Giản Trì Hoài giơ bàn tay lên, ngón tay thon dài nắm lấy cằm của Chử Đồng, sau đó hơi dùng sức, " đừng mơ tưởng đến gần em trong vòng ba bước? "

" đúng vậy, không phải em đã sớm nói với anh rồi sao! " Chử Đồng hướng mình chỉ chỉ, " em là cô gái nhỏ có quan điểm tiết tháo nhất. "

Giản Trì Hoài cũng không phải là người dễ dàng bị cô dụ dỗ lừa gạt cho qua chuyện như vậy, " thế mới vừa rồi, ai dán vào em sát như vậy? "

Khoé miệng Chử Đồng giật giật. Giang Ý Duy chắc chắn sẽ không nói lời như thế với Giản Trì Hoài. Khoé mắt cô hơi nâng lên, " anh ở đâu nhìn thấy? "

" nghe giọng điệu này, là thừa nhận? "

Không thừa nhận có được không? Hai tay Chử Đồng vòng lên cổ người đàn ông, " chỉ nói chuyện bình thường thôi mà. "

" dáng vẻ của cậu ta có đẹp mắt không? " Giọng điệu của Giản Trì Hoài đột ngột thay đổi, hỏi thẳng thừng.

Chử Đồng nào dám nói thật. Cô lập tức ngồi thẳng người, khuôn mặt bày ra vẻ nghiêm túc, " bình thường thôi mà, cũng chỉ có thế. "

" bình thường thôi? " Giản Trì Hoài nhếch miệng lên, " em có biết trong danh sách những gương mặt đẹp nhất Châu Á, tên cậu ta đứng ở vị trí thứ mấy không? "

Chử Đồng không thể không thừa nhận, nam nghệ sĩ kia, mặt mũi, khí chất, vóc người đều rất tuyệt hảo. Nói vậy còn không phải sợ trong lòng Giản Trì Hoài nổi lên khó chịu sao? Nếu anh đã hỏi như vậy, cô cũng chỉ có thể nói thật, " đẹp mắt. "

" thế nào gọi là đẹp mắt? "

" chính là người mà khi phụ nữ nhìn thấy, đều sẽ rung động. " Chử Đồng trả lời nghiêm túc rõ ràng.

Nét cười trên cánh môi Giản Trì Hoài thu lại. Chử Đồng vừa phát hiện ra, không chờ anh lên tiếng, lập tức hai tay bưng lấy khuôn mặt của anh, " bất quá em cũng không phải là loại phụ nữ tuỳ tiện. Trong lòng của em chỉ có mình anh. Chồng em là người có sức hấp dẫn nhất. "

Giản Trì Hoài véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Chử Đồng, mềm mại mịn màng. Một bà chủ như thế này, ném vào giữa một đám trai trẻ, cũng không biết là anh quá tự tin, hay là quá đề cao năng lực chống đỡ của Chử Đồng nữa.

Gương mặt tuấn tú của Giản Trì Hoài khẽ hếch lên. Mặt của Chử Đồng cách anh rất gần, gần đến mức hầu như sắp chạm vào nhau.

Khoé miệng anh nhẹ kéo ra, " hôn anh. "

Tay Chử Đồng đang ôm lấy cổ anh buông lỏng ra một chút, " đây m là phòng làm việc của anh đó. "

" chúng ta ở trong phòng làm việc, hình như đã làm chuyện khác nữa, quên rồi à? "

Loading...

" cuộc họp này kéo dài đến tận trưa, em đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi? " Chử Đồng nói xong, liền muốn trượt xuống từ trên chân của anh. Giản Trì Hoài đè lại bắp đùi của cô, " không cho. "

Hai tay anh chia ra đè lại đầu gối của cô, đầu ngón tay ở bên chân cô khều nhẹ. Cô nhột không chịu được, thiếu chút nữa từ trên đùi anh ngã xuống. Bàn tay anh càng lúc càng dời lên trên. Chử Đồng thấy vậy, vội vàng hôn lên mặt anh, sau đó nghẹn giọng nói, " được rồi được rồi, mau dừng tay đi. "

" có phải em làm việc quá qua loa đại khái rồi không? " Giản Trì Hoài đem mặt chôn vào trước ngực Chử Đồng, hít một hơi thật sâu, " thật là thơm. "

" hôm nay em ra ngoài cũng không có xịt nước hoa, ở đâu có mùi thơm? "

Giản Trì Hoài cũng không ngẩng đầu lên. Ý cười ở trước ngực cô khó có thể ức chế mà tản ra, " mùi sữa. "

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chử Đồng ửng hồng lên thật nhanh. Bàn tay cô đẩy Giản Trì Hoài ở trước ngực mình ra. Người đàn ông cười cười đem mặt tiến tới trước mặt cô, " nào, lần này làm nghiêm túc. "

Anh dẫn đầu vồ lấy cánh môi đỏ mọng của Chử Đồng, dụ địch xâm nhập, sau đó tìm cơ hội đem đối phương một hớp nuốt trọn.

Thế nhưng đối với Phó Thời Thiêm lúc này mà nói, cuộc sống của anh đã hoàn toàn hỏng bét.

Ông cụ Phó đã ra lệnh, ai cũng không cho phép quấy rầy đôi vợ chồng trẻ. Vì vậy mãi cho đến khi mặt trời lên cao ba sào, trong phòng ngủ chính vẫn còn vô cùng yên lặng!

Tống Duy đã sớm tỉnh dậy, co rúc trên ghế sa lon. Phó Thời Thiêm đối với cô không hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào, đừng nói chi là đem giường lớn nhường cho cô ngủ.

Trên mặt đất đã sớm bừa bãi vô cùng. Gối đầu, chăn, drap trải, cùng với những món đồ kỳ quái trong mắt Phó Thời Thiêm đều bị anh vứt sang một bên. Tống Duy quay người lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời thật cao treo ở giữa không trung. Giữa mùa đông, có thể thấy được ánh mặt trời như thế này, thật là tốt.

Cô bấm vào cánh tay của mình, thật là đau, lại sờ sờ bụng của mình, thì ra thật sự không phải là một giấc mộng nha.

Tống Duy cũng không thèm nhìn xem Phó Thời Thiêm lúc này đã dậy hay chưa, chỉ nghe thấy tiếng điện thoại di động của anh đang rung lên lên tục, sau đó là một giọng nam lười biếng vang lên, " alo? "

Người gọi điện thoại tới là bạn của Phó Thời Thiêm, vừa bắt máy liền đánh phủ đầu một câu, " anh sắp làm cha? Anh còn kết hôn nữa! Mau nói cho tôi biết đây không phải là sự thật đi. "

" cậu ngạc nhiên cái gì? " Phó Thời Thiêm ngồi dậy, ánh mắt lơ đãng liếc về phía người đang nằm trên ghế sa lon. Đầu anh đau đến mức phải đỡ trán nói, " làm cha cái gì, đừng có nói nhảm nữa! "

" cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua anh yêu đương với ai cả, đột nhiên lại nảy ra chuyện kết hôn sinh con, anh muốn đem chúng tôi hù chết hả. "

" chính tôi cũng sắp bị hù chết rồi. " Nửa người trên của Phó Thời Thiêm dựa lui về phía sau. Tên bạn xấu xa ở đầu bên kia vẫn tiếp tục tò mò tọc mạch, " chúng tôi đã từng gặp mặt người phụ nữ kia chưa? Dáng dấp như thế nào? Tiểu thư của nhà ai? "

" được rồi, cậu có thấy phiền không? "

" nhìn kiểu này, anh rất không vui hả? Không phải là bị người ta lôi đứa bé kia ra gây áp lực đấy chứ? " Đối phương vì chuyện này cũng đã suy nghĩ thâu đêm suốt sáng, " nếu không phải ngày hôm qua anh không chịu nhận điện thoại, có mấy lời tôi cũng đã sớm nói ra rồi. Anh xem lại người phụ nữ bây giờ đi...... Anh xác định đứa bé kia là của anh sao? "

Hai ngón tay Phó Thời Thiêm nhẹ ấn vào giữa hai đầu lông mày. Đối phương tiếp tục nói, " dẫn tới bệnh viện xét nghiệm? "

" cút, ai dám cắm sừng tôi? " Phó Thời Thiêm không nói hai lời liền cúp điện thoại.

Anh vén chăn lên đứng dậy, liếc nhìn người phụ nữ đang nằm trên ghế sa lon. Phó Thời Thiêm sải bước đi tới, đem tấm chăn trên người cô xốc lên, " giả bộ ngủ say cái gì? "

Tống Duy mở một đôi con ngươi đen trắng rõ ràng ra nhìn anh. Cô ngồi dậy, khuôn mặt không chút biểu tình nói, " chuyện bây giờ anh hẳn nên suy nghĩ nhất chính là làm thế nào để cho ông nội bình tĩnh lại. "

Sắc mặt người đàn ông lạnh lẽo nhìn cô, nhất thời chưa hiểu ra, " có ý gì? "

" có ông nội nhìn chằm chằm trông chừng như vậy, anh sẽ không có cơ hội ra tay. Ít nhất phải để cho ông nội đi về, anh mới có thể dẫn tôi đến bệnh viện được. " Tống Duy sửa sang lại mái tóc của mình, " anh thu xếp đi, tôi không có ý kiến gì phản đối. "

Cô thản nhiên vô vị như thế, ngược lại khiến cho lòng của Phó Thời Thiêm cảm thấy không thoải mái. Ánh mắt của anh rơi xuống bụng của Tống Duy, " cô đừng quên, nó cũng là một sinh mạng. "

" nhưng nó không phải là một...... Sinh mạng mà ai cũng không muốn sao? "

Trái tim của Phó Thời Thiêm bất chợt đau nhói. Nghe thấy câu đó anh liền có cảm giác như bị người ta lấy một cây kim vừa nhọn vừa bén dùng sức đâm vào. Anh vươn tay ra vồ lấy cằm của Tống Duy, đem mặt của cô nâng lên, " lòng dạ của cô thế nào lại độc ác như vậy? "

Tống Duy giơ tay đập lên bàn tay của Phó Thời Thiêm, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, " chẳng lẽ ý của anh là, anh muốn giữ nó lại? "

Ánh mắt của anh trở nên có chút khó khăn. Anh liếc nhìn mu bàn tay bị đánh đỏ bừng của mình, không nói tiếng nào bước ra ngoài.

Công ty quản lý được thành lập, Dịch Lục Soát làm nhiệm vụ tuyên truyền, mà dạ tiệc tối nay, càng là nơi các ngôi sao hội tụ. Những nhà truyền thông lớn cũng đều tranh nhau chạy đến buổi tiệc.

Là ông chủ của Dịch Lục Soát, Giản Trì Hoài cũng không lộ mặt ngay từ đầu. Anh vững vàng ngồi ở lầu hai yên tĩnh. Quang cảnh bên dưới, cứ tựa như một buổi lễ trao giải hoành tráng, náo nhiệt vô cùng.

Người dẫn chương trình của đêm tiệc là một hoa đán được chọn lựa kỹ càng, giọng nói ưu nhã ngọt ngào vang dội khắp trong hội trường. Giản Trì Hoài vén chân dài lên, nhìn lên sân khấu mà ánh mắt lại có chút xuất thần.

Anh nhớ mang máng. Cái đêm tươi đẹp ấy khi Chử Đồng dẫn theo Giang Ý Duy, ánh đèn cũng rực rỡ như vậy. Trong không khí toả ra một cỗ trong veo khẩn trương chờ đợi. Ngón tay thon dài của Giản Trì Hoài phủ lên lan can. Đêm nay, tiêu điểm lớn nhất của buổi dạ tiệc này chính là Chử Đồng. Nếu đã thành lập công ty này, lại muốn cô điều hành, cô liền tuyên bố duy trì sự bí ẩn. Cách thức cô xuất hiện cùng với trang phục tạo hình, trước đó đều không tiết lộ cho Giản Trì Hoài biết, chỉ nói là muốn tạo sự ngạc nhiên cho anh, mà Giản Trì Hoài đương nhiên là rất mong chờ.

Trên sân khấu, ánh đèn đột ngột tắt ngúm toàn bộ, một chuỗi tiếng bước chân mang theo hiệu ứng âm thanh vang lên, sau đó, một vòng ánh sáng lia tới.

Một sắc đỏ rực rỡ tươi đẹp hiện ra trong mắt mọi người. Đó là một bộ váy đỏ vô cùng nổi bật. Chử Đồng tóc búi ở sau ót, chỉ buông rơi xuống một lọn tóc nhỏ, trên người là một bộ lễ phục quây ngực, vạt váy đằng sau của bộ lễ phục kéo ra thật dài.

Hai tay cô chống ở thắt lưng, tiến lên hai bước. Tiếng bước chân được cố ý phóng đại lên. Một chuỗi ánh đèn đồng loạt vụt sáng. Giản Trì Hoài nghe thấy dưới khán đài có tiếng thét chói tai truyền tới.

Lúc này anh mới chú ý, đằng sau lưng Chử Đồng đứng đầy người. Sắc đỏ nổi bật đứng ở hàng đầu, sau lưng là hai nam nghệ sĩ có thân hình cao lớn, mặc đồ vest màu đen, phía sau nữa, là ba nghệ sĩ cũng ăn mặc như thế. Theo thứ tự xếp hàng từ trên xuống dưới, từ góc độ của Giản Trì Hoài nhìn lại, tựa như đang ngắm nhìn một tòa Kim tự tháp, mà Chử Đồng lại đang đứng trên đỉnh thật cao của Kim tự tháp này.

Cô đi về phía trước mấy bước, người phía sau cũng bước đi theo. Hai tay Chử Đồng dang ra hai bên. Hai người đàn ông phía sau bước tới, mỗi người nắm một tay của cô cùng đi về phía trước.

Ánh mắt Giản Trì Hoài nhìn chằm chằm vào hai tay của cô. Bước chân của cô đi rất chậm, tư thế ưu nhã mà ung dung. Mỗi một bước đi, sàn sân khấu dưới chân liền hiện ra một đóa hoa sen màu trắng, thật đúng là mỗi bước nở hoa sen.

Dịch Lục Soát từ trước đến giờ đều rất chịu chi. Hiệu ứng trên sân khấu đương nhiên cũng khiến cho người ta kinh ngạc trầm trồ.

Khuôn mặt của Chử Đồng được phóng to rõ ràng trên màn ảnh lớn. Hôm nay cô trang điểm vô cùng xinh đẹp tinh xảo. Viền mắt được tô vẽ tạo hiệu ứng to ra, chân mày dài mảnh hơi nâng lên, mơ hồ cho thấy phong thái không tầm thường của một nữ hoàng.

Hai nam nghệ sĩ đi theo Chử Đồng về phía trước. Sau khi đi được gần nửa đoạn đường, Chử Đồng dừng lại bước chân. Một người đàn ông trong đó đứng ở phía sau cô, cánh tay thon dài ôm lấy hông của cô. Thật ra anh ta cũng không hề thật sự chạm vào, bàn tay chỉ rơi vào eo thon của cô, đem khoá chìm giấu trong vạt váy của cô cởi ra.

Giản Trì Hoài nheo mắt lại, lồng ngực không ngừng phập phồng. Người đàn ông đem vạt váy của cô cởi ra. Giản Trì Hoài liếc nhìn lại, thấy bên trong Chử Đồng mặc một cái váy cực ngắn. Hai bắp đùi trắng nõn vừa dài lại vừa thon. Dưới chân cũng là một đôi giày cao gót màu đỏ hấp dẫn mê người. Bên hông còn buộc một thắt lưng bản rộng, làm nổi bật lên bờ hông thon gọn như rắn nước của cô.

Âm nhạc vui vẻ cất lên. Người đàn ông sau lưng Chử Đồng lui ra, cánh tay cô khoác lên người đàn ông trước mặt, mà Giản Trì Hoài liếc qua một cái liền nhận ra ngay. Đó không phải là tên người mẫu nam mới đổi nghề sang làm diễn viên đó sao?

Hai người men theo sàn diễn chữ T bước về phía trước. Chử Đồng là người mới tập, nhưng cô đi cũng khá chuyên nghiệp. Đập vào trong mắt Giản Trì Hoài đều là đôi chân trắng nõn trơn bóng của Chử Đồng, bên trái bên phải, rồi lại bên phải bên trái. Anh nhắm mắt lại, giơ bàn tay lên, che kín nửa gương mặt của mình.

Hai người đi hết sàn diễn chữ T, còn có một đoạn vũ điệu ngẫu hứng. Đợi đến khi quay trở lại giữa sân khấu, người đàn ông chậm rãi từ trong túi áo vest lấy ra một món đồ, sau đó đội lên đầu Chử Đồng.

Đó là một chiếc vương miện gắn đầy kim cương. Giản Trì Hoài liếc nhìn. Vật này là anh tặng cho cô, không nghĩ tới lại bị tạm thời lôi ra đây làm đạo cụ.

Buổi lễ tối nay cũng được truyền hình trực tiếp trên TV.

Người phụ nữ ngồi trong phòng khách trong tay còn đang cầm điện thoại di động. Vốn dĩ cô ta định gọi điện thoại cho Chử Đồng, nói một tiếng " chúc mừng ". Thấy dáng vẻ lúc này của Chử Đồng, Bàng Tô không khỏi siết chặt bàn tay.

Người giúp việc đang dọn dẹp ở bên cạnh. Nhìn lên TV, bà không khỏi lên tiếng hỏi, " đây chắc cũng là một ngôi sao nào đó nhỉ? "

" ngôi sao? " Vẻ mặt Bàng Tô buồn bã, " chị cảm thấy cô ấy trông đẹp lắm sao? "

" đương nhiên rồi, rất đẹp. Bất quá ngôi sao so với chúng ta rốt cuộc cũng không giống nhau, nếu không làm sao mà đi đóng phim được, đúng không? "

Ánh mắt Bàng Tô nhìn chằm chằm vào màn hình. Cô ta nghe thấy từ bên trong truyền tới từng trận tiếng vỗ tay. Nói thật, lúc TV phát ra hình ảnh Chử Đồng bước ra, Bàng Tô hoàn toàn không nghĩ tới, người đó cư nhiên lại là Chử Đồng. Ở trong ấn tượng của cô ta, Chử Đồng thế nào cũng không thể có một mặt như vậy.

Mà Chử Đồng đêm nay, rực rỡ, xinh đẹp, quyến rũ, cao quý......

Tóm lại, tất cả những từ ngữ kia dùng trên người Chử Đồng đều không quá đáng.

Trong lòng Bàng Tô có một cảm giác nói không nên lời. Ngay cả cô ta, dù cho bình thường có cơ hội tiếp xúc với giới thượng lưu, cô ta cũng không dám làm như Chử Đồng, nhập vai vào hai hình tượng hoàn toàn khác nhau mà ung dung đi lại.

Ánh mắt cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình TV. Một hồi lâu sau, người giúp việc dẫn theo một người bước vào.

" Tưởng phu nhân, giáo viên tới. "

Bàng Tô liếc nhìn giáo viên dạy kèm của mình. Trong tay đối phương cầm quyển sách, chào cô ta một tiếng " Bàng tiểu thư ", " có thể bắt đầu học được chưa? "

Bàng Tô vẫn ngồi ở đó không động đậy, " cô nói đi, tôi học những thứ này rốt cuộc có ích lợi gì? "

" tôi nhất định sẽ khiến cho cô thuận lợi vượt qua cuộc thi. "

Đây quả thực là chuyện hài buồn cười nhất mà Bàng Tô từng được nghe qua. Đối với cô ta mà nói, cuộc thi thì có ích lợi gì chứ? Cô ta từ đầu tới giờ, đều đang khổ sở kiên trì vì cái gì chứ?

Giáo viên dạy kèm liếc nhìn cô ta, " có thể học bài mới được chưa? "

Bàng Tô nhức đầu nhắm mắt lại, " đi về đi, hôm nay tôi không muốn học. "

Cô ta trực tiếp ra lệnh đuổi khách, tắt TV rồi bước lên lầu.

Dạ tiệc bên này vẫn còn đang tiếp tục. Đến tiết mục quan trọng nhất, Chử Đồng bước tới giữa sân khấu. Cô nâng tay của mình lên, chỉ cần ấn tay xuống để xác nhận, nghi thức liền chính thức được hoàn thành.

Cô nhận lấy micro. Bên dưới tràn ngập biển người mờ mịt, gần như rất khó để thấy được rõ ràng người nào đang ngồi ở dưới đó.

Chử Đồng nói vào micro, " hôm nay, đêm dạ tiệc này, tôi muốn thổ lộ với một người. Ông xã, em biết anh nhất định đang ở đây, đang ngồi ở một góc nào đó nhìn em. Em có được ngày hôm nay, anh chính là hậu thuẫn vững chắc nhất của em. Nghi thức xác nhận này, em hy vọng anh có thể cùng em hoàn thành. "

Lời của cô, hình như còn mang theo tiếng vang vọng lại, giữa hội trường to lớn dần dần tản ra, tản ra nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương