảo không hề có khuyết điểm nào.
Đôi mắt đào hoa quyến rũ, lạnh lùng mà sâu thẳm giống như ngôi sao lạnh giá sáng nhất ở Cực Bắc.
Sống mũi thẳng táp, đôi môi dày mỏng vừa phải, hình dáng môi vô cùng xinh đẹp và hồng hào như đóa hoa anh đào, khi khẽ nhếch lên sẽ ẩn chứa vài tia lạnh lùng cương quyết không chịu phục tùng.
So với gương mặt tươi sáng và mang theo nét cười bẩm sinh của Hứa Nhược Thần, gương mặt của anh lại thuộc loại lạnh lùng và mang theo cảm giác như một tảng băng di động, khiến cho người khác không dám đến gần mà chỉ có thể âm thầm ngước nhìn ở góc 45 độ.
Vương Viên Viên giống như gặp được vị cứu tinh mà chạy tới nói: “Cậu Lục, bên kia có một đứa nghèo lợi dụng tên tuổi của anh để giả danh lừa bịp và ăn chực uống chực, lại còn vô cùng ngang ngược nữa.
”
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều đổi thành biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác, bọn họ đang chờ đợi Hoa Hiểu Bồng gặp xui xẻo.
Chỉ có Tiêu Diệc Mẫn đã âm thầm rời đi.
Cô ta vẫn còn cảm thấy sợ hãi về chuyện lần trước nên phải cố gắng tránh xa chuyện này.
Vương Viên Viên hoàn toàn không biết gì cả, cô ta còn đang cảm thấy vô cùng vui sướng và nghĩ rằng mình sắp được báo thù rửa hận rồi.
Khi Lục Cẩn Ngôn bước tới thì Finn ở sau lưng anh cầm một chai chứa đầy rượu Whisky lên và đổ ngược từ trên đầu Vương Viên Viên xuống.
Vương Viên Viên hét lên một cách thảm thiết, cô ta ướt sũng như một con chuột lột.
Tất cả mọi người đều hít ngược một hơi.
Lục Cẩn Ngôn đi tới nơi cách Hoa Hiểu Bồng ba mét và dừng lại.
Anh giơ ngón trỏ lên và cong lên như đang gọi một con vật nuôi.
Không ai biết anh đang gọi người nào, chỉ có Hoa Hiểu Bồng biết.
Anh đang gọi cô.
Cô không muốn bước tới và định giả vờ không hề nhìn thấy.
Cô chán ghét tên ác quỷ Tu La này, rõ ràng anh và Lục Cẩm San đều có mặt ở đây nhưng lại lạnh lùng và bàng quan đứng nhìn cô bị người khác nhục mạ, không hề bước ra giúp cô chứng minh.
Đây là một trò đùa vui và thú vị đối với bọn họ sao?
Tên khốn kiếp tự cao tự đại với trái tim sắt đá này!
Cô nắm chặt tay lại và muốn chống đối anh.
Ánh mắt của anh trở nên vô cùng lạnh lẽo và không hề có một tí độ ấm nào như bị đông cứng vậy.
Dường như nếu cô không bước qua thì anh sẽ lấy dây xích khóa cô lại ngay lập tức và lôi cô về giống như lôi một con chó chết đuối vậy!
“Cô không cần phải sợ, chỉ cần đứng sau lưng tôi, tôi sẽ không để cho anh ta ức hiếp cô đâu.
” Giọng nói dịu dàng của Hứa Nhược Thần truyền đến.
Thế lực của nhà họ Hứa vĩnh viễn không đủ để đối phó với nhà họ Lục, nhưng mà Hứa Nhược Thần không hề sợ Lục Cẩn Ngôn, bởi vì anh ta vừa sinh ra là đã xác định sẽ trở thành kẻ địch của Lục Cẩn Ngôn.
“Cảm ơn anh, anh Hứa, anh là người tốt duy nhất ở nơi này.
” Cũng là người duy nhất khiến cô cảm nhận được sự ấm áp.
Cô không muốn liên lụy đến anh nên đã chậm rãi bước ra.
Bước chân của cô như có sức nặng ngàn cân, cô bước từng bước, từng bước này đều nặng nề đến như vậy.
Lục Cẩn Ngôn đã cảm thấy một ngọn lửa giận dâng lên ở trong lòng.
Vẻ mặt của cô có thể miêu tả bằng bốn chữ này: Xem thường cái chết.
Vừa rồi khi ở trước mặt Hứa Nhược Thần thì cô còn tươi cười rạng rỡ, làm duyên làm dáng, khi đối mặt với anh lại bày ra dáng vẻ như sắp phải đến nơi hành hình, chẳng lẽ ở bên cạnh anh là một nơi vực sâu thăm thẳm, là địa ngục vô tận sao?
Ngay khi cô còn thiếu một bước thì anh đã vươn cánh tay rắn chắc ra và nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô vào trong lòng.
Anh không nói lời nào mà trực tiếp hôn cô.
Không, đó không phải là hôn mà là cắn, là trừng phạt và cũng là đang tuyên bố chủ quyền của anh.
Cô là món đồ riêng của Lục Cẩn Ngôn anh!
Cơ thể của Hoa Hiểu Bồng trở nên vô cùng cứng nhắc giống như đã hóa đá ngay trong chớp mắt.
Anh cảm nhận được nên càng cảm thấy tức giận hơn, môi và răng của anh trút cơn giận của mình ra một cách trắng trợn, ngang ngược và thô lỗ.
Cô đau đến mức nhíu chặt mày lại, cô muốn đẩy anh ra nhưng lại không nhúc nhích được.
Cô biết nếu như chống lại anh dưới ánh mắt đang nhìn chằm chằm của tất cả mọi người thì sẽ mang đến hình phạt tàn khốc nghiêm trọng hơn.
Tất cả mọi người ở xung quanh đều đang sững sờ.
“Trời ạ, cô ta thật sự là người nhà họ Lục.
”
“May mà khi nãy tôi không hề nói bất cứ điều gì, nếu không thì đã làm mích lòng Lục Cẩn Ngôn rồi.
”
“Vương Viên Viên chết chắc rồi, nhà họ Vương cũng sẽ bị liên lụy.
”
…!
Tất cả những ánh mắt giễu cợt của những cô gái kia đều trở thành sự hâm mộ và căm hận ghen tị, cậu Lục ở tít trên cao từ trước đến giờ chưa từng bố thí một tí tình cảm cho bất cứ người phụ nữ nào dù chỉ một chút, càng đừng nói đến hôn môi.
Vậy mà người phụ nữ này lại đang tận hưởng lồng ngực rắn chắc và đôi môi quyến rũ của anh một cách hạnh phúc.
Vương Viên Viên ngã xuống ở trước cầu thang và run cầm cập, không có người nào dám đến đỡ cô ta dậy, bọn họ đều sợ bị cô ta lây nhiễm sự xui xẻo cho mình.
Một tia sáng lạnh lùng lóe qua trong đôi mắt của Hứa Nhược Thần, thật ra anh ta tin vào lời nói của bảo vệ canh cửa.
Người phụ nữ này thành thật, đơn thuần và không biết nói dối.
Cô khơi dậy sự hứng thú của anh ta không chỉ bởi vì chiếc vòng tay kia.
Khi nãy cô nói nơi này chỉ có anh ta là người tốt, chắc hẳn những người xấu xa ở nơi này cũng bao gồm Lục Cẩn Ngôn.
Đây là một điều đột phá.
Một lúc lâu sau, Lục Cẩn Ngôn mới buông người phụ nữ trong lòng ra, vẻ mặt của cô trông vô cùng chật vật và trắng bệch như một tờ giấy, đôi môi đỏ mọng sưng lên mang theo vết máu trông càng nổi bật hơn, giống như một chút màu đỏ thẫm trên mặt giấy trắng vậy.
Vẻ mặt của anh không hề có một chút sự thương tiếc nào, ánh mắt lạnh lùng lướt qua cô và hướng về gương mặt của Hứa Nhược Thần, ánh mắt lạnh thấu xương và mang theo sát khí mang theo sự khát máu giống hệt như lưỡi dao sắc bén.
Đây là một lời cảnh cáo thầm lặng.
Người phụ nữ này là của anh, nếu như Hứa Nhược Thần hoặc những người khác dám xen vào giành lấy thì chính là tự tìm đến cái chết!
Hứa Nhược Thần là một người thông minh và biết tiến biết lùi, anh ta rất tự giác mà ngồi vào trong góc và cúi đầu uống rượu như đã chịu thua.
Thế nhưng trong lòng anh ta không hề làm vậy.
Lục Cẩm San ở trên tầng hai, cô ta thong thả ung dung uống một ngụm cà phê như thể đang xem kịch.
Người phụ nữ này ở nhà họ Lục là một món đồ trang trí ở trong lòng em mình, còn là một món đồ trang trí xấu xí.
Thế nhưng bản lĩnh của chiêu ong dụ bướm của người này cũng khá mạnh đấy.
Cô ta cần phải thường xuyên “nhắc nhở” cô một chút, như vậy mới có thể khiến cô nhận ra vị trí của mình.
“Cậu Lục, chúng tôi không biết vị tiểu thư này là người nhà họ Lục, khi nãy đã xúc phạm cô ấy rất nhiều, ngày mai chúng tôi nhất định sẽ chịu đòn nhận tội.
”
“Mọi chuyện đều do Vương Viên Viên gây nên, chúng tôi cũng bị cô ta lừa gạt.
”
…!
Tất cả mọi người đều vội vàng tẩy trắng cho mình và e sợ bản thân sẽ làm mất lòng ông tổ này.
Lục Cẩn Ngôn lười để ý những người này, chỉ nắm chặt cổ tay của người phụ nữ kia và thẳng thừng dẫn cô rời đi.
Hoa Hiểu Bồng trực tiếp bị ném vào trong xe như một con mèo.
Cô dựa vào cửa sổ và cố gắng giữ khoảng cách xa nhất với anh, cô không nhìn vào anh, chỉ quay đầu ra ngoài cửa sổ và ngắm nhìn màn đêm đen kịt.
Gương mặt xinh đẹp của cô trở nên cứng đờ và căng thẳng, vài nét đau buồn thê lương gần như hiện lên bên khóe miệng của cô.
Đôi mày rậm tuyệt đẹp của anh nhíu chặt lại, một tia sắc bén và hung ác lóe lên dưới đáy mắt.
Cô không hề bày ra dáng vẻ quỷ quái này khi ở trước mặt người đàn ông khác!
Bàn tay to lớn của anh đột nhiên vươn tới và siết chặt lấy cằm của cô, anh cứng rắn vặn đầu của cô qua: “Cười!” Anh ra lệnh và thốt ra một chữ.
“Cái gì?” Vài nét sợ hãi hiện lên trên mặt cô.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook