Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín
Quyển 1 - Chương 67: Người phụ nữ của tôi, một ngón tay cậu cũng không được động!

Một tháng sau.

Tổng biên tập đã thúc giục Chử Đồng mấy lần nhưng phía Giang Ý Duy cô vốn dĩ không thể gặp mặt được, cuối cũng vẫn chưa thể hoàn thành báo cáo.

Sự tình cho đến bây giờ, đám phóng viên đang truy tìm Giang Ý Duy như điên, ngồi đợi, theo đuôi bố mẹ cô ấy, đến cả trợ lý và quản lý của Giang Ý Duy cũng bị theo dõi.

Còn Chử Đồng thì có được tin tức của Giang Ý Duy hoàn toàn vì một cuộc điện thoại.

Xe do Giản Trì Hoài sắp xếp đích thân đưa cô qua đó, cả đường cứ vòng và vòng vèo. Khi tới trước căn biệt thự sạch sẽ, bên trong chỉ có ba người giúp việc. Chử Đồng được dẫn vào trong nhà. Đẩy cửa phòng ngủ ra, từ xa cô đã nhìn thấy Giang Ý Duy nằm trên giường.

Cô ấy vẫn vậy, hệt như khi vừa từ phòng bệnh ra. Người chăm sóc thấy Chử Đồng đi vào bèn đứng dậy, gật đầu với cô sau đó đi ra.

Chử Đồng bịt miệng, sợ mình bật ra âm thành nào đó. Cô bước tới, Giang Ý Duy quay đầu lại: “Cậu tới muộn rồi.”

“Sợ có ký giả theo đuôi, tớ phải lượn thêm mấy vòng.”

“Cậu chính là phóng viên, sợ gì chứ?”

Chử Đồng không trả lời nữa, Giang Ý Duy để hai tay hai bên, muốn ngồi dậy nhưng ngoại trừ hai cánh tay ra, tất cả những chỗ khác đều không có sức: “Cậu giúp tớ dựng chiếc giường thẳng lên một chút.”

Chử Đồng đi tới cuối giường, ấn nút theo yêu cầu của cô ấy, chiếc giường từ từ dựng lên: “Được chưa?”

Giang Ý Duy gật đầu: “Tớ vẫn không cam lòng nhưng chuyên gia người nước ngoài cũng chẳng còn cách gì tốt hơn, tớ thật sự tuyệt vọng rồi.”

“Cậu đừng thế...”

“Chử Đồng, một tháng nay mấy lời an ủi ngày nào tớ cũng nghe, tai mọc mầm cả rồi.”

Chử Đồng yên lặng thở dài: “Được, vậy tớ không nói nữa.”

Giang Ý Duy giơ tay lên, áp lên mặt mình. Sắc mặt cô ấy tiều tụy, đầu tóc bù xù, những rạng rỡ đã không còn tồn tại. Cô ấy từng nghĩ tới chuyện khi đối mặt với mọi người sẽ không khóc, thế mà...

Nước mắt trào ra từ những kẽ ngón tay, cô ấy cuộn chặt tay lại, chỉ vì không để Chử Đồng nhìn thấy mình khóc. Chử Đồng rút một tờ giấy từ chiếc hộp trên bàn, cúi xuống kéo tay cô ấy ra nhưng cô ấy kiên quyết che mặt: “Đừng!”

“Giang Ý Duy, cho dù cậu có bịt kín mặt tớ cũng biết cậu đang khóc.”

Sức lực của cô ấy càng lúc càng yếu đi. Chử Đồng gạt tay cô ấy ra, lau nước mắt từng chút một: “Tớ biết những ngày tháng sau này sẽ rất khổ sở nhưng bản thân cậu không được gục trước, sao lại không đứng dậy được nữa chứ? Đâu có thiếu tay thiếu chân, tớ không tin.”

“Cậu tin hay không thì có ích gì? Bao nhiêu bác sỹ đã chẩn đoán, đều nói không cứu được.”

“Bác sỹ cũng không phải là tuyệt đối.” Chử Đồng rất khăng khăng, thậm chí có phần cố chấp tới đáng sợ: “Trên đời này vốn dĩ có hai chữ 'kỳ tích', cậu không tin cũng phải tin.”

Giang Ý Duy lau hết nước mắt nhưng đôi mắt vẫn sưng mọng, cả người suy sụp tới cực độ: “Tớ cũng mong kỳ tích xảy đến với mình, có thể vì mấy năm trước tớ quá thuận lợi, đến cả ông trời cũng nhìn không nổi nữa.”

“Thuận lợi cũng không phải cậu cướp không của ai, cậu không nên nghĩ vậy.”

“Chử Đồng, cậu biết không? Tất cả mọi người đều đã bỏ rơi tớ, ngay cả người quản lý cũng bỏ rơi tớ. Đoàn làm phim “Ám dục” gửi tới một lá thư xin lỗi, nói rằng chuyện bồi thường sẽ giải quyết theo bảo hiểm. Nhưng tiến độ của họ không thể đợi tớ, vai đó chỉ có hai cảnh, mới bắt đầu đã xảy ra chuyện này, nói rằng không may mắn, đạo diễn đã cắt đi rồi. Cậu bảo, có nực cười không? Tới lúc đó có người hỏi tới nói vì sao Giang Ý Duy bị thương? Ngược dòng tìm hiểu nguyên nhân nhưng ngay cả lý do cũng tìm không ra nữa.”

Chử Đồng thấy tâm trạng cô ấy trở nên kích động, vội vàng giữ chặt hai vai Giang Ý Duy: “Ý Duy, cậu còn hồi tưởng lại chuyện hôm đó bao nhiêu lần nữa? Trịnh Niệm sắp nổi tiếng rồi, phim mới của Lâu Mộc Ngôn chưa phát sóng đã rầm rộ. Ở giới giải trí này, muốn lãng quên một ngôi sao là chuyện quá đơn giản. Tinh thần khi trước của cậu đâu rồi? Bác sỹ nói không đứng dậy được, chúng ta vẫn cứ phải thử xem, cho dù cả ngã chảy máu sứt đầu cũng không sao, chúng ta cứ thử.”

“Vô ích thôi, lần này khác...”

Chử Đồng ngồi xuống mép giường nhìn Giang Ý Duy cứ ngày một suy sụp nhưng chẳng ai đành lòng trách móc cô ấy. Một người đã bị bệnh viện tuyên án tử hình, sao còn có thể phấn chấn trở lại đây?

Khi trở về, ở cửa cô gặp Giản Lệ Đề vội vàng tới. Trên đường nó đã khóc, hai mắt sưng húp như hạch đào. Nhìn thấy Chử Đồng, Giản Lệ Đề đi cùng cô mấy bước: “Lẽ nào chị tới phỏng vấn chị Ý Duy?”

Chử Đồng ngừng lại, lắc đầu: “Không, chị tới thăm chị ấy.”

Sắc mặt Giản Lệ Đề giãn ra không ít rồi bỗng nhiên nói: “Chị dâu, chị bảo chị Ý Duy còn đứng dậy được không?”

“Lệ Đề, em phải hiểu chị ấy hơn chị. Em bảo chị ấy còn đứng dậy được không?”

Giản Lệ Đề đỏ mắt: “Em không biết, lần này khác quá, chị ấy bị ngã quá nặng nề.”

“Ngã có nặng cỡ nào cũng phải bò dậy. Người ta dùng hai chân để đi, chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể bò.”

Chử Đồng trở về Bán Đảo Hào Môn, thấy xe của Giản Trì Hoài trong gara nhưng về tới phòng lại không thấy bóng người đâu. Cô xuống nhà hỏi người giúp việc đang bận rộn: “Cậu Giản đâu rồi?”

“Đang đánh bóng sau vườn ạ.”

Chử Đồng đi thẳng ra cửa sau, bước xuống mấy bậc thềm, nhìn thấy Giản Trì Hoài ở phía xa, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, vung cao cây gậy trong tay đi. Không thể không thừa nhận, sinh hoạt ngoài giờ làm việc của người đàn ông này phong phú đến kinh ngạc. Nếu hôm nay Chử Đồng không cố tình xin nghỉ thì giờ này vẫn còn đi săn tin ở ngoài.

Tiếng bước chân bị thảm cỏ phía dưới làm nhẹ đi không ít nhưng vẫn có những tiếng sột soạt không thể che giấu. Giản Trì Hoài quay đầu lại: “Về rồi à?”

“Ừm.”

“Sao vậy?” Giản Trì Hoài giơ ngón tay trỏ ra, khẽ nâng cằm cô lên: “Mặt mũi phờ phạc, Giang Ý Duy bị thương chứ đâu phải em?”

“Nếu Giang Ý Duy thật sự không đứng dậy được nữa, thì đáng tiếc biết bao.”

Giản Trì Hoài hai tay nắm gậy, biểu cảm không rõ ràng: “Anh hỏi bác sỹ rồi, khả năng bình phục chỉ có một phần một nghìn.”

“Lẽ nào thật sự hết cách?”

“Bảo cô ta ra nước ngoài chữa trị cũng là do anh sắp xếp, nghĩ được cách gì đã nghĩ giúp cô ta cả rồi. Lần này Giang Ý Duy chết hẳn.” Giản Trì Hoài ngữ điệu lạnh nhạt, dường như đang nói một chuyện hoàn toàn không liên quan: “Tiền bồi thường bảo hiểm chắc cũng đủ để cô ta sống nốt cuộc đời còn lại.”

“Nhưng cô ấy là Giang Ý Duy.”

“Giang Ý Duy thì làm sao? Khi gặp phải tai nạn cũng phải ngoan ngoãn chấp nhận số phận.” Giản Trì Hoài thấy cô đứng đực ra đó, sắc mặt tái nhợt dưới nắng, anh bỗng đau lòng, kéo cô tới bên cạnh mình: “Em lo lắng vớ vẩn làm cái gì? Người tổn thất nặng nề nhất phải là anh.”

“Giản Trì Hoài, không phải tất cả mọi thứ đều có thể dùng tiền để định lượng đâu.”

“Giang Ý Duy là nghệ sỹ do anh quản lý, không dùng lợi ích định lượng, lẽ nào dùng tình cảm?” Người đàn ông cười khẽ, ngón tay vân vê trên bả vai cô: “Nếu anh thật sự nói chuyện tình cảm với cô ta, em lại chẳng sốt xình xịch lên?”

“Vậy được, nói tiền bạc đi. Mấy năm nay có lẽ Giang Ý Duy đã kiếm về cho Dịch Sưu không ít...”

“Phải.” Giản Trì Hoài không phủ nhận: “Nhưng Dịch Sưu cũng đã giúp đỡ cô ta tận tình. Không phải anh không giúp đỡ mà là không giúp được. Còn nữa, chuyện bài báo chuyên để giao cho em làm, trong tháng nay cố gắng xong. Con đường ngôi sao của Giang Ý Duy coi như đã chấm dứt rồi, khi viết bài báo chuyên đề, em thêm cả Lâu Mộc Ngôn vào.”

“Cái gì?” Chử Đồng không giấu nổi vẻ kinh ngạc trên mặt: “Thế chẳng phải sát muối lên vết thương của Giang Ý Duy hay sao?”

Thấy dáng vẻ phẫn nộ bất bình của cô, khóe môi Giản Trì Hoài hơi cong lên: “Không nghiêm trọng đến vậy. Với lại, bản thân Giang Ý Duy cũng sẽ hiểu, khi xưa cô ta cũng giẫm lên người khác để từng bước nổi tiếng. Quy luật này, cô ta nắm rõ hơn em.”

“Em không làm.”

Giản Trì Hoài vốn dĩ còn định đánh bóng nữa. Nghe thấy Chử Đồng nói vậy, anh cất gậy đi: “Em là phóng viên, cứ làm việc theo tùy hứng như vậy không tốt. Dù em đồng tình hay thương hại cũng vậy nhưng không thể để cô ta gây ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của hai chúng ta. Cô ta tàn phế cả đời, lẽ nào em cũng định tàn phế theo?”

Chử Đồng giơ tay giữ cánh tay anh: “Em chỉ cảm khái một chút, buồn bã một chút nhưng sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống của em.”

“Vậy thì tốt.” Ánh mắt Giản Trì Hoài ánh lên vẻ yên tâm, anh vỗ nhẹ vào lưng cô: “Bài báo chuyên đề của Giang Ý Duy vẫn do em phụ trách, cố gắng làm xong sớm.”

“Nhưng em sẽ không phụ trách quảng bá cho Lâu Mộc Ngôn.”

“Vì sao?”

“Không vì sao.” Chử Đồng ít nhiều vẫn không tình nguyện.

Giản Trì Hoài bật cười hôn cô, thì thầm bên tai cô: “Em là bà chủ, cô ta cũng kiếm tiền cho em.” Chử Đồng cảm thấy ngứa, bất giác sờ lên tai mình: “Em đã là bà chủ rồi còn thiếu mấy đồng cô ta kiếm cho em sao?”

Giản Trì Hoài có nói cô vô lý cô cũng nhận.

Hai tháng qua đi, Tây Thành đón một mùa nóng nực nhất trong năm. Đường Bách Du Mã bị nắng thiếu đốt như có thể bốc cháy bất kỳ lúc nào. Cây cối đều không còn sức sống, nhân viên môi trường ngày nào cũng phải đi tưới đường một lần.

Một mùa hè như thế này cho dù tới tối cũng chẳng mát mẻ hơn là bao. Chử Đồng ngồi bên dưới quán giải khát, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa lớn lộng lẫy vàng son đó.

Hơn 10 giờ tối bỗng nhìn thấy bóng một người đàn ông từ bên trong lảo đảo bước ra. Mặc dù không phải mục tiêu theo dõi ban đầu nhưng Chử Đồng vẫn xách balo đứng dậy.

Cô gái trẻ mặc một chiếc váy siêu ngắn, bó sát người với đai lưng ôm lấy eo người đàn ông, đôi tay bôi đầy sơn đỏ thăm dò trước ngực và sau lưng anh ta, ý đồ trong ánh mắt quá rõ ràng: “Anh uống say rồi, em đưa anh về nhé?”

Ân Thiếu Trình bước xuống bậc thềm, nửa trong lượng dồn lên người cô gái. Chử Đồng rảo bước tới chặn đường anh ta: “Ân Thiếu Trình!”

Người đàn ông ngẩng đầu lên, người con gái bên cạnh bực bội lên tiếng: “Cô là ai hả?”

Chử Đồng vốn coi như cô ta không tồn tại: “Giang Ý Duy đã ra nông nỗi đó rồi, anh còn tâm tư ở đây uống đến say bí tỉ?”

Ân Thiếu Trình đẩy cô gái bên cạnh ra, bảo cô ta đi. Đối phương cứ thế nhìn miếng thịt mỡ đã dâng tới miệng bị cướp mất, cô ta hằn học lườm Chử Đồng, chỉ có điều không dám ầm ĩ, chỉ có thể không cam tâm quay người bỏ về.

Ân Thiếu Trình đứng thẳng dậy, bước vượt qua Chử Đồng, đi thẳng: “Giang Ý Duy gì? Đó đã là chuyện của quá khứ rồi, đừng có nhắc cô ấy với tôi.”

“Anh tổn thương đến mức này, nếu anh dễ chịu đã không tối ngày nốc rượu.”

Người đàn ông đột ngột dừng bước, quay đầu lại, đôi mắt như chim ưng nhằm thẳng vào cô, đây là ánh mắt lần đầu cô nhìn thấy ở Ân Thiếu Trình: “Tôi uống rượu là việc của tôi, không liên quan tới cô ấy.”

“Vậy anh có biết hay không? Vai diễn trong “Ám dục” vốn dĩ Giang Ý Duy không muốn nhận nhưng cô ấy nói đó là vai diễn anh kiếm cho cô ấy, là phí chia tay anh cho cô ấy. Chỉ vỏn vẹn có hai phân cảnh thôi, bị cắt ghép vào phim, liệu vào phim còn được hai phút không? Nhưng cái đồ ngốc ấy lại trân trọng như thế, thậm chí còn vì việc này mà mất hết tất cả!”

Phải, Chử Đồng cảm thấy không đáng thay cho cô ấy. Giang Ý Duy muốn đóng có bao nhiêu kịch bản, chọn còn chẳng hết nhưng vì sao cô ấy cứ nhất quyết chọn cái hố không thể vượt qua này chứ?

Ân Thiếu Trình nghe tới đây, ánh mắt rõ ràng đã xao động. Anh ta lùa hai tay vào tóc, sắc màu đau khổ nơi đáy mắt tràn ra ngoài. Anh ta túm mạnh lấy tóc mình. Nhìn biểu cảm này, Ân Thiếu Trình đâu có giống như anh ta nói, đối với Giang Ý Duy đâu chỉ là hứng thú nhất thời, không chút tình cảm?

Thế là Chử Đồng lại không đành lòng, thở dài. Ân Thiếu Trình buông hai tay xuống, bất ngờ bước về phía trước, giơ tay ôm chầm Chử Đồng vào lòng.

Cảm giác ấm áp chân thực lấp đầy trái tim, Ân Thiếu Trình cảm thấy lồng ngực của mình hình như không còn đau đớn đến vậy nữa. Tiết trời nóng nực thế này, ôm nhau như vậy, những nơi da thịt kề sát nóng lên như lửa đốt. Chử Đồng không ngờ anh ta lại có động tác này: “Ân Thiếu Trình, anh uống say thật rồi, thả tôi ra.”

“Tôi không ngờ tôi lại hại em ra nông nỗi này... Tôi những tưởng mình cho em cơ hội...”

Đúng là say không hề nhẹ, Chử Đồng bị anh ta siết chặt, đến cả sức giãy giụa cũng không còn. Cổ hai người áp sát, cơ thể anh ta cao lớn, hai tay rắn chắc, bao bọc cô trong vòng tay, Chử Đồng có vùng vằng thế nào cũng vô dụng: “Ân Thiếu Trình, anh buông ra!”

Phía xa, có mấy chiếc xe lần lượt ngang qua. Ánh mắt người đàn ông vô tình lướt về phía cửa, tầm mắt đột ngột dừng lại trên cảnh tượng ấy. Anh lập tức dừng xe, mặc kệ có đang chặn đường ai không.

Ân Thiếu Trình thở dốc, cả người toàn mùi rượu. Chử Đồng thật sự muốn đá văng anh ta ra: “Ân Thiếu Trình, nếu anh thật sự cảm thấy khó chịu thì tới với Giang Ý Duy, bây giờ cô ấy cần anh nhất.”

“Tôi khó chịu cái gì? Tôi đêm đêm vui vẻ, sống rất thoải mái.”

Một bàn tay lớn bất ngờ thò tới, túm chặt bả vai Ân Thiếu Trình, kéo anh ta ra. Sức lực của đối phương rất mạnh nhưng Ân Thiếu Trình nói gì cũng không buông tay. Một tay kia của Giản Trì Hoài nắm lấy lớp vải sau lưng Chử Đồng, đồng thời vô tình túm luôn cả tóc cô. Sau khi hoàn toàn chia tách được hai người họ ra, Chử Đồng xoa đầu: “Tóc em.”

Ân Thiếu Trình đứng đó, biểu cảm mơ hồ. Anh ta nhìn rõ Chử Đồng trước mắt, dường như đã nhìn rõ gương mặt cô, vẫn còn có thể cười thành tiếng: “Giản Trì Hoài, chỉ ôm một lát thôi mà, nhỏ mọn vậy?”

“Người phụ nữ của tôi, đừng nói là ôm, ngón tay người khác cũng không được động vào.”

Ân Thiếu Trình phá lên cười: “Thế người phụ nữ của tôi thì sao? Anh không những chạm vào Giang Ý Duy, còn ngủ với cô ấy.”

Chử Đồng đưa mắt nhìn Giản Trì Hoài nhưng thấy anh bất ngờ vung nắm đấm, nó bay thẳng vào khóe miệng Ân Thiếu Trình. Anh ta lùi về sau mấy bước, ấn tay lên mặt mình: “Giản Trì Hoài anh mà cũng có lúc giận dữ sao?”

Bên cạnh có người dừng lại, Giản Trì Hoài kéo tay Chử Đồng: “Đi thôi.”

Trở về xe, Chử Đồng bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô thấy Ân Thiếu Trình đứng trước cửa, bóng hình cao gầy thẳng tắp hiện rõ một nỗi cô đơn chưa từng thấy, cái bóng bị kéo ra thật dài, thật dài, đôi vai gánh mọi ánh đèn, đau đớn và bi thương.

Trở về Bán Đảo Hào Môn, Chử Đồng đeo ba lô lên vai: “Đau đầu quá, chưa bị anh giật hết tóc là may mắn rồi.”

“Hôm nay em chưa bị Ân Thiếu Trình lôi đi, em cũng may lắm rồi.”

Chử Đồng tươi cười dựa bên người anh: “Gần đây em tăng cân, anh ta lôi không nổi.”

Trên nét mặt Giản Trì Hoài không có quá nhiều biểu cảm: “Lẽ nào em không nhận ra sao? Ân Thiếu Trình bị điên rồi.”

“Có phải anh ta vẫn luôn để ý chuyện của anh và Giang Ý Duy, cảm thấy khi Giang Ý Duy debut thật sự đã bị anh...”

Giản Trì Hoài bước dài vào trong phòng, đột nhiên quay người nhìn cô chăm chú: “Bị anh làm gì? Nói nốt đi.”

Chử Đồng giơ tay trái lên, làm động tác đầu hàng: “Tóm lại em không nghĩ vậy là được.”

Người đàn ông giơ tay ôm lấy cô: “Còn bắt anh nói lại với em mấy lần nữa? Chuyện khác, đừng lo nữa.”

“Giản Trì Hoài, chẳng phải trước giờ anh chiều Lệ Đề lắm sao? Hôm nay Giang Ý Duy xảy ra chuyện, Lệ Đề buồn như vậy, đâu phải anh không thấy?”

“Từ sau chuyện lần trước, Lệ Đề đã đoạn tuyệt suy nghĩ vào showbiz. Huống hồ chuyện này không phải anh không giúp, chỉ là không giúp được mà thôi.” Giản Trì Hoài đi về phía giường, ấn Chử Đồng ngồi xuống, cô giữ tay anh lại: “Đúng rồi, ban nãy sao anh lại xuất hiện ở đó?”

“Vốn dĩ tới đó ăn cơm.” Giản Trì Hoài nhìn mu bàn tay mình, lúc này Chử Đồng mới nhớ tới cú đấm kia: “Tay anh không sao chứ? Anh lại dám đánh người giữa chốn đông người.”

“Đánh người là không cần phân biệt tình huống. Lúc cậu ta ôm em, em nên tát cậu ta một phát.”

“Tay bị ôm chặt rồi, em không dùng sức được.”

Giản Trì Hoài bất ngờ giơ tay đẩy một vai cô, Chử Đồng bất thình lình ngã về sau. Anh theo đà chồm lên: “Thế này sao?”

“Giản Trì Hoài, hai bọn em không có mờ ám vậy, biết chưa?”

“Có khác gì đâu? Đều là ôm, chỉ là một đằng đứng, một đằng nằm thôi.” Giản Trì Hoài vùi đầu vào cổ cô, hít thật mạnh, trong giọng nói còn chút bực bội: “Nhưng vẫn còn có một sự khác biệt lớn nhất chính là anh có thể hôn em, sờ em, làm bất cứ chuyện gì với em.”

Chử Đồng rút hai tay mình ra, ngón tay phác họa từng chút lên hàng lông mày của anh. Cô rất muốn hỏi Giản Trì Hoài, vì sao anh để mình ở ngoài mọi chuyện như vậy? Vì sao có thể thản nhiên như vậy, dẫu rằng Giang Ý Duy trong mắt anh là người ngoài nhưng dù gì cũng là nghệ sỹ do Dịch Sưu quản lý. Một người từng hoạt bát là thế, dù là ai nhìn thấy cô ấy của hiện tại cũng sẽ không thờ ơ như Giản Trì Hoài. Lẽ nào máu của một số người bẩm sinh đã lạnh hơn người khác một chút sao?

Trợ lý của Giang Ý Duy đẩy cô ra ngoài, xe dừng lại trước cửa. Giang Ý Duy đeo kính đen và khẩu trang, một chiếc váy dài tới tận gót chân. Cô ngồi trên xe lăn, da dẻ nhợt nhạt như tờ giấy. Vì sống lưng bị thương, cô cũng không thể ngồi nghiêm chỉnh, gần như chìm xuống chiếc xe.

Người trợ lý cúi xuống nhìn cô: “Lát nữa tới thẳng bệnh viện, tài xế sẽ cố gắng đi đường vòng, đừng quá căng thẳng.”

Khi trước có vô số người vây xung quanh cô, đếm cũng chẳng hết, vậy mà bây giờ lại chỉ còn một người trợ lý chịu ở bên cô. Mặc dù vẫn trả lương đều đều nhưng có mấy người chịu tốn thời gian vào một người đã không còn tương lai?

“Được, chị không căng thẳng.”

Tài xế đẩy cửa ra sau đó bước tới, bế Giang Ý Duy vào trong xe. Đến cả sức để tự động đậy cô cũng không còn. Trợ lý đóng cửa lại, mấy người cùng đi về phía bệnh viện.

“Vị bác sỹ phải gặp hôm nay là người có tiếng nói về mảng này. Ý Duy, em tin chị nhất định có thể đứng lên.”

Giang Ý Duy phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nét mặt không chút biểu cảm. Có tiếng nói, chuyên gia, gần như cứ vài ngày cô lại gặp. Chử Đồng nói không sai, nếu có một phần một nghìn khả năng vì sao cô không thử? Cho dù hết lần này tới lần khác thứ đổi lại chỉ có thất vọng thì việc đứng dậy được vẫn mê hoặc cô. Sức hấp dẫn của nó quá lớn, quá lớn, cô không thể kháng cự.

Chử Đồng từ bệnh viện đi ra, trong tay xách nửa túi thuốc hạ huyết áp. Thuốc trước kia Chử Cát Bằng uống đều do khu phố phân phát, sau này Giản Trì Hoài bảo Chử Đồng qua đây, nói rằng điều kiện y học tốt, thuốc toàn là nhập khẩu. Chỉ có điều mỗi lần không thể phát nhiều, hầu như cứ nửa tháng cô lại chạy tới một lần.

Chử Đồng bỏ thuốc và thẻ hẹn lấy thuốc vào balo. Cái lợi của việc làm Tứ tẩu còn là ở đây, tới bệnh viện không cần xếp hàng, hơn nữa còn được vào bệnh viện người bình thường chưa chắc vào được. Cô lấy chìa khóa xe ra, mở cửa xe, bỏ thuốc vào trong. Vừa cúi xuống thì bỗng nhìn thấy một chiếc xe bảy chỗ từ ngoài đi vào. Ngay sau đó, tài xế xuống lấy xe lăn, rồi chạy tới bế một cô gái trẻ xuống. Dù có che kín mặt mũi, nhưng Chử Đồng vẫn nhận ngay ra Giang Ý Duy.

Tài xế đẩy nhanh cô ấy về phía trước, người trợ lý thì nhìn ngang nhìn dọc, hai người họ nhanh chóng đi về phía thang máy. Chử Đồng đóng sập cửa lại, đuổi theo. Cô vốn dĩ định gọi Giang Ý Duy nhưng sợ bị chú ý. Tới trước cửa thang máy, họ đã lên trên rồi, chữ số cuối cùng dừng ở tầng 7.

Lên đến nơi, đổi lại người trợ lý đẩy xe cho Giang Ý Duy. Tới phòng khám của vị bác sỹ kia, người trợ lý bước lên gõ cửa, bên trong vọng ra hai chữ 'mời vào'.

Người trợ lý đẩy Giang Ý Duy vào trong, tài xế về xe chờ đợi, bên trong chỉ có một người mặc áo blouse trắng, miệng đeo khẩu trang. Đối phương thấy có người tới bèn ngước mắt lên nhìn: “Anh Giản sắp xếp phải không?”

“Vâng.”

“Mặt mũi cô không nhỏ nhỉ, người nhà họ Giản mà cũng nhờ vả được.”

Giang Ý Duy đưa mắt nhìn xung quanh, toàn là màu trắng khiến người ta có một cảm giác ngột ngạt đến khó chịu. Cô căng thẳng nắm chặt hai bên xe: “Bác sỹ, chúng ta có thể bắt đầu chưa?”

Vị bác sỹ kia tiến tới, đi tới trước mặt Giang Ý Duy rồi ngồi xuống, nâng một chân cô lên, lấy thứ trong tay gõ gõ: “Có cảm giác gì không?”

“Không có.”

“Một chút cũng không?”

Giang Ý Duy lấy tinh thần, dũng cảm đối mặt: “Vâng.”

Vị bác sỹ đó đứng dậy, nói với người trợ lý bên cạnh: “Cô ra ngoài đợi đi, khi nào chưa gọi thì không được vào.”

“Vì sao vậy?” Người trợ lý sợ có một mình Giang Ý Duy sợ hãi nên chắn trước mặt cô.

“Cô đứng đây có những trị liệu không thuận tiện. Với lại cô là bác sỹ hay tôi là bác sỹ?”

Việc đã đến nước này cũng chỉ còn cách hợp tác, Giang Ý Duy kéo vạt áo người trợ lý: “Em ra ngoài trước đi, đừng đi xa.”

“Vậy được, có gì cứ gọi em.”

Người trợ lý quay người đi ra ngoài, vị bác sỹ kia vẫn chưa tháo khẩu trang ra. Anh ta đi ra sau lưng Giang Ý Duy, đẩy xe lăn của cô. Đầu óc Giang Ý Duy căng ra: “Bác sỹ, tôi còn đứng dậy được không?”

Chiếc xe lăn càng lúc càng nhanh, bác sỹ tung rèm ra, đẩy Giang Ý Duy về trước, bên cạnh có một cánh cửa để mở. Sau khi đẩy vào đó, anh ta vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước. Ngoại trừ cửa riêng của mỗi phòng, bên cạnh lại có những cánh cửa nhỏ nối liền. Giang Ý Duy lo lắng quay đầu: “Anh đưa tôi đi đâu?”

Cô cũng không biết đã qua bao nhiêu căn phòng, cuối cùng bước chân đột ngột khựng lại. Đây là một căn phòng trống trải, bên trong không có gì cả, đến cả bàn làm việc cũng không, nền đất tỏa ánh sáng lạnh lẽo. Giang Ý Duy cuộn chặt tay lại: “Rốt cuộc anh là ai?”

Đối phương nhìn về phía cô, móc từ trong túi ra hai chiếc còng tay cao su, lần lượt buộc tay cô lên ghế rồi lấy băng dính đã chuẩn bị sẵn bịt miệng cô lại, sau đó ra ngoài.

Một nỗi sợ hãi chưa từng có dâng lên, chân Giang Ý Duy không động đậy được, gần như không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Xung quanh càng yên ắng, cô lại càng sợ hãi. Một tiếng cạch rất nhỏ phát ra, cô dỏng tai nghe, tới khi có ba người đi tới trước mặt cô.

Hai người đàn ông đều ăn mặc như bác sỹ, đeo khẩu trang, không nhìn rõ được gương mặt. Còn cô gái trẻ kia, Giang Ý Duy từng quen biết. Cô muốn lên tiếng nhưng miệng bị bịt kín, không nói được câu nào.

Cô gái kia cười khẩy: “Giang Ý Duy, cô mà cũng có ngày hôm nay sao?”

Cô giương mắt nhìn qua, người phụ nữ kia chỉ vào mặt mình: “Bao lâu rồi cô còn nhớ tôi không?” Biết Giang Ý Duy không nói được, cô ta đắc ý cong môi cười: “Năm cô vừa debut, vai nữ chính vốn dĩ do tôi đảm nhận bỗng nhiên bị cô xen ngang. Dựa vào vai đó, cô bỗng chốc đổi đời. Giang Ý Duy, từ đó về sau tôi chưa diễn được một vai nào tử tế. Tới bây giờ bao nhiêu người mới nổi trong giới, họ đã sớm quên tôi rồi nhưng cô chắc là chưa quên chứ?”

Giang Ý Duy hét khẽ một tiếng, ra hiệu bảo cô ta thả mình nhưng hiển nhiên đối phương không nghe theo. “Cô của lúc ấy chẳng qua dựa vào việc Ân Thiếu Trình cưng chiều cô. Nhưng bây giờ cô ra nông nỗi này, Ân Thiếu Trình đang ở đâu hả?”

Giang Ý Duy bị chọc trúng nỗi đau, cắn chặt răng, đôi mắt chỉ hận không thể chọc một lỗ trên người đối phương. Cô ta bỗng chốc cảm thấy sung sướng, rút từ trong túi ra mấy bức ảnh, đi tới trước mặt Giang Ý Duy: “Nhìn niềm vui của Ân Thiếu Trình đi. Cô xem, ôm có chặt không này. Thì ra cô chẳng qua chỉ là kẻ tàn phế bị anh ta chơi đã rồi vứt bỏ!”

Giang Ý Duy nghẹt thở. Cô ta biết làm sao để kích động cô, mỗi câu mỗi chữ đều đâm thẳng vào tim cô. Người trong ảnh, gương mặt được chụp rất rõ ràng, góc quay cũng được lấy rất tốt, là Chử Đồng.

Cô ta thành công nhìn thấy một vẻ ảm đạm trong ánh mắt cô: “Giang Ý Duy, cô bây giờ cho dù có ấn cô ở đây cô cũng không phản kháng được, phải không?”

Giang Ý Duy đỏ mắt nhìn người con gái trước mặt. Đối phương lùi ra sau, hai người đàn ông bên cạnh tiến lên, giơ tay về phía cô.

Chử Đồng lên tới tầng 7, ra khỏi thang máy nhưng thấy hành lang yên ắng một cách kỳ lạ, không thấy một bóng người. Vừa cất bước đi thẳng thì cuối cùng cũng nhìn thấy trợ lý của Giang Ý Duy ở trước cửa phòng nào đó. Cô rảo bước đi tới: “Giang Ý Duy tới trị liệu sao?”

Đối phương biết quan hệ giữa cô và Giang Ý Duy nên không giấu giếm: “Đúng vậy, vừa vào xong.”

Chử Đồng ồ lên: “Bên trong còn ai không?”

“Chỉ có Ý Duy và vị bác sỹ kia thôi.”

Chử Đồng vừa định ngồi xuống lại bật dậy: “Chỉ có một bác sỹ?”

“Đúng vậy.”

“Lúc trị liệu, chí ít cũng phải bế cô ấy lên giường chứ? Lật qua lật lại sao không để một người bên trong?”

Người trợ lý cũng thấy lạ: “Trước đây toàn là tôi ở bên cạnh Ý Duy.”

“Tôi vào hỏi xem sao, xem có cần giúp gì không.” Nói xong, Chử Đồng định mở cửa nhưng người trợ lý giữ tay cô lại: “Không được đâu, lỡ làm phiền thì sao?”

“Da mặt tôi dày, không sao.” Chử Đồng gõ cửa, bên trong không có động tĩnh, cô bèn hé cửa nhìn vào trong. Cả một phòng khám rộng thênh thang lại không một bóng người. Người trợ lý nhìn vào, thất kinh: “Người... người đâu?”

Chử Đồng nhìn thấy còn một cánh cửa khác đang mở bèn rảo bước qua đó, xuyên qua phòng khám đi thẳng.

Tới căn phòng cuối cùng, cửa lại khóa chặt. Chử Đồng đập hai tay lên cửa: “Giang Ý Duy!” Cô áp tai vào nghe, trong phòng có tiếng giằng co khe khẽ. Chử Đồng đưa mắt nhìn xung quanh, tầm mắt dừng lại trên một bồn hoa cực lớn.

Trong phòng, người con gái kia chỉ tay vào Giang Ý Duy, run rẩy: “Hai người nhanh lên đi!” Toàn thân cô ấy gần như không động đậy được, váy rất dễ cởi nhưng sau mấy lần giằng xé bỗng thành vải vụn. Người con kia cười ghê rợn: “Mùi vị làm ngôi sao hạng A không tồi chứ, hả? Cho dù bỏ ra cả đống tiền cũng không được nếm trải đâu, mau ra tay!”

Người đàn ông vươn bàn tay thô kệch, sờ lên mặt cô ấy, người đàn ông còn lại giơ cao chân Giang Ý Duy lên. Cô ấy lắc đầu giãy giụa, hai tay cuộn lại rất chặt, móng tay dài bấm vào lòng bàn tay. Nếu hôm nay bọn chúng được như ý, Giang Ý Duy cũng đã tính tới dự định xấu nhất, cô ấy sống tiếp thật sự không còn chút ý nghĩa nào nữa.

Một cái bóng đen lớn bất ngờ đập vỡ cánh cửa thủy tinh, bay vào, rơi đúng xuống người đàn ông ở trước mặt Giang Ý Duy, chậu hoa theo đó tan nát, phát ra tiếng động lớn. Người đàn ông ngã lăn ra đất, máu chảy đầm đìa: “Mẹ nó, cái quái gì đây?”

Chử Đồng mở cánh cửa khóa trái qua tấm thủy tinh vỡ vụn. Cô đi vào, nhìn thấy Giang Ý Duy thảm hại nằm đó. Người phụ nữ và người đàn ông còn lại trong phòng sững người trong giây lát. Chử Đồng tức run người, đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy thứ gì có thể làm vũ khí.

Balo của cô ở trước, khóa kéo ra một nửa, cô nhìn thấy chiếc máy ảnh bên trong. Cô không nghĩ ngợi gì bèn lấy ra, sau đó chạy nhanh tới trước mặt người phụ nữ kia. Cô không thể để đối phương có thời gian suy tính, Chử Đồng đập thẳng máy ảnh vào trán cô ta.

Cô ta kêu lên thảm thiết, ôm trán ngã khuỵu, Chử Đồng đẩy xe lăn của Giang Ý Duy, để người trợ lý theo phía sau đẩy cô ấy ra ngoài. Người đàn ông còn lại tiến lên, cô quăng chiếc máy ảnh trong tay qua, sau đó lao nhanh ra cửa. Hai người hợp lực đẩy Giang Ý Duy về phía trước: “Cô đi mau, ra khỏi phòng chắc bọn chúng không dám làm bừa nữa.”

Chử Đồng ngang qua một phòng, đẩy cửa vào, nhanh nhẹn kéo tấm ga trải giường rồi chạy theo hai người họ. Người trợ lý bị dọa tới ngơ ngẩn. Chử Đồng xé lớp băng dính trên miệng Giang Ý Duy ra rồi lấy tấm ga trắng bọc kín người cô ấy lại.

Chẳng mấy chốc đã vào trong thang máy, Chử Đồng vội vàng đóng cửa lại. Thấy Giang Ý Duy đầu tóc hỗn loạn, sắc mặt dưới lớp ga giường lại càng tái nhợt.

“Sao lại ra nông nỗi này?” Người trợ lý còn trẻ, cả người còn đang run rẩy.

Giang Ý Duy không có chút phản ứng nào, cứ đờ đẫn nhìn chân mình. Chử Đồng tiến lên: “Có biết đám người đó là ai không?”

Cô ấy gật đầu, Chử Đồng cũng gật đầu theo: “Chúng ta cứ đi khỏi đây đã.”

Trong phòng khám.

Người phụ nữ ngồi trên mặt đất một lúc không động đậy. Cô ta yếu đuối rên rỉ, bóng người trước mặt cũng không nhìn rõ nữa. Cô ta nhìn bàn tay ôm trán, toàn máu là máu.

Kẻ điên ngáng chân giữa đường là ai?

Máy ảnh của Chử Đồng rơi bên cạnh, cô ta cố gắng cầm lên, mở album ra xem, bên trong toàn là ảnh của một số ngôi sao, hơn nữa quá nửa là chụp trộm.

Tùy ý lật mở, tới khi một bức ảnh xuất hiện trước mặt cô ta.

Đó là Ôn Kiều và Giản Thiên Thừa, hai người ôm nhau thân mật, ngay trong biệt thự nhà Ôn Kiều.

Chử Đồng đẩy Giang Ý Duy ra ngoài, lúc này mới nhớ ra máy ảnh. Trong lúc cấp bách, cô không còn sự lựa chọn nào khác, đại đa số ảnh đều không có giá trị, duy chỉ có chỗ ảnh của Ôn Kiều và Giản Thiên Thừa. Lần trước cô quên xóa, nếu rơi vào tay người khác, Giản Trì Hoài sẽ lột cô ra mất thôi...

~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương