Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín
-
Quyển 1 - Chương 58: Trở thành thế thân
Giản Trì Hoài ngắt ngang tiếng gào rú thấu trời của Đông Tử ở đầu kia điện thoại: “Được rồi, cậu tự đi chơi đi, cúp đây.” Dứt lời anh cũng không nói thời gian gặp lại với Đông Tử mà cúp máy luôn.
Chử Đồng thấy vậy, lúc ấy mới nhảy từ trên lưng anh xuống. Giản Trì Hoài ném di động về phía tủ đầu giường, cổ sắp bị cô vặn gãy tới nơi. Anh vặt vẹo trái phải một chút: “Không ngờ trong chuyện giường chiếu, em luôn gấp gáp hơn anh.”
“Ai gấp hơn anh?” Cô là phụ nữ, có biết không? Câu nói này... sao nghe hàm ý xấu vậy?
Giản Trì Hoài ngồi xuống mép giường, nhìn chằm chằm vào di động của mình: “Anh lên cơn nghiện rượu rồi. Anh không ra ngoài tìm bạn uống, vậy thì em phải ở nhà uống với anh.”
“Uống thì uống.”
Buổi tối, trên chiếc bàn ăn dáng dài kiểu châu Âu, bày đủ các món ăn thịnh soạn. Chử Đồng hai tay ôm chai rượu, tửu lượng của cô trước giờ vốn rất khá, lúc đối phó với Ân Thiếu Trình cũng có thể khiến anh ta uống đến nằm gục. Nhưng sao cứ gặp phải Giản Trì Hoài cô lại hết cách? Đầu óc nặng nề, choáng váng, trong mắt xuất hiện những hình ảnh chồng lên nhau, rõ ràng mới uống chưa được nửa chai. Cô nghiêng đầu, nhìn thấy Giản Trì Hoài giơ cao ly rượu, mép chiếc ly thủy tinh dính chặt vào đôi môi yêu kiều. Sau khi hơi ngửa cổ, rượu vang đỏ tràn vào bờ môi, thấp thoáng tôn lên một nét đẹp quyến rũ. Cuối cùng Chử Đồng cũng hiểu câu nói ấy: Rượu không làm ta say, là ta tự say.
Giản Trì Hoài ngồi đó, nho nhã thưởng thức rượu. Chử Đồng trơ mắt nhìn chiếc ly của anh, cô cũng muốn làm ly rượu đó, có thể chạm vào bờ môi anh, có thể hòa vào cơ thể anh, có thể... Cổ họng cô lăn nhẹ, ánh mắt cháy bùng lên. Giản Trì Hoài quay đầu lại, vừa hay chạm vào ánh mắt cô. Nếu ánh mắt có thể ăn thịt người thì chắc chắn cô đã bị anh ăn sạch sẽ.
Ý đồ của Chử Đồng quá rõ ràng, muốn che giấu cũng không được.
Giản Trì Hoài đặt ly rượu xuống, đứng dậy, hay tay ôm chặt eo cô, nhấc bổng người cô lên, để cô ngồi lên mép bàn. Hơi thở của Chử Đồng nóng rẫy. Cô cảm nhận được Giản Trì Hoài nắm chặt lấy mái tóc buông thõng sau lưng mình, không để chúng ngọ ngoạy bừa bãi nữa, sau đó giữ chặt lấy bả vai để cô nằm lên bàn ăn. Chử Đồng bỗng chống mất đi cân bằng, vội vàng túm lấy vạt áo trước ngực anh. Ngay lập tức, Giản Trì Hoài cúi xuống, trán hai người chạm vào nhau, ánh đèn vàng ấm áp lan tỏa nơi chóp mũi gần như chạm vào nhau của hai người.
Hơi thở của Chử Đồng dồn dập, gương mặt Giản Trì Hoài sau đó vùi vào hõm cổ cô. Cô bạo dạn mở miệng áp sát vành tai anh: “Lúc anh làm hành động này với một người phụ nữ, trong lòng có chút thích thú nào không?”
Thanh âm cuối cùng còn chưa kết thúc, bờ môi nặng nề đã đè lên môi cô, ra sức lăn qua lăn lại...
Dịch Sưu.
Bài phỏng vấn của riêng Ôn Kiều đã được đăng báo từ lâu, chữ nào cũng đều là khen ngợi. Chử Đồng không có chứng cứ về việc Ôn Kiều hãm hại cô, chỉ có mỗi lời nói của Giang Ý Duy, đương nhiên không thể thêm thắt bừa bãi.
Cô đẩy cửa phòng tập biên tập, bước vào: “Tổng biên tập, chị tìm em ạ?”
“Thương hiệu thời trang do Ôn Kiều tự thiết kế, tháng chín này sẽ chính thức ra mắt. Nghe nói tới lúc đó trong showbiz có rất nhiều người nổi tiếng tới góp vui. Việc dẫn chương trình và phỏng vấn đều giao cho Dịch Sưu chúng ta. Chỗ thảm đỏ tôi đã giao cho Tinh Tinh rồi. Cô ấy sẽ dẫn người theo. Cô sắp xếp thêm mấy người nữa đi cùng cô, chủ yếu là phụ trách Ôn Kiều và các sản phẩm của chị ta.”
“Mấy người nổi tiếng này còn giở trò thiết kế làm gì?”
Ngữ khí của tổng biên tập cực kỳ lãnh đạm: “Thiết kế gì chứ, chẳng qua là mời mấy nhà thiết kế rồi trưng tên mình lên đó thôi, chẳng phải toàn lừa gạt tiền bạc của fan hâm mộ cả.”
“Tổng biên tập, tôi có thể không tới không?” Bất luận chuyện lúc trước là thật hay giả, tránh được dĩ nhiên vẫn tốt hơn.
“Thế sao được?” Tổng biên tập dừng việc đang làm lại, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Bài phỏng vấn riêng lần trước, Ôn Kiều rất hài lòng, gọi đích danh cô đi. Chử Đồng à, tôi biết, cô không chịu nổi tính khí của Ôn Kiều, nhưng ai bảo chị ta có tiếng tăm như vậy? Cố nhịn chút đi, một ngày thôi mà.”
Người nào cũng nói như vậy nhưng Ôn Kiều lại đối xử với cô cực kỳ nhã nhặn, trong lòng Chử Đồng dấy lên một dự cảm chẳng lành. Cô cần cù chăm chỉ làm việc, cố gắng nỗ lực leo lên, cô không đắc tội tới ai, tuyệt đối đừng có rủi ro gì.
Mùng 9, Dịch Sưu cắt cử một đội ngũ rầm rộ. Tổng biên tập nói không sai, sự kiện này của Ôn Kiều có thể nói là hoành tráng ngang ngửa với lễ trao giải điện ảnh rồi. Không chỉ có những ngôi sao hạng A trong giới showbiz, ngay cả không ít nhà nghệ thuật lớn tuổi cũng tới ủng hộ, trong đó càng không thể thiếu ông chủ của các công ty giải trí và các đạo diễn.
Chử Đồng nhìn thấy Giang Ý Duy ký tên lên tấm màn chiếu lớn. Chiếc váy ngắn tới đầu gối màu xanh da trời, đẹp một cách thoát tục. Cô ấy đi tới ôm Ôn Kiều, hai người đều tươi cười vui vẻ, ngoài mặt vốn dĩ không thể nhận ra có thù oán gì. Xuống sân khấu, Giang Ý Duy thu lại toàn bộ nụ cười trên gương mặt, vẻ khinh thường trong đôi mắt sắp trào ra tới nơi. Cô ấy đón một ly rượu từ người phục vụ, thấy Chử Đồng vẫn còn đứng gần đó bèn chậm rãi đi tới: “Cô bị Ôn Kiều hại còn chưa đủ sao?”
“Cô có khác gì đâu?”
“Đúng vậy.” Giang Ý Duy khẽ nhấp một ngụm rượu vang: “Hình ảnh ngoài mặt nhất định phải hoàn hảo, cô cũng không thể thoát khỏi, cẩn thận một chút là hơn.”
“Tôi cũng tặng cô câu này.”
Giang Ý Duy mím môi cười khẽ: “Vậy thì xem xem, tối nay tôi và cô, ai sẽ bị bà ta hại thê thảm hơn.”
“Cô quả là vô vị.”
Con người Giang Ý Duy thực sự không biết nói mấy câu ngọt ngào, nhưng rõ ràng cô ấy có thể khôn khéo đối mặt với người khác, nếu không thì vì lẽ gì có thể ngồi lên vị trí hàng đầu trong giới giải trí? Cô ấy xoay người lại, nghe thấy người dẫn chương trình giới thiệu nhân vật xuất hiện tiếp theo. Ba chữ “Ân Thiếu Trình” vô tình lọt vào tai, ngay sau đó cảnh tượng đập vào mắt là hình ảnh Trịnh Niệm khoác tay anh ta.
Giang Ý Duy siết chặt ly rượu vang trong tay, từng đường gân xanh ở mu bàn tay nổi lên rõ rệt. Chử Đồng đứng bên cạnh cô ấy: “Đừng dùng sức nữa, rượu sánh hết ra ngoài rồi.”
Bị cô nhìn thấu, Giang Ý Duy thu lại ánh mắt có phần thảm hại. Chử Đồng nhìn lên cô minh tinh nhỏ đang đắc ý trên sân khấu. “Nếu cô không nhìn nổi thì tiến lên xé xác cô ta ra.”
“Cần cô lo à.” Giang Ý Duy đứng thẳng lưng, liếc xéo Chử Đồng: “Cô chỉ là một phóng viên, đứng bên cạnh tôi làm gì? Tránh qua một bên!”
Xì, loại người gì vậy. Chử Đồng chỉ tay về phía không xa: “Chỗ của khách quý ở bên trong, đây là nơi dành cho chúng tôi chụp ảnh đó, thưa đại minh tinh!”
Lúc này, Giang Ý Duy không phản bác lại. Ân Thiếu Trình đang ôm Trịnh Niệm đi xuống dưới. Sắc mặt cô ấy cứng đờ, quay người định đi vào trong. Chỗ Chử Đồng đứng chính là con đường ắt phải qua nếu muốn vào trong. Ân Thiếu Trình đi ngang qua trước mặt cô, dường như mới phát hiện ra cô: “Cô ở đây, sao không chụp ảnh cho tôi?”
“Hôm nay tôi không chịu trách nhiệm chụp ảnh cho khách.”
Trịnh Niệm không có một chút cảm tình nào dành cho Chử Đồng: “Cậu chủ Ân, chúng ta đi đi, không cần phải tán phét với một cô phóng viên tép riu.”
Chử Đồng nhìn cô ta, không nói năng gì. Trịnh Niệm thấy Ân Thiếu Trình vẫn còn nhìn cô chằm chằm, không nhịn được bèn nói cho sướng miệng: “Loại người này cũng chỉ xứng đứng đây mà thôi.”
“Cô Trịnh!” Chử Đồng đáp lại cô ta: “Bộ lễ phục của cô hôm nay đã kéo khóa kỹ chưa? Chất lượng đảm bảo chứ?”
Sắc mặt Trịnh Niệm trắng bệch như bị quét sơn. Chuyện lần trước cô ta vẫn chưa dám nói với Ân Thiếu Trình. Nếu biết cô ta bị nhìn sạch sành sanh trước mặt người khác, chưa biết chừng Ân Thiếu Trình lập tức sẽ không cần cô ta nữa. “Cậu chủ Ân, chúng ta đi thôi.” Cô ta kéo tay Ân Thiếu Trình, không ngừng giật.
Các công việc chuẩn bị phía trước, bao gồm cả việc đón các ngôi sao tới dự đã ngốn hơn hai tiếng đồng hồ. Trên vị trí các ghế ngồi đều có tên, thế mà Ân Thiếu Trình và Trịnh Niệm lại không được xếp ngồi cạnh nhau.
Ôn Kiều bước vào cánh gà, dặn dò những việc quan trọng. Hôm nay những người giúp đỡ, chịu trách nhiệm làm người mẫu đều là những ngôi sao trong showbiz, nhận lời dễ dàng, hơn nữa còn không nhận một đồng. Những chiếc bàn được xếp thành hình chữ U bày đầy ngập đồ ăn và nước uống. Chử Đồng lấy nước mang theo từ trong balo ra, uống mấy ngụm rồi lại đút vào trong. Ôn Kiều nói chuyện với trợ lý của mình xong, bèn đi thẳng tới chỗ Chử Đồng: “Cô Chử, tiếp đón không chu đáo, mong cô thông cảm.”
Bà ta khách khí chết người, Chử Đồng vội vàng đứng dậy: “Cô Ôn, cảm ơn cô khoản đãi.”
Ôn Kiều cầm ly rượu lên tay, đưa cho Chử Đồng: “Đừng chỉ mải bận rộn công việc, ăn chút gì đi.”
Chử Đồng xua tay: “Tôi không uống được rượu, vả lại lát nữa còn công việc.”
“Uống một chút không sao đâu, ăn thêm ít bánh gato lót dạ.”
Chử Đồng vẫn không giơ tay đón lấy: “Thật sự không cần mà, tửu lượng của tôi kém lắm. Sự kiện hôm nay quan trọng như vậy, sao tôi dám động vào rượu.”
Ôn Kiều đã nhìn ra sự phòng bị của Chử Đồng, bà ta nói nửa đùa nửa thật: “Những đồ ăn ở đây đều có người phụ trách riêng. Cô còn sợ có người ở đây dám ấy thứ không sạch sẽ vào đồ ăn sao?”
“Dĩ nhiên là không, cô Ôn, hôm nay cơ thể tôi không được thoải mái, thế nên dạ dày cũng không tốt.”
“Thôi được rồi.” Ôn Kiều nói xong bèn uống cạn rượu trong ly. Cánh cửa phòng nghỉ bị mở ra, người trợ lý nam ôm một chiếc hộp đi vào: “Cô Ôn, quần áo của cô em để ở đây ạ.”
“Ừ.” Ôn Kiều tùy ý chỉ tay. Sau khi người đó đi ra rồi, bà ta mở chiếc hộp ra. Bên trong là một chiếc váy vải mỏng sát người màu trắng, kiểu dáng đơn giản, không khoa trương, phần ngực điểm xuyết chút hoa văn, còn lại không có phụ kiện gì khác. “Cô Chử, cô cảm thấy chiếc váy này có đẹp không?”
“Đẹp ạ.” Chử Đồng chân thành nói.
“Sản phẩm của tôi phải là thương hiệu thời thượng hàng đầu. Mấy cô người mẫu hôm nay người nào cũng quá cao cấp, nhưng không bảo họ tới đánh bóng tên tuổi thì con đường phía trước sẽ rất gập ghềnh. Thế nên, tôi bảo nhà thiết kế giữ lại bộ váy này, không biết cô Chử có thể giúp tôi một việc không?”
Chử Đồng nghe tới đây, da gà đã nổi khắp người. Cô đã đoán ra được ý đồ của Ôn Kiều: “Cô Ôn, việc này không thích hợp lắm, một dịp như hôm nay...”
“Quần áo của tôi đương nhiên tôi biết ai mặc là hợp nhất. Cô Chử, bất luận là về chiều cao, khí chất hay diện mạo, có điểm nào cô không phù hợp đây?”
Chử Đồng xua tay đến mỏi nhừ: “Không được, không được! Tôi thật sự không được đâu. Tôi chưa đi lên sàn catwalk bao giờ.”
“Những việc này đều không cần cô lo lắng. Chuyện xảy ra lần trước sau khi phỏng vấn, tôi cũng có nghe nói. Tôi biết có thể trong lòng cô nghi ngờ tôi, nhưng tôi hoàn toàn không cần phải làm vậy. Cô Chử, chúng ta không thù không oán, lại là lần đầu tiên gặp mặt, sao tôi phải hại cô chứ?”
Chử Đồng nhìn bà ta: “Sao chị lại biết?”
“Trong cái giới này, có mấy chuyện giấu kín được đây? Hai kẻ hành hạ Giang Ý Duy đã bị bắt giữ. Cô Chử, tuy cô là phóng viên, cũng có dính dáng tới showbiz nhưng bên trong có rất nhiều chuyện cô không hiểu. Giang Ý Duy ấy mà... Ha ha, thủ đoạn của cô ta cao lắm.”
Đối với cả hai người họ, Chử Đồng đều không thể tin tưởng hoàn toàn. Cô vừa hùa theo, vừa thoái thác: “Tôi tới đây làm tin mà. Mấy việc của người mẫu tôi làm không nổi đâu. Cô Ôn, hay là tôi giúp cô tìm một người khác nhé?”
Sắc mặt của Ôn Kiều dần dần lạnh đi. Trong mắt bà ta, Chử Đồng quả thực rất không biết điều, bà ta có khi nào phải nhìn sắc mặt của người khác?
“Nếu quả thực cô không muốn giúp thì thôi vậy, tôi cũng không có thể diện để mời được cô. Hôm nay có nhiều phóng viên của Dịch Sưu tới đây như vậy, bây giờ cô hãy dẫn họ về đi. Không tìm được người thích hợp, tôi không tổ chức sự kiện này nữa!” Bà ta còn dùng cả kính ngữ.
Đây có lẽ là một mặt khác của Ôn Kiều, cao cao tại thượng, hống hách vênh váo, quá ngang bướng rồi. Chử Đồng ngẩn người. Ôn Kiều rút di động từ trong túi xách tay ra, lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Tổng biên tập Triệu, có chuyện này tôi phải nói với cô...”
Chử Đồng vội vàng đứng dậy, cướp lời Ôn Kiều: “Được rồi, tôi mặc.”
Ôn Kiều không tiếp tục lên tiếng nữa mà thẳng thừng, mạnh mẽ ngắt điện thoại. Sắc mặt bà ta lại mềm mỏng, thật sự như vừa diễn xong một màn kịch: “Cô Chử, tôi thực sự thấy khí chất của cô phù hợp.”
Phù hợp cái mẹ gì, đây rõ ràng là ép người quá đáng. Chử Đồng đón lấy chiếc váy: “Cảm ơn chị đã khen!”
Lúc thay trang phục, Chử Đồng đã kiểm tra rất tỉ mỉ, mỗi một đường may cô đều dùng sức giật. Sau khi chắc chắn không còn sai sót, cô mới dám mặc lên người. Thợ trang điểm lại kéo cô đi hành xác. Chử Đồng cầm túi của mình: “Tôi có mỹ phẩm, tôi không quen dùng của người khác.”
“Được.”
Cô dè dặt thận trọng, như bước trên băng mỏng, chỉ sợ bị người ta ám hại.
Nhà tạo mẫu uốn xoăn mái tóc cô, phần mái cũng được cụp vào trong, rồi dùng vòng hoa tươi đã được thiết kế sẵn đội lên đỉnh đầu. Chử Đồng nhìn vào mình trong gương, bất chợt không nhận ra.
“Đẹp như hoa tiên tử phải không?” Nhà tạo mẫu dương dương tự đắc.
Chử Đồng cười khẽ. Đẹp thì có đẹp nhưng ai biết được phía sau sẽ xảy ra chuyện gì không 'tốt đẹp' đây?
Dưới sân khấu, Ân Thiếu Trình ngồi sát bên cạnh Ôn Kiều. Từng nữ minh tinh rạng ngời đang làm dáng trên sân khấu, hầu như đều là những gương mặt quen thuộc, Ân Thiếu Trình nhìn đến phát ngán từ lâu. Nếu không phải vì nể mặt Ôn Kiều, mấy sự kiện này sao có thể mời được anh ta?
Ôn Kiều nghiêng người về phía anh ta: “Cậu Ân, trong số các nữ diễn viên mới, còn không ít người có dung mạo quyến rũ.”
“Họ có đẹp nhường nào cũng không có được phong thái năm xưa của cô Ôn.”
Ôn Kiều đắc ý bật cười khe khẽ: “Cái miệng của cậu đúng là!”
Trên người Chử Đồng là một chiếc váy dài tới mắt cá chân. Lúc cô bước lên sân khấu, các nữ minh tinh hai bên đều lùi lại phía sau, nhường toàn bộ sân khấu ột mình cô. Cô cũng không mấy căng thẳng. Cô đã nói là mình không biết đi kiểu người mẫu nhưng Ôn Kiều cứ khăng khăng, đã thế thì cô lên.
Cô nhấc vạt váy lên, nện chiếc giày cao gót, bước ra khỏi sân khấu. Ánh đèn sân khấu chiếu xuống bả vai cô. Chiếc váy màu trắng lọt vào tầm mắt của các vị khách quý. Hoàn toàn không ăn khớp, vậy mà lại nổi bật một cách kỳ lạ. Vì Chử Đồng không quen đi giày cao gót nên mỗi bước chân rõ ràng đều e dè, hệt như một nàng tiên hoa bất ngờ xông vào thế giới cổ tích. Đầu tiên Ân Thiếu Trình không nhận ra cô, anh ta bất chợt nghiêm mặt, cả cơ thể đang ngả ngớn cũng thẳng dậy. Anh ta cùng Ôn Kiều ngồi ở hàng ghế đầu, Chử Đồng tựa như một làn gió nhẹ thổi qua trước mặt, làm kinh động ánh sáng trong tầm mắt anh ta.
Ôn Kiều chú ý tới sắc mặt của anh ta, khóe miệng nhẹ nhàng dãn ra: “Cậu Ân, cậu xem, chẳng trách cái giới giải trí này càng ngày càng khó sống, ngay cả một phóng viên mà cũng có khả năng tới cướp cơm.”
Ân Thiếu Trình không đáp lời bà ta, ánh mắt hoàn toàn bị bóng hình trên sân khấu hấp dẫn. Chử Đồng tùy ý xoay một vòng, chuẩn bị quay trở về. Tim cô như treo lơ lửng trên cổ họng, bước từng bước một theo đường thẳng, giống như chỉ một cú ngã là có thể rơi xuống một cái bẫy đầy gai vậy.
Giang Ý Duy ngồi ngay gần đó. Cô ấy nhìn thấy Ôn Kiều và Ân Thiếu Trình thì thầm to nhỏ, cũng nhìn thấy sắc mặt tức giận đến tái mét của Trịnh Niệm.
Ân Thiếu Trình chắc chắn lại tái phát bệnh cũ rồi, Giang Ý Duy cười khẩy, ánh mắt không ngừng dõi theo bóng Chử Đồng. Trở về sau cánh gà, cuối cùng trái tim Chử Đồng cũng rớt xuống. Cũng may chưa mất mặt, cô vội vàng thay quần áo.
Nụ cười mỉm ngập tràn gương mặt Ôn Kiều, Ân Thiếu Trình ngồi bên xoa xoa cằm: “Vẫn là cô Ôn có bản lĩnh, lại có thể khiến cô ấy ngoan ngoãn lên sân khấu, chuyện này mà đổi lại là tôi...”
“Đó là vì cậu Ân dịu dàng. Có nhiều lúc, phụ nữ lại không ưa nịnh.”
“Thế ư?” Ánh mắt Ân Thiếu Trình tỏ vẻ sâu xa, cười hùa theo câu nói của bà ta: “Đúng vậy, tôi rất dịu dàng, ha ha...”
Sau khi sự kiện kết thúc, Ôn Kiều mở tiệc chiêu đãi ngay trong khách sạn bên cạnh, không ít ngôi sao đã ra về, người ở lại chưa được quá nửa, nhưng Chử Đồng và các đồng nghiệp thì bắt buộc phải ở lại tới cuối cùng mới được.
Phóng viên tối đó được ngồi hai bàn. Chử Đồng vừa ngồi xuống thì nhận được điện thoại của Giản Trì Hoài. Cô ra ngoài, tìm một nơi yên tĩnh: “Alô?”
“Sao em không ở nhà?”
“Tối nay em có việc, chắc khoảng 9, 10 giờ mới có thể về được.”
Chuyện công việc của cô, Giản Trì Hoài không bao giờ hỏi nhiều: “Để anh bảo tài xế qua đón em.”
“Không cần đâu, em đi cùng với mấy người ở công ty, sẽ có xe riêng đưa em về nhà.”
Giản Trì Hoài không lay chuyển được cô: “Được.”
Ngắt điện thoại, Chử Đồng quay trở lại khách sạn. Nước ngọt và rượu đều được mở ngay tại chỗ, sẽ không có vấn đề gì. Công việc nặng nề nhất đã qua, ăn cơm tối xong, đám người này cũng sẽ tan cuộc.
Ân Thiếu Trình và Ôn Kiều ngồi một bàn, cả hai đều rất cao hứng, còn uống rượu giao bôi. Chử Đồng bất giác líu lưỡi, loại người gì không biết.
Qua ba tuần rượu, cũng không còn sớm nữa, Chử Đồng đi vào nhà vệ sinh rồi quay lại, bị một người đàn ông có vẻ là nhân viên phục vụ chặn ở cửa: “Chào cô Chử, cô Giang đang ở phòng trên tầng, muốn hẹn cô làm một bài phỏng vấn riêng.”
“Cô Giang? Giang Ý Duy?”
“Dạ vâng.”
Nét mặt Chử Đồng đầy phòng bị. Làm mấy chuyện phỏng vấn riêng này, trước nay đều là phóng viên tới cầu cạnh ngôi sao, hoặc không thì người quản lý ra mặt. Sao Giang Ý Duy có thể đích thân hẹn cô? Cô nghi ngờ trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Được, tôi biết rồi, tôi vào lấy chút đồ.”
“Cô Chử, cô Giang nói cô ấy không hy vọng phải đợi quá lâu.”
Di động trong túi đột ngột vang lên. Chử Đồng ra hiệu cho người nhân viên kia tạm thời im lặng. Cô dựa vào ngưỡng cửa, nhận máy: “Alô?”
“Cô đang ở đâu?”
“Cậu chủ Ân, có gì dặn dò sao?”
“Tôi hỏi cô đang ở đâu?” Khẩu khí của Ân Thiếu Trình sốt ruột muốn chết.
Chử Đồng cũng không còn kiên nhẫn: “Tôi về nhà rồi.”
“Cô dám!”
Đúng là vô lý vô cớ! Chử Đồng cúp máy, người phục vụ vẫn còn đang thúc giục cô: “Cô Chử! Tôi chỉ là người truyền lời, cô vẫn nên đến ngay là hơn.”
Chử Đồng đẩy cửa ra, đi vào trong: “Được, lát nữa tôi dẫn mấy đồng nghiệp cùng đi.” Trở về bàn ăn, Chử Đồng ngó nghiêng xung quanh, không thấy bóng dáng Giang Ý Duy đâu. Ân Thiếu Trình và Ôn Kiều vẫn còn đang uống rượu, trong tay anh ta kẹp một điếu thuốc, ánh mắt xuyên qua đám đông, nhìn cô như cười như không.
Chử Đồng nhìn giờ: “Mấy người chúng ta có phải có thể giải tán trước không?”
“Vẫn chưa được. Ban nãy Ôn Kiều nói, ăn xong còn có việc đấy.”
“Còn có việc gì được?” Chử Đồng cảm thấy không ổn, trong lòng cô vẫn luôn có một dự cảm chẳng lành. Cô cầm chiếc túi trên ghế lên: “Tôi tới nhà vệ sinh.”
“Chẳng phải cô vừa mới quay lại sao?”
“Aiya, đau bụng ấy mà.” Chử Đồng định len lén chuồn đi. Thông tin có giá trị đã có trong tay rồi. Cho dù tổng biên tập có biết, cùng lắm chỉ mắng cô mấy câu.
Ở một bàn khác, Ân Thiếu Trình ra sức rít thuốc. Anh ta cảm thấy loại thuốc này dường như rất nặng, lại còn hơi hắc. Ôn Kiều đóng chiếc bật lửa trong tay lại: “Thế nào?”
“Đã!”
Bờ môi Ôn Kiều hơi rướn lên: “Thuốc này, người bình thường tôi không cho hút đâu.”
Ân Thiếu Trình liên tục hút mấy hơi, ngước mắt lên vừa hay nhìn thấy Chử Đồng đi ra ngoài. Anh ta đứng dậy, đi theo ra. Nụ cười của Ôn Kiều càng lúc càng lớn. Bước chân của Chử Đồng đang xuyên qua hành lang. Cô đi tới trước thang máy, đợi một lúc cửa thang máy mới mở ra. Chỉ có điều còn chưa kịp cất bước, sau lưng bỗng bị ai đẩy một cái rất mạnh, Chử Đồng loạng choạng ngã vào trong, khi quay đầu lại thì thấy Ân Thiếu Trình cũng theo vào.
Cô giơ tay định ấn tầng 1 nhưng Ân Thiếu Trình nhanh hơn cô, chặn trước mặt cô, ấn tầng 8.
Chử Đồng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc: “Tôi và anh không cùng đường.”
Ân Thiếu Trình chống cánh tay bên cạnh tai cô: “Sao lại không cùng đường chứ?” Giọng nói của anh ta khản đặc, yếu ớt, con sóng nóng rẫy trong cơ thể cuồn cuộn dâng lên. Anh ta lắc đầu, tiếng thở càng lúc càng gấp gáp. Chử Đồng quan sát gương mặt anh ta, cảm thấy càng nhìn càng không bình thường, uống rượu say cũng không thể có phản ứng như vậy. Thang máy đi lên tầng 8, 'ding' một tiếng rồi bật ra. Chử Đồng vội vàng nhắc nhở anh ta: “Anh tới rồi đấy!”
Ân Thiếu Trình rút từ trong túi quần ra một chiếc thẻ phòng, nhìn một cái rồi bất ngờ đưa tay nắm chặt lấy cổ tay Chử Đồng, kéo cô ra ngoài. Cô kinh hãi, lùi người về phía sau nhưng sức mạnh của người đàn ông hoàn toàn vượt trên cô. Cô nhanh chóng bị anh ta kéo ra khỏi thang máy, trong tình thế cấp bách, Ân Thiếu Trình thẳng thừng dùng hai tay giữ lấy eo cô, nhấc cả người cô lên.
“Ân Thiếu Trình, thả tôi xuống!”
Sao anh ta chịu nghe, anh ta bất chấp tất cả, như một kẻ điên vậy. Cho dù cách mấy lớp vải nhưng Chử Đồng vẫn cảm nhận được cái nóng rực trên người Ân Thiếu Trình, như bị ném vào lò luyện sắt vậy. Cô dùng chân đá anh ta: “Ân Thiếu Trình, anh bình tĩnh lại đi, anh uống phải thuốc gì rồi?”
Ân Thiếu Trình tới trước cửa một căn phòng nào đó, ngọn lửa trong lòng không thể bộc phát ra ngoài, cả cơ thể căng ra như sắp bùng nổ. Anh ta run rẩy quẹt thẻ vào cửa phòng nhưng vì tay run quá dữ nên chiếc thẻ cầm cũng không vững, rơi xuống bên chân. Ân Thiếu Trình mặc kệ, thẳng thừng vặn cửa, bế Chử Đồng vào trong. Bây giờ anh ta chỉ muốn hạ hỏa, cho dù là tối om cũng được.
Vào được trong phòng, hai người lảo đảo đi về phía trước. Chử Đồng kéo tay Ân Thiếu Trình lên, cắn mạnh một cái. Ân Thiếu Trình đau đớn hét lên thành tiếng, nhưng anh ta nói không nên lời, giờ này trong đầu óc chỉ còn một suy nghĩ, đó là muốn cô!
“Ân Thiếu Trình, đừng như vậy. Đồng nghiệp của tôi còn ở bên dưới, tôi biến mất dạng một cách mơ hồ như vậy, họ nhất định sẽ tìm tôi...”
Lúc này Ân Thiếu Trình đâu còn nghe được lời cô nói. Anh ta giữ chặt Chử Đồng, lôi kéo, hơi thở cuộn trào nơi cổ họng như một con dã thú. Chử Đồng cảm thấy sợ rồi, hai chân giãy giụa. Trên người Ân Thiếu Trình đeo không ít dải lụa màu nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Cho dù anh ta bị thuốc khống chế nhưng vẫn còn có chút tỉnh táo. Chử Đồng đúng là hổ cái chính hiệu, ngày mai anh ta nhất định sẽ được chứng kiến mặt mình bị cô cào ra cái bộ dạng gì!
Chử Đồng lùi về phía tủ đầu giường: “Ân Thiếu Trình, anh dám tiến thêm một bước, có tin tôi lấy đồ đập anh không?”
Tin, anh ta tin chứ. Ân Thiếu Trình dùng tay vuốt qua cổ, đau thấu tim gan. Trong phòng tối mù không nhìn thấy gì, rèm cửa lại che kín ánh trăng bên ngoài. Ân Thiếu Trình tự tháo cà vạt xuống. Chử Đồng dỏng tai nghe, thấy có tiếng anh ta cởi từng chiếc cúc áo.
Anh ta không có thời gian phung phí với cô, cứ tiếp tục chần chừ, anh ta sẽ bị ngọn lửa trong người thiêu cháy mất.
Bên ngoài phòng, có tiếng bước chân gấp gáp. Người đó nhìn thấy chiếc thẻ rơi dưới đất, cúi người nhặt lên, cầm vào tay. Trong phòng có tiếng ném đồ vọng ra, còn loáng thoáng có tiếng chửi rủa. Thẻ phòng được đặt lên máy cảm ứng, tiếng báo hiệu bị tiếng của chiếc đèn bàn rơi vỡ nuốt mất. Người đó nhanh chóng kéo cửa ra, đi chân trần lặng lẽ bước vào.
Giọng nói của Chử Đồng mang theo phẫn nộ: “Ân Thiếu Trình, anh đừng động vào tôi, thả ra!”
Ân Thiếu Trình kéo cổ áo cô, cô dùng sức giãy ra, tiếng áo sơ mi bị xé rách càng lúc càng kích thích anh ta. Chử Đồng loạng choạng mấy bước nhưng bất ngờ va phải bả vai một người. Cô sợ đến suýt hét lên thành tiếng. Trong phòng này xuất hiện người thứ ba từ lúc nào vậy? Hay người đó vốn dĩ đã ở đây?
Người đó ôm lấy bả vai cô, đẩy cô ra khỏi cửa. Chử Đồng rón nhẹ bước chân, Ân Thiếu Trình một lần nữa quấy rối, ôm chặt lấy một người khác, hai người cùng ngã lên chiếc giường lớn. Chử Đồng ôm miệng, rón rén đi về phía cửa. Cô nghe thấy tiếng cởi quần áo sột soạt càng lúc càng dày đặc. Cô run rẩy mở cửa bước ra, lập tức chuồn ra ngoài.
Cánh cửa sau lưng còn chưa kịp khép lại, cô vì hoảng hốt mà đâm sầm vào một người đang vội vàng đi tới. Chử Đồng nhìn kỹ lại, hóa ra là Giản Trì Hoài.
Vẻ hoảng sợ trên gương mặt cô đã tan bớt nhưng sắc mặt Giản Trì Hoài thì tái mét. Anh nắm chặt tay cô, kéo cô rảo bước rời đi. Cổ áo Chử Đồng còn hở ra, để lộ cả một khoảng xương quai xanh. Giản Trì Hoài dẫn cô đến một ngã rẽ, cúi đầu nhìn cổ cô, định cài cúc áo lại cho cô mới phát hiện cúc áo đã mất rồi.
Gương mặt anh căng ra, con ngươi giá lạnh như ngâm vào thuốc độc, bàn tay anh nắm chặt cổ áo cô. Hơi thở của cô hơi căng thẳng, cô giơ tay ấn lên mu bàn tay anh: “Giản... Giản Trì Hoài?”
“Ai đang ở trong đó?” Thanh âm của anh không hề thay đổi nhưng lại lạnh lùng vô cùng.
Chử Đồng mím môi gắt gao, một lúc sau mới lên tiếng: “Ân Thiếu Trình, có lẽ anh ta bị ai bỏ thuốc rồi.”
Thấy anh không nói gì, Chử Đồng đẩy tay lên ngực anh: “Chúng ta mau đi thôi.”
Giản Trì Hoài chống hai tay bên người cô, cả người dường như bất động. Trong lòng Chử Đồng cảm thấy phấp phỏng, chỉ muốn nhanh chóng rời xa nơi này. Cô giơ tay nắm lấy vạt áo ở hông Giản Trì Hoài, giật giật. Người đàn ông nhìn về phía cô. Cô tưởng anh đang giận, Giản Trì Hoài bèn giữ lấy tay cô, nhìn về phía cách đó không xa.
Chử Đồng quay đầu lại, nhìn thấy mấy người đang rón ra rón rén tới trước cửa căn phòng ban nãy. Có người ghé sát đầu vào cánh cửa, động tĩnh bên trong càng lúc càng lớn, rõ ràng là đang rất hưng phấn.
Bọn họ canh ở bên ngoài. Chử Đồng nhìn thấy cảnh ấy, hoàn toàn không cảm thấy quá kinh ngạc. Cả tối nay cô thận trọng, sợ bị hãm hại, vậy mà không ngờ người khác không cho cô ăn mấy thứ bẩn thỉu nhưng lại lôi Ân Thiếu Trình vào cuộc.
Người đầu tiên cô nghĩ tới là Ôn Kiều. Nhưng vấn đề là người đàn bà này rốt cuộc có ý gì?
Trong phòng ngủ. Hơi thở kịch liệt như phá cửa xông ra, còn tiếng thét chói tai vừa là sự khoan khoái khi được giải phóng, vừa là tiếng gầm khản đặc như dã thú của Ân Thiếu Trình.
Một chàng trai thấy thời cơ đã chín muồi bèn giơ tay ấn chuông cửa liên tục. Bên trong trận chiến vừa dứt, người con gái nằm im trên giường không thể nhúc nhích, bên cạnh là Ân Thiếu Trình ôm lấy cô ấy, đặt nụ hôn lên má: “Không ngờ mùi vị của em lại tuyệt như vậy.”
Có một giọt nước mắt mặn chát chảy qua sống mũi thẳng tắp của anh. Ân Thiếu Trình càng ôm cô ấy chặt chẽ hơn: “Trước đây, tôi đều thích những cô gái sạch sẽ một chút. Ân Thiếu Trình này muốn chơi, đương nhiên phải lựa chọn cẩn thận. Chử Đồng, những gì Giản Trì Hoài có, tôi cũng có cả, từ nay về sau, em theo tôi...”
Kính coong, kính coong...
“Mẹ!” Ân Thiếu Trình chửi thầm một tiếng, ngọn lửa trong người còn chưa nguội hẳn. Anh xoay bả vai người con gái lại, định tiếp tục nhưng không ngờ bị cô dùng sức đẩy ra. Dẫu sao cũng là anh cưỡng bức cô, tức giận là chuyện đương nhiên. Ân Thiếu Trình sát lại một lần nữa: “Tới cuối cùng chẳng phải thái độ rất tốt sao? Chúng ta hòa hợp biết chừng nào?”
Cô gái ngồi dậy, nhặt chiếc áo sơ mi của Ân Thiếu Trình ở dưới đất lên, mặc vào, ngón tay tê dại cài từng chiếc cúc áo. Người bên ngoài thấy bên trong không có động tĩnh gì, bèn ra sức đập cửa rầm rầm.
Ân Thiếu Trình môi khô miệng khát, kéo tay cô: “Chử Đồng!”
Vừa chạm vào mu bàn tay liền bị cô hất mạnh ra: “Giận đến mức đó sao?”
Cô đứng dậy, trên người mặc độc chiếc sơ mi rộng của Ân Thiếu Trình, chiếc áo che đi bộ phận gợi cảm nhất của đôi chân. Cô đi từng bước, từng bước ra ngoài. Ân Thiếu Trình ở phía sau hỏi: “Em làm gì vậy?”
Cô gái đi tới trước cửa, 'cạch' một tiếng, mở cửa ra. Ân Thiếu Trình quát lên: “Tôi chưa mặc quần áo!”
Khi các phóng viên ở ngoài giơ áy ảnh lên, Chử Đồng định thần lại nhìn, nhưng lại thấy Giang Ý Duy từ trong đi ra. Mái tóc dài lười biếng của cô ấy buộc sau gáy, nét mặt mông lung, nhìn chằm chằm mấy người đó với vẻ khó hiểu: “Các người định làm gì?”
Đám người kia rõ ràng không tới để tóm cô ấy, thế nên người nào người nấy ngẩn ra tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào.
Giang Ý Duy đứng dựa vào khung cửa: “Tôi tham gia xong sự kiện của cô Ôn, cảm thấy mệt mỏi nên vào phòng được sắp xếp trước ngủ một giấc, ai nói cho các người biết tôi ở đây?”
Chử Đồng nhìn về phía xa, một cảm giác lạnh lẽo từ gót chân bò lên. Nếu lúc này là cô ở trong phòng... Cô không dám nghĩ tiếp nữa, nhắm chặt hai mắt lại.
“Có cần tôi gọi bảo vệ không?” Nét mặt Giang Ý Duy trở nên nghiêm nghị, mấy người kia ngơ ngác nhìn nhau, rồi chuồn lẹ.
Giản Trì Hoài kéo tay Chử Đồng đi về phía đó. Nhìn thấy hai người họ, Giang Ý Duy không hề kinh ngạc. Đôi chân trắng trẻo của cô ấy hở ra ngoài. Chử Đồng há hốc miệng: “Cái đó...”
Tầm mắt dừng lại ở dấu vết trên cổ Giang Ý Duy, cô cảm thấy ngượng ngập, bất giác quay đi. Giang Ý Duy nhìn về phía Giản Trì Hoài: “Tứ ca, chuyện hôm nay là âm mưu của Ôn Kiều, vì cái gì em nghĩ anh rõ nhất.”
Giản Trì Hoài sắc mặt nặng nề, Giang Ý Duy không dám chọc vào anh, quay người đi vào phòng. Chử Đồng theo Giản Trì Hoài đi về phía thang máy. Cô dè dặt lên tiếng: “Em biết rồi, người bỏ thuốc Ân Thiếu Trình chắc chắn là Ôn Kiều, em có nên đi tính sổ với bà ta không?”
“Không có chứng cứ, sao bà ta có thể thừa nhận? Còn nhiều dịp để tính sổ!” Giản Trì Hoài nắm tay cô, đi vào thang máy.
Giang Ý Duy bước vào phòng, đóng cửa lại. Cô dựa vào cánh cửa rất lâu, trong phòng tắm vọng ra tiếng nước xối xả. Ban nãy Ân Thiếu Trình đã vào đó tắm rửa, hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Giang Ý Duy cắm thẻ phòng vào, tiện tay bật đèn lên. Có những chuyện sau khi xảy ra rồi cũng phải đối mặt.
Ân Thiếu Trình ngâm nga hát, còn chưa mặc bộ quần áo nào đã bước ra ngoài. Từng giọt nước trên mái tóc rỏ tí tách, tí tách. Tinh thần anh có vẻ mỏi mệt, ánh mắt liếc về phía người con gái ngồi ở mép giường. Giang Ý Duy đã cởi bỏ chiếc áo sơ mi của anh, bên trong cũng không mặc gì. Cô mặc kệ vẻ thảng thốt của Ân Thiếu Trình, nhặt áo lót dưới đất lên, mặc vào.
“Sao... Sao lại là em?” Ân Thiếu Trình ngẩn người, đứng im ở cuối giường.
Giang Ý Duy nhìn thẳng về phía trước. Cô cảm thấy chỉ cần cô không nhìn anh, cô sẽ kìm nén được cảm giác muốn khóc ấy. Đắm chìm vào tình cảm mãnh liệt, cảm giác thân thuộc khi được chôn vùi trong nhau khiến cô như say như dại. Nhưng Giang Ý Duy cô từ khi nào bỗng rơi vào cảnh ngộ khi làm tình với anh còn phải dùng tới thân phận thế thân?
Anh từng yêu chiều cô, yêu chiều không cần biết đạo lý, mà cuối cùng vẫn không thắng nổi mấy bức ảnh nude hoang đường ngày trước.
Giang Ý Duy cúi xuống, khó khăn lắm mới mặc xong áo lót: “Vốn dĩ chính là em.”
“Lẽ nào nãy giờ tôi đang mơ?”
“Giản Trì Hoài đã tới đón Chử Đồng đi rồi.”
Ân Thiếu Trình nhìn cô, ánh mắt sa sầm lại: “Em phá hỏng chuyện tốt của tôi?”
Đau đớn nhất chắc cũng chỉ còn câu này thôi phải không? Giang Ý Duy nhặt quần áo lên, khoác lên người, tự cười chính mình: “Cậu chủ Ân, em không bằng anh, em không có quyền thế, chắc bản thân anh cũng biết mình bị bỏ thuốc phải không? Nếu mục đích của đối phương là Chử Đồng thì anh cũng có thể thuận nước đẩy thuyền. Có điều, em sợ Giản Trì Hoài, em sợ một khi Chử Đồng xảy ra chút chuyện gì đó, một kẻ vô tội như em cũng sẽ gặp tai bay vạ gió. Cảnh tượng ban nãy anh cũng thấy rồi đấy, toàn bộ phóng viên đứng chặn trước cửa. Chử Đồng không phải người trong giới, còn Giang Ý Duy này có là gì đâu? Trong mắt người ta, em có bẩn thêm lần nữa thì đã sao? Huống hồ, ai cũng biết trước đây em là người của anh, em không quan trọng. Tiếc là thiệt thòi cho anh rồi, không thể để anh được như ý nguyện. Nếu anh muốn trừng phạt, em cam chịu.”
Nói xong những lời này, bờ môi cô vẫn còn run rẩy, cô cầm chiếc váy lên, mặc vào một cách khó khăn. Giang Ý Duy biết, trước mặt Ân Thiếu Trình, mình luôn đê hèn. Những lời ban nãy của cô như trút những căm phẫn, mà hình ảnh này lại hoàn toàn lạ lẫm với Ân Thiếu Trình.
Anh khoác chiếc khăn tắm trên giường lên người, ngồi xuống mép giường. Ân Thiếu Trình bất giác nhìn qua gương mặt nghiêng của cô. Cảm giác ban nãy lại gợi về một vài kỷ niệm đặc biệt với Giang Ý Duy. Cô ở bên cạnh anh không nói tiếng nào, mặc quần áo tử tế sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi. Ân Thiếu Trình lập tức giữ chặt cổ tay cô, khẽ giật, rồi đẩy Giang Ý Duy xuống giữa giường. Cả cơ thể tráng kiện của anh phủ lên ngay sau đó. Lòng bàn tay Giang Ý Duy ấn lên ngực anh: “Ân Thiếu Trình, anh đã nhìn rõ em là ai chưa?”
Ân Thiếu Trình tỉ mỉ quan sát gương mặt phía dưới, anh giơ tay nâng cằm cô lên cao rồi đặt lên một nụ hôn sâu. Giang Ý Duy ngang bướng xoay mặt đi, trốn tránh nụ hôn của anh. Cô một lần nữa lặp lại: “Anh đã nhìn rõ em là ai chưa?”
Anh quyết hôn, cô lại càng ra sức né. Ba lần bốn lượt không có kết quả, Ân Thiếu Trình có phần bực bội. Ánh mắt Giang Ý Duy khóa chặt anh: “Nhìn rõ... em là ai chưa?”
“Giang-Ý-Duy!” Ân Thiếu Trình bật từng chữ từng chữ một trong tên cô, sau đó mạnh mẽ bịt kín miệng cô. Khóe môi cô hơi nhếch lên. Cô biết, bất luận tối nay Ân Thiếu Trình muốn cô bao nhiêu lần, sáng sớm ngày mai cũng sẽ không đối xử với cô như trước đây. Nhưng... thế thì đã sao, mặc kệ đi. Cô nhớ anh, nhớ anh điên cuồng, dù được trầm luân một giây cũng là điều cô lưu luyến.
Giản Trì Hoài lái xe rất nhanh. Chử Đồng co người ngồi trên ghế lái phụ, hai tay cô túm chặt lấy cổ áo, không ngừng quan sát vẻ mặt Giản Trì Hoài: “Sao anh lại tới đó?”
Anh không lên tiếng, môi mím lại rất chặt. Chử Đồng thở nhẹ thành tiếng, tâm trạng vẫn còn đắm chìm trong nỗi sợ hãi ban nãy, nhưng cô không thể nói quá nhiều với Giản Trì Hoài. Trở về nhà, Chử Đồng đi bên cạnh anh, cùng lên gác. Hai người vào phòng, người đàn ông ném chìa khóa xe về phía tủ đầu giường: “Đi tắm.”
“Em muốn ngồi một lúc.” Chử Đồng lật chăn ra, ngồi lên giường. Bây giờ cô không muốn nhúc nhích chút nào. Cô dựa vào đầu giường, mệt mỏi cực độ. Cô thậm chí còn sợ nghe thấy tiếng Giản Trì Hoài, sợ anh mắng cô, sợ anh không tiếp tục để cô làm phóng viên giải trí nữa, sợ anh nói rằng chính cô gây chuyện nên mới có kết cục ngày hôm nay.
Cô chống cằm xuống đầu gối, nghe thấy tiếng bước chân Giản Trì Hoài tới bên cạnh giường. Thần kinh Chử Đồng bất chợt căng ra, mép giường có cảm giác hơi lún xuống, Giản Trì Hoài đặt tay lên vai cô: “Ngẩng đầu lên.”
Cô ngoan ngoãn ngẩng đầu. Giản Trì Hoài đổ người về phía trước, từ từ cởi bỏ mấy chiếc cúc áo còn sót lại của cô: “Cho dù bây giờ em không muốn tắm thì cũng phải thay một bộ quần áo chỉnh tề đã, anh không thích nhìn thấy em như vậy.”
Chử Đồng nghe lời anh, nhúc nhích cánh tay, rồi mặc bộ áo ngủ anh tìm cho cô vào. Giản Trì Hoài lật chăn, nằm xuống bên cạnh cô, kéo cô vào lòng: “Có phải sợ lắm không?”
Nghe thấy lời này, đầu óc Chử Đồng hoàn toàn được thả lỏng. Cô vô thức ôm chặt lấy hông anh: “Phải, thật sự là sợ chết khiếp.”
“Đáng nhẽ em phải đánh cho Ân Thiếu Trình rụng hết răng thì thôi.”
“Anh ta chẳng tốt lành đâu, ít nhất thì mặt cũng đầy vết cào.”
Giản Trì Hoài càng ra sức ôm chặt cô hơn, mặc cho Chử Đồng muốn chủ đề trở nên nhẹ nhàng hơn nhưng cơ thể anh vẫn cứng đờ. Anh nắm tay cô, lòng bàn tay anh lạnh giá.
Chử Đồng ngước lên: “Anh còn chưa nói với em mà, sao anh lại tới đó?”
“Giang Ý Duy gọi điện thoại cho anh.”
“Oh.” Chử Đồng gối đầu lên vai anh: “Em thực sự phải cảm ơn cô ấy đàng hoàng.”
“Sao em không sớm nói cho anh biết, em đụng phải Ôn Kiều?”
Chử Đồng bất chợt nhớ lại câu nói của Giang Ý Duy khi ở khách sạn. Cô ngồi thẳng dậy, nét mặt đầy nghi hoặc: “Vì sao lại nói Ôn Kiều rắp tâm hãm hại? Vì sao lại nói anh biết nội tình? Em chưa từng đắc tội với bà ta, bà ta cũng đâu đến mức vì một phóng viên tép riu như em mà tốn bao tâm tư như vậy. Giản Trì Hoài, rốt cuộc là vì sao chứ?”
Giản Trì Hoài nhìn thẳng vào mắt cô, giơ tay vuốt qua đỉnh đầu cô, một lần nữa kéo đầu cô tới trước ngực mình: “Có những chuyện, em không biết sẽ tốt hơn. Em chỉ cần nhớ kỹ, sau này thấy Ôn Kiều thì tránh đi. Nếu vì lý do công việc, em cứ thẳng thừng từ chối.”
Bàn tay đặt phía trước của Chử Đồng được Giản Trì Hoài nắm chặt. Ngón tay anh xoa nhẹ lên mu bàn tay cô. Cả người Chử Đồng đau nhức, ban nãy vật lộn với Ân Thiếu Trình khác nào đánh nhau mấy trận. Cô cảm giác được Giản Trì Hoài hôn lên đỉnh đầu mình. Chử Đồng bất chợt mỉm cười. Còn Giản Trì Hoài biết, chuyện này Chử Đồng là người vô tội nhất, không ai có thể trách cô một chữ.
Trong một căn biệt thự độc lập nào đó.
Ôn Kiều vừa tắm xong, trên sân thượng bày một chai rượu vang vừa mới được mở nắp. Ở đây ngoài người giúp việc ra, thì chỉ có một mình bà ta sống. Bà ta lắc lắc cổ tay, đung đưa ly rượu, chiếc áo ngủ màu đỏ thẫm ánh lên một vẻ quái dị trong đêm đen.
Bà ta khẽ nhấp một ngụm, thứ chất lỏng giá lạnh chảy tràn vào cổ họng. Bên kia vẫn chưa có tin tức gì. Còn sớm, cứ đợi ngày mai, cả Tây Thành này sẽ đọc được những bài báo đặc sắc.
Ôn Kiều không đợi được nữa, thật muốn nhìn bản mặt họ. Bà ta giơ cao ly rượu trong tay, cạn ly cùng ánh trăng. Mái tóc dài ướt rượt thấm một mảng lên áo ngủ, trong khu vườn dưới chân, bóng cây đung đưa qua lại, như từng đôi tay ma quỷ đang múa lượn trong không trung. Ôn Kiều bất ngờ ngửa về phía sau, từng tràng cười bật ra khỏi cổ họng: “Ha ha ha, Giản Trì Hoài, vợ mày lên giường với người ta, ảnh sắp dán khắp Tây Thành rồi. Để tao xem xem, liệu mày có ly hôn với nó không? Có ly hôn không?”
~
Chử Đồng thấy vậy, lúc ấy mới nhảy từ trên lưng anh xuống. Giản Trì Hoài ném di động về phía tủ đầu giường, cổ sắp bị cô vặn gãy tới nơi. Anh vặt vẹo trái phải một chút: “Không ngờ trong chuyện giường chiếu, em luôn gấp gáp hơn anh.”
“Ai gấp hơn anh?” Cô là phụ nữ, có biết không? Câu nói này... sao nghe hàm ý xấu vậy?
Giản Trì Hoài ngồi xuống mép giường, nhìn chằm chằm vào di động của mình: “Anh lên cơn nghiện rượu rồi. Anh không ra ngoài tìm bạn uống, vậy thì em phải ở nhà uống với anh.”
“Uống thì uống.”
Buổi tối, trên chiếc bàn ăn dáng dài kiểu châu Âu, bày đủ các món ăn thịnh soạn. Chử Đồng hai tay ôm chai rượu, tửu lượng của cô trước giờ vốn rất khá, lúc đối phó với Ân Thiếu Trình cũng có thể khiến anh ta uống đến nằm gục. Nhưng sao cứ gặp phải Giản Trì Hoài cô lại hết cách? Đầu óc nặng nề, choáng váng, trong mắt xuất hiện những hình ảnh chồng lên nhau, rõ ràng mới uống chưa được nửa chai. Cô nghiêng đầu, nhìn thấy Giản Trì Hoài giơ cao ly rượu, mép chiếc ly thủy tinh dính chặt vào đôi môi yêu kiều. Sau khi hơi ngửa cổ, rượu vang đỏ tràn vào bờ môi, thấp thoáng tôn lên một nét đẹp quyến rũ. Cuối cùng Chử Đồng cũng hiểu câu nói ấy: Rượu không làm ta say, là ta tự say.
Giản Trì Hoài ngồi đó, nho nhã thưởng thức rượu. Chử Đồng trơ mắt nhìn chiếc ly của anh, cô cũng muốn làm ly rượu đó, có thể chạm vào bờ môi anh, có thể hòa vào cơ thể anh, có thể... Cổ họng cô lăn nhẹ, ánh mắt cháy bùng lên. Giản Trì Hoài quay đầu lại, vừa hay chạm vào ánh mắt cô. Nếu ánh mắt có thể ăn thịt người thì chắc chắn cô đã bị anh ăn sạch sẽ.
Ý đồ của Chử Đồng quá rõ ràng, muốn che giấu cũng không được.
Giản Trì Hoài đặt ly rượu xuống, đứng dậy, hay tay ôm chặt eo cô, nhấc bổng người cô lên, để cô ngồi lên mép bàn. Hơi thở của Chử Đồng nóng rẫy. Cô cảm nhận được Giản Trì Hoài nắm chặt lấy mái tóc buông thõng sau lưng mình, không để chúng ngọ ngoạy bừa bãi nữa, sau đó giữ chặt lấy bả vai để cô nằm lên bàn ăn. Chử Đồng bỗng chống mất đi cân bằng, vội vàng túm lấy vạt áo trước ngực anh. Ngay lập tức, Giản Trì Hoài cúi xuống, trán hai người chạm vào nhau, ánh đèn vàng ấm áp lan tỏa nơi chóp mũi gần như chạm vào nhau của hai người.
Hơi thở của Chử Đồng dồn dập, gương mặt Giản Trì Hoài sau đó vùi vào hõm cổ cô. Cô bạo dạn mở miệng áp sát vành tai anh: “Lúc anh làm hành động này với một người phụ nữ, trong lòng có chút thích thú nào không?”
Thanh âm cuối cùng còn chưa kết thúc, bờ môi nặng nề đã đè lên môi cô, ra sức lăn qua lăn lại...
Dịch Sưu.
Bài phỏng vấn của riêng Ôn Kiều đã được đăng báo từ lâu, chữ nào cũng đều là khen ngợi. Chử Đồng không có chứng cứ về việc Ôn Kiều hãm hại cô, chỉ có mỗi lời nói của Giang Ý Duy, đương nhiên không thể thêm thắt bừa bãi.
Cô đẩy cửa phòng tập biên tập, bước vào: “Tổng biên tập, chị tìm em ạ?”
“Thương hiệu thời trang do Ôn Kiều tự thiết kế, tháng chín này sẽ chính thức ra mắt. Nghe nói tới lúc đó trong showbiz có rất nhiều người nổi tiếng tới góp vui. Việc dẫn chương trình và phỏng vấn đều giao cho Dịch Sưu chúng ta. Chỗ thảm đỏ tôi đã giao cho Tinh Tinh rồi. Cô ấy sẽ dẫn người theo. Cô sắp xếp thêm mấy người nữa đi cùng cô, chủ yếu là phụ trách Ôn Kiều và các sản phẩm của chị ta.”
“Mấy người nổi tiếng này còn giở trò thiết kế làm gì?”
Ngữ khí của tổng biên tập cực kỳ lãnh đạm: “Thiết kế gì chứ, chẳng qua là mời mấy nhà thiết kế rồi trưng tên mình lên đó thôi, chẳng phải toàn lừa gạt tiền bạc của fan hâm mộ cả.”
“Tổng biên tập, tôi có thể không tới không?” Bất luận chuyện lúc trước là thật hay giả, tránh được dĩ nhiên vẫn tốt hơn.
“Thế sao được?” Tổng biên tập dừng việc đang làm lại, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Bài phỏng vấn riêng lần trước, Ôn Kiều rất hài lòng, gọi đích danh cô đi. Chử Đồng à, tôi biết, cô không chịu nổi tính khí của Ôn Kiều, nhưng ai bảo chị ta có tiếng tăm như vậy? Cố nhịn chút đi, một ngày thôi mà.”
Người nào cũng nói như vậy nhưng Ôn Kiều lại đối xử với cô cực kỳ nhã nhặn, trong lòng Chử Đồng dấy lên một dự cảm chẳng lành. Cô cần cù chăm chỉ làm việc, cố gắng nỗ lực leo lên, cô không đắc tội tới ai, tuyệt đối đừng có rủi ro gì.
Mùng 9, Dịch Sưu cắt cử một đội ngũ rầm rộ. Tổng biên tập nói không sai, sự kiện này của Ôn Kiều có thể nói là hoành tráng ngang ngửa với lễ trao giải điện ảnh rồi. Không chỉ có những ngôi sao hạng A trong giới showbiz, ngay cả không ít nhà nghệ thuật lớn tuổi cũng tới ủng hộ, trong đó càng không thể thiếu ông chủ của các công ty giải trí và các đạo diễn.
Chử Đồng nhìn thấy Giang Ý Duy ký tên lên tấm màn chiếu lớn. Chiếc váy ngắn tới đầu gối màu xanh da trời, đẹp một cách thoát tục. Cô ấy đi tới ôm Ôn Kiều, hai người đều tươi cười vui vẻ, ngoài mặt vốn dĩ không thể nhận ra có thù oán gì. Xuống sân khấu, Giang Ý Duy thu lại toàn bộ nụ cười trên gương mặt, vẻ khinh thường trong đôi mắt sắp trào ra tới nơi. Cô ấy đón một ly rượu từ người phục vụ, thấy Chử Đồng vẫn còn đứng gần đó bèn chậm rãi đi tới: “Cô bị Ôn Kiều hại còn chưa đủ sao?”
“Cô có khác gì đâu?”
“Đúng vậy.” Giang Ý Duy khẽ nhấp một ngụm rượu vang: “Hình ảnh ngoài mặt nhất định phải hoàn hảo, cô cũng không thể thoát khỏi, cẩn thận một chút là hơn.”
“Tôi cũng tặng cô câu này.”
Giang Ý Duy mím môi cười khẽ: “Vậy thì xem xem, tối nay tôi và cô, ai sẽ bị bà ta hại thê thảm hơn.”
“Cô quả là vô vị.”
Con người Giang Ý Duy thực sự không biết nói mấy câu ngọt ngào, nhưng rõ ràng cô ấy có thể khôn khéo đối mặt với người khác, nếu không thì vì lẽ gì có thể ngồi lên vị trí hàng đầu trong giới giải trí? Cô ấy xoay người lại, nghe thấy người dẫn chương trình giới thiệu nhân vật xuất hiện tiếp theo. Ba chữ “Ân Thiếu Trình” vô tình lọt vào tai, ngay sau đó cảnh tượng đập vào mắt là hình ảnh Trịnh Niệm khoác tay anh ta.
Giang Ý Duy siết chặt ly rượu vang trong tay, từng đường gân xanh ở mu bàn tay nổi lên rõ rệt. Chử Đồng đứng bên cạnh cô ấy: “Đừng dùng sức nữa, rượu sánh hết ra ngoài rồi.”
Bị cô nhìn thấu, Giang Ý Duy thu lại ánh mắt có phần thảm hại. Chử Đồng nhìn lên cô minh tinh nhỏ đang đắc ý trên sân khấu. “Nếu cô không nhìn nổi thì tiến lên xé xác cô ta ra.”
“Cần cô lo à.” Giang Ý Duy đứng thẳng lưng, liếc xéo Chử Đồng: “Cô chỉ là một phóng viên, đứng bên cạnh tôi làm gì? Tránh qua một bên!”
Xì, loại người gì vậy. Chử Đồng chỉ tay về phía không xa: “Chỗ của khách quý ở bên trong, đây là nơi dành cho chúng tôi chụp ảnh đó, thưa đại minh tinh!”
Lúc này, Giang Ý Duy không phản bác lại. Ân Thiếu Trình đang ôm Trịnh Niệm đi xuống dưới. Sắc mặt cô ấy cứng đờ, quay người định đi vào trong. Chỗ Chử Đồng đứng chính là con đường ắt phải qua nếu muốn vào trong. Ân Thiếu Trình đi ngang qua trước mặt cô, dường như mới phát hiện ra cô: “Cô ở đây, sao không chụp ảnh cho tôi?”
“Hôm nay tôi không chịu trách nhiệm chụp ảnh cho khách.”
Trịnh Niệm không có một chút cảm tình nào dành cho Chử Đồng: “Cậu chủ Ân, chúng ta đi đi, không cần phải tán phét với một cô phóng viên tép riu.”
Chử Đồng nhìn cô ta, không nói năng gì. Trịnh Niệm thấy Ân Thiếu Trình vẫn còn nhìn cô chằm chằm, không nhịn được bèn nói cho sướng miệng: “Loại người này cũng chỉ xứng đứng đây mà thôi.”
“Cô Trịnh!” Chử Đồng đáp lại cô ta: “Bộ lễ phục của cô hôm nay đã kéo khóa kỹ chưa? Chất lượng đảm bảo chứ?”
Sắc mặt Trịnh Niệm trắng bệch như bị quét sơn. Chuyện lần trước cô ta vẫn chưa dám nói với Ân Thiếu Trình. Nếu biết cô ta bị nhìn sạch sành sanh trước mặt người khác, chưa biết chừng Ân Thiếu Trình lập tức sẽ không cần cô ta nữa. “Cậu chủ Ân, chúng ta đi thôi.” Cô ta kéo tay Ân Thiếu Trình, không ngừng giật.
Các công việc chuẩn bị phía trước, bao gồm cả việc đón các ngôi sao tới dự đã ngốn hơn hai tiếng đồng hồ. Trên vị trí các ghế ngồi đều có tên, thế mà Ân Thiếu Trình và Trịnh Niệm lại không được xếp ngồi cạnh nhau.
Ôn Kiều bước vào cánh gà, dặn dò những việc quan trọng. Hôm nay những người giúp đỡ, chịu trách nhiệm làm người mẫu đều là những ngôi sao trong showbiz, nhận lời dễ dàng, hơn nữa còn không nhận một đồng. Những chiếc bàn được xếp thành hình chữ U bày đầy ngập đồ ăn và nước uống. Chử Đồng lấy nước mang theo từ trong balo ra, uống mấy ngụm rồi lại đút vào trong. Ôn Kiều nói chuyện với trợ lý của mình xong, bèn đi thẳng tới chỗ Chử Đồng: “Cô Chử, tiếp đón không chu đáo, mong cô thông cảm.”
Bà ta khách khí chết người, Chử Đồng vội vàng đứng dậy: “Cô Ôn, cảm ơn cô khoản đãi.”
Ôn Kiều cầm ly rượu lên tay, đưa cho Chử Đồng: “Đừng chỉ mải bận rộn công việc, ăn chút gì đi.”
Chử Đồng xua tay: “Tôi không uống được rượu, vả lại lát nữa còn công việc.”
“Uống một chút không sao đâu, ăn thêm ít bánh gato lót dạ.”
Chử Đồng vẫn không giơ tay đón lấy: “Thật sự không cần mà, tửu lượng của tôi kém lắm. Sự kiện hôm nay quan trọng như vậy, sao tôi dám động vào rượu.”
Ôn Kiều đã nhìn ra sự phòng bị của Chử Đồng, bà ta nói nửa đùa nửa thật: “Những đồ ăn ở đây đều có người phụ trách riêng. Cô còn sợ có người ở đây dám ấy thứ không sạch sẽ vào đồ ăn sao?”
“Dĩ nhiên là không, cô Ôn, hôm nay cơ thể tôi không được thoải mái, thế nên dạ dày cũng không tốt.”
“Thôi được rồi.” Ôn Kiều nói xong bèn uống cạn rượu trong ly. Cánh cửa phòng nghỉ bị mở ra, người trợ lý nam ôm một chiếc hộp đi vào: “Cô Ôn, quần áo của cô em để ở đây ạ.”
“Ừ.” Ôn Kiều tùy ý chỉ tay. Sau khi người đó đi ra rồi, bà ta mở chiếc hộp ra. Bên trong là một chiếc váy vải mỏng sát người màu trắng, kiểu dáng đơn giản, không khoa trương, phần ngực điểm xuyết chút hoa văn, còn lại không có phụ kiện gì khác. “Cô Chử, cô cảm thấy chiếc váy này có đẹp không?”
“Đẹp ạ.” Chử Đồng chân thành nói.
“Sản phẩm của tôi phải là thương hiệu thời thượng hàng đầu. Mấy cô người mẫu hôm nay người nào cũng quá cao cấp, nhưng không bảo họ tới đánh bóng tên tuổi thì con đường phía trước sẽ rất gập ghềnh. Thế nên, tôi bảo nhà thiết kế giữ lại bộ váy này, không biết cô Chử có thể giúp tôi một việc không?”
Chử Đồng nghe tới đây, da gà đã nổi khắp người. Cô đã đoán ra được ý đồ của Ôn Kiều: “Cô Ôn, việc này không thích hợp lắm, một dịp như hôm nay...”
“Quần áo của tôi đương nhiên tôi biết ai mặc là hợp nhất. Cô Chử, bất luận là về chiều cao, khí chất hay diện mạo, có điểm nào cô không phù hợp đây?”
Chử Đồng xua tay đến mỏi nhừ: “Không được, không được! Tôi thật sự không được đâu. Tôi chưa đi lên sàn catwalk bao giờ.”
“Những việc này đều không cần cô lo lắng. Chuyện xảy ra lần trước sau khi phỏng vấn, tôi cũng có nghe nói. Tôi biết có thể trong lòng cô nghi ngờ tôi, nhưng tôi hoàn toàn không cần phải làm vậy. Cô Chử, chúng ta không thù không oán, lại là lần đầu tiên gặp mặt, sao tôi phải hại cô chứ?”
Chử Đồng nhìn bà ta: “Sao chị lại biết?”
“Trong cái giới này, có mấy chuyện giấu kín được đây? Hai kẻ hành hạ Giang Ý Duy đã bị bắt giữ. Cô Chử, tuy cô là phóng viên, cũng có dính dáng tới showbiz nhưng bên trong có rất nhiều chuyện cô không hiểu. Giang Ý Duy ấy mà... Ha ha, thủ đoạn của cô ta cao lắm.”
Đối với cả hai người họ, Chử Đồng đều không thể tin tưởng hoàn toàn. Cô vừa hùa theo, vừa thoái thác: “Tôi tới đây làm tin mà. Mấy việc của người mẫu tôi làm không nổi đâu. Cô Ôn, hay là tôi giúp cô tìm một người khác nhé?”
Sắc mặt của Ôn Kiều dần dần lạnh đi. Trong mắt bà ta, Chử Đồng quả thực rất không biết điều, bà ta có khi nào phải nhìn sắc mặt của người khác?
“Nếu quả thực cô không muốn giúp thì thôi vậy, tôi cũng không có thể diện để mời được cô. Hôm nay có nhiều phóng viên của Dịch Sưu tới đây như vậy, bây giờ cô hãy dẫn họ về đi. Không tìm được người thích hợp, tôi không tổ chức sự kiện này nữa!” Bà ta còn dùng cả kính ngữ.
Đây có lẽ là một mặt khác của Ôn Kiều, cao cao tại thượng, hống hách vênh váo, quá ngang bướng rồi. Chử Đồng ngẩn người. Ôn Kiều rút di động từ trong túi xách tay ra, lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Tổng biên tập Triệu, có chuyện này tôi phải nói với cô...”
Chử Đồng vội vàng đứng dậy, cướp lời Ôn Kiều: “Được rồi, tôi mặc.”
Ôn Kiều không tiếp tục lên tiếng nữa mà thẳng thừng, mạnh mẽ ngắt điện thoại. Sắc mặt bà ta lại mềm mỏng, thật sự như vừa diễn xong một màn kịch: “Cô Chử, tôi thực sự thấy khí chất của cô phù hợp.”
Phù hợp cái mẹ gì, đây rõ ràng là ép người quá đáng. Chử Đồng đón lấy chiếc váy: “Cảm ơn chị đã khen!”
Lúc thay trang phục, Chử Đồng đã kiểm tra rất tỉ mỉ, mỗi một đường may cô đều dùng sức giật. Sau khi chắc chắn không còn sai sót, cô mới dám mặc lên người. Thợ trang điểm lại kéo cô đi hành xác. Chử Đồng cầm túi của mình: “Tôi có mỹ phẩm, tôi không quen dùng của người khác.”
“Được.”
Cô dè dặt thận trọng, như bước trên băng mỏng, chỉ sợ bị người ta ám hại.
Nhà tạo mẫu uốn xoăn mái tóc cô, phần mái cũng được cụp vào trong, rồi dùng vòng hoa tươi đã được thiết kế sẵn đội lên đỉnh đầu. Chử Đồng nhìn vào mình trong gương, bất chợt không nhận ra.
“Đẹp như hoa tiên tử phải không?” Nhà tạo mẫu dương dương tự đắc.
Chử Đồng cười khẽ. Đẹp thì có đẹp nhưng ai biết được phía sau sẽ xảy ra chuyện gì không 'tốt đẹp' đây?
Dưới sân khấu, Ân Thiếu Trình ngồi sát bên cạnh Ôn Kiều. Từng nữ minh tinh rạng ngời đang làm dáng trên sân khấu, hầu như đều là những gương mặt quen thuộc, Ân Thiếu Trình nhìn đến phát ngán từ lâu. Nếu không phải vì nể mặt Ôn Kiều, mấy sự kiện này sao có thể mời được anh ta?
Ôn Kiều nghiêng người về phía anh ta: “Cậu Ân, trong số các nữ diễn viên mới, còn không ít người có dung mạo quyến rũ.”
“Họ có đẹp nhường nào cũng không có được phong thái năm xưa của cô Ôn.”
Ôn Kiều đắc ý bật cười khe khẽ: “Cái miệng của cậu đúng là!”
Trên người Chử Đồng là một chiếc váy dài tới mắt cá chân. Lúc cô bước lên sân khấu, các nữ minh tinh hai bên đều lùi lại phía sau, nhường toàn bộ sân khấu ột mình cô. Cô cũng không mấy căng thẳng. Cô đã nói là mình không biết đi kiểu người mẫu nhưng Ôn Kiều cứ khăng khăng, đã thế thì cô lên.
Cô nhấc vạt váy lên, nện chiếc giày cao gót, bước ra khỏi sân khấu. Ánh đèn sân khấu chiếu xuống bả vai cô. Chiếc váy màu trắng lọt vào tầm mắt của các vị khách quý. Hoàn toàn không ăn khớp, vậy mà lại nổi bật một cách kỳ lạ. Vì Chử Đồng không quen đi giày cao gót nên mỗi bước chân rõ ràng đều e dè, hệt như một nàng tiên hoa bất ngờ xông vào thế giới cổ tích. Đầu tiên Ân Thiếu Trình không nhận ra cô, anh ta bất chợt nghiêm mặt, cả cơ thể đang ngả ngớn cũng thẳng dậy. Anh ta cùng Ôn Kiều ngồi ở hàng ghế đầu, Chử Đồng tựa như một làn gió nhẹ thổi qua trước mặt, làm kinh động ánh sáng trong tầm mắt anh ta.
Ôn Kiều chú ý tới sắc mặt của anh ta, khóe miệng nhẹ nhàng dãn ra: “Cậu Ân, cậu xem, chẳng trách cái giới giải trí này càng ngày càng khó sống, ngay cả một phóng viên mà cũng có khả năng tới cướp cơm.”
Ân Thiếu Trình không đáp lời bà ta, ánh mắt hoàn toàn bị bóng hình trên sân khấu hấp dẫn. Chử Đồng tùy ý xoay một vòng, chuẩn bị quay trở về. Tim cô như treo lơ lửng trên cổ họng, bước từng bước một theo đường thẳng, giống như chỉ một cú ngã là có thể rơi xuống một cái bẫy đầy gai vậy.
Giang Ý Duy ngồi ngay gần đó. Cô ấy nhìn thấy Ôn Kiều và Ân Thiếu Trình thì thầm to nhỏ, cũng nhìn thấy sắc mặt tức giận đến tái mét của Trịnh Niệm.
Ân Thiếu Trình chắc chắn lại tái phát bệnh cũ rồi, Giang Ý Duy cười khẩy, ánh mắt không ngừng dõi theo bóng Chử Đồng. Trở về sau cánh gà, cuối cùng trái tim Chử Đồng cũng rớt xuống. Cũng may chưa mất mặt, cô vội vàng thay quần áo.
Nụ cười mỉm ngập tràn gương mặt Ôn Kiều, Ân Thiếu Trình ngồi bên xoa xoa cằm: “Vẫn là cô Ôn có bản lĩnh, lại có thể khiến cô ấy ngoan ngoãn lên sân khấu, chuyện này mà đổi lại là tôi...”
“Đó là vì cậu Ân dịu dàng. Có nhiều lúc, phụ nữ lại không ưa nịnh.”
“Thế ư?” Ánh mắt Ân Thiếu Trình tỏ vẻ sâu xa, cười hùa theo câu nói của bà ta: “Đúng vậy, tôi rất dịu dàng, ha ha...”
Sau khi sự kiện kết thúc, Ôn Kiều mở tiệc chiêu đãi ngay trong khách sạn bên cạnh, không ít ngôi sao đã ra về, người ở lại chưa được quá nửa, nhưng Chử Đồng và các đồng nghiệp thì bắt buộc phải ở lại tới cuối cùng mới được.
Phóng viên tối đó được ngồi hai bàn. Chử Đồng vừa ngồi xuống thì nhận được điện thoại của Giản Trì Hoài. Cô ra ngoài, tìm một nơi yên tĩnh: “Alô?”
“Sao em không ở nhà?”
“Tối nay em có việc, chắc khoảng 9, 10 giờ mới có thể về được.”
Chuyện công việc của cô, Giản Trì Hoài không bao giờ hỏi nhiều: “Để anh bảo tài xế qua đón em.”
“Không cần đâu, em đi cùng với mấy người ở công ty, sẽ có xe riêng đưa em về nhà.”
Giản Trì Hoài không lay chuyển được cô: “Được.”
Ngắt điện thoại, Chử Đồng quay trở lại khách sạn. Nước ngọt và rượu đều được mở ngay tại chỗ, sẽ không có vấn đề gì. Công việc nặng nề nhất đã qua, ăn cơm tối xong, đám người này cũng sẽ tan cuộc.
Ân Thiếu Trình và Ôn Kiều ngồi một bàn, cả hai đều rất cao hứng, còn uống rượu giao bôi. Chử Đồng bất giác líu lưỡi, loại người gì không biết.
Qua ba tuần rượu, cũng không còn sớm nữa, Chử Đồng đi vào nhà vệ sinh rồi quay lại, bị một người đàn ông có vẻ là nhân viên phục vụ chặn ở cửa: “Chào cô Chử, cô Giang đang ở phòng trên tầng, muốn hẹn cô làm một bài phỏng vấn riêng.”
“Cô Giang? Giang Ý Duy?”
“Dạ vâng.”
Nét mặt Chử Đồng đầy phòng bị. Làm mấy chuyện phỏng vấn riêng này, trước nay đều là phóng viên tới cầu cạnh ngôi sao, hoặc không thì người quản lý ra mặt. Sao Giang Ý Duy có thể đích thân hẹn cô? Cô nghi ngờ trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Được, tôi biết rồi, tôi vào lấy chút đồ.”
“Cô Chử, cô Giang nói cô ấy không hy vọng phải đợi quá lâu.”
Di động trong túi đột ngột vang lên. Chử Đồng ra hiệu cho người nhân viên kia tạm thời im lặng. Cô dựa vào ngưỡng cửa, nhận máy: “Alô?”
“Cô đang ở đâu?”
“Cậu chủ Ân, có gì dặn dò sao?”
“Tôi hỏi cô đang ở đâu?” Khẩu khí của Ân Thiếu Trình sốt ruột muốn chết.
Chử Đồng cũng không còn kiên nhẫn: “Tôi về nhà rồi.”
“Cô dám!”
Đúng là vô lý vô cớ! Chử Đồng cúp máy, người phục vụ vẫn còn đang thúc giục cô: “Cô Chử! Tôi chỉ là người truyền lời, cô vẫn nên đến ngay là hơn.”
Chử Đồng đẩy cửa ra, đi vào trong: “Được, lát nữa tôi dẫn mấy đồng nghiệp cùng đi.” Trở về bàn ăn, Chử Đồng ngó nghiêng xung quanh, không thấy bóng dáng Giang Ý Duy đâu. Ân Thiếu Trình và Ôn Kiều vẫn còn đang uống rượu, trong tay anh ta kẹp một điếu thuốc, ánh mắt xuyên qua đám đông, nhìn cô như cười như không.
Chử Đồng nhìn giờ: “Mấy người chúng ta có phải có thể giải tán trước không?”
“Vẫn chưa được. Ban nãy Ôn Kiều nói, ăn xong còn có việc đấy.”
“Còn có việc gì được?” Chử Đồng cảm thấy không ổn, trong lòng cô vẫn luôn có một dự cảm chẳng lành. Cô cầm chiếc túi trên ghế lên: “Tôi tới nhà vệ sinh.”
“Chẳng phải cô vừa mới quay lại sao?”
“Aiya, đau bụng ấy mà.” Chử Đồng định len lén chuồn đi. Thông tin có giá trị đã có trong tay rồi. Cho dù tổng biên tập có biết, cùng lắm chỉ mắng cô mấy câu.
Ở một bàn khác, Ân Thiếu Trình ra sức rít thuốc. Anh ta cảm thấy loại thuốc này dường như rất nặng, lại còn hơi hắc. Ôn Kiều đóng chiếc bật lửa trong tay lại: “Thế nào?”
“Đã!”
Bờ môi Ôn Kiều hơi rướn lên: “Thuốc này, người bình thường tôi không cho hút đâu.”
Ân Thiếu Trình liên tục hút mấy hơi, ngước mắt lên vừa hay nhìn thấy Chử Đồng đi ra ngoài. Anh ta đứng dậy, đi theo ra. Nụ cười của Ôn Kiều càng lúc càng lớn. Bước chân của Chử Đồng đang xuyên qua hành lang. Cô đi tới trước thang máy, đợi một lúc cửa thang máy mới mở ra. Chỉ có điều còn chưa kịp cất bước, sau lưng bỗng bị ai đẩy một cái rất mạnh, Chử Đồng loạng choạng ngã vào trong, khi quay đầu lại thì thấy Ân Thiếu Trình cũng theo vào.
Cô giơ tay định ấn tầng 1 nhưng Ân Thiếu Trình nhanh hơn cô, chặn trước mặt cô, ấn tầng 8.
Chử Đồng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc: “Tôi và anh không cùng đường.”
Ân Thiếu Trình chống cánh tay bên cạnh tai cô: “Sao lại không cùng đường chứ?” Giọng nói của anh ta khản đặc, yếu ớt, con sóng nóng rẫy trong cơ thể cuồn cuộn dâng lên. Anh ta lắc đầu, tiếng thở càng lúc càng gấp gáp. Chử Đồng quan sát gương mặt anh ta, cảm thấy càng nhìn càng không bình thường, uống rượu say cũng không thể có phản ứng như vậy. Thang máy đi lên tầng 8, 'ding' một tiếng rồi bật ra. Chử Đồng vội vàng nhắc nhở anh ta: “Anh tới rồi đấy!”
Ân Thiếu Trình rút từ trong túi quần ra một chiếc thẻ phòng, nhìn một cái rồi bất ngờ đưa tay nắm chặt lấy cổ tay Chử Đồng, kéo cô ra ngoài. Cô kinh hãi, lùi người về phía sau nhưng sức mạnh của người đàn ông hoàn toàn vượt trên cô. Cô nhanh chóng bị anh ta kéo ra khỏi thang máy, trong tình thế cấp bách, Ân Thiếu Trình thẳng thừng dùng hai tay giữ lấy eo cô, nhấc cả người cô lên.
“Ân Thiếu Trình, thả tôi xuống!”
Sao anh ta chịu nghe, anh ta bất chấp tất cả, như một kẻ điên vậy. Cho dù cách mấy lớp vải nhưng Chử Đồng vẫn cảm nhận được cái nóng rực trên người Ân Thiếu Trình, như bị ném vào lò luyện sắt vậy. Cô dùng chân đá anh ta: “Ân Thiếu Trình, anh bình tĩnh lại đi, anh uống phải thuốc gì rồi?”
Ân Thiếu Trình tới trước cửa một căn phòng nào đó, ngọn lửa trong lòng không thể bộc phát ra ngoài, cả cơ thể căng ra như sắp bùng nổ. Anh ta run rẩy quẹt thẻ vào cửa phòng nhưng vì tay run quá dữ nên chiếc thẻ cầm cũng không vững, rơi xuống bên chân. Ân Thiếu Trình mặc kệ, thẳng thừng vặn cửa, bế Chử Đồng vào trong. Bây giờ anh ta chỉ muốn hạ hỏa, cho dù là tối om cũng được.
Vào được trong phòng, hai người lảo đảo đi về phía trước. Chử Đồng kéo tay Ân Thiếu Trình lên, cắn mạnh một cái. Ân Thiếu Trình đau đớn hét lên thành tiếng, nhưng anh ta nói không nên lời, giờ này trong đầu óc chỉ còn một suy nghĩ, đó là muốn cô!
“Ân Thiếu Trình, đừng như vậy. Đồng nghiệp của tôi còn ở bên dưới, tôi biến mất dạng một cách mơ hồ như vậy, họ nhất định sẽ tìm tôi...”
Lúc này Ân Thiếu Trình đâu còn nghe được lời cô nói. Anh ta giữ chặt Chử Đồng, lôi kéo, hơi thở cuộn trào nơi cổ họng như một con dã thú. Chử Đồng cảm thấy sợ rồi, hai chân giãy giụa. Trên người Ân Thiếu Trình đeo không ít dải lụa màu nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Cho dù anh ta bị thuốc khống chế nhưng vẫn còn có chút tỉnh táo. Chử Đồng đúng là hổ cái chính hiệu, ngày mai anh ta nhất định sẽ được chứng kiến mặt mình bị cô cào ra cái bộ dạng gì!
Chử Đồng lùi về phía tủ đầu giường: “Ân Thiếu Trình, anh dám tiến thêm một bước, có tin tôi lấy đồ đập anh không?”
Tin, anh ta tin chứ. Ân Thiếu Trình dùng tay vuốt qua cổ, đau thấu tim gan. Trong phòng tối mù không nhìn thấy gì, rèm cửa lại che kín ánh trăng bên ngoài. Ân Thiếu Trình tự tháo cà vạt xuống. Chử Đồng dỏng tai nghe, thấy có tiếng anh ta cởi từng chiếc cúc áo.
Anh ta không có thời gian phung phí với cô, cứ tiếp tục chần chừ, anh ta sẽ bị ngọn lửa trong người thiêu cháy mất.
Bên ngoài phòng, có tiếng bước chân gấp gáp. Người đó nhìn thấy chiếc thẻ rơi dưới đất, cúi người nhặt lên, cầm vào tay. Trong phòng có tiếng ném đồ vọng ra, còn loáng thoáng có tiếng chửi rủa. Thẻ phòng được đặt lên máy cảm ứng, tiếng báo hiệu bị tiếng của chiếc đèn bàn rơi vỡ nuốt mất. Người đó nhanh chóng kéo cửa ra, đi chân trần lặng lẽ bước vào.
Giọng nói của Chử Đồng mang theo phẫn nộ: “Ân Thiếu Trình, anh đừng động vào tôi, thả ra!”
Ân Thiếu Trình kéo cổ áo cô, cô dùng sức giãy ra, tiếng áo sơ mi bị xé rách càng lúc càng kích thích anh ta. Chử Đồng loạng choạng mấy bước nhưng bất ngờ va phải bả vai một người. Cô sợ đến suýt hét lên thành tiếng. Trong phòng này xuất hiện người thứ ba từ lúc nào vậy? Hay người đó vốn dĩ đã ở đây?
Người đó ôm lấy bả vai cô, đẩy cô ra khỏi cửa. Chử Đồng rón nhẹ bước chân, Ân Thiếu Trình một lần nữa quấy rối, ôm chặt lấy một người khác, hai người cùng ngã lên chiếc giường lớn. Chử Đồng ôm miệng, rón rén đi về phía cửa. Cô nghe thấy tiếng cởi quần áo sột soạt càng lúc càng dày đặc. Cô run rẩy mở cửa bước ra, lập tức chuồn ra ngoài.
Cánh cửa sau lưng còn chưa kịp khép lại, cô vì hoảng hốt mà đâm sầm vào một người đang vội vàng đi tới. Chử Đồng nhìn kỹ lại, hóa ra là Giản Trì Hoài.
Vẻ hoảng sợ trên gương mặt cô đã tan bớt nhưng sắc mặt Giản Trì Hoài thì tái mét. Anh nắm chặt tay cô, kéo cô rảo bước rời đi. Cổ áo Chử Đồng còn hở ra, để lộ cả một khoảng xương quai xanh. Giản Trì Hoài dẫn cô đến một ngã rẽ, cúi đầu nhìn cổ cô, định cài cúc áo lại cho cô mới phát hiện cúc áo đã mất rồi.
Gương mặt anh căng ra, con ngươi giá lạnh như ngâm vào thuốc độc, bàn tay anh nắm chặt cổ áo cô. Hơi thở của cô hơi căng thẳng, cô giơ tay ấn lên mu bàn tay anh: “Giản... Giản Trì Hoài?”
“Ai đang ở trong đó?” Thanh âm của anh không hề thay đổi nhưng lại lạnh lùng vô cùng.
Chử Đồng mím môi gắt gao, một lúc sau mới lên tiếng: “Ân Thiếu Trình, có lẽ anh ta bị ai bỏ thuốc rồi.”
Thấy anh không nói gì, Chử Đồng đẩy tay lên ngực anh: “Chúng ta mau đi thôi.”
Giản Trì Hoài chống hai tay bên người cô, cả người dường như bất động. Trong lòng Chử Đồng cảm thấy phấp phỏng, chỉ muốn nhanh chóng rời xa nơi này. Cô giơ tay nắm lấy vạt áo ở hông Giản Trì Hoài, giật giật. Người đàn ông nhìn về phía cô. Cô tưởng anh đang giận, Giản Trì Hoài bèn giữ lấy tay cô, nhìn về phía cách đó không xa.
Chử Đồng quay đầu lại, nhìn thấy mấy người đang rón ra rón rén tới trước cửa căn phòng ban nãy. Có người ghé sát đầu vào cánh cửa, động tĩnh bên trong càng lúc càng lớn, rõ ràng là đang rất hưng phấn.
Bọn họ canh ở bên ngoài. Chử Đồng nhìn thấy cảnh ấy, hoàn toàn không cảm thấy quá kinh ngạc. Cả tối nay cô thận trọng, sợ bị hãm hại, vậy mà không ngờ người khác không cho cô ăn mấy thứ bẩn thỉu nhưng lại lôi Ân Thiếu Trình vào cuộc.
Người đầu tiên cô nghĩ tới là Ôn Kiều. Nhưng vấn đề là người đàn bà này rốt cuộc có ý gì?
Trong phòng ngủ. Hơi thở kịch liệt như phá cửa xông ra, còn tiếng thét chói tai vừa là sự khoan khoái khi được giải phóng, vừa là tiếng gầm khản đặc như dã thú của Ân Thiếu Trình.
Một chàng trai thấy thời cơ đã chín muồi bèn giơ tay ấn chuông cửa liên tục. Bên trong trận chiến vừa dứt, người con gái nằm im trên giường không thể nhúc nhích, bên cạnh là Ân Thiếu Trình ôm lấy cô ấy, đặt nụ hôn lên má: “Không ngờ mùi vị của em lại tuyệt như vậy.”
Có một giọt nước mắt mặn chát chảy qua sống mũi thẳng tắp của anh. Ân Thiếu Trình càng ôm cô ấy chặt chẽ hơn: “Trước đây, tôi đều thích những cô gái sạch sẽ một chút. Ân Thiếu Trình này muốn chơi, đương nhiên phải lựa chọn cẩn thận. Chử Đồng, những gì Giản Trì Hoài có, tôi cũng có cả, từ nay về sau, em theo tôi...”
Kính coong, kính coong...
“Mẹ!” Ân Thiếu Trình chửi thầm một tiếng, ngọn lửa trong người còn chưa nguội hẳn. Anh xoay bả vai người con gái lại, định tiếp tục nhưng không ngờ bị cô dùng sức đẩy ra. Dẫu sao cũng là anh cưỡng bức cô, tức giận là chuyện đương nhiên. Ân Thiếu Trình sát lại một lần nữa: “Tới cuối cùng chẳng phải thái độ rất tốt sao? Chúng ta hòa hợp biết chừng nào?”
Cô gái ngồi dậy, nhặt chiếc áo sơ mi của Ân Thiếu Trình ở dưới đất lên, mặc vào, ngón tay tê dại cài từng chiếc cúc áo. Người bên ngoài thấy bên trong không có động tĩnh gì, bèn ra sức đập cửa rầm rầm.
Ân Thiếu Trình môi khô miệng khát, kéo tay cô: “Chử Đồng!”
Vừa chạm vào mu bàn tay liền bị cô hất mạnh ra: “Giận đến mức đó sao?”
Cô đứng dậy, trên người mặc độc chiếc sơ mi rộng của Ân Thiếu Trình, chiếc áo che đi bộ phận gợi cảm nhất của đôi chân. Cô đi từng bước, từng bước ra ngoài. Ân Thiếu Trình ở phía sau hỏi: “Em làm gì vậy?”
Cô gái đi tới trước cửa, 'cạch' một tiếng, mở cửa ra. Ân Thiếu Trình quát lên: “Tôi chưa mặc quần áo!”
Khi các phóng viên ở ngoài giơ áy ảnh lên, Chử Đồng định thần lại nhìn, nhưng lại thấy Giang Ý Duy từ trong đi ra. Mái tóc dài lười biếng của cô ấy buộc sau gáy, nét mặt mông lung, nhìn chằm chằm mấy người đó với vẻ khó hiểu: “Các người định làm gì?”
Đám người kia rõ ràng không tới để tóm cô ấy, thế nên người nào người nấy ngẩn ra tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào.
Giang Ý Duy đứng dựa vào khung cửa: “Tôi tham gia xong sự kiện của cô Ôn, cảm thấy mệt mỏi nên vào phòng được sắp xếp trước ngủ một giấc, ai nói cho các người biết tôi ở đây?”
Chử Đồng nhìn về phía xa, một cảm giác lạnh lẽo từ gót chân bò lên. Nếu lúc này là cô ở trong phòng... Cô không dám nghĩ tiếp nữa, nhắm chặt hai mắt lại.
“Có cần tôi gọi bảo vệ không?” Nét mặt Giang Ý Duy trở nên nghiêm nghị, mấy người kia ngơ ngác nhìn nhau, rồi chuồn lẹ.
Giản Trì Hoài kéo tay Chử Đồng đi về phía đó. Nhìn thấy hai người họ, Giang Ý Duy không hề kinh ngạc. Đôi chân trắng trẻo của cô ấy hở ra ngoài. Chử Đồng há hốc miệng: “Cái đó...”
Tầm mắt dừng lại ở dấu vết trên cổ Giang Ý Duy, cô cảm thấy ngượng ngập, bất giác quay đi. Giang Ý Duy nhìn về phía Giản Trì Hoài: “Tứ ca, chuyện hôm nay là âm mưu của Ôn Kiều, vì cái gì em nghĩ anh rõ nhất.”
Giản Trì Hoài sắc mặt nặng nề, Giang Ý Duy không dám chọc vào anh, quay người đi vào phòng. Chử Đồng theo Giản Trì Hoài đi về phía thang máy. Cô dè dặt lên tiếng: “Em biết rồi, người bỏ thuốc Ân Thiếu Trình chắc chắn là Ôn Kiều, em có nên đi tính sổ với bà ta không?”
“Không có chứng cứ, sao bà ta có thể thừa nhận? Còn nhiều dịp để tính sổ!” Giản Trì Hoài nắm tay cô, đi vào thang máy.
Giang Ý Duy bước vào phòng, đóng cửa lại. Cô dựa vào cánh cửa rất lâu, trong phòng tắm vọng ra tiếng nước xối xả. Ban nãy Ân Thiếu Trình đã vào đó tắm rửa, hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Giang Ý Duy cắm thẻ phòng vào, tiện tay bật đèn lên. Có những chuyện sau khi xảy ra rồi cũng phải đối mặt.
Ân Thiếu Trình ngâm nga hát, còn chưa mặc bộ quần áo nào đã bước ra ngoài. Từng giọt nước trên mái tóc rỏ tí tách, tí tách. Tinh thần anh có vẻ mỏi mệt, ánh mắt liếc về phía người con gái ngồi ở mép giường. Giang Ý Duy đã cởi bỏ chiếc áo sơ mi của anh, bên trong cũng không mặc gì. Cô mặc kệ vẻ thảng thốt của Ân Thiếu Trình, nhặt áo lót dưới đất lên, mặc vào.
“Sao... Sao lại là em?” Ân Thiếu Trình ngẩn người, đứng im ở cuối giường.
Giang Ý Duy nhìn thẳng về phía trước. Cô cảm thấy chỉ cần cô không nhìn anh, cô sẽ kìm nén được cảm giác muốn khóc ấy. Đắm chìm vào tình cảm mãnh liệt, cảm giác thân thuộc khi được chôn vùi trong nhau khiến cô như say như dại. Nhưng Giang Ý Duy cô từ khi nào bỗng rơi vào cảnh ngộ khi làm tình với anh còn phải dùng tới thân phận thế thân?
Anh từng yêu chiều cô, yêu chiều không cần biết đạo lý, mà cuối cùng vẫn không thắng nổi mấy bức ảnh nude hoang đường ngày trước.
Giang Ý Duy cúi xuống, khó khăn lắm mới mặc xong áo lót: “Vốn dĩ chính là em.”
“Lẽ nào nãy giờ tôi đang mơ?”
“Giản Trì Hoài đã tới đón Chử Đồng đi rồi.”
Ân Thiếu Trình nhìn cô, ánh mắt sa sầm lại: “Em phá hỏng chuyện tốt của tôi?”
Đau đớn nhất chắc cũng chỉ còn câu này thôi phải không? Giang Ý Duy nhặt quần áo lên, khoác lên người, tự cười chính mình: “Cậu chủ Ân, em không bằng anh, em không có quyền thế, chắc bản thân anh cũng biết mình bị bỏ thuốc phải không? Nếu mục đích của đối phương là Chử Đồng thì anh cũng có thể thuận nước đẩy thuyền. Có điều, em sợ Giản Trì Hoài, em sợ một khi Chử Đồng xảy ra chút chuyện gì đó, một kẻ vô tội như em cũng sẽ gặp tai bay vạ gió. Cảnh tượng ban nãy anh cũng thấy rồi đấy, toàn bộ phóng viên đứng chặn trước cửa. Chử Đồng không phải người trong giới, còn Giang Ý Duy này có là gì đâu? Trong mắt người ta, em có bẩn thêm lần nữa thì đã sao? Huống hồ, ai cũng biết trước đây em là người của anh, em không quan trọng. Tiếc là thiệt thòi cho anh rồi, không thể để anh được như ý nguyện. Nếu anh muốn trừng phạt, em cam chịu.”
Nói xong những lời này, bờ môi cô vẫn còn run rẩy, cô cầm chiếc váy lên, mặc vào một cách khó khăn. Giang Ý Duy biết, trước mặt Ân Thiếu Trình, mình luôn đê hèn. Những lời ban nãy của cô như trút những căm phẫn, mà hình ảnh này lại hoàn toàn lạ lẫm với Ân Thiếu Trình.
Anh khoác chiếc khăn tắm trên giường lên người, ngồi xuống mép giường. Ân Thiếu Trình bất giác nhìn qua gương mặt nghiêng của cô. Cảm giác ban nãy lại gợi về một vài kỷ niệm đặc biệt với Giang Ý Duy. Cô ở bên cạnh anh không nói tiếng nào, mặc quần áo tử tế sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi. Ân Thiếu Trình lập tức giữ chặt cổ tay cô, khẽ giật, rồi đẩy Giang Ý Duy xuống giữa giường. Cả cơ thể tráng kiện của anh phủ lên ngay sau đó. Lòng bàn tay Giang Ý Duy ấn lên ngực anh: “Ân Thiếu Trình, anh đã nhìn rõ em là ai chưa?”
Ân Thiếu Trình tỉ mỉ quan sát gương mặt phía dưới, anh giơ tay nâng cằm cô lên cao rồi đặt lên một nụ hôn sâu. Giang Ý Duy ngang bướng xoay mặt đi, trốn tránh nụ hôn của anh. Cô một lần nữa lặp lại: “Anh đã nhìn rõ em là ai chưa?”
Anh quyết hôn, cô lại càng ra sức né. Ba lần bốn lượt không có kết quả, Ân Thiếu Trình có phần bực bội. Ánh mắt Giang Ý Duy khóa chặt anh: “Nhìn rõ... em là ai chưa?”
“Giang-Ý-Duy!” Ân Thiếu Trình bật từng chữ từng chữ một trong tên cô, sau đó mạnh mẽ bịt kín miệng cô. Khóe môi cô hơi nhếch lên. Cô biết, bất luận tối nay Ân Thiếu Trình muốn cô bao nhiêu lần, sáng sớm ngày mai cũng sẽ không đối xử với cô như trước đây. Nhưng... thế thì đã sao, mặc kệ đi. Cô nhớ anh, nhớ anh điên cuồng, dù được trầm luân một giây cũng là điều cô lưu luyến.
Giản Trì Hoài lái xe rất nhanh. Chử Đồng co người ngồi trên ghế lái phụ, hai tay cô túm chặt lấy cổ áo, không ngừng quan sát vẻ mặt Giản Trì Hoài: “Sao anh lại tới đó?”
Anh không lên tiếng, môi mím lại rất chặt. Chử Đồng thở nhẹ thành tiếng, tâm trạng vẫn còn đắm chìm trong nỗi sợ hãi ban nãy, nhưng cô không thể nói quá nhiều với Giản Trì Hoài. Trở về nhà, Chử Đồng đi bên cạnh anh, cùng lên gác. Hai người vào phòng, người đàn ông ném chìa khóa xe về phía tủ đầu giường: “Đi tắm.”
“Em muốn ngồi một lúc.” Chử Đồng lật chăn ra, ngồi lên giường. Bây giờ cô không muốn nhúc nhích chút nào. Cô dựa vào đầu giường, mệt mỏi cực độ. Cô thậm chí còn sợ nghe thấy tiếng Giản Trì Hoài, sợ anh mắng cô, sợ anh không tiếp tục để cô làm phóng viên giải trí nữa, sợ anh nói rằng chính cô gây chuyện nên mới có kết cục ngày hôm nay.
Cô chống cằm xuống đầu gối, nghe thấy tiếng bước chân Giản Trì Hoài tới bên cạnh giường. Thần kinh Chử Đồng bất chợt căng ra, mép giường có cảm giác hơi lún xuống, Giản Trì Hoài đặt tay lên vai cô: “Ngẩng đầu lên.”
Cô ngoan ngoãn ngẩng đầu. Giản Trì Hoài đổ người về phía trước, từ từ cởi bỏ mấy chiếc cúc áo còn sót lại của cô: “Cho dù bây giờ em không muốn tắm thì cũng phải thay một bộ quần áo chỉnh tề đã, anh không thích nhìn thấy em như vậy.”
Chử Đồng nghe lời anh, nhúc nhích cánh tay, rồi mặc bộ áo ngủ anh tìm cho cô vào. Giản Trì Hoài lật chăn, nằm xuống bên cạnh cô, kéo cô vào lòng: “Có phải sợ lắm không?”
Nghe thấy lời này, đầu óc Chử Đồng hoàn toàn được thả lỏng. Cô vô thức ôm chặt lấy hông anh: “Phải, thật sự là sợ chết khiếp.”
“Đáng nhẽ em phải đánh cho Ân Thiếu Trình rụng hết răng thì thôi.”
“Anh ta chẳng tốt lành đâu, ít nhất thì mặt cũng đầy vết cào.”
Giản Trì Hoài càng ra sức ôm chặt cô hơn, mặc cho Chử Đồng muốn chủ đề trở nên nhẹ nhàng hơn nhưng cơ thể anh vẫn cứng đờ. Anh nắm tay cô, lòng bàn tay anh lạnh giá.
Chử Đồng ngước lên: “Anh còn chưa nói với em mà, sao anh lại tới đó?”
“Giang Ý Duy gọi điện thoại cho anh.”
“Oh.” Chử Đồng gối đầu lên vai anh: “Em thực sự phải cảm ơn cô ấy đàng hoàng.”
“Sao em không sớm nói cho anh biết, em đụng phải Ôn Kiều?”
Chử Đồng bất chợt nhớ lại câu nói của Giang Ý Duy khi ở khách sạn. Cô ngồi thẳng dậy, nét mặt đầy nghi hoặc: “Vì sao lại nói Ôn Kiều rắp tâm hãm hại? Vì sao lại nói anh biết nội tình? Em chưa từng đắc tội với bà ta, bà ta cũng đâu đến mức vì một phóng viên tép riu như em mà tốn bao tâm tư như vậy. Giản Trì Hoài, rốt cuộc là vì sao chứ?”
Giản Trì Hoài nhìn thẳng vào mắt cô, giơ tay vuốt qua đỉnh đầu cô, một lần nữa kéo đầu cô tới trước ngực mình: “Có những chuyện, em không biết sẽ tốt hơn. Em chỉ cần nhớ kỹ, sau này thấy Ôn Kiều thì tránh đi. Nếu vì lý do công việc, em cứ thẳng thừng từ chối.”
Bàn tay đặt phía trước của Chử Đồng được Giản Trì Hoài nắm chặt. Ngón tay anh xoa nhẹ lên mu bàn tay cô. Cả người Chử Đồng đau nhức, ban nãy vật lộn với Ân Thiếu Trình khác nào đánh nhau mấy trận. Cô cảm giác được Giản Trì Hoài hôn lên đỉnh đầu mình. Chử Đồng bất chợt mỉm cười. Còn Giản Trì Hoài biết, chuyện này Chử Đồng là người vô tội nhất, không ai có thể trách cô một chữ.
Trong một căn biệt thự độc lập nào đó.
Ôn Kiều vừa tắm xong, trên sân thượng bày một chai rượu vang vừa mới được mở nắp. Ở đây ngoài người giúp việc ra, thì chỉ có một mình bà ta sống. Bà ta lắc lắc cổ tay, đung đưa ly rượu, chiếc áo ngủ màu đỏ thẫm ánh lên một vẻ quái dị trong đêm đen.
Bà ta khẽ nhấp một ngụm, thứ chất lỏng giá lạnh chảy tràn vào cổ họng. Bên kia vẫn chưa có tin tức gì. Còn sớm, cứ đợi ngày mai, cả Tây Thành này sẽ đọc được những bài báo đặc sắc.
Ôn Kiều không đợi được nữa, thật muốn nhìn bản mặt họ. Bà ta giơ cao ly rượu trong tay, cạn ly cùng ánh trăng. Mái tóc dài ướt rượt thấm một mảng lên áo ngủ, trong khu vườn dưới chân, bóng cây đung đưa qua lại, như từng đôi tay ma quỷ đang múa lượn trong không trung. Ôn Kiều bất ngờ ngửa về phía sau, từng tràng cười bật ra khỏi cổ họng: “Ha ha ha, Giản Trì Hoài, vợ mày lên giường với người ta, ảnh sắp dán khắp Tây Thành rồi. Để tao xem xem, liệu mày có ly hôn với nó không? Có ly hôn không?”
~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook