Hôn Nhân Cao Một Trượng
-
Chương 43
Editor: Á bì
Bàn tay có nhiệt độ cơ thể thấp hơn của cô xoa nhẹ lên con quái vật khổng lồ, cảm giác lành lạnh, giảm bớt chút nóng nảy trong người anh. Trong màn đêm đen im lặng, Trình Cốc Tâm có thể nghe rõ ràng từng tiếng hít thở của anh.diễn.đàn.lê.quý.đôn&á.bì
Mãi lâu sau, sau khi không còn cảm giác tội ác nữa, cô đã có thể hoàn toàn nắm lấy nó. Sau đó cô cho rằng mình có thể làm được rồi, vì thế cứ bất động cầm nó.
Mặc dù anh không đạt được mục đích cuối cùng của mình, nhưng cô bằng lòng lấy tay giúp anh đã là tốt lắm rồi. Kích thích tâm lý và sinh lý làm cho anh có chút kích động, nhưng lúc đó cô lại ngừng lại.
"Ừm, tiếp tục."
"Cái gì...tiếp tục cái gì?"
"Tiếp tục di chuyển."
"Di chuyển cái gì?" Xin lỗi cho sự không hiểu biết của cô, cô chỉ biết khi đàn ông muốn giải quyết vấn đề sinh lý thì có thể dùng tay, nhưng cô không biết rõ quá trình ở trong đó, hơn nữa cô cần chi phải biết những thứ đó.diễn/đàn/lê/quý/đôn;á.bì
Xem ra Đồng Hàn Thành đã đánh giá quá cao bạn gái của mình, anh than nhẹ một tiếng, lấy tay mình nắm lấy tay nhỏ bé của cô, hướng dẫn cô đưa lên đưa xuống, "Như vậy đó."
Trình Cốc Tâm im lặng nhớ tất cả những bước anh chỉ, đỏ bừng cả mặt. Được rồi, cô vẫn cắn môi theo tiết tấu anh chỉ mà chuyển động.
Cũng không biết qua bao lâu, tay Trình Cốc Tâm cũng đã mỏi nhừ, cái thứ trong tay lại càng ngày càng to hơn, cô phải cố chịu đựng. Quả thật cô có chút nản rồi, cô không biết phải làm sao thì dục vọng của người đàn ông này mới được phóng thích, nhưng sao anh còn chưa bắn vậy, đây là lần thứ hai cô cảm thấy hình như mình đã lọt vào hố của anh.diễnđànlêquýđôn?ábì
Tiếp tục kiên trì vài phút, cánh tay của cô đã đau không thể nào chịu được nữa, ủ rũ nói, "Đồng Hàn Thành, sao anh còn chưa bắn?"
"Em nói câu này là có ý gì, em hi vọng anh bắn sớm à?" Vừa rồi cô không cẩn thận lướt qua đỉnh đầu của vật kia, mang lại cho anh một trận sảng khoái, thở hai lần mới trả lời cô.
"Tay em đau quá rồi, chúng ta có thể dừng lại không?"
"Em nói gì?" Anh nghiêm mặt hỏi lại, bây giờ anh đang ở trong giai đoạn giữa chừng, làm sao có thể cho phép Trình Cốc Tâm bỏ ngang giữa chừng được.
"Vậy anh muốn bao lâu nữa?" Trình Cốc Tâm chu môi, bất mãn lầm bầm.
"Nhanh thôi."
Đồng Hàn Thành cũng duỗi tay ra đưa xuống phía dưới hướng dẫn cô, nói một chút kỹ năng cho cô biết. Nói ví dụ như, cô có thể kích thích bộ phận đầu của nó, cũng có thể kích thích phần gốc của nó, rồi gốc rễ gì gì đó, chứ không chỉ đơn thuần chuyển động lên xuống. Trình Cốc Tâm quẫn bách nhưng vẫn làm theo lời anh nói.
Rốt cuộc, cô cũng cảm giác được thứ trong tay có chút kích thích nhảy ngược lên, lại có chiều hướng ngày càng to. Còn Đồng Hàn Thành thì trầm giọng, hít thở gấp rút nói, "Mau lên."
Trong nháy mắt một đống chất lỏng phun ra, dính đầy cả tay cô, cô ngu ngơ cứng đờ người, mọi chuyện xảy ra thật sự quá nhanh. Mãi đến khi cảm giác trong tay có thứ gì đó dinh dính, cô mới ý thức và sờ tay mình, mà vật dinh dính ở trên tay làm cho cô có chút ghê tởm. Đồng Hàn Thành trở lại như bình thường, nhưng sau đó trong đầu anh chỉ còn lại sự vui sướng.
Sau đó, Trình Cốc Tâm rời giường đi rửa sạch tay, Đồng Hàn Thành cũng an phận bắt đầu dọn dẹp lại một chút. Đi ngủ lần nữa nhưng lần này đầu óc của Trình Cốc Tâm rất hỗn loạn, chỉ có một điều cô biết rõ là về sau tuyệt đối sẽ không bao giờ đồng ý với anh làm chuyện như vậy nữa, thật sự là quá ác mà.
Sáng hôm sau, mới tỉnh dậy đã thấy không có Đồng Hàn Thành ở bên cạnh cô, nhưng trong không khí hình như vẫn còn lưu lại mùi thơm của tối hôm qua. Những thứ này không thể ngăn cô nhớ lại tất cả chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô nói với bản thân mình không thể nhớ lại nữa, nhất định phải quên chuyện đó đi.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, cô thấy Đồng Hàn Thành đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cô và đặt ở ngoài phòng khách, anh còn để lại cho cô một tờ giấy. Lúc này cô chẳng thấy có chút cảm xúc nào, cô vẫn luôn nghĩ như vậy, đây chắc là anh muốn lấy lòng cô đây mà.
Anh nói lần này anh trở về quân đội thì phải chuẩn bị cho một đợt diễn tập quan trọng, có thể sẽ không thể về nhà trong một thời gian dài, cũng có thể sẽ không gọi điện về cho cô, bảo cô không cần phải nhớ anh. Trình Cốc Tâm xem thường hừ một tiếng, cô sẽ không nhớ anh đâu, tự mình đa tình.
Anh nói cô mỗi buổi sáng cô cần dậy sớm trước 15 phút để tự mình làm bữa sáng cho mình, không được ngủ quá trễ, Trình Cốc Tâm lại hừ tiếng nữa, anh làm sao biết cô không biết tự chăm sóc cho mình, tới chuyện này mà anh cũng muốn quản nữa sao.
Trình Cốc Tâm đọc xong lời anh dặn, cũng chẳng phát hiện mình tự tức giận rồi hừ vài lần. Cuối cùng, cô cũng đã tiêu diệt xong bữa sáng Đồng Hàn Thành chuẩn bị cho cô, rầm rì đi tới trường học. Khi Đồng Hàn Thành không có ở bên cạnh, một mình cô sống cũng rất tốt!
Đồng Hàn Thành nói sẽ không thể gọi điện cho cô, thật sự đúng như anh nói chưa từng gọi điện cho cô. Chớp mắt mà một tuần đã trôi qua, Trình Cốc Tâm vẫn giống như mỗi ngày, cứ sau mười giờ thì cô mới có thể thành công đi vào mộng đẹp. Đối mặt với chuyện này cô cũng cảm thấy rất mệt, cô cũng cố gắng để mình ngủ sớm hơn, nhưng chưa bao giờ thành công. Về sau cô cũng chẳng còn bận tâm nữa. Đôi khi cô cũng nhìn chằm chằm vào di động đến ngẩn người, cũng không biết là đang mong đợi điều gì.
Hôm nay sau khi hoàn thành xong khóa dạy, một mình cô đi bộ tới hầm rượu gần trường của Gary, bởi vì gần đây không biết thế nào, cô cũng không nhớ đến chuyện muốn uống loại rượu đỏ hơi chua nữa.
Nhưng ngay khi cô tới trước giao lộ trước hầm rượu, một chiếc xe chạy vèo bên người cô bỗng thắng gấp, cô cảm thấy rất kỳ quái, một giây sau cửa xe mở ra, trong xe chạy ra hai người không nói lý do đã kéo cô vào trong xe.
Sau khi bị kéo lên xe, cô lập tức bị che kín hai mắt, hai tay cũng bị trói chặt. Cô liều mạng muốn tránh thoát, nhưng thật sự không thể tránh được, sau đó còn bị ai đó nhét vải vào mồm. Ý thức duy nhất xuất hiện trong đầu đó chính là cô bị bắt cóc rồi, nhưng cô nên làm sao bây giờ?
Đây là muốn ăn cướp hay là muốn trả thù? Cô nhanh chóng làm cho bản thân tỉnh táo lại, giữ vững lý trí, theo như cô biết cô không có kẻ thù, trước kia chắc Trình Cốc Tâm cũng không có, như vậy nhất định chính là muốn ăn cướp. Nếu như là muốn cướp tiền, cô có thể sẽ gom hết những thứ giá trị ở trên người giao ra, nhưng nếu như là muốn cướp sắc, cô nhất thời vì suy nghĩ đó mà cảm thấy hoảng sợ.
Thực ra mấu chốt chính là người bắt cô vào trong xe nãy giờ vẫn luôn im lặng, không mở miệng nói lấy một chữ, còn cô thì bị nhét vải vào mồm, không thể nói chuyện được. Bây giờ cô ngồi ở trong xe, không biết là bị lái tới đâu, cảm giác sợ hãi dần tăng cao hơn sự trấn tĩnh của cô.
Xe lái rất lâu, không có dừng lại một lần nào, làm cho cô càng bất an hơn.
Càng lúc càng lắc lư, cô chắc là mình bị đưa tới một nơi xa xôi và hoang vắng. Rốt cuộc xe cũng ngừng lại, cô bị người khiêng xuống xe, sau khi đi được một đoạn đường thì vứt cô lên giường. Sau đó cô nghe được tiếng đóng cửa, bây giờ miệng và tay vẫn bị trói như trước.
Gặp loại chuyện này sao mà không sợ cho được, cô nằm lên giường không biết sao mà cảm thấy lạnh run. Cô không tìm được cách để cứu mình, cũng là lần đầu cảm thấy vô lực trước tình huống là một cô gái tay trói gà không chặt. Lúc này cô hi vọng Đồng Hàn Thành có thể tới cứu cô, với khả năng của anh, mấy tên côn đồ to con chắc sẽ không thành vấn đề.
“Rầm”, cửa phòng bị mở ra, cô cảm thấy có người tới gần cô. Cái bịt mắt của cô không phòng bị mà được gỡ xuống, thấy được ánh sáng lần nữa làm cho mắt cô thích ứng không kịp với ánh sáng quá chói, híp mắt lại dò xét người ở trước mặt. Sau khi thấy rõ người ở trước mặt thì cô sợ tới ngây người. Cô chưa bao giờ nghĩ tới người đó sẽ là Đỗ Tư Tuấn. Nhìn thấy nụ cười ghê tởm ở trên mặt hắn, hình như cô đã nghĩ thông suốt được chuyện gì rồi.
“Huấn luyện viên Trình, đã lâu không gặp.” Hắn không hề cảm thấy hổ thẹn khi trói cô, mỉm cười chào hỏi cô.
Đây là lần đầu tiên Trình Cốc Tâm phát hiện thì ra Đỗ Tư Tuấn là người ghê tởm như vậy, cô khó có thể tưởng tượng được sao kiếp trước cô có thể nói chuyện yêu đương với hắn. Cô hư hư muốn nói chuyện, muốn chửi người nhưng không được.
Đỗ Tư Tuấn cũng không có tháo miếng vải ra, sờ miếng vải trên miệng của cô, vẫn làm theo ý mình nói tiếp, “Hình như Huấn luyện viên Trình nhìn thấy tôi thì không vui.”
Cô tiếp tục phản kháng, ý muốn nói chuyện. Lần này Đỗ Tư Tuấn cũng rất hiểu lòng người kéo miếng vải bông ở trong miệng cô ra. Trình Cốc Tấm thở hổn hển mấy lần, miệng hỏi, "Đỗ Tư Tuấn, anh bắt tôi làm gì?"
"Làm..." Anh giơ lên một ngón tay, tà ác thổi qua má cô, sau đó mập mờ bước tới trước mặt cô, "Chuyện lần trước của chúng ta còn chưa có hoàn thành."
Cô cứng người lại tránh sự đụng chạm của anh, gầm lên, "Cút."
Đỗ Tư Tuấn thu hồi lại nụ cười ở trên mặt, "Huấn luyện viên Trình, cô đừng ở trước mặt tôi mà giả vờ thanh cao. Cô cũng chẳng phải là liệt nữ hay trinh tiết gì, chúng ta cũng vì muốn đáp ứng nhu cầu của nhau thôi."
"Không biết xấu hổ." Trình Cốc Tâm chửi, lời nói của hắn thật sự rất khó nghe.
"Tôi không biết xấu hổ? Chẳng phải do bị cô bức à? Đừng tưởng cô có Bành Lâm là có thể, bây giờ anh ta không thể tới cứu cô đâu." Hắn cong môi lên, vẻ mặt rất chắc chắn.
"Tôi và Gary căn bản chính là quan hệ bạn bè bình thường." Lời ra khỏi miệng Trình Cốc Tâm mới cảm thấy cô không cần phải giải thích với hắn cái gì cả.
"Bạn bè bình thường, cô cho tôi là con nít ba tuổi chắc? Anh ta ở thành phố này chính là người hô mưa gọi gió, lại có thể nhàn hạ tới mức giúp cô trả thù tôi?" Không đợi Trình Cốc Tâm trả lời hắn, hắn tiếp tục nói, "Huấn luyện viên Trình, tôi đã sớm nói với cô, nếu cô đã cho Bành Lâm được, thì tại sao lại không thể đi theo tôi? Mặc dù tôi không có tiền như anh ta, nhưng những chuyện khác chắc sẽ không thua kém anh ta. Hơn nữa, trước đây cô bảo anh ta động tay động chân, tôi coi như chuyện chưa từng xảy ra."
"Anh có biết hành động bây giờ của anh là trái pháp luật hay không!" Cô và Bành Lâm thật sự chỉ là bạn bè bình thường, thân phận và địa vị của anh như thế nào tới bây giờ cô vẫn chưa rõ, nhưng cô cũng chẳng muốn nói mấy thứ đó cho loại người này.
Cảnh cáo của cô đối với hắn chẳng có chút uy hiếp nào, nếu hắn đã có thể làm ra chuyện trói cô như thế này, tất nhiên sẽ không sợ nó làm trái pháp luật. Đột nhiên Đỗ Tư Tuấn đè cô xuống giường, ngửi nhẹ mùi thơm trên cổ cô, tự mình say mê nói, "Có người đẹp trong ngực, cô cho rằng tôi sẽ quản mấy chuyện đó sao?"
Trình Cốc Tâm chán ghét né tránh, cái ôm của người đàn ông này cũng chẳng phải xa lạ gì, nhưng lần này cô thật sự cảm thấy kinh tởm tận đáy lòng, không biết làm sao, hai tay đều bị trói, thân thì bị hắn đè nặng, cô không có đường nào để phản kháng cả. Cô biết lần này rơi vào tay hắn, có khả năng không thể nào tự cứu mình được, Đồng Hàn Thành thì ở tận quân đội xa xôi, cũng không biết cô xảy ra chuyện, càng không có khả năng tới cứu cô.
Nhắm hai mắt lại, nếu như có một người muốn cưỡng bức cô, thì cô chỉ muốn người đó là Đồng Hàn Thành. Đến bước này, cô mới cảm thấy, lúc bản thân gặp phải nguy hiểm, người mà cô suy nghĩ tới nhiều nhất là Đồng Hàn Thành. Chắc cô đã yêu anh rồi, bằng không sao trong tiềm thức của cô, cô dựa vào anh rất nhiều.
Vì nguyên nhân cô yêu anh mà cô đã nghĩ thông suốt. Quả thật người đàn ông này bẩm sinh đã có sức quyến rũ rồi, điều kiện hàng ngày rất tốt, không cần nghi ngờ đây chính là điểm hấp dẫn phụ nữ rất lớn, nếu như cô không phải là Trình Cốc Tâm, không phải là con gái của Trình Bác Hải, căn bản cô không thể trở thành vợ của anh. Nhưng giờ anh đã thật sự bước vào nội tâm của cô, trong lúc vô hình người đàn ông này đã làm cho cô biết sự tồn tại của mình trong lòng cô, không thể không quan tâm và lo lắng cho anh. Cuộc sống yên yên ổn ổn, không cần nói nhiều hay hứa hẹn nhiều, như vậy đã rất hạnh phúc rồi.
Nhưng bây giờ suy nghĩ cẩn thận thì có tác dụng gì? Lần đầu tiên cô mất đi sự trong sạch của mình, cô cũng chưa bao giờ để tâm, vì người đó chính là Đồng Hàn Thành. Nhưng cô sẽ không bao giờ cho phép mình mất đi sự trong sạch lần thứ hai, mà người đó còn là loại người bẩn thỉu như Đỗ Tư Tuấn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook